Bạch Nhật Mộng Chi Tam Quốc

Quyển 2 - Chương 98: Ve Sầu Thoát Xác



Ngay khi đám người Liêu Giang trong đêm hỏa thiêu Tào doanh gà bay chó chạy, khiến cho sĩ khí đối phương đại chấn động, Tây Bộ, Quan Trung, Hứa Thành vẫn đang mang theo ba nghìn thân vệ kỵ binh không ngừng trốn tránh hơn mười vạn kỵ binh của Lã Bố cùng đồng minh bao vây chặn đánh, mà sau lưng những kỵ binh này, còn có bộ binh của tất cả bộ phận cộng lại chừng mười lăm vạn người đang đi theo! Nói cách khác, hai vùng Ung Lương tổng cộng hơn ba mươi vạn đại quân —— chặn đánh ——ba nghìn kỵ binh của Hứa Thành!

Một khoảng thời gian này, Mã Đằng với Hàn Toại từ phía bắc Lương Châu tới đây, vốn khi tới bờ bắc Vị Thủy, thấy Hứa Thành không có ý đồ vượt sông, cả hai để lại một phần nhỏ binh mã, phối hợp địa phương quân thu thập tất cả đội thuyền ở bờ sông Vị Thủy không còn một mảnh, sau đó, kỵ binh với hơn mười vạn bộ binh, vượt qua Vị Thủy, cùng đại quân Lã Bố từ phía đông đánh tới, đại quân Lý Thôi Quách Tỷ Trương Tế Phàn Trù từ phía tây bộ đánh tới, ba đường vây kín, phân bậc thang mà đuổi giết Hứa Thành với chút ít thủ hạ của hắn, truy kích khiến cho Hứa Thành không ngừng lượn quanh ở bờ nam Vị Thủy, mắt thấy vòng vây càng ngày càng nhỏ ( vùng phía nam, tất cả đều là núi lớn, đi vào đi tới, không nhất định có thể trở ra! ), nhưng lúc nào Hứa Thành cũng rất cảnh giác. Nhiều ngày trôi qua, ba nghìn người vẫn gần như còn đủ quân số, đương nhiên điều này cũng có thể coi có một phần công lao của đám người Lã Bố, binh mã của chúng đuổi theo còn không tới gần quân của Hứa Thành đã lập tức gào to lên, hành động còn không nhanh bằng đám người Hứa Thành!

Mà lúc này, hơn mười vạn đại quân theo Hứa Thành tới, vẫn không thấy bóng dáng. Thậm chí ngay cả Từ Hoảng tập kích Hoa Âm, cũng chỉ hơi hiện thân đã lại mất tích, mà Chu Tuyển vì đề phòng đại quân này, cũng chỉ có thể cố định đứng chôn chân ở Trường An, nào dám xông ra ngoài!

Mà lúc này, đám người Hứa Thành lại một lần bị phát hiện, chỉ có thể tiếp tục bỏ chạy!

"Đám người kia, thực con mẹ nó không phải thứ gì!" Vừa cỡi ngựa chạy trốn, Hứa Thành vừa hùng hùng hổ hổ, hắn hoàn toàn không để ý thủ hạ ở bên cạnh nghe thấy: "Lão Tử hôm nay vừa mới ăn hết một miếng rau dại, đây là món ăn cực kỳ tự nhiên! Đám khốn kiếp này, ghen ghét thì cũng đừng ghen ghét quá, cũng phải nhường ta ăn cho xong đã! Vì sao phải đuổi đến nhanh vậy?" Nói xong, Hứa Thành sờ lên miệng, mùi vị của rau dại thơm ngát, rốt cục hắn tin tưởng câu chuyện"Trân châu Phỉ Thúy Bạch Ngọc Thang" trước kia hắn đã từng nghe nói qua! Nghĩ xong, hắn lại nhìn tên thân binh bên cạnh hỏi: "Tiểu Hắc, hôm nay là tên khốn nào truy Lão Tử, thấy rõ cờ hiệu không?"

"Chúa công, thấy rõ, hình như là cái gì chó má con rể của Trấn Tây tướng quân Hàn Toại, gọi là Diêm Hành! Lão Hắc ta nhìn thấy rất rõ ràng!" Bên cạnh Hứa Thành, một đại hán mặt đen nhìn như than đá đáp!

