Bạch Nhật Y Sam Tận

Chương 41



Bạch Chỉ từng bước từng bước một tìm dấu chân đội ngũ, nàng đi cực kì dồn dập, sợ bởi vì bản thân đi chậm mà lỡ mất. Nhưng mắt thấy sắp sửa rời đi biên giới Quang Huy vương triều, tiến vào lãnh thổ Nam Chiếu, Bạch Chỉ lo lắng càng thêm mãnh liệt.

Hay là, cuộc đời này nàng cũng cùng Bùi Cửu vô duyên?

Làm nàng thấy phía trước, có bóng người chồng chất chớp lên, Bạch Chỉ hí mắt, lại cẩn thận nhìn, tâm sinh vui vẻ. Nàng nhìn thấy , người nọ ngồi ở phía trên tuấn mã cao lớn, chẳng phải là Mộ Đồ Tô sao? Đi theo trong đội ngũ phía sau, cần phải có Bùi Cửu .

Tâm Bạch Chỉ thoáng nhẹ nhõm, chạy gấp mà đi. Nàng vọt vào trong đội ngũ, tìm Bùi Cửu trong đám người, không phải, không phải, vẫn như trước không phải…

Mộ Đồ Tô ngồi trên tuấn mã cao lớn, hắn kinh ngạc nhìn Bạch Chỉ, hỏi nàng: “Sao nàng lại tới đây?”

Bạch Chỉ nói: “Bùi Cửu mặc quân phục binh lính, xen lẫn trong đội ngũ của ngươi.”

Mộ Đồ Tô ngẩn ra, tà nghễ nhìn binh lính phía sau, nghiêm túc hạ lệnh, “Tìm ra Bùi Cửu.”

Binh lính trong đội ngũ, hai mặt nhìn nhau, một mảnh yên tĩnh. Bùi Cửu dường như không ở trong đội? Một vị thiếu tướng cưỡi ngựa về phía trước, “Tướng quân, mới vừa rồi người phái một tiểu đội của Lỗ thiếu tướng đến phía trước thăm dò, Cửu công tử có phải theo Lỗ thiếu tướng cùng đi hay không?”

“Vô cùng có khả năng.” Mộ Đồ Tô gật đầu đồng ý, ánh mắt tụ lại, đem ánh mắt nhìn về phía Bạch Chỉ, nghiêm khắc như trước, “Nàng trở về.”

“Ta có thể đi cùng các ngươi không? Ta cũng có chút công phu.” Bạch Chỉ muốn chờ Bùi Cửu, cho nên thỉnh cầu Mộ Đồ Tô.

Không nghĩ tới Mộ Đồ Tô một ngụm cự tuyệt, “Không được.”

“Ta chết, không liên quan đến ngươi.” Bạch Chỉ tức giận nói. Kiếp trước hắn không cho nàng ở lại quân doanh, là vì chán ghét nàng. Bây giờ, nàng sớm không phải người kia, vì sao vẫn không cho nàng ở lại? Mộ Đồ Tô không để ý tới lời nói dỗi của Bạch Chỉ, nói với một vị binh lính bên người: “Đưa Bạch cô nương trở về.”

Bạch Chỉ gắt gao trừng Mộ Đồ Tô, Mộ Đồ Tô làm như không nhìn thấy, không nhìn nàng. Hắn lạnh lùng, quả nhiên một chút cũng không thay đổi.

Bạch Chỉ kiên trì một lát, cuối cùng thỏa hiệp. Nàng không thể cáu kỉnh. Lúc này bọn họ có nhiệm vụ trong người, không thể làm bọn họ phân tán lực chú ý. Cho dù lo lắng cho Bùi Cửu, cũng chỉ có thể chờ tin tức . Bạch Chỉ đành phải theo đuôi hai vị binh lính “dẹp đường hồi phủ” .

Bỗng nhiên, ở phía trước, vài vị tiểu tướng đầy mặt là máu nghiêng ngả chao đảo chạy tới, dùng hết toàn bộ sức lực, hô một câu, “Tướng quân.”

