Bạch Nhật Y Sam Tận

Chương 20



Trong lòng Bạch Chỉ có chút không yên, loại tình huống này nàng chưa bao giờ tiếp xúc qua, không biết nên xử lý như thế nào. Nàng hỏi Mộ Đồ Tô, “Ngươi khỏe không?”

Mộ Đồ Tô không đáp, lấy tay chống thân mình, cái trán che kín mồ hôi, thở dốc lợi hại. Hắn cái dạng này, Bạch Chỉ nhìn ở trong mắt, căng thẳng ở trong lòng. Mộ Đồ Tô thoáng động, Bạch Chỉ liền cứng ngắc.

“Ngươi đi ra ngoài.” Mộ Đồ Tô thấp cổ họng, giọng nói có chứa mệnh lệnh.

Bạch Chỉ gật đầu, nhưng chân lại không nghe sai sử, lảo đảo một cái, kém chút ngã xuống giường, may mà Mộ Đồ Tô tay mắt lanh lẹ, đỡ lấy nàng, đem nàng ôm ở trong ngực. Bạch Chỉ cảm giác được độ ấm từ trên người hắn truyền đến, nóng rực dường như muốn làm phỏng nàng. Chắc hắn phải chịu đựng cực kì thống khổ.

Lúc này, cửa lại ‘chi nha’ một tiếng, mở ra. Bạch Chỉ cả kinh, ngẩng đầu nhìn Mộ Đồ Tô, giống như đang hỏi, là ai? Mộ Đồ Tô còn sót lại lý trí, nhưng cũng không nghĩ ra ai sẽ vô lễ như vậy, không gõ cửa đã tiến vào. Thẳng đến khi Bạch Chỉ ngửi được một cỗ hương khí như lan, mới hoàn toàn kinh hãi.

Liễu Như?

Nàng ngoái đầu nhìn lại, một thân ảnh màu thủy lam đang hướng bên này đi tới.

Nếu nhìn thấy nàng ở trong này, còn tại trên giường Mộ Đồ Tô, lấy tính tình Liễu Như, nàng ta nhất định sẽ nghĩ nhiều, sẽ cho rằng nàng là chim hoàng oanh ở phía sau, ngư ông đắc lợi. Bạch Chỉ nhắm chặt hai mắt, cảm thán, cái này thực không biết giải thích như thế nào. Xuống giường cũng không còn kịp rồi.

Mộ Đồ Tô đem chăn đắp trên người nàng, lấy tay đè nặng đầu nàng, vùi vào ngực hắn, toàn bộ thân mình bị hắn ấn ngã trên giường, hắn thấp giọng nói: “Ta sẽ bảo vệ ngươi chu toàn.”

Bạch Chỉ kinh ngạc không nói nên lời.

Liễu Như lén lút đi vào, nghĩ rằng, nàng hạ đoàn tụ tán lúc này nên có hiệu quả. Nàng ở trong phủ hai ngày, biết Mộ Đồ Tô bởi vì thắt lưng bị thương, mỗi đêm đều lấy rượu giảm đau đi vào giấc ngủ. Mộ Đồ Tô làm người cẩn thận, chỉ ăn những thứ do Nghiên Mực đưa tới. ‘Ba ngàn túy’ cùng không phải rượu bình thường, cực mạnh, từ hầm rượu lấy ra phải để ba canh giờ mới có thể mang lên. Lúc này, vật có thể hạ dược, chỉ có rượu này. Nàng tính bây giờ chắc dược đã có tác dụng , liền vụng trộm đi vào. Thấy trên bàn một bầu rượu không, nàng mừng thầm, quay đầu nhìn trên giường Mộ Đồ Tô, nhất thời ngẩn ra. Hắn đang dùng một đôi ánh mắt sắc bén rét lạnh thấu xương nhìn nàng.

Hắn nói: “Ngươi tới làm gì?”

Ánh mắt hắn quá mức bình tĩnh, như một hồ nước không hề gợn sóng, một vòng gợn sóng cũng chưa từng có. Mà dưới thân hắn có một nữ tử, bởi vì nghiêng đầu vào bên trong, tóc dài phân tán, Liễu Như nhìn không ra là ai.

Liễu Như lập tức kích động nói: “Ta đến xem thế tử… Thế tử có mạnh khỏe hay không.”

“Thấy, có mạnh khỏe hay không?” Mộ Đồ Tô híp mắt, ngăn chặn tình dục đang phun ra, hơi thở bất ổn nói.

Liễu Như cho rằng hơi thở hắn bất ổn vì tức giận, lập tức cúi thấp người, “Thế tử, Liễu Như cáo lui.”

“Cút.” Mộ Đồ Tô lạnh lùng nói.

Liễu Như sắp không giữ được bình tĩnh, nước mắt tràn ra, đứng dậy ôm nỗi hận nhìn “nữ tư chiếm tiện nghi của nàng” trên giường. Nếu như để nàng biết là con hồ ly nào, nàng nhất định không buông tha. Lại thấy hai tròng mắt đằng đằng sát khí của Mộ Đồ Tô, tự biết làm hỏng việc tốt của hắn, nàng che mặt chạy như điên ra ngoài.

