Bạch Nhật Huyên Tiêu

Chương 27: Em thích anh



Bạch Nhật Huyên chống cằm. Vừa mới bắt đầu, cô vẫn cảm thấy chán chết được, ngó ngó chung quanh. Dần dần, ánh mắt tự do mới bắt đầu dừng lại trên người Bạch Nhật Tiêu. Cô ngây ngốc nhìn biểu tình nghiêm cẩn lật xem văn kiện của anh. Khuôn mặt anh bây giờ, không còn vẻ lạnh lùng như bình thường nữa, lại tản ra khí chất của người đàn ông trưởng thành, còn rất đẹp trai. Mặc kệ là trong công việc hay là trong cuộc sống, anh đều gần như là một người đàn ông hoàn mỹ không chút sứt mẻ nào. Thế nhưng ở phương diện tình cảm, lại cứng đầu trao tình yêu cho cô, lại không tự tin đối với cô nữa. Nếu anh yêu Chung Thi Âm, tình cảm của anh sẽ không còn là chỗ trống như bây giờ. Chung Thi Âm yêu anh, hiểu được anh, bao dung cho anh, sẽ không để anh phải thống khổ. Sẽ luôn bên cạnh cùng bảo vệ, không cần anh cưng chiều, chỉ cần một ánh mắt của Bạch Nhật Tiêu thôi sẽ cho chị ấy dũng khí để yêu, nhưng ánh mắt của anh, lại không dư thừa mà nhìn đến Chung Thi Âm.

Cô cũng là một người đã trưởng thành, cũng có thể phân biệt rõ ràng tình yêu cùng tình thân. Nếu thực sự xem anh là anh trai, mỗi lúc nhìn anh, trong lòng sẽ không có cảm giác muốn bước tới ôm chặt. Những năm anh rời đi, cô đã dần dần hiểu được, khi anh vẫn là anh trai của mình, mình cũng đã giao chính bản thân cho anh. Nếu không thì làm sao có khả năng, nhiều năm như vậy, Bạch Nhật Huyên cô can tâm tình nguyện mà chỉ nhìn một người con trai là anh?! Chỉ là cô không dám thừa nhận tình cảm thích này đối với anh, bởi vì, An Như Nguyệt đối với cô tốt lắm. Rõ ràng không phải là con gái ruột, nhưng vẫn luôn che chở đầy đủ, dốc lòng chăm sóc. Cô không đành lòng cô phụ bà. Cũng là bởi vì một lý do khác, một khi yêu nhau, anh sẽ phải đối mặt với phong ba, mà cô biết sẽ nhiều rất nhiều. Bạch Nhật Huyên không hy vọng anh sẽ vì cô mà phiền não.

Cô đã nghĩ đến những điều như thế, làm như vậy ai nấy đều ổn hơn. Nhưng cô không phát hiện được rằng, cô đã làm tổn thương rất sâu đến người đàn ông mình thương yêu nhất. Sự trốn tránh của Bạch Nhật Huyên, so với cha con càng quyết liệt. Dư luận xã hội mang đến sự mệt mỏi cùng thống khổ càng khiến cho cô khó có thể thừa nhận.

Anh chiếm giữ phần lớn thời gian cùng không gian trong cuộc sống của cô. Quay đầu lại nhìn, thời gian đã trôi đi hai mươi năm, rất khó để tìm thấy một ký ức nào không liên quan đến anh. Cô tham luyến sự dịu dàng độc nhất vô nhị của Bạch Nhật Tiêu, ánh mắt thâm tình kia chỉ đối với riêng cô, mỗi lần cảm nhận đều có thể khiến cho cô say mê không thôi. Không chỉ có bản thân anh không có cách nào xem cô là em gái, ngay cả cô cũng không có cách nào xem anh là anh trai. Lốc xoáy của luân lý tình cảm kia đã khiến cô chôn sâu trong bùn lầy. Cô càng giãy giụa, càng chìm sâu.

