"Tướng quân, ngài nói không sai, liên quân Quan Đông quả nhiên là ngọa hổ tàng long. Ba huynh đệ Lưu Quan Trương lại đánh bại Lã Bố. Lúc này, quân Tây Lương co đầu rút cổ ở trong hai quan, Hổ Lao cùng Tỵ Thủy không ra. Liên quân Quan Đông cũng không công phá được hai tòa cửa ải hiểm yếu này, đương nhiên hai quân rơi vào tình trạng giằng co" Dương Nhị nhìn xem tin tức tình báo trong tay, nói với Hứa Thành
Chúng tướng mang vẻ mặt bội phục, hai mắt toát ra ánh lửa rực rỡ thiếu chút nữa đốt cháy Hứa Thành
"Tướng quân, có phải chúng ta nên hành động hay không?" Bàng Bái hỏi vẻ đầy khát vọng
"Đừng nhìn ta như oán phụ vậy, ta nổi da gà rồi đấy" Hứa Thành không vui lên tiếng. Câu trả lời câu hỏi của Bàng Bái, lại gây ra một trận cười ầm ĩ
"Tướng quân, tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ tướng quân ra lệnh một tiếng" một trung niên nhân dáng vẻ có chút hèn mọn bỉ ổi nói với Hứa
Thành. Lão Thường, vốn tên là Thường Hâm, một cái tên bên trong có ba chữ "Kim", bản thân là một thương nhân, bởi vì tham tài, đắc tội một gia tộc quyền thế ở Lạc Dương, cuối cùng bị gia tộc quyền thế kia cướp đoạt gia sản, chính hắn cũng cửa nát nhà tan. Từ đó về sau, tính tình Thường Hâm thay đổi hoàn toàn. Sau khi nhà tan không lâu, hắn liền đầu nhập, làm một nô tài dưới trướng Triệu Trung, một trong Thập thường thị, cuối cùng dùng phương pháp châm ngòi ly gián khiến gia gia tộc quyền thế kia cho dù cứng rắn hoàn toàn bị xóa tên khỏi Lạc Dương. Chính hắn trở thành một quản sự của Triệu Trung. Khi Hứa Thành thu nhận gia nô của Thập thường thị, phát hiện hắn. Nói chuyện vài câu, Hứa Thành liền mệnh cho hắn chủ trì đồn điền. Thường Hâm cũng không nói một câu, lập tức đi làm. Kết quả khiến cho những kẻ khinh thường hắn đều mở rộng tầm mắt nếu thời đại này mà có kính mắt. Hơn mười vạn người đồn điền hành động, không đến nửa tháng đã bị hắn quy hoạch ngay ngắn rõ ràng. Bản thân hắn cũng không lâu sau, chính thức tiến nhập vào vòng thế lực cao tầng quyết định quyết sách của Hứa Thành.
"Ừ" Hứa Thành gật gật đầu, "Còn ngươi, lão Hà?"
