Bạch Nhật Huyên Tiêu

Chương 23: Mơ hồ Mến nhau



“Làm gì mà nhìn lén anh?!!” Bạch Nhật Tiêu vây cô vào một góc sô pha, vừa âm trầm lại vừa dịu dàng ép hỏi.

Cô ngu ngốc cười, trái tim bùm bùm lo lắng suy nghĩ nên làm sao để trả lời vấn đề của anh. Ý nghĩ chợt lóe, cô giơ lên cuốn tiểu thuyết, làm như thật mà chỉ vào một đoạn trong sách, “Chỉ là em vừa đọc đến đoạn có anh đẹp trai trong này nên muốn nhìn anh với anh ta có gì khác nhau không!!”

Bạch Nhật Tiêu nhíu mày, quả thực muốn đè ép lên thân thể của cô, “Vậy kết quả của em thế nào?!” Ánh mắt của anh dễ dàng nhìn thấu cô, muốn lấy cớ để ‘háo sắc’, cũng chỉ cho phép được nhìn mỗi anh!

Hơi thở ấm áp của Bạch Nhật Tiêu lướt qua hai gò má. Trước đây cũng đã từng dựa vào anh gần như thế này, tại sao lúc ấy không có cảm giác mê loạn gì? Bạch Nhật Huyên co quắp né ánh mắt đầy mị hoặc của Bạch Nhật Tiêu, nhưng lại bị anh dễ dàng cố định tầm mắt, chỉ được phép nhìn mỗi mình anh.

“Anh hai ~” Cô run run, chỉ có thể cầu xin tha thứ, bởi vì cô đã muốn chạy trốn, trong lòng bắt đầu phát sinh ý tưởng không nên có.

Quả thực rất bất đắc dĩ, Bạch Nhật Tiêu chỉ có thể buông cô ra. Sự run rẩy của cô chứng to cô không còn nhảy ra ý tưởng luân lý gì đấy nữa, anh cũng không dám lại ép buộc cô. “Đổi xưng hô đi, gọi tên anh, bắt đầu từ xưng hô, học cách không xem anh là anh hai nữa.” Ngồi xuống cạnh người Bạch Nhật Huyên, vẻ mặt anh có chút buồn bã.

Từ sau khi tự sát, cô thường xuyên có thể nhìn thấy những nét bi thương trên khuôn mặt Bạch Nhật Tiêu. Lòng của cô, luôn vì anh mà đau đớn. Trước kia mỗi lần đi ra từ thư phòng Bạch Vĩ Minh, khuôn mặt dù bị thương của anh cũng không khiến cô khổ sở thế này. Cô hiểu được, đối với anh hai mới có đau lòng, mà điều này, không thích hợp với Bạch Nhật Tiêu trước mắt mình.

Anh sâu kín nìn chằm chằm màn hình máy tính, “Anh thật sự không muốn làm anh trai em, nhưng là anh lại không biết nói, hay muốn làm thế nào mới có thể chuyển hoán quan niệm của em, dứt bỏ gông xiềng anh em này.” Bạch Nhật Tiêu có chút bất lực. Ở trong mắt anh, anh em cho tới bây giờ cũng không là vấn đề, chỉ là cô lại tự vây chặt chính bản thân mình vào cái luân lý trời đất nho nhỏ kia, không cho phép hai người nắm tay nhau, chỉ có thể khiến nỗi bi thương tăng thêm mà thôi.

Cơn đau lại bao phủ lý trí của cô. Bạch Nhật Tiêu trước đây luôn cao ngạo, chỉ có ở trước mắt cô mới có thể xuất hiện sự bất lực như thế này. Cô chịu không nổi sự khổ sỏ của anh, có chút thỏa hiệp. “Tiêu.” Bạch Nhật Huyên nhỏ giọng mở miệng, lại khiến Bạch Nhật Tiêu tung ra cái ôm đột ngột, sức lực rất mạnh, gắt gao vây lấy cô trước ngực, muốn ép sát vào lòng mình. Cô, cũng không có cảm giác hít thở không được, ngược lại tiếng cười vui vẻ vang lên bên tai mình của anh, lại khiến cô cảm thấy êm tai vô cùng.

Cô được anh dẫn dắt, điều chỉnh tâm tình, một lần nữa đứng trên vạch xuất phát. Không phải theo quỹ đạo như trước nữa, mà là theo quỹ đạo anh vì cô mà đặt ra, học cách không xem anh là anh trai, học cách tìm thấy cảm giác thích của anh.

Bạch Nhật Tiêu biết quản gia thường xuyên báo cáo tình huống cuộc sống của hai người cho Bạch Vĩ Minh hiện đang ở bên Mỹ. Anh không muốn khiến cho tư tưởng Bạch Nhật Huyên giao động, cấm quản gia báo cáo thật về tình huống ở nơi này với Bạch Vĩ Minh. Anh sẽ ngăn cản hết thảy mọi yếu tố có thể ảnh hưởng đến tình cảm này.

