Cuối cùng triều đình Trường An ra quyết định là do Lã Bố chỉ huy kỵ binh làm tiên phong, mà Chu Tuyển chỉ huy đại quân đối kháng Hứa Thành! Tuy rằng Lã Bố bất mãn, thế nhưng, sau khi được Công Dã Kiền khuyên giải, hắn lại tự biết ở trên phương diện quân sự, bản thân hắn không bằng Chu Tuyển, Lã Bố vẫn đành phải từ bỏ ý đồ đoạt quyền,
Cứ như vậy, triều đình ở Trường An rút ra mười lăm vạn đại quân, dùng Lã Bố chỉ huy thủ hạ năm vạn kỵ binh làm tiên phong, tiến về trước, đón đánh Hứa Thành.
Kỵ binh của Lã Bố tiến nhanh, đụng phải quân Hứa Thành, năm vạn kỵ binh, gặp mười vạn đại quân của Hứa Thành tại Vị Nam!
Vốn, quân Hứa Thành đã sớm cho quân trinh sát tìm hiểu tình hình, đã biết quân Lã Bố đến, nhưng Lã Bố tới quá nhanh! Cho nên, khi hai quân chính thức gặp nhau, quân Hứa Thành chỉ có mấy ngàn kỵ binh bày trận thế ở bên cạnh Hứa Thành, cùng với một ít các binh sĩ sắp xếp thuẫn trận ở phía trước đại quân, mà đại quân phía sau, vẫn vô cùng hỗn loạn!
Lã Bố thấy thế, lập tức hạ lệnh, xông! Chính hắn làm gương cho binh sĩ, mang theo ba nghìn Phi Hùng quân, xông thẳng về hướng Hứa Thành trong chiếc áo choàng màu đỏ như máu!
Vốn, thừa dịp địch loạn, tấn công quân địch là chuyện rất bình thường, cũng là chiến thuật rất chính xác! Hơn nữa, Lã Bố vẫn có một loại thái độ thù địch không rõ ràng đối với Hứa Thành, cho nên, hắn nhìn thấy cơ hội này, không lập tức nhào lên, hắn cũng không phải là Lã Bố!
Nhưng hắn lại xem thường Hứa Thành hoặc là nói Hứa Thành đoán được tâm lý của hắn, hung hăng đùa bỡn hắn một chút!
Quân Hứa Thành phía trước quả thật là thuẫn trận, nhưng ngay khi hàng binh sĩ thứ nhất đột nhiên ngồi xổm xuống, lộ ra cường nỏ binh đang giương cùng, tên đã đặt trên dây cung!
"Bắn!" Theo mệnh lệnh của Hiệu úy lãnh binh vang lên, hơn một ngàn tên nỏ cực kỳ mạnh mẽ bắn về phía Lã Bố với các tướng sĩ Phi Hùng quân của hắn đang phóng tới!
"Hừ! Chút tài mọn!" Lã Bố chứng kiến tên nỏ bay tới, khinh miệt bĩu môi, hắn tiện tay đong đưa chiến kích nhìn đánh về phía tên nỏ đang bay tới, "Đinh!" Một tiếng vang nhỏ!
"Không tốt!" Lã Bố cả kinh trong lòng! Mũi tên làm bằng gỗ, sao va chạm với chiến kích bằng thép lại có âm thanh va vào kim loại truyền đến? Điều này nói rõ —— mũi tên không không làm bằng gỗ! Đó chính là bằng sắt hay sao?