"Tướng quân " Người được xưng là ‘ lão Hà ’ đáp: "Thủ hạ của thúng ta đã ở Dự
Châu cùng Thanh Châu đã đứng vững, chỉ cần lương thực vừa đến, lập tức có thể lôi kéo dân đói. Chỉ là, nếu muốn vượt qua hai Quan Hổ Lao, Tỵ
Thủy, còn phải do tướng quân nghĩ biện pháp. Hơn nữa, binh mã của Từ
Vinh bị liên quân Quan Đông cô lập ở bên ngoài hai quan, trước mắt trú đóng ở Huỳnh Dương. Chúng ta còn phải dấu giếm hắn. Đó cũng không phải chuyện dễ"
Lão Hà, Hà Thông, bốn mươi tuổi, là thân tín của Hà
Miêu, đệ đệ của Hà Tiến. Hà Miêu tham tài, giao hảo cùng Thập thường thị. Khi Hà Tiến bị giết bởi vì đám người Viên Thiệu hoài nghi hắn tham dự hại chết Hà Tiến, khi tru sát hoạn quan, đưa hắn cùng đi giết. Hà
Thông thoát được tánh mạng, lại không có chỗ dựa, ở Lạc Dương ăn bửa hôm bỏ bửa mai, không lý tưởng. Hắn cùng với Thường Hâm có chút giao tình, được tiến cử cho Hứa Thành, Hứa Thành phát hiện hắn có chút ít bản lãnh ở phương diện tin tức, hơn nữa giao du rộng rãi, người nào cũng biết, vì thế để cho hắn thuận lợi xây dựng hệ thống tình báo. Khi Hứa
Thành ra khỏi thành còn cố ý gom đám du côn lưu manh, không việc làm trong thành Lạc Dương giao cho hắn dạy dỗ. Điều này khiến cho hắn làm ra không ít việc đạt yêu cầu. Ngoài ra, hắn còn tiến cử không ít người có thể đánh nhau, giết người cho Hứa Thành, "Thanh Diện thú" Lệ Phương, chính là người hắn đưa từ trong đại lao Lạc Dương đến cho Hứa Thành.
"Không vội, " Hứa Thành mỉm cười nói: "Cả kế hoạch chính thức bắt đầu còn phải hơn mấy tháng nữa. Trước mắt điều chúng ta phải làm chính là để cho
Đổng đại thừa tướng của chúng ta rời khỏi Lạc Dương, đến Trường An" Hứa
Thành nhìn về phía Lệ Phương, một mực yên lặng lặng yên không nói, nhìn thấy người kia gật đầu, hắn liền nói: "Rất tốt, trước hết chúng ta điểm khúc nhạc dạo. Kế hoạch ‘ di chuyển ’ ba ngày sau bắt đầu"
Bên trong Hổ Lao quan, doanh trướng của Đổng Trác
Lý Nho nói: "Ân tướng, lúc này Ôn Hầu bại, binh không có lòng chiến. Chúng ta chỉ cố thủ hai Quan. Sĩ khí liên quân vốn đã thấp đi, lại một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, khó đánh bại "("Tả Truyện" Trang Công thập niên: 'phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt'. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc)
Đổng Trác từ chối cho ý kiến, Lã Bố ở bên cạnh vừa mới nếm mùi thất bại, lòng dạ cũng thấp, không còn dáng vẻ kiêu ngạo không ai bì nổi như lúc trước. Hắn nhìn thấy Đổng Trác không nói một lời, lập tức thấp giọng nói: "Nghĩa phụ, hài nhi cũng cho rằng Lý
Nho nói không sai. Tuy rằng hai quân giao chiến hài nhi không sợ, thế nhưng chư hầu Quan Đông dùng phương pháp quần ẩu, lại có thể ngăn chặn hài nhi. Sĩ tốt không có Đại tướng thống lĩnh, tất nhiên bị đánh bại.