"Diêm Hành? Ah! Không ngờ lại là Kim Thành Diêm Hành! Được! Tiểu Hắc! Gần đây biết chữ không ít, thậm chí ngay cả chữ ‘ Diêm ’ khó như vậy chữ cũng nhận ra!" Hứa Thành khen ngợi nói. Cũng khó trách, nên biết rằng, vào thời đại này chữ viết không phải là chữ viết đã được đơn giản hoá, tất cả đều là chữ triện!

"Đúng thế, tiểu tử này đuổi theo chúng ta vài lần, lại không biết, há không được đồ ngốc?" "Tiểu Hắc" tự đắc nói: "Đúng rồi, chúa công, cái gì gọi là ‘ tự nhiên ’?"

"Đồ đần! Tự nhiên, chính là ‘ trời sinh đã như vậy ’!" Hứa Thành nói mà có biểu lộ như tiếc rèn sắt không thành thép.

"‘Trời sinh đã như vậy ’? Không phải vật gì cũng là trời sinh đã như vậy hay sao? Ếch xanh? Con cóc? Nhưng rau dại không tính!" "Tiểu Hắc" thầm nói.

"Nghe nói ngươi ngày hôm qua vụng trộm nướng một con chim sẻ?" Hứa Thành lại hỏi.

"Vâng. . . À? Phải không!" Tiểu Hắc vốn định gật đầu, đột nhiên hắn có phản ứng, liên tục lắc đầu!

"Chim sẻ!" Hứa Thành đột nhiên miệng tiết nước bọt, nuốt ực một tiếng rất to!

"Cái này, chúa công, ty chức thật không có. . ." "Tiểu Hắc" ở một bên nhỏ giọng nói.

"Không có?"

"Không có. . . Được rồi! Có, nhưng mà ty chức chỉ được chia một chân con chim sẻ! Đều bị cướp đi rồi!" "Tiểu Hắc" ủy khuất nói.

"Chậc chậc chậc!" Hứa Thành liếm liếm đầu lưỡi, nói: "Sau khi trở về, ta mời các ngươi ăn dê nướng nguyên con!"

"Đa tạ chúa công!" Tuy chạy trốn, nhưng Hứa Thành vẫn làm cho thân vệ bọn kỵ binh dưới trướng hắn cảm thấy nóng lên trong lòng! Ô ô ô! Sớm biết như vậy trước kia khi tìm những món ăn dân dã sẽ không hiến cho hắn! Vụng trộm phân chia chim sẻ có thể đạt lợi nhuận một con bộ dê. Nếu là một con thỏ, chẳng phải sẽ có giá trị như một con trâu sao?

"Chúa công, phía trước có dấu hiệu gì, một vòng tròn với một cái bàn nằm nghiêng!" Ngay khi mọi người đang nghĩ tới vô số món ăn ngon, một kỵ binh chạy ở phía trước hô lên! Kết quả, hắn đã chiếm được hầu như tất cả mọi người tràn ngập sát ý ánh mắt!

"Chúa công, . . . Cái này, cái này. . . Phía trước có dấu hiệu gì!" Một kỵ binh quay đầu lại, chứng kiến ánh mắt đồng bạn, hắn càng hoảng sợ!

"Dấu hiệu? Thật là dấu hiệu đó sao?" Hứa Thành khẩn trương hỏi thăm!

“Đúng vậy! Tiểu nhân không nhìn lầm!" Một kỵ binh đáp.

"Nó, các huynh đệ! Thời gian khổ sở của chúng ta đã chấm dứt! Toàn quân đi về hướng bắc!" Hứa Thành hét lớn! ( dấu hiệu gì đó chính là ký hiệu ngầm do Hứa Thành tự mình định ra: "OK ", chữ"K" nghiêng chính là dáng vẻ một bàn! )

"NGAO ————!" Tất cả mọi người đều gào lên tán thưởng cổ vũ. Tuy rằng bọn hắn không biết Hứa Thành mang theo bọn hắn chạy khắp nơi là vì mục đích gì, nhưng thân là thân vệ của Hứa Thành, bọn hắn tuyệt đối phục tùng kiêm tín nhiệm Hứa Thành. Đúng vậy, phục tùng là đứng đầu! Thế nhưng, thời gian qua bọn hắn bị hơn mười vạn người liên tục đuổi theo cuộc sống không có gì mà khá giả, lúc này, Hứa Thành đột nhiên nói bọn hắn rằng thời gian khổ sở đã chấm dứt, sao bọn hắn có thể mất hứng? Hơn một tháng. Đúng là một kỳ tích, hơn mười vạn người ở địa bàn của mình đuổi theo hơn ba nghìn người, vậy mà không thể đuổi theo!

