Bạch Nhật Tiêu yêu thương vuốt ve hai má của cô, lau đi nước mắt cho cô, hết sức dịu dàng mở miệng, “Chúng ta không phải là anh em, huyết thống chúng ta bất đồng, gen cũng bất đồng, em chỉ gọi anh là anh trai có vài năm mà thôi, nhưng vậy không thể hình thành quan hệ anh em được.” Anh kiên nhẫn sửa quan niệm thâm căn cố đế của cô, hôn lấy đôi mắt đương không ngừng rơi lệ kia.
“Thật vậy chăng?” Lời của cô, bao phủ trong sự gắn bó của anh, cảm nhận được sự nhẹ nhàng và thương tiếc, độ ấm ở cánh môi quấn quít lưu luyến, vẫn ấm áp cô đã khát vọng như trước. Bởi vì không có sự ràng buộc mạnh mẽ của mối quan hệ huyết thống, bởi vì quả thật anh đối với cô quá dịu dàng, bởi vì cô ‘mạc danh kỳ diệu’ (không hiểu vì thế nào) động lòng vì anh, tư tưởng của cô dần dần dao động.
“Thật sự.” Sự dao động của cô khiến anh vui mừng. Cô vẫn là Huyên Huyên rất tin tưởng anh, anh nói cái gì cô cũng tin cả. “Không được coi chúng là anh em nữa, cho anh một cơ hội, để anh yêu em, được không?” Anh dừng trên ánh mắt mê muội của cô, đem tình yêu sâu đậm nhất truyền sang cho cô, dùng tình yêu bện thành một tấm lưới chắc chắn nhất, vây bọc cô lại.
Ma xui quỷ khiến, Bạch Nhật Huyên gật đầu, được anh ôm vào trong lồng ngực, nghe tiếng tim đậm mạnh mẽ có lực, vì sự tiếp nhận của cô mà mừng đến điên cuồng.
Năm năm, cuối cùng anh cũng thấy được hy vọng. Chờ cô gật đầu, chờ đến lúc tâm anh đều nhanh héo rũ. Vì một câu nguyện ý của cô anh đã làm rất nhiều, nhưng trong mắt anh, hết thảy đều đáng giá.
Mà cho dù cô đã đáp ứng không xem anh là anh hai nữa, nhưng cũng không thể nói sửa liền sửa. Dù sao, suy nghĩ này cũng đã cắm rễ trong lòng Bạch Nhật Huyên hai mươi năm, không phải nói mấy câu thì có thể nhổ tận gốc. Cô có chút hối hận bản thân mình thần trí không rõ đáp ứng đổi ngôi vị này. Tự hỏi, như vậy không phải đồng nghĩa mới việc mình buông tha cho quan hệ anh em này, nguyện ý nhận tình yêu của anh? Như vậy cô đã phụ lòng An Như Nguyệt? Bạch Nhật Huyên thực muốn đem những lời này quên mất, cô tận lực trốn tranh anh, ngoại trừ việc anh mỗi ngày đều đưa cô đến trường, cùng cô ra ngoài ăn cơm, có thể tránh liền tránh. Mỗi ngày đều giống như con chuột chạy qua đường, cùng anh chơi trò mèo vờn chuột nhàm chán.
Nhưng là, anh sẽ không cho phép cô cứ mơ mơ màng màng mà trốn tránh hết thảy, cho anh hy vọng rồi thì sẽ không có thể khiến anh thất vọng được. Nếu cô không biết dùng cách nào để chung sống với thân phận mới mẻ này, anh sẽ chăm chỉ dạy cô thật tốt, để cho cô thích ứng rằng anh không dùng thân phận anh hai ở bên cạnh cô.
Lúc ăn cơm, Bạch Nhật Tiêu luôn dựa vào rất gần, cơ hồ muốn dính luôn trên thân thể của Bạch Nhật Huyên. Rõ ràng tay chân cô cử động vừa bất an vừa không tiện, vẻ mặt anh còn cười đến dịu dàng, mọi cách đối xử với cô vô cùng tốt.