Từ quan hệ anh em lại biến thành quan hệ người yêu, cảm giác như vậy rất rối rắm. Cô không dám đối mặt với anh, chỉ là bởi vì cô để ý tới ánh mắt của người khác. Nhưng chỉ cần một câu tình yêu là chuyện hai người của Bạch Nhật tiêu, liền đánh ngã toàn bộ băn khoăn của cô. Bạch Nhật Huyên trốn tránh, áp lực, không muốn nhận tình yêu của Bạch Nhật Tiêu, nhưng là anh lại nói anh nhất định sẽ chờ. Anh muốn cô chấp nhận anh, vấn đề là thời gian dài hay ngắn mà thôi. Bạch Nhật Tiêu rất ít cho cô quyền lời lựa chọn. Mà dù có cho, cũng là có vẻ như là giữa hai cái phương thức phi thường kịch liệt lại chỉ có thể chọn cái nhẹ hơn. Anh luôn khống chế mỗi bước đi của cô, không cho phép cô bước nhanh về phía trước hoặc tụt chậm về phía sau. Cho dù anh có phong tỏa chặt chẽ toàn bộ thế giới của Bạch Nhật Huyên cô, thì cô vẫn có thể cảm giác được bầu không khí mới mẻ mỗi ngày. Anh vĩnh viễn biết rõ, điều cô cần chẳng qua là cảm giác an toàn cùng sự chung thủy. Tất cả, anh đều cho. Sự bá đạo giam cầm của Bạch Nhật Tiêu là bởi vì ý muốn thoát đi của Bạch Nhật Huyên. Một khi cô thuận theo, cô chấp nhận, thì tình yêu của cô gái này, so với mong ước tự do càng mạnh mẽ hơn.

Trong khi Bạch Nhật Huyên đương bận rộn với câu đố tình yêu, anh dần dần bước tới gần. Thời điểm cô không hề phòng bị, anh đã giữ được đôi môi mềm của cô, tham lam cắn mút. Nụ hôn của anh dấp dính, quấn quít môi cô, không thể nào chia lìa. Cô kiềm lòng không được trước đôi mắt mê hoặc của anh mà nhắm hai mắt lại. Cho dù đây là địa ngục đáng sợ, cô cũng không có cách nào mà quyến luyến thiên đường tự do. Đơn giản là vì, nơi này có anh. Lần đầu tiên, Bạch Nhật Huyên vươn cánh tay mình ôm lấy lưng anh. Anh nở nụ cười, nhắm mắt lại, hai đôi môi hòa nhập, nước bọt dung hợp, khiến cho sự triền miên của họ càng thêm ráo riết.

“Nói cho anh biết, em thích anh.” Hơi thở của anh hơi dồn dập, nâng hai má của cô lên, dán trên vầng trán thanh tú của cô.

Cổ của Bạch Nhật Huyên bị anh hôn đến cạn khô, mê loạn nhìn sự thâm tình của anh. Cô không muốn giấu giếm gì nữa. Giả bộ không thương anh, so với việc khiến anh rời đi càng thêm khó chịu. “Em thích anh…”

Vẻ ngượng ngùng khi nói lời yêu của cô gái nhỏ khiến cho đôi mắt thâm tình của anh tràn đầy cảm giác hạnh phúc. Anh đã đợi cho cô mở miệng nói cảm giác này với mình. Sau khi chiếm được sự hưởng ứng của cô, Bạch Nhật Tiêu lại tham lam chiếm lấy đôi môi anh đào của Bạch Nhật Huyên. Mười mấy năm tình yêu tiếp sức, cô rốt cuộc cũng đã chấp nhận tình yêu của anh. Còn cuộc sống này, anh sẽ mang theo cô cùng nhau đi về nơi cuối.

Mạc Thịnh vô cùng có thời gõ cửa, phá hủy không khí ngọt ngào của cả hai. Cô co quắp thoát khỏi vòng ôm của anh, anh thì gầm nhẹ lên một tiếng, mặt mày âm trầm nghiêm nghị giao văn kiện cho Mạc Thịnh.

Bạch Nhật Tiêu ép cô đến góc tường, hai tay dựng lên một vòng tròn cấm, không có ý tốt nào nhìn hai má đỏ bừng của cô. “Câu em vừa mới nói lúc nãy, nói lại một lần nữa thử xem.” Thái độ của anh thực dịu dàng ôn hòa, giọng nói cũng mềm mại, vô cùng mờ ám mà phả hơi thở vào vành tai cô, khiến cả người cô xụi lơ, không thể nhúc nhích.

“Em không nhớ rõ…” Bạch Nhật Huyên chơi xấu cự tuyệt yêu cầu của anh.

Bạch Nhật Tiêu đen mặt, nâng cằm cô lên. “Nói.” Đây là mệnh lệnh!

“Anh đang bắt buộc nha, cho dù em nói cũng không phải thật tâm.” Cô lớn gan phản kháng anh.

Bạch Nhật Tiêu lại không giống như bình thường, cường thế cưỡng bức ép cô nói ra, chỉ là cô đơn buông cánh tay xuống. “Không phải thật tình, anh cũng không muốn nghe.” Anh cúi đầu, hờ hững mở miệng.