Thông qua dấu hiệu trên đường đi chỉ hướng, Hứa Thành mang theo đại đội kỵ binh tiến thẳng về hướng bắc, tuy rằng trên đường đi vẫn phải đi vòng vo mấy lần, rốt cục vẫn đi đến bờ sông Vị Thủy!

Vị Thủy!

Một trong những nhánh sông của sông Hoàng Hà!

Nơi Khương Thái Công câu cá!

Ở chỗ này, Hứa Thành cũng sẽ một là thả câu câu cá, nhưng hắn và Khương Thái Công không giống nhau. Khương Thái Công người ta câu chính là một Chu Văn Vương, chính là tìm một minh chủ để phụ tá! Hứa Thành hắn thì đang câu hơn ba mươi vạn người, hơn nữa toàn bộ là địch nhân!

"Tất cả mọi người, lấy hết những cái tui mang theo trên người xuống cho ta!" Vừa đến bờ sông Vị Thủy! Hứa Thành đã lớn tiếng hạ lệnh.

Nghe quân lệnh, ba nghìn kỵ binh lập tức xuống ngựa, mỗi người đều lấy từ trên người chiến mã, ngang hông của mình, xuống không ít hơn năm túi da dê to!

"Dùng cái đó thổi gió, đúng, chính là vật kia! Thổi tất cả các túi lên cho ta!" Hứa Thành tự mình cầm một cái túi da hình tam giác, phía trước có gắn một cái ống bằng gỗ!

Không lâu, chừng gần hai vạn túi da dê đã căng phồng bày ở bờ sông!

"Buộc toàn bộ lại! Mấy cái buộc thành một khối, phía trên buộc thêm trên một ít mảnh gỗ, đúng, chính là như vậy! Ha ha! Đám người Mã Đằng cho rằng thu hết thuyền ở bờ bắc Vị Thủy sẽ khiến cho Lão Tử sẽ không có biện pháp qua sông sao? Hiện tại bọn hắn đều đến bờ nam Vị Thủy, tuy rằng bè da dê của lão tử mã không thể dùng để chở ngựa, thế nhưng, chở người thì không có vấn đề! Đây chính là điều bọn chúng sẽ không thể ngờ tới!" Nhẫn nhịn hồi lâu, Hứa Thành nhịn không được nói ra mấy câu! Dù sao hiện tại bên người hắn không có người ngoài!

Rất nhanh, bè da dê từ trong miệng Hứa Thành xuất hiện ở vị trên mặt nước Vị Thủy, tuy rằng dáng vẻ không quá vừa mắt, vẫn có khả năng dùng được. Sau khi Hứa Thành với thủ hạ kỵ binh của mình chuẩn bị xong bè da dê của mình, bọn hắn lập tức đi tạm biệt chiến mã của mình, sau đó, mấy ngàn cái bè da dê lớn trôi theo nước chảy, hơn nữa ở phía trên đám binh sĩ không ngừng bơi chèo. Không cần bao lâu, Hứa Thành với bọn thủ hạ của hắn đến bình yên sang tới bờ bắc Vị Thủy!

Sau đó, Hứa Thành cũng không lập tức mệnh lệnh cho thủ hạ rời khỏi bè da dê chạy trốn, mà hắn cho người tìm môt sườn núi tương đối bằng phẳng trên một ngọn núi nhỏ ở ngay bên cạnh bờ sông Vị Thủy, cho tất cả mọi người kéo bè da dê của bọn hắn đi tới đó, sau đó, hắn cho kéo tất cả bè da dê lên trên mặt đất, hắn là người đầu tiên nằm xuống, thoải mái! Tất cả trông giống như ghế sô pha bằng da dê! Ngay trong lúc này tam lộ đại quân, vốn bao vây kín bọn hắn, cũng đã bắt đầu xuất hiện ở bờ bên kia Vị Thủy!

*****************************

Lã Bố, Mã Đằng, Hàn Toại, Lý Thôi, Quách Tỷ, Trương Tế, Phàn Trù, còn có một loạt "Tiểu" nhân vật, như Trương Tú, Diêm Hành, Cao Thuận, Ngụy Tục, Mã Đại, Mã Thiết, đứng ở bờ nam Vị Thủy,quan sát tình hình.

Ở trên sườn núi nhỏ đối diện bên kia bờ Vị Thủy, dựng lên rất nhiều đồ vật không biết tên. Bên trên là Hứa Thành với ba nghìn kỵ binh thân vệ đã biến thành bộ binh thân vệ, đám người Lã Bố không khỏi cảm thấy miệng lưỡi phát khô, trong lòng bốc hỏa!