Bạch Chỉ quay đầu nhìn, cảm thấy trầm xuống, trong đầu trống rỗng, bên tai tràn ngập thanh âm ong ong. Lỗ thiếu tướng tiến lên, đi đón những binh lính bị thương.

“Bạch tiểu thư, đi thôi.” Binh lính bên cạnh thúc giục Bạch Chỉ.

Bạch Chỉ khẽ cắn môi, gật đầu.

Bạch Chỉ chậm rãi rời xa đội ngũ Mộ Đồ Tô, năm bước lại quay đầu liếc mắt một cái. Nàng không cam lòng đi như vậy, nhưng lại không thể không đi. Nàng chỉ là một người nữ tử, không giúp được, chỉ càng thêm phiền.

Có điều, khi nàng rời xa bọn họ đến mức chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng, Bạch Chỉ nghe được một tiếng kêu đau tê tâm liệt phế, giống như bị người khác làm thương đến mạch máu. Thanh âm kia… Lỗ thiếu tướng ? Lần này không chỉ Bạch Chỉ quay đầu nhìn lại, ngay cả binh lính theo đuôi phía sau nàng cũng quay đầu kinh ngạc nhìn, kêu lên: “Thảm , hình như trúng kế .”

Bạch Chỉ nói: “Nên đi gọi viện binh, ngươi chạy nhanh hơn ta, ngươi nhanh đi trước đi.”

Binh lính lo lắng nhìn nàng, cuối cùng trịnh trọng gật đầu, nhanh chân chạy hướng quân doanh. Bạch Chỉ lo âu tránh ở bên trong bụi cỏ ven đường, nàng không nhận ra rốt cuộc phát sinh chuyện gì, chỉ biết là hình như những binh lính mới vừa rồi đầy máu trở về, là giả mạo . Kỳ thực những binh lính giả mạo này, phía sau còn có tinh binh Nam Chiếu, thừa dịp Mộ Đồ Tô chưa chuẩn bị, đột kích . Phương xa loạn thành một đoàn, không phân rõ là địch hay bạn. Người nhiều, so với số người Mộ Đồ Tô mang đi nhiều hơn vài lần. Lúc này Bạch Chỉ mới phản ứng lại, chẳng phải Mộ Đồ Tô đi cứu người sao? Tại sao lại mang ít người như vậy? Là hắn quá mức tự tin ? Cảm thấy dư dả? Hay là có an bài khác?

Lúc sau, bóng người càng lúc càng lớn, cũng càng ngày càng rõ ràng, bọn họ hướng nàng tới gần ? Bạch Chỉ ngừng thở, muốn chạy trốn chân lại cứng ngắc, chỉ có thể cố định tại chỗ.

Dĩ nhiên đi đến trước mặt nàng.

Là đám người Mộ Đồ Tô. Bọn họ bị Nam Chiếu binh vây quanh chồng chất, trên người Mộ Đồ Tô trúng một mũi tên, tay áo đã nhiễm hồng. Bọn họ bị vây trong hoàn cảnh xấu, rất khó mở một đường máu thoát thân. Nhưng Mộ Đồ Tô cùng binh lính của hắn vẫn không thỏa hiệp, tiếp tục kiên trì. Bạch Chỉ che miệng lại, đôi mắt trừng lớn, nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh.

Máu tươi văng khắp nơi. Bụi cỏ, thân cây, trên mặt người sống, chỉ chốc lát sau trong không khí tràn ngập dày đặc mùi máu tươi. Bạch Chỉ không dám nôn, chỉ dám khóc không tiếng động. Rất tàn nhẫn, đáng sợ… Nàng chưa bao giờ thấy trường hợp như vậy. Tuy nàng biết trên chiến trường cái chết cực kì bình thường, nhưng chưa bao giờ chính mắt nhìn thấy. Cho dù kiếp trước nhiều lần chạy đến quân doanh, chỉ cần có chiến sự, Mộ Đồ Tô đều đưa nàng rời đi trước tiên.