Lập tức, bên cạnh hắn vang lên hàng loạt tiếng kêu thảm thiết! Lã Bố nghiêng đầu vừa nhìn, ba nghìn tướng sĩ Phi hùng quân mà hắn tỉ mỉ chọn lựa huấn luyện, đã có không ít người ngã xuống chiến mã, mắt thấy đã không sống nổi! ( đã trúng mũi tên, cho dù không chết, sau lưng có mấy vạn thiết kỵ cũng đủ giết chúng! )
Vốn, trên người tướng sĩ Phi Hùng quân, thủ hạ Lã Bố đều mặc giáp sắt, tương đương với giáp sắt kỵ binh bán thành phẩm ( ngựa của bọn hắn không có giáp sắt ), bình thường bọn chúng căn bản cũng không sợ cung tên uy hiếp, cho dù mũi tên bình thường được cường cung bắn ra, cũng chỉ có thể gãi gãi ngứa cho bọn chúng, thế nhưng, bọn chúng không thể ngờ, Hứa Thành đã sớm biết sự hiện hữu của bọn chúng nên mới nghĩ ra một chiêu này để đối phó với chúng. Vì sao cung tên bình thường bắn không xuyên qua giáp sắt? Vì đã học vật lý ở trường cấp 3, Hứa Thành đương nhiên có thể biết được đáp án, đó là bởi vì "Động năng" chưa đủ! Mà đối thủ của giáp sắt chính là cung tên không đủ "Nặng ", cho nên, lúc này hắn cố ý để cho người ta chế tạo loại mũi tên này, dùng mũi tên sắt, đầu tên bằng sắt, hơn nữa cường lực mà cung nỏ phóng ra, cộng với tốc độ tấn công của chính các tướng sĩ Phi Hùng quân, những mũi tên này sau khi được bắn ra có thể đơn giản bắn thủng giáp sắt, tiếp theo, lấy đi tánh mạng những tướng sĩ Phi Hùng quân! Kỳ thật, vốn Hứa Thành có thể cho cung nỏ thủ trực tiếp bắn ngựa, thế nhưng, vì hắn muốn tạo ra lực uy hiếp, hơn nữa, Phi Hùng quân cực kỳ tinh nhuệ, có thể giết nhiều người chẳng phải là một công việc tốt sao?
Cứ như vậy, một loạt tên nỏ qua đi, ba nghìn Phi hùng quân, thoáng cái ít đi vài trăm! Điều này cũng chưa tính, nhóm tên nỏ thứ hai củaquân Hứa Thành lại bay tới! Đồng thời, hơn hai vạn Trường cung thủ bắn ra mũi tên dài xếp hàng ở sau Cung nỗ thủ cũng bắt đầu bắn tên lên trời không. Lập tức, bầu trời thoáng tối đi một chút!
Nhưng lúc này Lã Bố đang chìm sâu trong phẫn nộ cực điểm, hắn không chú ý tới tình huống này hoặc có thể nói là vô thức mà bỏ qua! Cho nên, ngay khi hơn hai vạn mũi tên dài mang theo lực xuyên thấu cực lớn rơi xuống, ngoại trừ Lã Bố có thể dựa vào vũ kỹ cường đại của mình mà có thể bảo trụ tính mạng của mình, hắn cũng chỉ biết giương mắt nhìn kỵ binh của hắn liên tiếp ngã xuống ngựa, sau đó, chết đi! Mà sau khi bọn kỵ binh chết đi đã tạo thành không gian rộng lớn ở bên người Lã Bố, khiến cho Lã Bố nhất thời cảm thấy tim đập nhanh!
"Không tốt, mau bỏ đi!" Đối mặt hoàn cảnh xấu này, rốt cục Lã Bố nhận thức được ý đồ của bản thân mình tuyệt đối không thể nào thành công. Hắn lại nhớ lại tình hình giao tranh lần thứ nhất của mình cùng Hứa Thành, không thể ngờ, lại một lần nữa giao đấu, vẫn là mình bị bức lui! Hơn nữa, lần này, còn nhanh gọn hơn so với lần trước!
