Bạch Chỉ động động vào Bùi Cửu miệng đang hàm rượu, “Uống ít rượu một chút .”
Bùi Cửu quay đầu mê mang nhìn Bạch Chỉ. Bạch Chỉ kéo dài mặt nói: “Đêm nay ngươi nói sẽ bảo vệ tốt ta.”
Bùi Cửu bỗng nhiên tựa bả đầu tựa vào trên vai Bạch Chỉ, hơi thở ngập mùi rượu, say khướt nói: “Ừm, gian phu có trách nhiệm bảo vệ dâm phụ. Dâm – phụ…” Hắn kéo dài âm, nỉ non , không biết là nói với Bạch Chỉ, hay là lầm bầm lầu bầu, “Ta sống thật vất vả, ta…” Bạch Chỉ dự cảm lời nói kế tiếp, là lời nói chôn dấu trong lòng hắn, sẽ là sau khi say rượu phun lời nói thực, nàng lấy tay che trên miệng hắn, ngăn lại hắn tiếp tục vạch trần bản thân.
Lúc này đang trên dạ yến, nếu như để người khác nghe thấy cũng không tốt.
“Ô ô…” Bùi Cửu ý đồ giãy dụa.
Bạch Chỉ trấn an đầu của hắn, vuốt nhẹ mái tóc hắn vẫn luôn thúc phát chỉnh tề, “Ngoan, buổi tối nói.” Bùi Cửu trừng đôi mắt sung huyết lẳng lặng nhìn Bạch Chỉ. Hai người nhìn nhau được một lúc, cho đến khi nghe thấy thanh âm của Mộ Đồ Tô.
“Bỗng nhiên cảm thấy chán nản, Bùi tướng quân, ta thu hồi câu nói vừa rồi, muốn tìm một nữ nhân chơi với ta.”
Bạch Chỉ ngẩn ra, thoáng quay đầu, liền gặp Mộ Đồ Tô đang băn khoăn giữa ba vị nữ tử.
“Ha ha, khó được! Tốt, cho ngươi chọn trước.” Bùi lão tướng quân dường như rất hứng thú, một bộ xem kịch vui. Mộ Đồ Tô đối với nữ tử vẫn không có hứng thú, hôm nay thế nào lại nhắc đến ? Chớ không phải là ba vị nữ tử này có chỗ hơn người? Hắn quét mắt vài lần, vẫn chưa cảm thấy hơn người chỗ nào, ngược lại cảm thấy Bạch Chỉ đẹp kinh người.
Những người khác nguyên bản thái độ nóng lòng muốn thử, bởi vì những lời này của Mộ Đồ Tô, đều hướng Mộ Đồ Tô tò mò ánh mắt, dường như đây là một kỳ quan, đáng giá buông tha cho việc quan sát mỹ nữ. Danh nhất lớn nhất của Mộ Đồ Tô cơ bản có ba. Tuấn mỹ phi phàm, không thích nữ sắc, ôn nhu hiếu thuận. Từng cao giọng từ chối phụ thân hắn thu xếp thiếp thị cho hắn, hắn chủ trương, trọn đời trọn kiếp một đôi nhân.
Ai sẽ nghĩ đến, đêm nay hắn muốn phá giới? Cùng nữ tử trải qua đêm xuân?
“Tô Tô, hắn như thế nào?” Bùi Cửu mặc dù có vẻ say rượu, nhưng hắn vẫn có một phần thanh tỉnh.
Ít nhất hắn nhìn ra Mộ Đồ Tô khác thường. Đúng vậy, Mộ Đồ Tô hôm nay thật sự không giống.
Hoa Đào hưng phấn nhất, căng thẳng lại chờ mong nhìn Mộ Đồ Tô, ánh mắt sáng quắc. Mộ Đồ Tô lại làm cho nàng thất vọng, chưa liếc nhìn nàng một cái, đôi mắt lại thẳng tắp nhìn chăm chú vào nữ tử áo lục, “Ngươi, đêm nay theo giúp ta.”
Không chỉ nữ tử áo lục kinh ngạc, hai vị thừa lại cũng kinh ngạc . Áo lục nữ tử so với Hoa Đào, thiếu một phần quyến rũ, lại không xinh đẹp như hoàng sam nữ tử. Nàng chỉ có một đôi mắt to sợ hãi, cùng một khuôn mặt thanh tú tái nhợt.
“Đi qua.” Bùi lão tướng quân mỉm cười nhìn áo lục nữ tử.