Quan hệ gần đây của cả hai người dịu đi rất nhiều. Cô thường xuyên nở nụ cười với anh, chỉ cần đổi góc độ vấn đề muốn hỏi, rất nhiều chuyện sẽ không còn cảm thấy khó xử. Cô từng xem anh ở vị trí của một người anh trai mới có thể cảm thấy tình yêu của anh khiến cho cô cảm thấy áp lực như vậy. Nhiều năm rồi, bọn họ đã bỏ qua quá nhiều thời gian, nhưng là do cô luôn luôn để tâm vào những chuyện vụn vặt mà thôi. Nếu cô có thể sớm một chút thoát khỏi lốc xoáy luân lý kia, cả hai người trong lúc đó sẽ không ồn ào đến như vậy.

Trong lúc ở chung này, cả hai dần dần phát triển hướng theo quan hệ người yêu. Mặc kệ có nhiều bất an, Bạch Nhật Huyên không hề dám có kháng cự rõ ràng nào, bởi vì Bạch Nhật Tiêu luôn dịu dàng với cô, cô xem ở trong mắt, vui ở trong lòng.

Giờ học văn học còn chưa tan, Từ Khả Hân liền đẩy đẩy Bạch Nhật Huyên, ý bảo cô nhìn ra ngoài cửa sổ. Nơi đó, đã xuất hiện một người thanh niên chói mắt, si tình nhìn vẻ mặt xấu hổ của cô. Từ lần trước để cho Bạch Nhật Huyên tìm được kẻ hở để gặp mặt nam sinh khác, Bạch Nhật Tiêu cứ thế mà gần từng bước đứng chờ bên ngoài phòng học của cô. Trước giờ tan học chỉ có vài phút, anh nhất định sẽ xuất hiện đúng giờ, cười cười dịu dàng với cô một chút, sau đó xoay người hướng ra phía ngoài, không khiến cô cảm thấy ngại ngùng nữa.

“Tối hôm anh em đi dự một tiệc rượu với anh.” Bạch Nhật Tiêu vẫn bá đạo quyết định trước.

“Ưm, nhưng cái gì em cũng chưa chuẩn bị.” Cô vẫn ngoan ngoãn nghe theo quyết định của anh.

Bạch Nhật Tiêu lái xe về nha, mang lễ phục đã được chuẩn bị tốt cho cô thay. Cô rất ít khi chính thức mặc như vậy, bởi vì trong vài năm anh không có ở đây, cô cơ hồ cũng không tham gia vũ hội nào. Bình thường quần áo mặc cũng chỉ là váy dài dép xỏ ngón mà đi, lâu lắm không mang giày cao gót, nên vừa mới đi được vài bước đã ngã sấp vào lồng ngực của anh.

“Cẩn thận một chút.” Anh vòng tay qua thắt lưng cô, đau lòng trách cứ. Để Bạch Nhật Huyên ngồi trên sô pha, Bạch Nhật Tiêu quỳ một gối xuống mặt đất, cởi giày cao gót của cô ra, nhẹ nhàng xoa xoa mắt cá chân cho cô.

“Ưm”, mặt cô hồng lên, có chút quẫn không biết làm thế nào, “Lần sau em sẽ cẩn thận hơn một chút.” Từ khi anh giữ lấy cô, về sau này, mỗi lần tiếp xúc cùng với anh, lòng của cô đều bùm bùm loạn cả lên, khiến cho cô rung động mà bất an.

Bạch Nhật Tiêu hy vọng cô ở trước mặt mình có thể vĩnh viễn không cẩn thận như vậy, bởi vì anh đã chuẩn bị tốt để cả đời đều đón được cô. “Mang giày cao gót không được sao?” Anh hỏi. Dường như anh chưa từng thấy cô mang giày cao gót, bởi vì cô nữ sinh nhỏ thích chạy nhảy ầm ĩ này, giày cao gót sẽ trói buộc thiên tính của cô.

“Dạ, nhưng mà mang một chút cũng không sao hết.” Kỳ thật Bạch Nhật Huyên muốn bù lại chiều cao không đủ của cô. Nếu muốn đứng bên cạnh anh, sự thấp bé này có chút không tương xứng.

“Mang không được thì đừng mang.” Anh cau mày nói, bảo người giúp việc mang một đôi dép xỏ ngón cô thích mang đến.

“Nhưng như vậy thấp quá đi.” Cô đứng ở trước gương, nhìn chính mình đeo đồ trang sức chỉ cao tới bờ vai anh, vô cùng oán giận nói. Mỗi lần nói chuyện với Bạch Nhật Tiêu đều phải ngẩng đầu một góc độ thiệt lớn. Đại khái cũng chỉ cần nhìn như vầy, khiến cho cô thực sự cảm giác được, bọn họ thật sự không phải là anh em.