Nhưng rất hiển nhiên các tướng sĩ quân Hứa Thành đã được giáo dục cái gọi là đánh chó mù đường, sau khi Lã Bố mang binh rút lui, bọn họ lập tức tiến lên theo sát từng bước một, tuy rằng chậm hơn rất nhiều, nhưng cung tên của bọn họ rất nhanh, đủ sức lực! Hơn nữa, mấy vạn kỵ binh của Lã Bố hình thành trận thế tấn công dày đặc, cho dù kỵ binh có muốn chuyển hướng cũng không dễ dàng, cho nên, đến lúc Lã Bố với thủ hạ kỵ binh chạy khỏi phạm vi sát thương của Cung nỗ thủ quân Hứa Thành, Lã Bố quay đầu lại nhìn, trên mặt đất để lại tối thiểu nhất chừng trên vạn thi thể! Sơ bộ tiếp xúc, quân Lã Bố đã tử thương một phần năm kỵ binh, đây là chuyện chưa từng xảy ra! Nhất là đối với Lã Bố mà nói!
"Hứa Thành, cẩu tặc kia! Có gan đánh một trận cùng ta!" Đúng là không dễ có người chọc Lã Bố phẫn nộ, nhưng lúc này tuyệt đối không tính Hứa Thành!
Hứa Thành nghe xong Lã Bố gào thét, cũng không trả lời, mà là đối với bên người Dương Nhị với Lệ Phương nói: "Có dám đánh cuộc, ta không cần lên tiếng, cũng có thể làm Lã Bố tức giận đến bị giày vò!"
Dương Nhị với Lệ Phương liếc nhìn nhau, đồng thời lắc đầu —— không đánh bạc! Ai còn không biết bản lĩnh của lão nhân ngài gia!
"Ai!" Hứa Thành chứng kiến phản ứng của hai người, bất đắc dĩ lắc đầu nhưng mà cái lắc đầu này của hắn không có cùng ý tứ như cái lắc đầu của hai người Dương Lệ lúc trước! Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến động tác của hắn, chỉ thấy hắn giơ một ngón tay cái về hướng Lã Bố, sau đó, chậm rãi cuộn lại, chỉ ngón tay cái hướng về phía mặt đất, lại còn nhẹ nhàng chọc hai cái!
Dương Nhị với Lệ Phương nhìn, đồng thời trong lòng đổ mồ hôi, thầm kêu: chúa công, ngươi thật là ác độc! Nhưng mà hai người cũng một mực nhớ kỹ tư thế ngón tay này, mong đợi sau này sẽ dùng nó với người khác!
"Hứa Thành, ngươi tên chết nhát này! Ta muốn nghiền xương ngươi thành tro!" Chứng kiến Hứa Thành lặng lẽ nhưng có hành động vô cùng ác độc trực tiếp vũ nhục người, Lã Bố giống như Hứa Thành đã nói —— phẫn hận muốn điên lên! Lã Bố chỉ thiếu điều giục ngựa xông lên, cũng may vài tên tướng lãnh thân tín ở bên cạnh hắn hợp lực giữ chặt hắn lại!
Nhưng ngươi không qua cũng không có nghĩa là người ta không sẽ đi qua! Lã Bố với tướng lĩnh thủ hạ không dám xông đi lên tìm Hứa Thành, nhưng Hứa Thành dám tìm phiền phức từ bọn hắn! Trong khi Lã Bố đang thương nghị với chúng tướng biện pháp đối địch, Hứa Thành chỉ huy đại quân xông tới chém giết! Đối tượng tiếp xúc đầu tiên với quân kỵ binh của Lã Bố vẫn là những cung nỗ thủ bắn ra tên trước tiên!
Rơi vào đường cùng, chỉ biết chịu trận mà không thể đánh trả Lã Bố phân thủ hạ kỵ binh của mình thành vài cánh quân nhỏ, hắn có ý đồ tiến công quân Hứa Thành từ các phương hướng khác nhau, mà hắn thì tự mình dẫn một cánh quân kỵ binh ngăn chặn các Cung nỗ thủ quân Hứa Thành.