Hơn nữa, hài nhi còn nghe nói, hai viên dũng tướng Nhan Lương cùng Văn
Sửu, thủ hạ của Viên Thiệu cũng đã từ Bột Hải chạy đến. Quân địch lại thêm Đại tướng, nếu muốn cố ý giao chiến, quân ta phần thắng không cao"
Nghe xong Lã Bố nói, Đổng Trác giật giật người, thở dài một tiếng, nói: "Tin tức này ta cũng nghe thám tử nói. Vốn có thể đánh một trận, đánh tan chư hầu Quan Đông, ai ngờ. Ai "
Lý Nho nhìn thấy dáng vẻ hối hận của Đổng Trác sau khi than thở, nói lên rằng Đổng Trác y vì không thể chiến thắng chư hầu Quan Đông mà canh cánh trong lòng, liền khuyên nhủ:
"Ân tướng không cần như thế, tuy rằng liên quân Quan Đông nhất thời chiếm ưu thế, nhưng quân ta chiếm giữ cửa ải hiểm yếu, lại quản lý đại quyền triều đình , có thể nói thiên thời, địa lợi đều đủ. Ty chức nghe thám tử báo nói, Viên Thuật e ngại Tôn Kiên lập công, khi đánh Tị Thủy
Quan từng cắt đứt lương thảo. Tôn Kiên tính cương trực, vốn muốn tính sổ với hắn, không biết sao Viên Thiệu lại ngăn được. Qua đó có thể thấy được liên quân cũng không phải bền chắc như thép, chỉ cần chờ thêm một thời gian ngắn, bên trong liên quân Quan Đông tất nhiên không hợp. Đến lúc đó chúng ta lại dùng danh nghĩa triều đình, phong cho mấy thành viên chư hầu trong đó quan to lộc hậu. Khi đó sẽ không khó khiến cái gọi là liên minh này sụp đổ. Sau đó quân ta lại một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, tức thì liên quân Quan Đông tất bại, mà ân tướng tức thì tất nhiên uy chấn thiên hạ, thiên hạ sẽ thấy không người có thể chống đở được"
Lý Nho nói một phen, mặt Đổng Trác dần dần giãn ra. Lã Bố cùng chúng tướng cũng gột rửa vẻ bạc nhược, lại một lần nữa hiện ra phong thái Đại tướng của bản thân mình
Lúc này, vệ binh ngoài cửa báo lại, "Ngũ quan trung lang tướng Hứa Thành tướng quân có thư đến "
Trong phòng tất cả mọi người đều ngẩn người, Hứa Thành có chuyện gì?
Đổng Trác tiếp nhận thư, mở ra đọc. Trong chốc lát, Đổng Trác liền cười ha hả, nhìn thấy dáng vẻ đó của Đổng Trác, đúng là cười đến thập phần vui vẻ, khiến cho mọi người ở đây đều không hiểu. Cuối cùng vẫn là Lý Nho nhìn thấy Đổng Trác thật sự vui vẻ liền xen vào hỏi: "Không biết trong thư Hứa tướng quân nói chuyện gì mà có thể khiến cho ân tướng có thể giải trừ lo lắng trong lòng?"
Đổng Trác nghe xong, lại cười to một hồi. Khi cười đã đủ Đổng Trác mới nói với Lý Nho: "Lý Nho, ngươi đến xem trong thư Bá Công viết như thế nào, ha ha. . ." Nói xong Đổng Trác liền đưa thư cho Lý Nho
Lý Nho ngơ ngác tiếp nhận, đọc một lát, hắn cũng nở nụ cười. Thế nhưng hắn không cười đến khoa trương như Đổng
Trác. Hắn chỉ hơi mỉm cười một chút. Lý Nho quay đầu lại trông thấy chúng tướng nhìn mình với ánh mắt hỏi dò, hắn biết rõ tất cả mọi người muốn biết chuyện gì xảy ra, liền cười nói: "Hứa tướng quân đề nghị thừa tướng bảo vệ chặt quan ải, đồng thời dùng danh nghĩa triều đình phong thưởng quan chức cho một ít người không danh tiếng trong liên quân, khiến cho bọn họ không đồng lòng cùng đám người Viên Thiệu. Hơn nữa lại đề nghị thừa tướng dùng danh nghĩa vốn làm thứ của Viên Thiệu, ban thưởng tước vị cho Viên Thuật. Hai người đều là kẻ thấy lợi quên nghĩa, cho dù sẽ không làm chuyện huynh đệ phản bội, cũng sẽ xảy ra lục đục nội bộ. Thừa tướng thấy kế này của Hứa tướng quân rất hay, cho nên bật cười"
"Ha ha, Lý Nho, kế của ngươi cùng kế của Bá Công không mưu mà hợp, ngươi đang khen kế sách của mình hay ha ha" Đổng Trác một lần nữa cười to.
"Không dám, ân tướng thế là oan uổng tiểu tế rồi.