Nghe thấy cửa phòng lại ‘chi nha’ một tiếng, trái tim đang treo trong cổ họng của Bạch Chỉ rốt cục an tâm. Nàng nghĩ chỉ có tình cảnh “dâm – mị” cực hạn này mới có thể khiến cho Liễu Như biết khó mà lui. Nếu giống Bùi lão tướng quân, Liễu Như không chừng sẽ không quan tâm, phải đạt được mục đích mới bằng lòng rời đi.

Một giọt mồ hôi nóng rực rơi trên chiếc cổ trơn bóng của Bạch Chỉ. Nàng nghiêng đầu nhìn qua, chỉ thấy Mộ Đồ Tô lấy thần sắc bất an luống cuống ngóng nhìn nàng. Nàng nao nao, trơ mắt nhìn Mộ Đồ Tô cúi đầu, càng ngày càng tới gần.

Hắn muốn ôn nhu với nàng.

Trước khi môi cùng môi sắp đụng chạm, Bạch Chỉ lấy tay che ở trên môi, nàng nói: “Thế tử, cám ơn.”

Mộ Đồ Tô gắt gao nắm chặt nắm tay, gian nan xoay người, nằm ở một bên, không cách nào bình tĩnh nhưng lại giả bộ bình tĩnh nói: “Ngươi đi ra ngoài đi.”

Bạch Chỉ đứng dậy, “Có muốn ta tìm cho thế tử… một cô nương hay không?”

Mộ Đồ Tô bốc hỏa nhìn nàng, “Lại lải nhải, ta trực tiếp muốn ngươi.”

“Bạch Chỉ cáo từ.” Bạch Chỉ nhanh chóng sửa sang lại tóc, cũng không quay đầu lại rời đi. Đang chuẩn bị mở cửa rời đi, nghĩ tới cái gì, lại lộn trở lại. Chẳng qua không phải lên giường Mộ Đồ Tô, mà là đến chỗ ghế dựa.

Xem tính tình có thù tất báo của nàng kia kiếp trước, nhất định sẽ ở sau cửa . Nàng sợ bị túm, quyết định đi bằng cửa sổ. Chuyển cái ghế dựa đến bên cửa sổ, lưu loát trèo lên, thả người nhảy một cái, hoàn mỹ, nàng mỉm cười rời đi.

Mà ở một góc ngoài cửa phòng Mộ Đồ Tô, Liễu Như mắt sáng như đuốc nhìn chăm chú vào cánh cửa.

Đêm càng ngày càng sâu, gió lạnh từng đợt, Liễu Như canh giữ một đêm, cũng không thấy có người đi ra ngoài. Chớ không phải là, bọn họ tham hoan tới bình minh?

***

Liễu Như bị ánh mặt trời ngày hôm sau thức tỉnh, một khuôn mặt tinh xảo đang mỉm cười ngồi trước mặt nàng. Bạch Chỉ cười nói: “Biểu muội, về nhà không?”

Lúc đó nước mắt Liễu Như cũng dừng không được, “Về.”

Trước khi đi, lưu luyến không rời ngoái đầu nhìn lại cửa phòng khép chặt của Mộ Đồ Tô. Còn chưa tham hoan xong sao?

“Biểu tỷ.”

“Gì?”

“Ngươi còn chiêu nào không?”

Nàng chưa từ bỏ ý định.

Bạch Chỉ liếc liếc, trải qua việc này, nàng cũng không dám trêu ghẹo nữa, vội vàng đáp lại, “Không.”

Liễu Như nói: “Không chiếm được hắn, thề không bỏ qua.” Trong mắt nàng lóe ra ngọn lửa, thiêu đốt rừng rực, Bạch Chỉ ngơ ngẩn nhìn nàng, dường như thấy được bản thân đã từng trải qua, phía trước không sợ sói phía sau không sợ hổ, nguyện vì yêu mà tan xương nát thịt.

Nàng như vậy, đã chết.

Bạch Chỉ mỉm cười, ” Đừng quá mạnh mẽ theo đuổi.”

Đây là lời khuyên nàng dành cho Liễu Như. Đây là bài học tâm đắc mà nàng dùng mạng đổi lấy.

Liễu Như trở về Liễu phủ, cậu là người vui vẻ nhất. Hắn lão lệ tung hoành ôm Liễu Như khóc, Liễu Như nhịn không được, “Cha, con còn sống.”

“ừ, Như nhi của ta còn sống.”

Nàng đứng ở một bên nhìn bộ dáng cậu thất thố như vậy, trong lòng phiếm chua. Khi nào Bạch Uyên có thể yêu nàng như thế? Không cần tâm lực mệt nhọc hết sức, chỉ cần hơi hơi để ý. Nhưng kinh nghiệm kiếp trước nói cho nàng một chuyện thực. Ở trong mắt Bạch Uyên, trừ bỏ quyền lợi, hết thảy đều là đá kê chân. Có ích lợi – dùng, vô dụng – bỏ đi. Hắn sẽ không giống cậu, nhi nữ tình trường như vậy .