Tướng lãnh thủ hạ của Mộ Đồ Tô từng người một ngã xuống, Mộ Đồ Tô lại ương ngạnh vung đại đao như trước, liều chết chống cự.

Nếu như cứu binh không tới kịp, Mộ Đồ Tô sẽ trở thành tù binh. Nàng ngồi chờ chết, hay tiến lên giúp đỡ? Nói vậy cũng sẽ theo bọn họ nằm xuống mà thôi.

Chỉ còn lại một mình Mộ Đồ Tô chưa ngã. Bỗng nhiên có người hướng Mộ Đồ Tô rắc một đoàn bột phấn, nguyên bản Mộ Đồ Tô mạnh mẽ bỗng nhiên tạm dừng xuống, lảo đảo vài bước, không nhận ra phương hướng.

“Mộ tướng quân, ngươi vẫn nên đầu hàng đi. Có phải ngươi không nhìn rõ mọi thứ hay không? Đây là thuốc bột có đặc tính riêng của Nam Chiếu chúng ta, theo chúng ta trở về đi. Đại công chúa muốn bắt sống ngươi.”

Mộ Đồ Tô tức giận vung đại đao, vung hai phát, gân xanh trên trán hắn nổi lên, thập phần thống khổ nhíu mày, thật sự không chịu được, đại đao cắm vào bùn đất chống đỡ thân mình hắn. Bạch Chỉ nhìn thấy mọi thứ, trong lòng run lên, lúc trước hắn cũng bị như vậy mà đưa tay chịu trói, đi Nam Chiếu sao?

“Mộ tướng quân, ta có thể thấy được ngươi là một người nặng tình nặng nghĩa, yêu cầu chúng ta đưa ra ngươi đều làm theo. Bùi lão nhân cùng nam nhân cụt hai chân kia chúng ta đã đưa trở về . Lúc trước chỉ mệnh lệnh ngươi mang một trăm binh lính chờ tại đây, ngươi nên nghĩ đến sẽ bị bắt sống.”

“Hừ.” Mộ Đồ Tô cười lạnh, “Hiển nhiên nghĩ đến, nhưng các ngươi không nghĩ đến ta đây là dương đông kích tây sao? Quân chủ lực của ta đã ở sau lưng tập kích sào huyệt của các ngươi .”

Binh lính Nam Chiếu nghiến răng nghiến lợi.

“Ta tình nguyện chết, cũng không theo các ngươi.” Hắn bỗng nhiên đứng lên, mang cây đại đao, quét ngang trên cổ. Người cầm đầu Nam Chiếu kích động tiến lên ngăn cản, lại không ngờ, vừa đụng tới Mộ Đồ Tô, Mộ Đồ Tô phảm lại một đao, đặt tại trên cổ hắn, “Đa tạ , ta không nhìn thấy các ngươi, ngươi lại tự động đưa lên cửa.”

“Ngươi trúng “Manh độc” do quốc sư Nam Chiếu đặc chế, lấy công phu của ngươi, cùng lắm chỉ duy trì được một khắc, ngươi sẽ té xỉu. Một khắc không thể hộ tống được ngươi trở về quân doanh.” Người nọ bị Mộ Đồ Tô kìm kẹp, đột nhiên toàn thân cứng ngắc, miệng phun máu tươi.

Bạch Chỉ kinh hãi, hắn cắn lưỡi tự sát?

Mộ Đồ Tô cũng cảm giác được, lập tức bỏ lại người nọ, xoay người chạy phía tây nam.

Mắt hắn không nhìn thấy, thế nào lại chạy loạn?

Binh lính Nam Chiếu phía sau đuổi theo hắn.

Một khắc trôi qua, chỉ trong nháy mắt. Bạch Chỉ nghĩ, Mộ Đồ Tô nhất định sẽ bị bắt. Ai tưởng được, những người Nam Chiếu đuổi theo Mộ Đồ Tô lại ngừng lại, quay trở về. Bạch Chỉ thấy một người nói: “Mộ Đồ Tô chạy vào ‘Vô Hồi Lâm’, việc này có nói cho đại công chúa không?”