Tiểu tế chẳng qua là vui mừng vì Đổng tướng có thể có được trí tướng như thế mà thôi" Lý Nho tuy rằng ra vẻ sợ hãi, nhưng ai cũng có thể thấy vẻ đắc ý trên mặt hắn
"Chúc mừng thừa tướng, lại được Đại tướng" Lý Thôi, không hổ là người trong tộc Lý Nho, đầu óc phản ứng nhanh hơn nửa nhịp so với người khác. Mặc kệ Hứa Thành xuất thân như thế nào, lúc này đây hắn hiến kế có thể nói đang lúc mọi người đều cho rằng là thời điểm nguy cấp, biểu đạt hắn trung thành với Đổng Trác, lại biểu hiện chính mình xử sự không sợ hãi, ứng biến có thuật. Có thể nói lá thư này của
Hứa Thành đã trở thành một tầng đá kê chân cho chính hắn. Đổng Trác trọng dụng chỉ là chuyện ngày một ngày hai. Chính mình bày tỏ thái độ trước, sau này thiết lập quan hệ dễ dàng hơn rất nhiều.
Nghe Lý
Thôi nói, mọi người ở đây, mặc kệ phản ứng không kịp, đều kêu theo:
"Chúc mừng thừa tướng, lại được Đại tướng" thanh âm chất đầy toàn bộ phòng
"Tướng quân, nếu như ngài đã quyết định phải ở lại, cần gì còn phải bề ngoài tỏ vẻ trung thành, còn hiến kế sách phá địch cho hắn.
Chỉ là nói đi cũng phải nói lại, kế sách kia của ngài thật là mỉa mai còn muốn cho anh em trong nhà người ta cãi cọ nhau, thực xấu xa, thực xấu xa . ." Không cần phải nói, người dám nói chuyện như vậy với Hứa
Thành, ngoại trừ Bàng Bái sẽ không có người khác. Chỉ là lúc nói lời này, Hứa Thành dùng ngón tay thứ hai của bàn tay phải không ngừng tiếp xúc với ót của hắn. Chờ khi Bàng Bái dừng lại, trên ót đã đỏ lên một mảnh. Thế nhưng, rất hiển nhiên, hắn không quan tâm, hắn sớm đã bị Hứa
Thành chỉnh. Nhớ ngày đó, năm trăm người đánh mấy vạn người, chuyện gì cũng đã làm qua, huống chi chẳng qua là bị gõ hai cái như này.
Mà Hứa Thành cũng nhìn tiểu tử này với dáng vẻ cười đùa cợt nhả, vẻ mặt như đành chịu. Sao lúc mới quen hắn không nhìn ra tiểu tử này lại là một tên khốn nạn như vậy nhỉ? Dũng khí ngược lại có đủ, thậm chí có chút quá mức. Đối với chủ nhân cũng dám giễu cợt, bản thân mình thật đúng là không có biện pháp sửa trị hắn, ngươi nói xem giận hay không giận?
"Ngươi là thực ngốc hay là căn bản chính là ngu ngốc. Chúng ta ở nơi đây có thể nói tất cả đều là người có chỉ số thông minh cao. Ta đã nói với ngươi rồi, trước khi nói chuyện hãy suy nghĩ một chút, chẳng lẽ ngươi không làm được sao?" rõ ràng lực uy hiếp của Hứa thành không đủ. Bàng
Bái vẫn vẫn giữ thái độ đùa cợt đó, Hứa Thành cũng đành chịu.
