Bạch Chỉ ước chừng ba năm không thấy qua Cung Thân Vương phi . . Khi nàng vào xe ngựa, gặp Cung Thân Vương phi như trước mặc hồng trang thêu mẫu đơn viền vàng, không hiểu sao có loại cảm giác thân thiết. Cung Thân Vương phi nhìn Bạch Chỉ, ngữ khí như vãng tích, có chút đạm mạc, “Bạch gia cô nương, thật lâu không thấy, biệt lai vô dạng.”
Bạch Chỉ mỉm cười, cực kì lễ phép nói: “Vương phi, mạnh khỏe.”
Cung Thân Vương khoát tay, ý bảo nàng không cần khách sáo. Nàng hỏi Bạch Chỉ, “Ngươi đang đi đâu?”
Bạch Chỉ dừng một chút, đang suy nghĩ muốn đem tình hình thực tế nói ra hay không, nhưng lại nghĩ, chuyện bản thân cùng Mộ Đồ Tô, nói vậy Cung Thân Vương phi cũng biết. Nếu như nói đi làm ni cô, khó tránh khỏi sẽ bị vương phi hỏi nhiều. Vẫn là không nói thì tốt hơn, bớt lo. Bạch Chỉ che lấp nói: “Đi bái Quan Âm bồ tát.”
“Nga? Cầu cái gì?” Cung Thân Vương phi hỏi lại.
“Không có ý khác, chỉ mong phù hộ thân thể an khang mà thôi.”
Cung Thân Vương phi tà nghễ nhìn nàng, gật đầu, “Chuyện của ngươi cùng Đồ Tô, ta đều biết.”
Bạch Chỉ ngẩn ra, hơi có chút ngoài ý muốn, đúng là Cung Thân Vương phi chủ động nói lên việc này. Cung Thân Vương phi tiếp tục nói: “Đồ Tô từ nhỏ tính tình quật cường, một khi bản thân quyết định, sẽ không thay đổi. Cũng không biết tính hắn giống ai.”
Bạch Chỉ lẳng lặng lắng nghe, nàng biết, Cung Thân Vương phi nói cho nàng những điều này, tất nhiên là có quyết định của nàng. Nàng không quấy rầy, chỉ dùng tâm lắng nghe.
“Ta cùng vương gia đính ước ở Tô thành, mặc dù ta không phải người Tô thành, nhưng đối Tô thành vẫn có chút cảm tình không thể nào hiểu được, vương gia cũng như thế, cho nên ở dưới chân núi Cùng Kỳ xây một trang viên, để ta ở lại. Có điều ta cùng vương gia đều không dự đoán được, đứa con duy nhất của chúng ta cũng Tô thành động tình. Không biết đây là mệnh, hay do trên trời vui đùa?”
Bạch Chỉ hồi đáp: “Định mệnh đã định của tướng quân tuyệt đối không ở Tô thành, vương phi cứ yên tâm đi.”
Cung Thân Vương phi giật mình, nhìn Bạch Chỉ. Nàng nhất định giật mình vì nàng vội vàng phủ nhận bản thân đi. Bạch Chỉ đạm cười, “Bạch Chỉ nói tuyệt đối là sự thật.”
Bị Bạch Chỉ xác định như chém đinh chặt sắt, Cung Thân Vương phi bật cười, “Ngươi không thích Đồ Tô sao?”
“Không.”
Nàng hiển nhiên muốn trả lời như vậy, nhưng nhìn ánh mắt tinh thần của Cung Thân Vương phi, lòng có bỡ ngỡ, không lạnh nhạt như vừa rồi. Cung Thân Vương lấy tay cầm tay Bạch Chỉ, “Ngươi thêu hoa mẫu đơn viền vàng, quả thật chỉ có bản lĩnh học hai năm?”