Bạch Nhật Tiêu đứng ở phía sau cô, si mê nhìn cô trong tấm gương, ngọt ngào mà dịu dàng nói, “Anh thích.”

Trong một phút ngắn ngủi cô đang bận e lệ, cổ của cô lại thêm một chiếc dây chuyền khác. Mắt vừa nhìn thấy, trên mặt dây chuyền bạc ánh lên lóng lánh chữ cái ‘xiao’.

“Anh đem chính bản thân mình giao cho em, không cho phép làm mất, nhớ kỹ chưa?” Giọng nói dịu dàng của anh vang lên, bay vào trong tai cô. Từ tấm gương, cô có thể nhìn thấy sự thâm tình vây quanh cô trong đáy mắt Bạch Nhật Tiêu, ngay cả vẻ mặt dịu dàng ôn hòa khi nhẹ nhàng hôn thái dương cô, đều khiến cho người ta không khỏi run lên mà sa vào trong đó.

Cô lập tức đỏ mặt. Bạch Nhật Tiêu chưa hề ngại mà thẳng thắn bày tỏ tình cảm của chính mình, nhưng riêng Bạch Nhật Huyên cô còn chưa thể thích ứng được tấm ngăn quan hệ anh em để muốn cô nhận sự bày tỏ thẳng thắn này của anh. Anh cười cười, cùng không cho phép cô vì xấu hổ mà cự tuyệt, bá đạo ôm thắt lưng cô ra khỏi cửa.

Bạch Nhật Tiêu nắm tay cô bước vào hội trường. Đèn màu vàng treo giữa trên cao tỏa ra ánh hào quang, tràn ngập toàn bộ đại sảnh tráng lệ. Trên sàn nhảy có vài đôi nam nữ đang khiêu vũ những điệu Walz tao nhã, người người đều rực rỡ đến lóa mắt. Yến hội này, là tiệc rượu tổ chức mừng khởi công của Chung gia. Từ Hoàng Đình cho vay, Chung thị cũng vừa xây dựng xong một công trình, mà làm Tổng Giám đốc của Hoàng Đình, Bạch Nhật Tiêu sẽ tham gia tiệc rượu lần này.

Lần trước ở trong phòng Bạch Nhật Huyên có gặp qua Chung Thi Âm, nhưng ánh đèn mờ khiến cho cô cơ hồ cũng không nhìn rõ sự biến hóa của Chung Thi Âm. Nghe nói sau khi về nước, cô công tác tại tổng công ty của Chung thị. Nhờ ánh đèn sáng rực trong hội trường bây giờ, cô cẩn thận đánh giá Chung Thi Âm. Chung Thi Âm cũng trở nên có nhiều sức hút hơn, năm năm thời gian mài dũa, cô đã không còn dáng vẻ ngây ngô ngượng ngùng như trước, mặt mày đều lộ ra phong thái cao quý nhàn nhã của một thiên kim tiểu thư, càng có vẻ gợi cảm và quyến rũ của một người phụ nữ. Cô lững thững bước về hướng Bạch Nhật Tiêu, ánh mắt dường như không hề nhìn Bạch Nhật Huyên một cái. Thực quá rõ ràng, cô không thích Bạch Nhật Huyên.

“Chúc mừng anh, Tổng Giám đốc Bạch.” Cô mở miệng cười, nhưng chỉ đối với Bạch Nhật Tiêu.

Anh đối với người phụ nữ này, vẫn trưng ra khuôn mặt lạnh, nhưng dù thái độ có lạnh lùng như thế nào, nhưng vẫn là, “Tốt, chúc mừng cô thăng tiến lên chức Phó tổng bộ phận Tiêu thụ.” Bạch Nhật Tiêu anh đã học được cách xã giao, đây là thái độ cần phải có nếu muốn sống trong chốn thương trường này.

“Đó không phải là sự lợi hại của anh sao, coi như là ngồi trên vị trí chủ tọa rồi.” Cô cười đến kiều mỵ, dễ dàng lướt mắt qua Bạch Nhật Huyên. Chiếc dây chuyền trên cổ Bạch Nhật Huyên rất thuận lợi thu được ánh mắt của cô, trong một khắc, cô phải trợn mắt lên để nhìn. Đó là Tiêu! Trải qua nhiều năm như vậy, tình cảm của bọn họ càng thêm kiên định? Công khai quan hệ?

Bạch Nhật Huyên co quắp, lùi thân mình xuống một góc độ khác. Cô ý thức được dây chuyền trên cổ mình kích thích Chung Thi Âm, nhưng Bạch Nhật Tiêu ôm chặt, cô lại không biết làm thế nào cho phải. Hình như anh đang cố ý, cố ý để cho Chung Thi Âm biết sự thật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.