"Theo như ý tứ tướng quân là muốn ép Đổng Trác rời khỏi Tư Lệ, mà không phải muốn cho hắn và chư hầu Quan Đông đại chiến một trận. Nếu nói như vậy, chỉ sợ chúng ta cũng sẽ bị phái đi đại chiến một trận cùng liên quân, không phù hợp ước nguyện bảo tồn thực lực của chúng ta. Dưới loại tình huống này, Đổng Trác nhất định cũng có thể bảo tồn đại bộ phận binh lực. Nếu nói như vậy, ngày sau Đổng Trác vẫn là chư hầu thiên hạ có thực lực mạnh nhất. Ngày sau chúng ta phải đứng ở Tư châu, láng giềng gần phía tây Ung Châu. Đổng Trác từ Đồng Quan cùng Hàm Cốc quan, từ trên cao nhìn xuống, bất kỳ lúc nào có thể công kích chúng ta, cho nên tướng quân muốn làm ra dáng vẻ trung thành, khiến hắn cho là chúng ta ở Tư Châu thay hắn ngăn cản chư hầu Quan Đông. Sau này chúng ta tìm cơ hội, cướp lấy Đồng Quan cùng Hàm Cốc quan. Khi đó chúng ta đã có vốn liếng để liều mạng, cũng không hề sợ hắn. Nói không chừng, chúng ta còn có thể chiếm lĩnh vùng đất Ung Châu, Quan Trung thì sao" Thường Hâm chậm rãi nói
"Cắt, ngươi cho rằng ta thật sự không biết. Ôi" Bàng Bái tỏ vẻ cực độ xem thường đối với việc Thường Hâm không có năng lực quan sát nét mặt, nhưng lại được Hứa Thành tin tưởng.
"Đừng không biết tốt xấu. Ta cũng không tin ngươi có thể thật sự nghĩ rõ ràng như vậy. Lão Thường sợ ngươi quá xúc động, hư mất đại sự, mới nói rõ tầm quan trọng của sự việc cho ngươi hiểu. Ngươi cho rằng có ai nguyện ý giảng giải cho đồ ngốc như ngươi không?" Hứa Thành giáo huấn hắn nói: "Mặt khác" Hứa Thành lại nói: "Về sau không cho phép học ta nói chuyện, miễn cho về sau có người nói ta không biết dạy người"
"Ha ha" Bàng Bái gãi đầu tươi cười một hồi, có vẻ trung thực.
…………………………………………� � �……..
Bên ngoài Hổ Lao quan, đại doanh liên quân Quan Đông. Đại trướng Viên
Thiệu, lúc này đang tràn ngập một bầu không khí không quá hài hòa.
"Đổng Trác lão tặc, rõ ràng là muốn ly gián chúng ta. Đúng là cực kỳ đáng giận, hắn thật sự cho là chúng ta sẽ mắc mưu của hắn sao?" Người lên tiếng nhìn về bốn phía, thấy mọi người cũng đều nhao nhao gật đầu, hình như tán thành lời hắn nói, nhưng động tác của những người kia rõ ràng cực kỳ gượng gạo. Hắn thở dài, lắc đầu, ngồi xuống
Viên Thiệu giờ phút này đang ngồi ở vị trí chủ vị, chứng kiến Tào Tháo lên tiếng, người ứng đối rải rác, lửa giận trong lòng thiếu chút nữa không nhịn được liền bộc phát ra ngoài. Viên Thiệu không thể ngờ sẽ có loại tình huống này phát sinh. Với hiểu biết của gã về Đổng Trác, gã không cho rằng Đổng Trác là một người không giữ thể diện như vậy. Hắn không tin
Đổng Trác lại trao táo ngọt cho những người đã tát vào mặt hắn. Chẳng lẽ Đổng Trá cũng không sợ mất uy tín của mình sao? Huống chi Đổng Trác cũng không phải là người khoan hồng độ lượng.