Bạch Chỉ không ngờ Cung Thân Vương phi sẽ hỏi việc này. Đây vốn là một chuyện bé nhỏ không đáng kể, lại có thể làm cho Cung Thân Vương phi để bụng? Bạch Chỉ tâm sinh nghi hoặc hướng Cung Thân Vương phi lắc đầu. Nếu Cung Thân Vương phi chất vấn nàng , chắc là đã biết cái gì, nếu như nàng lại nói dối, đầu người hẳn là không bảo đảm.
Cung Thân Vương phi bật cười, “Quả nhiên.”
Bạch Chỉ càng thêm không hiểu .
“Ngươi mấy tuổi bắt đầu thêu hoa mẫu đơn viền vàng?”
Bạch Chỉ nghĩ nghĩ, thứ nàng vừa lòng đầu tiên từ khi học nữ hồng là hoa mẫu đơn viền vàng, sau này không nhớ đã ném đi nơi nào, từ đó không thêu hoa mẫu đơn viền vàng nữa. Kiếp trước bởi vì muốn lấy lòng Cung Thân Vương phi, bắt đầu thêu rất nhiều. Nhưng sau khi sống lại, nàng không nhớ rõ bản thân còn thêu thêm lần nào nữa.
“Chắc là lúc mười tuổi đi.” Bạch Chỉ nghĩ cũng không nhớ lầm.
Cung Thân Vương phi gật đầu, mỉm cười nhìn nàng, “Nếu như ta nhớ không lầm, ngươi mười tám tuổi rưỡi?”
Bạch Chỉ gật đầu.
Cung Thân Vương phi bỗng nhiên chuyển ngữ điệu, “Tuy ta biết tình cảm của ngươi cùng Đồ Tô, nhưng giữa ngươi cùng Đồ Tô có rất nhiều vấn đề cần thương thảo. Đồ Tô nói gần một tháng, vương gia vẫn như trước không gật đầu. Lấy hiểu biết của ta đối vương gia, chuyện này đã mất đường sống cứu vãn. Tuy rằng làm thiếp có chút thiệt thòi cho ngươi , nhưng ta nghĩ đây cũng không còn biện pháp nào. Hi vọng ngươi có thể hiểu được, cũng giúp ta khuyên nhủ Đồ Tô. Làm thê hay làm thiếp đều là người bên gối, làm gì để tâm vào chuyện vụn vặt như vậy? Đúng không?” Nàng vỗ nhẹ mu bàn tay Bạch Chỉ, lời nói thấm thía.
Nhưng tâm tình Bạch Chỉ không phải mang ơn. Ý tứ Cung Thân Vương phi là để nàng khuyên nhủ Mộ Đồ Tô đang kiên trì muốn nàng làm thê tử, hoặc là không vào Cung Thân Vương phủ, hoặc là thành thành thật thật làm thiếp.
Nàng có chút cảm động sự cố chấp của Mộ Đồ Tô, đồng thời lại thấy Cung Thân Vương phi buồn cười. Nàng không phải Bạch Chỉ lúc trước vì yêu mà buông tha cho tất cả, mặc dù biết rõ bản thân không hề có tư cách làm chính thê, nhưng “thiếp” nàng cũng cảm thấy không cần bắt đầu. Cung Thân Vương phủ, thật sự không trèo cao nổi.
Bạch Chỉ đáp lại Cung Thân Vương phi, “Lời nói của Vương phi thật có đạo lý, Bạch Chỉ không xứng với tướng quân, về việc đêm đó, ta…” Nàng còn chưa nói xong, xe ngựa không biết duyên cớ gì, bắt đầu xóc nảy, bên ngoài truyền đến tiếng ngựa hí vang. Thân mình Cung Thân Vương phi bất ổn, giống như lập tức muốn lao ra ngoài xe. Bạch Chỉ kinh hãi, vươn cánh tay kéo Cung Thân Vương phi trở về, thân mình bản thân cũng không ổn, đụng vào khung cửa xe ngựa, cứu người bị ngộ thương, cực kỳ vô tội bất tỉnh nhân sự, té xỉu .