Hơn mười vạn đại quân, đuổi theo mấy ngàn người chạy hơn một tháng, vì cẩn thận một chút mà, vẫn tiến sát từng bước, tầng tầng lớp lớp bao vây, lại còn để cho đối phương trốn thoát! Đã xảy ra chuyện gì vậy?

"Mã Đằng, Hàn Toại, các người xem đã xảy ra chuyện gì? Không phải các người nói Hứa Thành dù chắp cánh cũng không thể vượt qua Vị Thủy sao? Vậy hiện tại bên trên bờ sông bên kia là cái gì? Đó là ai?" Cơn giận dâng lên khiến cho Lã Bố gầm lên với Mã Đằng với Hàn Toại.

"Lã Bố, ngươi có ý gì? Nói ta làm việc bất lợi sao?" Mã Đằng cũng rất giận dữ, tính tình của hắn còn nóng nảy hơn so với Lã Bố, Hứa Thành là cừu nhân giết chết con hắn, nhưng hắn biết rõ lúc này, nhìn thấy như có thể báo thù, cừu nhân lại chạy thoát, sao hắn có thể không phẫn nộ! Hơn nữa, Lã Bố tính toán là vật gì mà cũng dám mắng hắn?

"Mã Đằn lớn mật, ngươi dám vô lễ đối với Ôn Hầu sao?" Ngụy Tục là người đầu tiên đứng ra biểu hiện một phen tại trước mặt biểu tỷ phu của mình!

"Hừ! Các người muốn thế nào?" Hàn Toại ra hiệu, Diêm Hành cũng giục ngựa nhích lại gần!

Vì vậy, người bên cạnh Lã Bố, mấy người Hầu Thành, Thành Liêm, người bên phía Hàn Toại với Mã Đằng, đám người Mã Đại, Mã Thiết, Dương Thu cũng nhao nhao tỏ rõ lập trường!

"Ôn Hầu, hiện tại điều chúng ta cần phải làm chính là tiêu diệt Hứa Thành, nếu không, chờ hắn nghỉ ngơi lấy sức xong, chúng ta không dễ đối phó với hắn như lần này!" Cao Thuận nhìn thấy tình thế hai phe căng thẳng, mà đám người Lý Thôi, rất hiển nhiên chỉ muốn xem náo nhiệt, đích thân hắn phải đứng ra khuyên can!

"Đúng vậy! Đại sự làm trọng! Không nên xấu mặt ở trước mặt kẻ thù!" Trương Tế cũng nói, chỉ cần có người khuyên can, xung đột nhất định sẽ không thể xảy ra, Hứa thành vẫn đang ở một bên nhìn chằm chằm!

"Hừ!" Lã Bố với Mã Đằng đồng thời hừ lạnh một tiếng, quay đầu lại, không hề liếc nhìn đối phương.

Xem ra không còn biện pháp nào khác, không thể đẩy Hứa Thành vào chỗ chết!

"Làm sao bây giờ? Lại để cho Hứa Thành kiêu ngạo ở trước mặt chúng ta sao?" Phàn Trù nhận tương đối ít thiệt thòi của Hứa Thành, lên tiếng nói trước tiên. Về phần những người khác, Lã Bố, Lý Thôi, Quách Tỷ, Trương Tế, sau khi tỉnh táo lại, ý nghĩ đầu tiên của bọn hắn dĩ nhiên là Hứa Thành có thể chạy trốn cũng là hợp lý!

"Hứa Thành luôn luôn gian trá. Vốn tưởng rằng lần này hắn khó thoát khỏi cái chết, thế nhưng, hắn vẫn nhảy ra khỏi vòng vây của chúng ta. Lúc này, hắn biểu hiện như thế, liệu có phải là hắn cố ý muốn chọc giận chúng ta dẫn mắc câu mà chúng ta đi qua sông hay không?" Trương Tế đáp.

"Đúng vậy! Binh sang nửa đường thì đột kích!" Không biết ai phát cảm khái!

"Cùng lắm thì trước tiên có thể làm cầu để cho người sang bên đó dò xét một chút! Như vậy có thể dò xem chuyện gì sẽ xảy ra?" Lã Bố lạnh lùng nói: "Muốn bị tên Hứa Thành kia cười sao?"

Tuy rằng Lã Bố thô lỗ, nhưng lần này hắn nói rất đúng, cho nên ba bên rất nhanh thông qua biện pháp này, bắt đầu cho người đi vào trong rừng ở bên cạnh chặt cây! Đương nhiên, những việc này đều do đám tiểu binh làm, các tướng quân tự nhiên là nghỉ ngơi ở một bên!