Ngay một canh giờ trước, Đổng Trác thoáng chốc phái ra nhiều sứ giả, cầm trong tay cái gọi là thánh chỉ, đi tới tất cả đại quân doanh, tuyên bố triều đình bổ nhiệm. Ở trên thánh chỉ, Đổng Trác đều thăng quan cho mấy chư hầu tham gia khởi binh lần này. Trong những người thăng chức, Tướng Tế Bắc Bào
Tín được thăng làm quận thủ Thái Sơn, Thái thú Sơn Dương Viên Di chuyển làm Thái thú Thọ Xuân, Thái thú Tây Lương Mã Đằng được thăng làm Thứ sử
Tây Lương. Huynh đệ kết nghĩa của hắn là Hàn Toại tuy rằng không tới cũng được bổ nhiệm làm Thái thú Thiên Thủy. Còn có Thứ sử Từ Châu Đào
Khiêm được thăng làm Từ Châu Mục. Điều khiến cho người ta tức giận là đệ đệ của gã, Viên Thuật, từ Hậu tướng quân thoáng cái nhảy lên tới Tả xa kỵ tướng quân, cùng một cấp với gã, còn từ Thái thú Nam Dương thăng lên tới Thứ sử Dương Châu. Hơn nữa, Đổng Trác còn đặc biệt gởi thư nói Viên
Thiệu gã rằng Đổng Trác y rất đau lòng việc huynh đệ Viên Thiệu mưu phản, nhất thời tức giận, giết cả nhà Viên thị, hiện tại rất hối hận.
Thế nhưng sự tình đã khó có thể vãn hồi, đành phải cho đưa đưa thi thể người nhà của bọn hắn tới, mời bọn hắn bớt đau buồn. Điều này đã xảy ra thì bỏ đi, nhưng lão già kia lại vận chuyển chút ít thi thể đến doanh
Viên Thuật, tới khi hắn chạy đến quân doanh Viên Thuật, sứ giả kia nói cái gì Viên Thuật mới là trưởng tử Viên gia, cho nên thi thể sẽ đưa đến đó. Viên Thiệu tức giận cho người mang tiểu tử kia đi làm thịt ngay tại chỗ, có thể sắc mặt chúng chư hầu đã chứng minh rõ ràng tất cả mọi chuyện. Trong mắt đám gia hỏa này, căn bản không tôn kính bản thân mình. Còn cả chính Viên Thuật tiểu tử này, vậy mà ở đó dùng thân phận gia chủ mời người đến, chẳng quan tâm đến chính mình là một đại ca. Ngay tại lúc này Viên Thuật đang đánh vào mặt gã nhưng bản thân làm minh chủ liên quân Quan Đông, cũng không thể ồn ào trước mặt mọi người, tranh chấp chuyện nhà. Viên Thiệu gã đành phải cố nén cơn thịnh nộ, làm bộ khóc lớn một hồi, sau đó, không để cho mọi người kịp phản ứng, Viên Thiệu lấy thân phận minh chủ mệnh cho mọi người đến đại trướng của mình nghị sự, muốn mượn điều này di chuyển sự chú ý của mọi người, đồng thời thị uy với Viên Thuật. Cho dù là một kẻ ngu ngốc đều có thể nhìn ra được đây là kế ly gián, vậy mà nó thật sự lôi kéo được mấy người kia. Nếu không phải Tào Tháo cùng Thái thú Bắc Hải Khổng Dung biểu thị thái độ, mặt mũi của mình đặt ở chỗ nào?
Nghĩ tới đây, Viên Thiệu lại liếc nhìn mấy người mới được thăng quan, nhất là chỗ Viên Thuật vài lần. Những người bị gã nhìn phần lớn di chuyển ánh mắt, né tránh.
"Hừ một lũ khốn nạn" Viên Thiệu hừ lạnh một tiếng trong lòng. Viên Thiệu cũng biết đây không phải thời điểm nổi giận, đành phải theo như vừa rồi Tào Tháo nói mà nói: "Mạnh Đức nói rất có đạo lý. Đổng Trác lão tặc dụng tâm hiểm ác, muốn để cho chúng ta tự tát tai. Chư vị đừng quên, lúc trước chúng ta thế đã từng uống máu ăn thề. Một khi đổi ý, tất sẽ bị người trong thiên hạ chế nhạo, đến lúc đó Đổng Trác đối phó với chúng ta có thể dễ dàng hơn nhiều so với hôm nay"