Khi nàng tỉnh lại, thấm vào hơi thở, là mùi đàn hương nhàn nhạt, đây là hương khí chỉ chùa miếu cùng am ni cô mới có. Bạch Chỉ hoảng sợ ngồi dậy, đã thấy Mộ Đồ Tô ngồi ở bên giường, mà ở cách đó không xa là Cung Thân Vương phi sắc mặt không tốt lắm.
Mộ Đồ Tô nắm tay Bạch Chỉ, lòng bàn tay hắn nóng rút, cũng không biết do duyên cớ nào. Bạch Chỉ muốn giãy dụa, lại chưa kịp thực thi, đã bị Cung Thân Vương phi bóp chết. Cung Thân Vương phi đi tới trước mặt Bạch Chỉ, tà nghễ nhìn nàng, “Cho dù ngươi có thai, làm thiếp là kết cục đã định.” Cung Thân Vương phi lại nhìn Mộ Đồ Tô, nghiến răng nghiến lợi, vừa tức lại bất đắc dĩ nói: “Ngươi, thật sự là trúng tà!”
Bạch Chỉ nhất thời không cách nào tiêu hóa, “Mới vừa rồi vương phi nói ta… có … có thai?”
Mộ Đồ Tô nâng tay vén lên lọn tóc tán loạn trước trán nàng, gật gật đầu.
Bạch Chỉ thầm nghĩ choáng váng thêm một lần nữa…
Ni cô không làm được, gả cho Mộ Đồ Tô đã thành tất nhiên, nàng mang bầu ! Trước khi nàng tỉnh lại, Mộ Đồ Tô cùng Cung Thân Vương phi đã tranh cãi một trận ầm ĩ, đơn giản là khúc mắc gần một tháng nay ” làm thê hay làm thiếp “. Hôn nhân đại sự, cha mẹ chi mệnh, cho dù giãy dụa như thế nào, lời cha mẹ vẫn là to nhất. Cung Thân Vương kiên trì, Mộ Đồ Tô tiếp tục giãy dụa cũng không có kết quả.
Việc có thai, không chỉ làm cho Bạch Chỉ chịu đả kích lớn, ngay cả Mộ Đồ Tô cũng có chút ngoài ý muốn. Bạch Chỉ thiệt tình không có cách nào chấp nhận trong bụng bản thân chính là đứa con của nàng cùng Mộ Đồ Tô. Nàng còn không có cách nào chấp nhận chuyện bản thân sắp làm mẹ.
Lúc này dường như trở thành biến chuyển của Bạch Chỉ cùng Mộ Đồ Tô. Bạch Chỉ không thể làm ni cô, Mộ Đồ Tô không muốn buông tha, thỏa hiệp để Bạch Chỉ lấy thân phận thiếp tiến vào Cung Thân Vương phủ.
Hôn sự của hai người, sớm định ở thời tiết tháng chạp năm trước. Mộ Đồ Tô muốn dùng “cấp bậc lễ nghĩa” lấy chính thê đem Bạch Chỉ cưới vào cửa, Bạch Uyên mặt ngoài cực kì cảm tạ, nội tâm kì thực đang nén giận, ở trên bàn cơm, luôn đem tức giận rơi vào Bạch Chỉ.
Bạch Chỉ lại không để ở trong lòng, ngược lại toàn bộ Bạch phủ chỉ có duy nhất Bạch Thuật đau lòng nhìn không được, “Cha, nếu tức giận hãy trút xuống người ta, đừng đối tỷ như thế.”
Như vậy nhị nương lại tức, muốn đánh Bạch Thuật. Bạch Thuật chạy đến sau lưng Bạch Chỉ, tìm chỗ dựa vào. Bạch Chỉ tuy là thiếp, nhưng nhị nương cũng công nhận làm thiếp không phải sẽ không thể như thê, nàng là một ví dụ điển hình, mặc dù còn chưa phù chính, nhưng đã là nữ chủ nhân trong phủ, cho nên đối với Bạch Chỉ, vẫn có điều cố kị, bàn tay treo ở không trung, ngượng ngùng buông xuống, tiếp tục ăn cơm.