“Ngươi muốn chết sao? Vào ‘Vô Hồi Lâm’ hẳn phải chết không thể nghi ngờ, cho dù không chết, nơi đó có vô số mãnh thú, trong một khắc Mộ Đồ Tô sẽ té xỉu, khẳng định bị mãnh thú ăn không còn xương cốt, đại công chúa cố ý phân phó phải bắt sống, chúng ta làm việc không thành, còn muốn lộ ra sao? Đã chết, nhân tiện nói hắn tự tay giết hắn.”

“Vâng.”

Chờ binh lính Nam Chiếu đi xa. Bạch Chỉ mới dám lăn ra từ trong bụi cỏ. Nàng dõi mắt nhìn về phía Mộ Đồ Tô chạy đi. Một khắc sau hắn sẽ té xỉu, đến lúc đó mãnh thú nhất định sẽ nhân cơ hội ăn hắn. Bạch Chỉ nhìn phương hướng thông phía đại bản doanh, như trước vẫn không thấy viện quân.

Nàng chỉ có thể nghĩ cách cứu viện . Bạch Chỉ nhặt lên đại đao trên đất, sờ sờ vật phẩm trên người binh lính, có dao nhỏ cùng đá lửa. Nàng chịu đựng mùi máu, chịu đựng nôn mửa, dùng máu người chết trên mặt đất viết sáu chữ.

—— Tử Hạo vào Vô Hồi Lâm. Tử Hạo là tự của Mộ Đồ Tô, người bình thường nhìn không hiểu, nhưng Bạch Chỉ nghĩ người có cấp bậc thiếu tướng sẽ biết.

Nàng hít sâu một hơi, vọt vào “Vô Hồi Lâm” .

Vô Hồi Lâm danh như ý nghĩa, rừng cây tươi tốt, quá mức dày đặc, rắc rối phức tạp, rất dễ lạc đường, đi vào rất khó thoát ra. Trước khi vào Bạch Chỉ dùng dao khắc trên cây một chữ “Nhất” . Đây là dấu hiệu nàng làm cho bản thân. Mỗi khi đi được vài bước, nàng sẽ khắc một chữ số, có điều rừng cây thật sự rất rắc rối phức tạp, dựa theo cách đi của bản thân, khả năng tìm được Mộ Đồ Tô cực kì nhỏ bé. Mãi đến khi nàng tìm được vết máu trên đất, nàng mới lộ ra sắc mặt vui mừng, không tiếp tục khắc chữ số làm dấu hiệu, trực tiếp theo vết máu tìm đi qua.

Bạch Chỉ ở bên cạnh một dòng suối nhỏ nhìn thấy Mộ Đồ Tô đã ngã xuống. Nàng vọt tới bên cạnh hắn, vỗ vỗ mặt hắn, “Tướng quân, tỉnh tỉnh.”

Mộ Đồ Tô không có dấu hiệu thức tỉnh.

Bạch Chỉ ấn huyệt nhân trung, dùng trâm cài đâm vào huyệt đạo của hắn, đều không thể tỉnh. Bạch Chỉ kinh ngạc, đây rốt cuộc là phấn gì? Y thuật của nàng cực kì nông cạn, căn bản không thể biết được. Bạch Chỉ định kéo Mộ Đồ Tô ra ngoài, vừa định nâng hắn, một con gấu chó cao lớn hướng hai người đi tới.

Thân mình Bạch Chỉ run lẩy bẩy. Nàng chưa bao giờ thực chiến, đây vẫn là lần đầu tiên. Nàng bày ra thư thế đơn giản, một bộ anh dũng thề sống chết bảo vệ giữ gìn Mộ Đồ Tô, kì thực tay chân đang phát run. Con gấu chó kia hướng nàng rống lên một tiếng, hơi thở từ trong miệng nó phun ra không phải mùi máu tươi, ngược lại có mùi ngọt ngấy? Bạch Chỉ ngẩn ra, lại phát hiện, con gấu chó trèo lên cây, hái trái cây đem tổ ong vò vẽ lấy xuống, lấy tay đảo vài cái, mang theo tổ ong vò vẽ, nhìn cũng không thèm nhìn Bạch Chỉ liếc mắt một cái, rời đi.