Nhưng công việc có nhiều người xử lý! Khi nhìn thấy không được bao lâu nữa có thể qua sông, mấy chủ tướng đều tụ họp cùng một chỗ, đương nhiên bên cạnh cũng có bộ tướng của mình!

"Hứa Thành thật sự quá kiêu ngạo, đáng tiếc Công Dã tiên sinh lại đi vận lương thảo không có mặt. Bằng không, hắn nhất định có biện pháp thu thập hắn!" Hầu Thành nhỏ giọng nói.

"Có lẽ vậy!" Ngụy Tục nói tiếp: "Các người nói đối diện có phải chính là chỗ mà đại quân Hứa Thành mai phục, bằng không vì sao hắn lại không trốn? Không sợ chúng ta đánh qua sao?"

"Đúng vậy, cho dù hắn muốn chọc tức chúng ta, sao hiện tại chúng ta bắt đầu chuẩn bị qua sông, hắn còn chưa đi?" Thành Liêm đưa ra nghi vấn.

"Hừ! Không đi rất tốt, cho dù viện binh của hắn ở ngay bờ bên kia, ta cũng không tin, lần này chúng ta có hơn ba mươi vạn đại quân mà còn sẽ bại bởi hắn!" Ngụy Tục nói.

"Vậy cũng không nhất định!" Nghe chúng tướng của Lã Bố thảo luận, Diêm Hành xen vào nói: "Nghe nói cung tên quân Hứa Thành lợi hại vạn phần! Mấy vạn kỵ binh đánh tới, nếu đại quân của hắn thật sự mai phục ở phía đối diện, chúng ta không nhất định có thể thắng! Ha ha ha!"

"Họ Diêm đấy, ngươi có ý tứ gì?" Ngụy Tục giận dữ. Đây không phải đang giễu cợt chuyện bọn hắn lần trước vừa tiếp xúc một chút, đã bị Hứa Thành đánh cho toàn quân suýt chút nữa bị diệt sao?

"Không có ý gì!" Diêm Hành chiếm thế thượng phong, hắn cũng không để ý tới Ngụy Tục, hắn chẳng có gì mà sợ Ngụy Tục! Vốn khi hắn vừa tới, đã muốn khiêu chiến Lã Bố, tuy rằng hắn bị Hàn Toại giữ chặt, nhưng hắn vẫn khiêu khích Trương Tú cái gì mà gọi là "Bắc Địa Thương Vương ", kết quả, không kém bao nhiêu! Mà ngoại trừ Lã Bố, Trương Tú đúng là võ tướng lợi hại nhất Ung Châu! Cho nên, chỉ cần không phải Lã Bố, hắn sẽ không sợ đánh nhau một trận với tên tiểu tử này!

"Diêm Hành, không được nói lung tung!" Ngụy Tục chính là em vợ Lã Bố, Diêm Hành lại cố ý khiêu khích Lã Bố, cho nên, ngay khi Lã Bố ở cách đó không xa nghe thấy lời Diêm Hành nói đã thay đổi sắc mặt, Hàn Toại nhìn thấy, đành phải vội vàng ngăn cản Diêm Hành. Lã Bố đúng là tên khốn kiếp, Hàn Toại hắn cũng không thể khiến cho Lã Bố nắm lấy cơ hội giết mất Đại tướng đắc lực kiêm con rể của mình!

Nghe cha vợ nói chuyện, tuy rằng Diêm Hành không phục, nhưng so sánh hai bên Diêm Hành cũng biết mình chênh lệch với Lã Bố, nếu lúc này Lã Bố tìm tới chính mình, mình cũng không có bất kỳ cớ gì để tránh xung đột. Vào lúc này, đánh nhau chết thì cũng sẽ chết vô ích! Cho nên, hắn biết điều ngậm miệng lại!

"Hừ!" Lã Bố còn không lên tiếng, Ngụy Tục đã đắc ý, nói: "Thì ra có ít người cũng chỉ có công phu mồm mép rất cao minh, bên trong lại vốn là miệng còn hôi sữa! Ha ha ha!"

"Muốn chết!"

"Đ...A...N...G...G!" kiếm của Diêm Hành bị kiếm của Lã Bố cản lại, Lã Bố cũng biết võ nghệ của Diêm Hành. Vừa rồi kiếm của Diêm Hành bổ về phía Ngụy Tục, cực kỳ nhanh. Với bản lĩnh của Ngụy Tục, hắn chỉ có thể chờ cái chết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.