Bạch Thuật được giải trừ nguy cơ không muốn lập tức trở về chỗ ngồi, giương mắt nhìn Bạch Chỉ, “Tỷ, ngươi lập gia đình , có thể đem ta mang đi sao?”
Bạch Chỉ ngẩn ra, có chút kinh ngạc sự ỷ lại của Bạch Thuật. Rõ ràng đệ đệ ỷ lại bản thân như vậy sao có thể gọi Nam Chiếu công chúa là “tỷ tỷ” ? Trước kia nàng chỉ cảm thấy bản thân không tốt, bây giờ ngẫm lại, lúc trước nàng cùng Bạch Thuật quan hệ cũng không kém, vì sao cuối cùng ngay cả một tiếng “tỷ”, cũng không gọi? Thật là cổ quái .
“Tỷ!” Bạch Thuật thấy Bạch Chỉ không trả lời, lại gọi một lần.
Mặt Bạch Uyên âm trầm, đối với Bạch thuật nghiêm túc nói: “Thuật Nhi, đứng đắn vào chỗ ngồi ăn cơm.”
Bạch Thuật tha thiết mong nhìn Bạch Chỉ, ngồi trở lại vị trí bản thân.
***
Bạch Chỉ muốn ăn chua, là cách hôn kỳ năm ngày. Nàng làm cho Hồng Kiều đi chợ mua quất chua, Hồng Kiều cầm về lại là quất ngọt, Bạch Chỉ có chút uể oải. Dựa vào người khác, không bằng dựa vào chính mình, Bạch Chỉ quyết định bản thân đi ra cửa tự mình thỏa mãn bản thân.
Hồng Kiều vội vàng ngăn lại, “Tiểu thư, người có thai trong người, bên ngoài trời giá rét đông lạnh , không được!”
“Sợ gì? Nông phụ còn mang bụng to ở ngoài bán đồ ăn đâu, ta bây giờ còn đang bằng !” Bạch Chỉ sờ sờ bụng, không cho là đúng.
Hồng Kiều nghẹn đỏ mặt, không biết đáp lại nàng như thế nào. Lão gia đã hạ lệnh không cần thiết giam cầm tiểu thư, nói rõ nàng có quyền đi ra ngoài, làm nha hoàn, ngăn đón là không đúng ! Hồng Kiều thở dài, đành phải cùng Bạch Chỉ ra ngoài .
Bạch Chỉ tốt xấu là nữ nhi Binh bộ thị lang, kinh thành không thể so với Tô thành, bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, nàng cũng không có dũng khí giống ở Tô thành đứng bên đường mua quất chua. Vì thế, nàng quyết đoán nữ phẫn nam trang đi ra ngoài. Hồng Kiều là nha đầu tùy thân, tất nhiên là phẫn thành thư đồng.
Bạch Chỉ đến kinh thành nhiều ngày, cho dù ở kiếp trước hay bây giờ, cũng chưa từng đi dạo ngắm cảnh. Bây giờ nữ phẫn nam trang, lá gan to lên, có thể không hề kiêng kị . Đương nhiên, ý tưởng tốt đẹp, dũng khí lại không tốt. Nàng còn chưa có lá gan lớn như vậy, đi tới sòng bạc lớn nhất kinh thành, đi thanh lâu nổi nhất kinh thành. Nàng nhiều nhất chỉ dám đi tửu lâu danh tiếng nhất kinh thành!
Tửu lâu đứng đầu kinh thành có món đầu sư tử kho tàu. Nghe đồn, ăn đầu sư tử đều phải xếp hàng. Bạch Chỉ cảm thấy thần kỳ, mua xong quất chua, canh giờ còn sớm, liền đi tửu lâu thứ nhất kinh thành ăn món đầu sư tử đã thành truyền thuyết.