“Anh ngồi xa xa một chút, tay của em không có cách nào cử động được hết.” Mặt cô vì xấu hổ mà đỏ bừng, oán giận thúc vào thân mình cao lớn của anh, muốn đẩy anh tách xa cô ra.
Anh không hề để ý tới sự kháng cự cùng không thích ứng của Bạch Nhật Huyên, bá đạo mà cố định cô trước ngực mình, “Tay không có cách nào cử động được thì anh đút em.” Bạch Nhật Tiêu cười cười, xúc thức ăn vào muỗng (thìa), kề sát đến bên miệng cô.
Những người làm vô cùng xấu hổ không dám nhìn hành động thân mật của hai người, lạnh run cúi đầu làm chuyện của mình.
“Để em tự ăn có được hay không?” Cô lắc lắc đầu cầu xin anh, “Anh cứ ngồi một mình đi, như thế tốt lắm á, tay của em còn dùng được.” Cô không thể không sửa miệng, muốn so chuyện cứng đầu này, cô căn bản không hề lay chuyển được Bạch Nhật Tiêu. Anh có khả năng thô bạo có khả năng dịu dàng, mười phần là kẻ hai mặt. Bên ngoài có vẻ dịu dàng đối xử, nhưng thực tế mỗi một câu nói, đều là sự bá đạo không thể kháng cự được.
Mỗi khi cô viết tiểu thuyết đến nửa đêm, gục đầu trên bàn máy tính mà ngủ, anh luôn nhẹ nhàng ôm cô trở về phòng, xem cô đem tình cảm đối với anh viết thành câu chữ, anh luôn luôn mừng vui và bất ngờ không thôi.
Mặc kệ công việc bề bộn thế nào, mỗi ngày, vào buổi sáng, anh đều đưa cô đến trường học, mưa gió không thay đổi. Lúc cuối tuần, anh thường xuyên ở trong phòng cách của cô, còn thực sự làm việc. Chỉ là không giống như lúc trước, bọn họ mỗi người chiếm cứ một sô pha.
“Ngồi yên đó, anh cũng muốn ngồi ở đây.” Bạch Nhật Tiêu vác máy tính đi đến en người cô, vỗ vỗ cô đang khoanh chân ngồi dưới sô pha, quấy rầy cô đương viết tiểu thuyết tình cảm, tha cô đến một góc của sô pha, hai người chen chúc cùng nhau trên đó.
“Anh làm sao mà nhất định phải ngồi ở đây, bên kia không phải có chỗ hả?!” Bạch Nhật Huyên oán giận nhìn anh, thò chân xuống dưới thảm, muốn chạy trốn tới nơi khác, tránh ở chung gần gũi thế này với anh. Nhưng cô còn chưa đi được hai bước đã bị anh chặn ngang, ôm lấy, trực tiếp bị nhét vào lồng ngực Bạch Nhật Tiêu, ngồi trên đùi anh. Cô thực sự là ‘tự làm bậy không thể sống’, vốn muốn giữ khoảng cách với anh một chút xíu, bây giờ chính là thân mật ‘gắn bó’ hơn mới chết.
Bạch Nhật Tiêu cắn cắn vành tai của cô, khiến cô ngượng mà run run cả người. Anh kề sát bên tai cô, “Nói cho em biết, đừng nghĩ trốn được anh. Nếu còn như vậy, anh sẽ trực tiếp cột em vào bên người, đã biết chưa?” Anh cười vô cùng quyến rũ mà uy hiếp cô, cả người dán trên thân thể cô.
“Vậy anh buông ra trước đã!!” Cô giận giữ gầm nhẹ, giãy giụa thoát khỏi sự kiềm chế của Bạch Nhật Tiêu. Con nai con trong lòng đang hưng phấn đứng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cũng hồng rực tựa dâu tây, được ánh mặt trời phủ đến tản ra hương thơm mê người, khiến cho người ta kiềm lòng không được muốn aai yếm.