Cô không biết làm sao, vận dũng khí, tựa mình vào vòng ôm của anh, cánh tay ôm lấy thắt lưng anh, chôn trong ngực anh. “Em thích anh, là thật lòng.” Bạch Nhật Huyên không muốn nhìn thấy sự cô đơn của anh. Đó là biểu tình anh không nên có, nhưng nếu sự cô đơn này là cô tạo nên, cô sẽ quét dọn hết thảy bọn chúng.

Bạch Nhật Huyên rất ngây thơ, làm sao có khả năng đấu với sự đa mưu túc trí của Bạch Nhật Tiêu. Anh đoán chắc cô đã mềm lòng, nhưng nếu ép buộc cô nói ra không phải thực lòng, thì chả bằng thất vọng mà chờ cô trấn an. Lời thích của cô anh rất khát vọng, mặc kệ dùng đến phương pháp gì, anh đều phải khiến cô can tâm tình nguyện mở miệng.

Sự vui mừng lộ rõ trên nét mặt Bạch Nhật Tiêu. Giữ chặt cái thích của cô, anh sẽ làm từ thích biến thành yêu. Tuy rằng không nhất định có thể ngang hàng với tình yêu của chính mình.

Bạch Nhật Huyên cười ngọt ngào, tin nhắn gửi đến di động không ngừng, khiến cho mỗi lần cô nhìn đều hạnh phúc không thôi, cười cười giống như cô dâu nhỏ chuẩn bị kết hôn vậy.

Từ Khả Hân đã chịu đựng đủ việc cô bạn mình khoe hạnh phúc bằng kiểu cười ngớ ngẩn kia, giả bộ chán ghét mà gõ gõ cái bàn cô, “Đủ rồi nha, cười cho đến khi không khép miệng lại được.”

Bạch Nhật Huyên cũng ý thức được chính mình hơi rõ ràng quá mức, đáng chết là thế, nhưng vẫn cứ vụng trộm mà cười một chút.

Từ Khả Hân ngạo nghễ nhìn cô bạn mình, “Tình yêu thực khiến cho người ta hạnh phúc nha. Nếu cậu có thể sớm một chút thay đổi quan niệm, cả hai người đều không phải chịu nhiều đau khổ như vậy.” Loại sự tình này, có đôi khi người ngoài cuộc lại tỉnh tào hơn người trong cuộc u mê. Bởi vì Bạch Nhật Huyên luôn bị vây trong vực sâu của đạo đức luân lý nên vẫn không dám nhìn thẳng vào tình cảm của mình đối với Bạch Nhật Tiêu. Từ Khả Hân mơ hồ có thể cảm giác được rằng, những năm Bạch Nhật Tiêu không có ở đây, nụ cười của cô bạn mình cơ hồ chỉ là một đống tác gượng ép nhấc môi lên mà thôi.

“Phải quý trọng anh ấy đó, anh ấy đối với cậu như vầy, thâm tình mấy năm không đổi. Mà số mạng của cậu cũng tốt quá đáng đó, thật không biết sao người đàn ông ‘tuyệt vô cận hữu’ (trên trời dưới đất khó kiếm được, có một không hai) này sao lại có thể ngu ngốc mà trao tình yêu vào tay cậu chứ?” Trong giọng nói của Từ Khả Hân toàn vẻ oán hận.

Bạch Nhật Huyên không kiên nhẫn, đưa tay nhét điện thoại vào trong túi xách, giả bộ chán ghét nói. “Đã biết. Mà chao ôi, cậu cứ dài dòng như vậy, không biết sao anh Hạo Nhyieen có thể chịu đựng được cậu nha?” Cô phản công Từ Khả Hân, ai cũng không nhường ai.

“Mình dài dòng còn tốt hơn cậu trì độn là được a. Thật sự là đáng thương thay cho anh hai của cậu nha ~ hơn nữa, Hạo Nhiên nhà mình vẫn là tốt nhất nha, tính tình tuyệt vời không thể phản đối được!” Cô vẫn kiêu ngạo tựa như một chú khổng tước, khoe hạnh phúc của chính mình.

Bạch Nhật Huyên xấu xa nhìn vẻ kiêu ngạo của cô bạn mình. Muốn so về tính tình, trên đời này, hẳn là không ai có thể so với vẻ cường thế của Bạch Nhật Tiêu. Anh là một quân vương trời sinh, là sự chuyên chế sẵn có. Nhưng là, cô vẫn thích được anh quản chế, bởi đó là biểu hiện cho tình yêu của cô!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.