Ai biết, khi nàng tiến đến, tửu lâu thứ nhất kinh thành đã xếp một hàng dài. Thật là cực kì đồ sộ. Điều này làm cho Bạch ChỈ máu ăn ngon càng không chịu nổi , lòng hiếu kỳ bành trướng, càng muốn ăn. Vì thế, nàng kiên định xếp hàng không dời đi.
“Thiếu gia!” Hồng Kiều xếp gần ba canh giờ, bắt đầu không kiên nhẫn .
Bạch Chỉ hướng miệng Hồng Kiều tắc một cái bánh bao, làm cho nàng câm miệng.
Sắc trời dần tối, Bạch Chỉ rốt cục đứng trên đầu . Bỗng nhiên, phía sau đi tới ba người, không xếp hàng, trực tiếp lướt qua Bạch Chỉ, liền muốn đi vào. Trong đó một người còn có chút hào khí nói: “Cho hai người các ngươi nếm thử đồ ăn chiêu bài của tửu lâu này, các ngươi tuyệt đối khen không dứt miệng .”
Buồn cười, nàng đợi gần nửa ngày, mới gặp ánh rạng đông, bọn họ cứ như vậy đi vào? thật sự tức giận a! Nhưng khi Bạch Chỉ nhìn thấy nam tử mặc huyền sắc trường bào trong ba người, nàng tựa như quả hồng mềm, tức giận mới vừa rồi hoàn toàn tan hết .
Cư nhiên là Mộ Đồ Tô!
Bạch Chỉ cũng không biết vì sao chột dạ, thấp đầu. Trong lòng không ngừng cầu nguyện, đừng xoay người nhìn qua, đừng xoay người…
Ai biết một bị hán tử thô kệch phía trước Bạch Chỉ cư nhiên thập phần khó chịu hướng bọn họ hô một tiếng: “Người nào không có giáo dưỡng? Xếp hàng!”
Vì thế, ba người đều quay đầu . Đầu Bạch Chỉ cúi càng thấp. Nàng không biết Mộ Đồ Tô có nhìn thấy nàng hay không, nàng chỉ biết là, hán tử thô kệch phía trước bị thủ vệ tửu lâu thứ nhất kinh thành khiêng đến hậu viện đánh cho một trận.
Cứ như vậy, Bạch Chỉ bị một người túm như con chó nhỏ, túm vào trong nhã gian, Hồng Kiều ở phía sau dùng ánh mắt thương xót nhìn Bạch Chỉ.
“Di? Tô Tô, vị công tử này là ai?” Ba người đi vào bên trong, nam tử mặc thanh sam ngồi xuống, luôn luôn chưa dời ánh mắt trên người Bạch Chỉ.
Mộ Đồ Tô nói: “Bạn tốt.”
“…” Bạch Chỉ cảm thấy, định nghĩa này không thỏa đáng.
“Rất thanh tú xinh đẹp.” Nam tử mặc nguyệt sắc trường bào ngồi một phía khác khóe miệng nhẹ dương thành hình cung, đầy ý cười nhìn Bạch Chỉ. Bạch Chỉ thấy nam tử này có thể thấy rõ tất cả, giống như nhìn ra thân phận của nàng.
“Ừm!” Thanh sam nam tử rất tán thành gật đầu.”Tô Tô, ngươi nên giới thiệu cho chúng ta .” Thanh sam nam tử nói với Mộ Đồ Tô đang ngồi uống trà. Mộ Đồ Tô nhìn Bạch Chỉ, Bạch Chỉ chột dạ lập tức cúi đầu, cầm chén trà, mân ở bên môi không bỏ. Mộ Đồ Tô chỉ vào thanh sam nam tử.”Ngũ hoàng tử.” Lại chỉ vào nam tử mặc nguyệt sắc trường bào, “Tam hoàng tử.”
Bạch Chỉ đang uống nước lúc này uống vào mấy ngụm. Thần sắc Mộ Đồ Tô kích động vỗ nhẹ lưng nàng, “Làm chi dọa thành như vậy?”