Liễu Kế thấy sắc mặt Bạch Chỉ giống như mất hứng, thân thiết hỏi: “Biểu muội, không thoải mái sao?”

“Không.” Bạch Chỉ hồi đáp.

Đang vui sướng trong tình cảnh ly biệt sau gặp lại, quản gia chạy tới, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt sốt ruột, “Không tốt, lão gia thiếu gia.”

“Chuyện gì?” Trên mặt Liễu Kế cũng không kích động.

“Lương thảo đưa đi Nam Chiếu đều bị cướp.”

Liễu Kế bình tĩnh nói: “Không có chuyện gì. Đoàn xe vận chuyển là người Nam Chiếu, xảy ra chuyện, cũng là trách nhiệm của bọn họ.”

Liễu Như tò mò hỏi: “Ca, bình thường không phải chúng ta đều có đoàn xe chuyên môn vận chuyển lương thảo cho khách sao? Lần này tại sao lại để Nam Chiếu tự vận chuyển?”

“Tiền quá ít, tất nhiên là không bao chi phí chuyên chở.”

“Nga.” Liễu Như cảm thấy cổ quái, nhưng vẫn không hỏi lại.

Bạch Chỉ nhìn ở trong mắt, trong lòng lại rõ ràng rất nhiều. Nói vậy đây là điều kiện “đổi Liễu Như”. Vận chuyển lương thảo là việc cực kì cẩn thận. Canh giờ, tuyến đường có rất nhiều lựa chọn, nếu như không có người thông báo, làm sao mà khéo, bị người cướp đi? Càng khéo là, lựa chọn vào lần Nam Chiếu phái người vận chuyển, Liễu gia sẽ không phải chịu trách nhiệm. Cho dù không có trách nhiệm, thương nhân quý trọng nhất là hàng hóa bản thân, nhưng trên mặt Liễu Kế cùng cậu lại rất bình tĩnh, giống như đã sớm dự đoán được.

Hiển nhiên, đây là một hồi cướp bóc có dự mưu. Mộ Đồ Tô mua Liễu Như, nói vậy cũng là vì số lương thực đó. Lấy ba ngàn năm trăm lượng mua lương thực, mà không phải Liễu Như!

Học Nam Chiếu vương uy hiếp người khác. Chẳng qua Nam Chiếu vương dùng bạo lực phục tùng con người, còn hắn lấy “nhuyễn bạo lực” phục tùng con người. Ghê tởm hơn!

Liễu Như phải về phòng nghỉ ngơi, cậu theo đuôi, hỏi xem gần đây có sự tình gì phát sinh hay không. Trong đại sảnh, chỉ còn lại Bạch Chỉ cùng Liễu Kế.

“Biểu muội, lần này ít nhiều nhờ ngươi, biểu ca không biết phải cám ơn như thế nào.” Liễu Kế khách khí đối diện Bạch Chỉ, mang theo vài phần xa cách. Bạch Chỉ không hiểu chút khách khí này của hắn, cũng không muốn tốn nhiều não miệt mài theo đuổi, nàng trả lời: “Nếu như biểu ca muốn báo ân, viết phong thư cho phụ thân ta, nói ta biểu hiện tốt, mong muốn trở về là được.”

“Biểu muội mới đến mấy ngày, đã muốn đi trở về?” Liễu Kế có vẻ có chút kích động.

Bạch Chỉ nói: “Mẫu thân ở nhà, không yên tâm cho lắm.”

“Ta làm cho cô cô đến Đồng thành ở?”

“Chiến loạn ở phía trước, không nên.”

“Vậy…”

“Biểu ca, nếu ngươi muốn giữ ta lại, nói thẳng là được.”

“Biểu muội, ta…”

“Hay là, ngươi luyến tiếc Thanh Hà nhà ta?” Bạch Chỉ che miệng cười. Nàng phát hiện lần trước Thanh Hà cùng Liễu Kế không dám đối diện, ánh mắt né tránh, nàng cho rằng hai người tâm linh tương thông?

Mà trên thực tế, mặt Liễu Kế không đỏ, sắc mặt tái nhợt nói: “Hồ nháo.” Lời nói nghiêm túc, hơi tức giận. Bạch Chỉ thấy hắn phản ứng kịch liệt, thoáng giật mình, ngay sau đó, tiếng chén sứ rơi thanh thúy làm Bạch Chỉ sợ tới mức tim nhảy ra ngoài.

Thanh Hà đứng ở ngoài cửa vội vàng ngồi xổm xuống thu thập tàn cục, mất hồn mất vía bị mảnh sứ đâm vào tay, máu đỏ sẫm chảy ra cũng mờ mịt không biết. Bạch Chỉ nhìn không được, vội ngồi xổm xuống, nắm tay nàng, làm nàng nhìn thấy Thanh Hà rơi lệ đầy mặt mặt là lúc, Bạch Chỉ kinh ngạc nói: “Em khóc.”

Là điều gì làm cho Thanh Hà thương tâm muốn khóc như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.