Áo lục nữ tử cắn môi, đi đến bên cạnh Mộ Đồ Tô ngồi xuống. . Nàng từ đầu đến cuối cũng không dám nhìn Mộ Đồ Tô liếc mắt một cái, mà Mộ Đồ Tô cũng không liếc nhìn nàng một cái. Áo lục nữ tử không nhìn Mộ Đồ Tô còn có thể giải thích được, nhưng Mộ Đồ Tô chọn người ta, lại không nhìn người ta, thực có chỗ không thể nào nói nổi.
Hoàng sam nữ tử bị bộ hạ của Bùi Thất chọn đi. Hoa Đào bị một bộ hạ khác chọn đi. Hai vị mỹ nữ vừa ngồi xuống, nam nhân ắt sát vào như thuốc cao bôi trên da chó, cùng Mộ Đồ Tô một đôi kia hình thành đối lập rõ ràng.
Mộ Đồ Tô chỉ hỏi: “Tên?”
“Ngọc Linh.”
Bạch Chỉ nhất thời trừng to mắt, quá đáng giật mình nhìn đi qua. Nàng giật mình quá mức rõ ràng, Mộ Đồ Tô cùng Ngọc Linh đều bị phản ứng quá khích của nàng làm cho kinh ngạc. Bạch Chỉ vì tránh xấu hổ, cười cười, “Ta có một thân thích phương xa cũng gọi Ngọc Linh, ngượng ngùng, các ngươi tiếp tục.”
Nàng thu hồi ánh mắt, ăn mấy trái cây, giảm bớt tâm tư hỗn độn không chịu nổi.
Ngọc Linh… biệt hiệu của Nam Chiếu công chúa. Tên này như một con côn trùng hút máu, hút đi tất cả máu của Bạch Chỉ, nàng cảm giác cực lãnh, đầu óc trống rỗng, tay cũng nhịn không được phát run. Vốn Ngọc Linh này không phải Ngọc Linh, bộ dạng hoàn toàn không tương tự. Nhưng trong đầu quay lại từng mảng trí nhớ, cùng vị Ngọc Linh trước mắt này không ngừng trùng hợp.
Bộ dạng các nàng không tương tự, nhưng các nàng có một đôi mắt to cực kì tương tự. Cặp ánh mắt vô tội kia có thể hút đi hồn phách người khác, cặp ánh mắt kia thoạt nhìn trong suốt kì thực lại sâu không thấy đáy! Nàng vĩnh viễn không quên được ánh mắt khinh miệt của vị công chúa nàng luôn luôn cho rằng thiện lương xinh đẹp lại lộ ra đối với nàng, nàng nói: “Ngươi vĩnh viễn không chiếm được hắn, vĩnh viễn không chiếm được.”
Nàng không tin, nỗ lực lại nỗ lực, cho dù mình đầy thương tích, thất vọng lại tuyệt vọng, tuyệt vọng lại thất vọng, nàng vẫn đầy người là máu tiếp tục nỗ lực, cuối cùng không chiếm được, cuối cùng thật sự vĩnh viễn không chiếm được.
“Bạch cô nương, ngươi làm sao vậy?” Mộ Đồ Tô nhận thấy Bạch Chỉ không thích hợp, quan tâm hỏi.
Bạch Chỉ nhìn Mộ Đồ Tô, vẫn là kia một gương mặt nàng mong muốn nhưng không thể thỏa, nàng khi chết đã từng thề, hắn là người nàng sẽ không tiếp tục đi đụng chạm. Nàng vẻ mặt hoảng hốt, thất thủ đem rượu phía trước đổ ra . Bạch Chỉ cuống quít dùng khăn trải bàn xoa xoa, “Không có gì.”
Nàng dạng này làm sao giống không có gì? Bùi Cửu uống say , hắn vốn tựa vào trên vai Bạch Chỉ ngủ, bởi vì thân mình Bạch Chỉ động , hắn bất ổn, đầu trực tiếp đập trên đất, đau hắn oa oa kêu to, “Đau, đau quá.” Bạch Chỉ vội đem hắn nâng dậy.
“Tiểu tử xấu xa này, Bạch cô nương, ngươi mang A Cửu đi nghỉ ngơi đi.” Bùi lão tướng quân một mặt ghét bỏ nhìn Bùi Cửu.