Bạch Chỉ ngoài cười nhưng trong không cười, uổng phí nàng được một lần to gan.

Bạch Chỉ tiếp tục cõng Mộ Đồ Tô, màn đêm đã buông xuống, nàng không thấy rõ vết máu trên đất. Nàng vốn định đốt một cây đuốc, chỉ có đá lửa, không có mỡ, không thể làm được. Vì phòng ngừa lạc đường, nàng đóng quân tại chỗ, chờ đợi ngày mai.

Bạch Chỉ ở nhặt củi ở gần đó, đốt một đống lửa, ngồi cạnh đống lửa sưởi ấm. Nàng sẽ rách quần áo bản thân làm băng vải, giúp Mộ Đồ Tô bó lại miệng vết thương trên tay, lại lần nữa trở lại cạnh bên đống lửa. Bụng nàng kêu cô lỗ cô lỗ, thống khổ nhíu mày. Sắp một ngày rồi nàng chưa ăn cơm, nàng đã đói đến nỗi ngực dán vào lưng, đầu cũng trở nên hôn mê theo.

Đây là lần đầu tiên nàng đối bụng kể cả kiếp này lẫn kiếp trước, loại cảm giác này cực kỳ không tốt.

Mùa đông, lạnh.

Cho dù Bạch Chỉ ngồi bên đống lửa, cũng cảm thấy lạnh. Nàng nhìn lên mặt trăng phía xa xa, ông trăng tròn tròn, giống bánh nướng, nàng cực kỳ muốn ăn.

“Đến đây.” Mộ Đồ Tô mở mắt ra, câu nói đầu tiên, là nói với Bạch Chỉ.

Bạch Chỉ ngẩn ra, “Ngươi tỉnh? Ngươi nhìn thấy ?”

“Ừm. Đến đây.” Mộ Đồ Tô vươn cánh tay.

Bạch Chỉ không hiểu.

“Ta cũng hơi lạnh. Hai người sát lại gần nhau, sẽ ấm hơn một chút.”

“Tại sao ngươi không hỏi vì sao ta ở trong này?” Bạch Chỉ cảm thấy hắn quá mức lạnh nhạt.

“Ta không muốn hỏi.” Mộ Đồ Tô bật cười nói.

“…”

“Chỉ Nhi, mỗi lần nàng phấn đấu quên mình cứu ta, là do nàng quá mức hảo tâm? Hay là muốn ta nợ nhân tình của nàng? Lại hoặc là… kì thực nàng có tình với ta?” Mộ Đồ Tô không chuyển mắt nhìn Bạch Chỉ. Cuối cùng hắn hỏi, nhưng Bạch Chỉ không ngờ đến hắn sẽ hỏi như vậy.

Bạch Chỉ nói: “Ngươi đã cứu ta, ta chỉ trả nợ ngươi mà thôi.”

“Phải không?” Ánh sáng trong mắt hắn trở nên phai nhạt.

Bạch Chỉ không nói.

“Đến đây. Hai người tựa vào nhau sẽ ấm một lát.”

Bạch Chỉ ôm hai tay, có chút do dự.

Mộ Đồ Tô không cưỡng cầu, hắn biết tính tình Bạch Chỉ. Quả nhiên, sau một lúc lâu, Bạch Chỉ đi qua, ngồi xuống kề bên hắn. Có lẽ Bạch Chỉ rất đói, vì không muốn tiếp tục chịu đói, nàng ngồi bên đống lửa một lát liền ngủ, bất tri bất giác ngã vào bờ vai Mộ Đồ Tô.

Mộ Đồ Tô nghiêng đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Bạch Chỉ bị đống lửa chiếu lúc sáng lúc tối, hắn nhẹ nhàng lấy mặt cọ cọ mặt nàng, nỉ non, “Chỉ Nhi…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.