Nhưng Đao thuẫn binh quân Hứa Thành cũng không phải là đối tượng dễ bị ức hiếp, mười mấy người kết thành một thuẫn trận bảo vệ chính mình, lại tránh ra con đường, cung thỉnh các kỵ binh của Lã Bố tiến vào giữa những thuẫn trận này, sau đó, các Trường thương binh một mực trốn ở trong mỗi tiểu trận này, dùng trường thương tay, không khách khí, bọn họ chuyên môn đâm các kỵ binh, tiếp theo các đao thuẫn thủ luôn hạ độc thủ chém đùi ngựa chân ngựa mã bụng, quân kỵ binh của Lã Bố chỉ sau một lần tấn công mà tổn thất mấy ngàn tướng sĩ cùng mấy ngàn con chiến mã, sau đó đại bộ phận vất vả thối lui ra khỏi đại trận quân địch, sau đó, quân kỵ binh lại bị vô số tiểu trận bao vây lại khiến cho đám kỵ binh không thể xông ra ngoài, bị quân Hứa Thành giết chết từng người một!
Mà các Cung nỗ thủ quân Hứa Thành, bên trái, mặt phải với đằng sau đều có bảo vệ, bọn hắn chỉ cần ra sức lực mà bắn tên là được, kỵ binh của Lã Bố căn bản không thể xông đến trước mặt bọn họ!
Chứng kiến loại tình huống này, Lã Bố dù cho cực kỳ phẫn nộ cũng không có cách nào, hắn cũng không phải đồ đần, hắn biết rõ không thể tiếp tục xông lên! Cho nên, hắn lại một lần nữa lui lại! Chỉ là lần này, từ khi kỵ binh xuất hiện trên chiến trường đến nay, theo như sử sách được ghi lại, đây là lần đầu tiên quân kỵ binh bị bộ binh truy đuổi!
Cứ như vậy, hai đại quân, một chạy, một truy, đương nhiên, đuổi không kịp chạy! Tuy rằng Hứa Thành cũng có mấy ngàn thân quân kỵ binh, nhưng dùng những người này đuổi theo Lã Bố, rất hiển nhiên là mua bán không tính toán hơn thiệt!
Không lâu, Lã Bố đang chạy trốn gặp Chu Tuyển, đang chỉ huy đại quân tiến đến! Mặc dù Lã Bố cũng không hòa thuận với Chu Tuyển, thế nhưng, hắn cũng biết, nếu như luận năng lực dùng binh, Chu Tuyển tuyệt đối ở phía trên hắn! Cho nên, Lã Bố liền thuật lại tình hình giao chiến cùng quân Hứa Thành với Chu Tuyển, yêu cầu hắn nghĩ biện pháp!
Chu Tuyển nghe xong Lã Bố miêu tả, tức giận quá hoảng sợ. Súy chút nữa Chu Tuyển đã muốn rút bội kiếm chọc Lã Bố một kiếm.Đã có bao giờ quân kỵ binh gặp quân bộ binh mà phải gánh chịu thiệt hại nặng nề như này chưa? Hãy xem binh mã của Lã Bố, còn sót lại chỉ sợ cũng chỉ hơn ba vạn một chút. Chỉ sau một trận đánh mà chết đi hơn một vạn, gần hai vạn kỵ binh, lại còn là kỵ binh Tây Lương tinh nhuệ, đây coi là cái gì? Đối phương chỉ có mười vạn người! Cho dù dùng năm vạn kỵ binh chống lại ba mươi vạn người cũng không thể vừa đánh mà đã tổn thất nhiều người như vậy. Nhưng mà cuối cùng, Chu Tuyển vẫn đè nén tính tình của mình. Không còn cách nào khác, tuy rằng hắn là Thái úy, trên danh nghĩa là thống lĩnh tối cao của quân đội, thế nhưng, Lã Bố vẫn là Đại tướng quân, địa vị còn cao hơn cả Chu Tuyển hắn, sao có thể để cho hạ quan xử trí thượng quan? Hơn nữa, hiện tại các tướng lĩnh cầm quân hình như đều là người của Lã Bố, không thể động thủ! Điều khó xử lý nhất chính là công phu của Lã Bố! Chỉ sợ hắn vừa mới rút kiếm, mạng của hắn cũng lập tức bay mất!