Bạch Chỉ gật đầu, toàn quá trình đem lực chú ý đặt trên người Bùi Cửu, không nhìn tới bất luận kẻ nào, đến nỗi nàng lỡ mất ánh mắt lược qua hung ác của hoàng sam nữ tử. Bạch Chỉ đem Bùi Cửu đặt trên giường hắn. Bùi Cửu mềm nhũn ngã vào trên giường, cầm lấy chăn, cuốn vào trong giường, vù vù ngủ.
Bạch Chỉ vừa tức lại bất đắc dĩ, cũng không biết hắn hôm nay phát điên cái gì mà nghiện rượu, luôn luôn uống rượu, đem chuyện bảo vệ nàng quên đến chín từng mây, bây giờ hắn bất tỉnh nhân sự như vậy, trước mặt hắn nàng bị người đâm chết hắn cũng không biết.
Bạch Chỉ bị tức giận đánh hắn một chút, “Thật không hiểu ngươi là đại trí giả ngu, hay là ý nghĩ đơn giản.”
Bùi Cửu bỗng nhiên cười nói: “Ngươi đoán.”
Bạch Chỉ ngẩn ra, “Ngươi không uống say?”
Bùi Cửu đem thân mình chuyển hướng nàng, bọc chăn nháy mắt, “Không có cách nào khác, nếu như ta không giả uống say, mới vừa rồi ba quân kỹ kia, ta phải tham gia một cước .”
Bạch Chỉ không hiểu.
Bùi Cửu hơi không được tự nhiên cười cười, “Trước kia ta đều như vậy, hiện tại nếu không cần, bọn họ sẽ nói năng dài dòng, lấy ta khai đao.”
“Vậy hiện tại ngươi lại tham gia một cước cũng được, tội gì khó xử bản thân?” Bạch Chỉ cười, lại đùa hắn.
Bùi Cửu không nhìn được nàng như vậy, hắn căn bản không đoán ra nàng như vậy rốt cuộc là thật hay giả, lấy mắt trừng nàng, “Gia hôm nay không muốn khoái hoạt , được không?”
“Được được được.” Bạch Chỉ đem khăn mặt đặt trong nước, nhúng ngấm nước, ném lên mặt Bùi Cửu, “Như vậy thỉnh gia tắm rửa ngủ đi. Nô tì cáo lui trước.” Bạch Chỉ định rời đi, Bùi Cửu nói: “Ngươi định đi đâu? Còn đi yến hội?”
“Không, ta muốn đi ngủ.”
“Ngủ thế nào?”
“…” Bạch Chỉ bỗng chốc mộng , vấn đề này đáng giá suy nghĩ sâu xa một chút.
“Ta không phải bảo ngươi một tấc cũng không rời ta sao? Lại đây…” Bùi Cửu đỏ lên nghiêm mặt, ở trên giường dịch ra một vị trí, “Ngủ này.”
“…” Bạch Chỉ quả thật thích trêu ghẹo hắn, cũng nghĩ tiếp tục tiền duyên là chuyện tốt, nhưng muốn chung chăn chung gối, Bạch Chỉ còn không có dũng khí này. Bùi Cửu dường như nhìn ra Bạch Chỉ do dự, vội vàng giải thích sáng tỏ, “Ta sẽ không chạm vào ngươi , ý của ta là, ngươi đến đây ngủ, ta ngủ trên mặt đất.” Hắn lập tức đứng lên, có lẽ là căng thẳng, thế nhưng té lăn xuống giường, chật vật. Bạch Chỉ thấy thế, che miệng trộm cười vui sướng.
Như thế, Bùi Cửu càng quẫn.
“Gian phu, ngươi thật sự là thân kinh bách chiến? Thoạt nhìn giống nghé con mới ra đời a!” Bạch Chỉ chịu đựng cười, trèo lên giường, đắp chăn, mỉm cười, nghiêng người ngủ. Hoàn toàn không để ý tới Bùi Cửu cực kì xấu hổ đỏ thẫm mặt.
Bạch Chỉ hôm nay có lẽ thật sự mệt mỏi, nằm ở trên giường sau một lúc lâu liền ngủ. Bùi Cửu ngồi ở mép giường, ánh mắt sáng quắc nhìn Bạch Chỉ chăm chú, thở dài, thì thầm tự nói, “Gỗ mục, trong lòng ngươi thật sự để ý ta sao?”
Bùi Cửu thấy không rõ nàng. Luôn cảm thấy nàng cách hắn rất gần kì thực khá xa. Hắn luôn cảm thấy nàng có chuyện xưa, một câu chuyện xưa mà hắn không biết.