Bạch Nhật Tiêu ngừng nụ hôn ở trên mặt cô lâu thật lâu, giống như muốn hút sạch vị ngọt của cô, bấy giờ mới buông ra.
“Anh thích ở cùng một chỗ với em, như bây giờ vậy.” Bạch Nhật Tiêu nhìn chằm chằm máy tính, cười nói. Đuôi mắt lướt qua khuôn mặt nhỏ nhắn hồng rực của cô, trong lòng ngọt ngào như ăn mật, ngay cả màn hình đầy ký tự rườm rà này, hôm nay Bạch Nhật Tiêu cũng đặc biệt cảm thấy thân thiết.
Bạch Nhật Tiêu chấp nhận vận mệnh, ngoan ngoãn nuôi dưỡng chính sách không chống cự, đây chính là phương án tốt nhất đã được lựa chọn. Cô giơ tiểu thuyết lên, ngăn trở khuôn mặt đoạt hồn đoạt phách kia. Nhưng mà mặc kệ việc Bạch Nhật Huyên dồn hết lực chú ý lên cuốn sách, cứ tự nhiên mà nhớ đến lúc gần gũi ban nãy. Nụ hôn lúc đó dườn như vẫn còn trên khuôn mặt cô, khiến cô theo bản năng sờ sờ lên nơi anh vừa hôn qua. Được anh ôm chặt như vậy, cô cũng không có nghĩ tới chuyện phản kháng, cũng không muốn đẩy ra. Nếu không phải anh dụ hoặc hồn phách người ta để triền miên, cô cũng muốn nằm luôn trong lòng anh. Phút chốc, Bạch Nhật Huyên lấy sách gõ mạnh lên đầu mình, khắc chế suy nghĩ đó.
Cô điều chỉnh tốt tâm trạng, một lần nữa chìm vào trong cuốn sách. Nhìn nam nhân vật chính được miêu tả trong cuốn sách, cô không kiềm lòng nổi đối chiếu nam nhân vật chính với cuộc sống thật. Nam nhân vật chính trong tiểu thuyết, không có đẹp trai như anh, không chân thật như anh, không khí phách như anh, không dịu dàng như anh, không lòe lòe tỏa sáng như anh…cô dần dần hạ cuốn sách xuống, vừa vặn lộ ra ánh mắt nhìn trộm khuôn mặt tuấn mỹ của Bạch Nhật Tiêu. Oa ~ người thanh niên trước mắt cô, một tay chống má, sườn mặt cương nghị, hàng mi dịu dàng, đôi mắt đen sáng ngời mà có thần. Quả thực chính là một thiên thần có vẻ ngoài hoàn mỹ cùng trí tuệ tột đỉnh nha!
Bạch Nhật Huyên bất tri bất giác nhìn nhìn anh, lại bị ánh mắt của anh tóm gáy một phen, vội vàng giơ cuốn sách lên che khuất khuôn mặt đỏ bừng.
Không phải Bạch Nhật Tiêu anh không thích cô giống một ‘hoa si’ nho nhỏ nhìn anh, nhưng ma ánh mắt mê luyến của cô khiến anh căn bản không có biện pháo nào mà làm việc được, chín chín chín chín chín…chín chín phần trăm lòng đã sớm bị cô hấp dẫn rồi.
Cô cười trộm ở đằng sau cuốn sách, lại bị anh gạt luôn tấm chắn này đi.
[1]: Vân khai nguyệt minh (云开月明), đại ý “mây tan trăng sáng”, có thể Quân Khuynh Tâm đã trích từ câu thơ “Thủ đắc vân khai kiến nguyệt minh” (守得云开见月明 – Đợi vầng mây rẽ thấy trăng thanh).