Vì vậy, rơi vào đường cùng, Chu Tuyển chỉ có thể lại để cho Lã Bố tiếp tục làm tiên phong, mang theo đại quân tìm đến giao chiến với Hứa Thành!
Cứ như vậy, hai cái đại quân rốt cục lại gặp nhau! Quân Hứa Thành vẫn một mực sắp xếp thành trận thế, chậm rãi mà tiến lên, mà Chu Tuyển thì sao! Hắn có kỵ binh làm dẫn đường, đương nhiên đã biết tình huống bên quân Hứa Thành, cho nên, đến lúc hai quân gặp nhau, trận thế của đại quân bên hắn cũng gần như hoàn chỉnh!
Không cần nói nhảm, Chu Tuyển cho Lã Bố "Lăn" sang một bên, Chu Tuyển cũng cho phép hắn thừa dịp hai quân giao chiến, tự tìm kiếm cơ hội tốt mà giao chiến! Bản thân Chu Tuyển thì dùng cự thuẫn binh của Cao Thuận làm tiền phong, theo sát phía sau chính là giáp sắt binh, dùng hai đội binh sĩ đòn sát thủ để đối đầu với Cung nỗ thủ của Hứa Thành! Hắn chỉ chờ đội quân hai vạn người này có thể phá tan Cung nỗ thủ quân Hứa Thành, như vậy, mười vạn đại quân phía sau hắn có thể tiếp tục xông lên, quần chiến cùng đại quân Hứa Thành, mà kỵ binh của Lã Bố, một khi không bị những Cung nỗ thủ cường đại áp chế, hơn nữa bộ binh của Hứa Thành đã bị đại quân của Chu Tuyển hắn giữ chân, nhất định sẽ thừa cơ công kích điểm yếu kém của quân Hứa Thành, nói như vậy, có thể giành được đại thắng!
Ý tưởng của Chu Tuyển quả thật rất tốt, dùng theo đúng đạo binh pháp, nhưng không thể không nói những những chiêu số này của Chu Tuyển—— Lư Thực cũng biết! Như vậy, nói cách khác, đám người Hứa Thành đã sớm đề phòng một chiêu này!
Chứng kiến quân địch phái ra Cự thuẫn binh, hơn nữa, chứng kiến tướng lĩnh cầm quân rõ ràng là Cao Thuận, người còn được xưng là: "Mỗi lần công kích, không người phá giải", Hứa Thành quyết định thật nhanh, lệnh kỳ vẫy một cái, ba vạn cung nỗ thủ vẫn một mực ở trước lập tức bắt đầu lui về phía sau, mà Đao thuẫn binh đi theo ở phía sau bọn họ tức thì lập tức tiến về phía trước. Mấy vạn người, một đám tiến về phía trước, một đám lui về sau, hai binh chủng xen kẽ lẫn nhau mà vẫn không gây ra hỗn loạn chút nào! Nhưng như vậy vẫn chưa hết, Cung nỗ thủ lui ra phía sau lập tức bắt đầu vận động sang hai bên, cũng tạo thành trận thế ở hai bên!