***
Vào lúc đêm dài nhân tĩnh Bạch Chỉ đứng lên đi ngoài, thấy Bùi Cửu quả thật ngủ ở dưới giường, cười khổ một trận, đem trên giường dày mấy tầng chăn chia cho hắn một nửa, đắp lên cho hắn, sau đó tự đi ra ngoài. Toàn bộ đại doanh, binh lính đều giải quyết ngay tại chỗ. Vốn từng doanh trướng đều có cái bô, bởi vì sợ đánh thức Bùi Cửu, bản thân lại là nữ tử, thật không tiện, nàng liền đành phải ra ngoài giải quyết vấn đề sinh lý. Nàng không dám cách trướng quá xa, tìm một chỗ ẩn nấp chuẩn bị cởi áo, nàng vừa kéo mở vạt áo bên hông, chuẩn bị cởi tiết khố, ánh mắt cảm giác được sống đao phản quang, nàng quay lại vừa thấy, một cây đại đao bổ thẳng hướng nàng, nàng thân thủ nhanh nhẹn tránh ra, kinh ngạc nhìn, mới phát giác đúng là hoàng sam nữ tử.
“Ngươi rốt cục xuất hiện .” Bạch Chỉ giả bộ lạnh nhạt, kì thực trong lòng rất luống cuống. Bùi Cửu không ở bên người, chút thuật phòng thân của nàng, thật sự không dám khen tặng.
Hoàng sam nữ tử mắt lạnh nhìn chăm chú, “Xem ra ngươi luôn luôn ngóng trông cái chết.” Đại đao chói mắt, Bạch Chỉ nheo nheo, trên đại đao có vết máu. Quả thật là trên đầu chữ sắc có cây đao. Nhưng nữ tử này có thể trà trộn vào, nói vậy có đồng mưu khác.
“Ngươi không có khả năng đến đây một mình, ngươi lớn mật hiện thân như thế, chiêu cáo thân phận bản thân, là muốn dời đi lực chú ý của chúng ta, bảo vệ một đồng mưu khác?”
“Ngươi biết nhiều lắm.” Hoàng sam nữ tử hướng Bạch Chỉ vọt qua. Bạch Chỉ nhanh chân liền chạy, cao giọng hò hét, “Người tới. Có thích khách.”
Hoàng sam nữ tử nóng nảy, muốn giải quyết dứt khoát, trước khi có người đến, giải quyết Bạch Chỉ. Chẳng qua Bạch Chỉ chạy nhanh như con thỏ, nhất thời đuổi không kịp. Bạch Chỉ vòng qua một doanh trướng, trong doanh trướng có người vén rèm ra ngoài, là Mộ Đồ Tô. Hắn ăn mặc chỉnh tề, dường như chưa đi ngủ. Hắn thấy tình thế, trước ngẩn người vì Bạch Chỉ quần áo không chỉnh, nhưng thấy có người tập kích Bạch Chỉ, vọt ra bảo vệ Bạch Chỉ. Cùng hoàng sam nữ tử giằng co.
Bạch Chỉ thở phì phò, nhìn hoàng sam nữ tử bị vây vào hoàn cảnh xấu, Bạch Chỉ cảm thấy yên ổn xuống. Chắc sẽ không có việc gì đi?
Trong doanh trướng lại đi ra một người, là Ngọc Linh. Có điều nàng không bao giờ là bộ dáng nhát gan sợ hãi nữa, mà là hơi không vui cùng không kiên nhẫn, nàng vén lên tay áo. Bạch Chỉ nhìn thấy ánh sáng lạnh từ tên bắn lén, cảm thấy cả kinh, nghĩ cũng không nghĩ, trực tiếp vọt đi qua, hô to, “Cẩn thận.”
Mộ Đồ Tô quay lại nhìn, chỉ thấy tên bắn lén hướng hắn bắn thẳng mà đến, hắn còn không kịp, một bóng dáng đã chặn ngang phía trước hắn, phấn đấu quên mình vì hắn ngăn trở một mũi tên lạnh như băng.
“Chỉ Nhi…” Mộ Đồ Tô thất thanh thét chói tai.
Sớm đã có người vọt đi qua, đi bắt hai vị mật thám. Chỉ có một người lăng lăng đứng ở ngoài doanh trướng. Bùi Cửu thấy được trong nháy mắt kia, Bạch Chỉ phấn đấu quên mình vì Mộ Đồ Tô chắn một mũi tên, không chút do dự. Mà Mộ Đồ Tô vì sao gọi nàng “Chỉ Nhi” ?