Nhìn thấy loại tình hình này, Chu Tuyển thầm than một tiếng, hắn không thể ngờ quân địch thay đổi trận nhanh như vậy, Cự thuẫn binh là một binh chủng rất hữu dụng dùng để phòng ngự Cung nỗ thủ với kỵ binh, nhưng điều này cũng không có nghĩa là Cự thuẫn binh cũng có ưu thế chống lại bộ binh như bọn họ, tấm chắn cực lớn cơ hồ như toàn bộ được chế tạo bằng gang, có thể cầm lấy hành động đã gần như hết mức, nếu không phải do chính Cao Thuận huấn luyện, một vạn Cự thuẫn binh này chỉ sợ đến bây giờ còn không thể ra trận! Mà khi thấy Đao thuẫn binh thủ hạ của Hứa Thành, trong tay mỗi người cầm một lá chắn hình tròn, nhẹ nhàng linh hoạt rất nhiều, nếu như giao chiến cùng Cự thuẫn binh, bọn họ nhất định có thể có không gian phát huy lớn hơn!
Nhưng cảm thán thì cảm thán, Chu Tuyển cũng không phải là không có biện pháp! Tuy rằng hắn rất tức giận Lã Bố không thừa dịp khi quân địch thay đổi trận, đánh đột kích. Nếu như Lã Bố làm như vậy, Đao thuẫn binh với Cung nỗ thủ quân Hứa Thành sẽ bị ngăn cản khi thay đổi trận, hai binh chủng nhét chung một chỗ, sẽ khó có thể phát huy ra chiến lực cần thiết của mình, hắn lại chỉ huy đại quân công kích, nói không chừng có thể tìm được chiến thắng! Nhưng cho dù Chu Tuyển tức giận cũng đã chậm, ai kêu hắn ra lệnh cho Lã Bố tự tìm kiếm thời cơ chiến đấu? Cho nên, Chu Tuyển cũng đành phải phát lệnh, lệnh cho Cự thuẫn binh đình chỉ tiến lên, mà lệnh cho giáp sắt binh đi theo ở phía sau bọn họ, đi xuyên qua từ trong khe hở của bọn họ, đi lên đón tiếp Đao thuẫn binh quân Hứa Thành!
Hứa Thành cũng nhìn thấy an bài của Chu Tuyển, hắn âm thầm cười cười, mặc dù Chu Tuyển là một viên Đại tướng hiếm có, nhưng dù sao hắn chưa từng giao chiến cùng quân Hứa Thành, không rõ Đao thuẫn binh lợi hại! Quả nhiên, nhìn thấy giáp sắt binh đi lên, Đao thuẫn binh quân Hứa Thành lập tức kết thành hơn mười trận thế hình tròn, chuyển động, tiến về hướng kẻ thù ở đối diện!
Rốt cục, giao chiến bắt đầu!
Không thể phủ nhận, giáp sắt binh ở thời đại này thật sự rất có chút ít chiến lực. Chỉ riêng một thân giáp sắt, khiến cho đao kiếm khó làm thương tổn, mà mỗi một thành viên Thiết giáp quân, cũng đều được Cao Thuận tỉ mỉ chọn lựa ra, đều có năng lực tác chiến sa trường rất tốt, có năng lực phòng thủ cao cộng với lực sát thương, xác thực bất phàm! Nhưng rất đáng tiếc bọn họ cũng có nhược điểm! Đó chính là giáp sắt quá nặng đi, mặc dù dùng đao kiếm khó có thể sát thương bọn họ, mà quân Hứa Thành cứ mười người hình thành một chỉnh thể, tạo thành lực va đập cực kỳ mạnh, nhưng có thể đơn giản đánh gục Thiết giáp binh ( giáp sắt binh )! Mà một khi Thiết giáp binh ngã xuống đất, những tướng sĩ Thiết giáp binh mặc giáp sắt cồng kềnh sẽ rất khó có thể ngồi dậy! Sau đó, điều đáng sợ hơn đã tới, hằng hà chà đạp, rất nhanh có thể tiễn bọn họ lên trời cao!
Chứng kiến những thứ này, Hứa Thành với hai Dương Nhị, Lệ Phương ở bên cạnh đều cảm thấy đôi chút vui mừng, nhất là Lệ Phương. Nói gì đi nữa những binh lính này gần như đều do hắn phụ trách huấn luyện mà thành!
Nhưng đám người Hứa Thành cũng không thể vui mừng quá lâu, biến cố đến rồi!
Ở trong quân giáp sắt đột nhiên xuất hiện mấy nhóm người, lực lượng cường đại giúp cho bọn chúng không ngừng đánh phá trận thế quân Hứa Thành, thiết giáp binh tiếng ngay sau lưng cũng bắt đầu phát động phản công! Cũng không lâu lắm, đã phát động phản kích ra gần như là toàn bộ tuyến!
"Cái này. . . ?" ba người Hứa Thành quay mặt nhìn nhau!
"Hãm - trận - doanh!" Lệ Phương hung dữ nói ra ba chữ kia. Cũng khó trách, lúc này đây, "Thanh thú quân" của hắn cũng không được mang theo trong đại quân, hắn không cam lòng! Nên biết rằng, "Thanh thú quân" vốn chính là dùng mô hình "Hãm Trận doanh" Cao Thuận để chế tạo ra, mà nhiệm vụ được định sẵn của đội quân này chính là đối kháng "Hãm Trận doanh" ! Nhưng mà về sau Hứa Thành cải biến chủ ý, hắn cùng Giả Hủ cộng đồng suy nghĩ cho ra một phương án tác chiến mới, "Thanh thú quân" đã bị phái đi giao chiến ở nơi khác! Điều này làm cho những người đã sớm bắt đầu đánh cuộc quyết chiến thắng bại của "Thanh thú quân" cùng "Hãm Trận doanh" cực kỳ thất vọng!
"Hãm Trận doanh? Không phải tất cả chúng đều cởi trần sao? Sao lúc này chúng lại tiến vào Thiết giáp quân?" Dương Nhị la lên.
"Xem ra, Cao Thuận cũng không phải là người cứng nhắc....!" Hứa Thành than dài một tiếng !"Nhưng mà điều này cũng làm thỏa mãn tâm nguyện của chúng ta!"
"Có lẽ Chu Tuyển đã bắt đầu hành động!" Lệ Phương gật đầu nói!
Đúng như Lệ Phương nói, Chu Tuyển thấy Thiếp giáp quân bắt đầu chiếm giữ ưu thế, lập tức mệnh lệnh toàn quân đẩy mạnh, mà lúc này Cung nỗ thủ quân Hứa Thành được triển khai sang hai bên đại quân, khó có thể trợ giúp tác chiến chính diện! Nhưng rất hiển nhiên Chu Tuyển cũng không có suy nghĩ bỏ qua đội ngũ cung nỏ binh cường đại này, Cự thuẫn binh cũng bắt đầu phân sang hai bên, đi tới tấn công những Cung nỗ thủ!
Hai quân rất nhanh đã quần chiến cùng một chỗ! Tuy rằng quân Hứa Thành chiếm ưu thế ở năng lực tác chiến chỉnh thể, nhưng "Hãm Trận doanh" Cao Thuận lúc nào cũng có thể xuất hiện tại nơi đại quân triều đình đang gặp nguy cấp, hơn nữa, Cao Thuận còn đích thân chỉ huy đội ngũ này xông lên chém giết thẳng tới chỗ Hứa Thành!
"Lão Cao thật không niệm tình xưa. Nói gì đi nữa mọi người cũng coi như quen biết một thời gian, cứ như vậy lão Cao muốn mạng chúng ta sao?" Dương Nhị nhìn thấy con đường mà "Hãm Trận doanh" đang tiến lên, nói.
"Hắn coi thường thân vệ kỵ binh của chúa công khó có thể phát huy sức chiến đấu ở trong loạn quân!" Lệ Phương nói.
"Như vậy cũng tốt, bại trận, cũng không phải không tốt" ngược lại Hứa Thành hoàn toàn không có biểu hiện lo lắng.