“Không.” Bạch Chỉ nhìn nngười mặc nguyệt bạch trường bào, hắn cũng đang nhìn nàng. Đó là hoàng đế tương lai trong truyền thuyết? Đứa nhỏ trong hoàng gia quả nhiên bộ dạng xuất chúng bất phàm, khí chất càng không thể so. Bạch Chỉ từ ánh mắt đầu tiên liền hiểu được hai người bọn họ đều là quan to quyền quý, có điều không nghĩ tới, một người trong đó lại là hoàng đế tương lai.
Đầu sư tử kho tàu đến. Ngũ hoàng tử khẩn cấp ăn. Bạch Chỉ nhìn đầu sư tử kho tàu trước mặt, hơi thở xuyên suốt hương khí làm cho người ta khó có thể nhẫn nại, nàng hung hăng nuốt nước miếng một cái, cầm lấy chiếc đũa, khống chế tướng ăn của bản thân, thong thả thong thả ăn…
Có điều chỉ chốc lát sau, tốc độ nàng dùng chiếc đũa nhịn không được càng lúc càng nhanh …
Làm nàng đem một đĩa đầu sử tử kho tàu xử lý sau, lại nhìn thấy Mộ Đồ Tô cùng tam hoàng tử tập thể nhìn nàng. Bạch Chỉ xấu hổ, không biết làm sao. Mộ Đồ Tô đem đĩa đầu sư tử kho tàu trước mặt đưa cho Bạch Chỉ, “Ăn đi.”
Ngũ hoàng tử đã sớm bắt đầu ăn sang khẩu phần của tam hoàng tử.
Ăn xong đầu sư tử, Bạch Chỉ cùng ngũ hoàng tử đã no rồi. Lần này ba người bọn họ ra ngoài, coi như ngũ hoàng tử dẫn đường, dẫn dắt hai vị nhân sĩ không phải người kinh thành. Rõ ràng hai người đều là người sinh trưởng ở kinh thành!
Ngũ hoàng tử đề nghị, “Dạo kinh thành, không đi thanh lâu đứng đầu kinh thành, quá đáng tiếc.”
“Cái gì? Đi kỹ viện?” Hồng Kiều luôn thành thành thật thật đi ở một bên kích động.
Ngũ hoàng tử chau mày, cười gian nói: “Huynh đài, còn chưa khai trai?”
Hồng Kiều kinh, mặt đỏ triệt để, bốn người còn lại, mặt đều không đổi sắc. Ai, khai trai cùng chưa khai trai quả thật khác nhau. Ngũ hoàng tử lôi kéo tam hoàng tử cùng Mộ Đồ Tô tới thanh lâu đi dạo. Bạch Chỉ cực kì lạnh nhạt đứng lên, hướng ba người chắp tay, bình tĩnh nói: “Chúc các ngươi vui đùa khoái trá, thanh lâu này, tại hạ …” Lời còn chưa dứt, nàng như con chó nhỏ, bị Mộ Đồ Tô túm đi qua .
Hồng Kiều dậm chân tại chỗ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, sắp khóc, theo đuôi sau đó.
Thanh lâu đứng đầu kinh thành, danh bất hư truyền, chuyện làm ăn thật sự náo nhiệt, mỗi vị cô nương ra sân khấu giá đều không thấp, tới nơi đây, đều là người có tiền. Đoàn người vào một gian nhã cư, ngũ hoàng tử hưng phấn nhất, cùng tú bà tán gẫu cực kì lửa nóng, tú bà cười gật gù liên tục. Ngũ hoàng tử đưa cho tú bà một nén vàng, tú bà mừng rỡ miệng đều sắp nứt ra rồi. Sau khi tú bà đi, ngũ hoàng tử lóe ánh mắt kiêu ngạo nhìn vài vị “khách làng chơi” đang ngồi mặt không biểu cảm. Ngũ hoàng tử nói: “Cho các ngươi gặp một hoa khôi đứng đầu kinh thành, Doãn Hương.”
Tinh thần Bạch Chỉ buộc chặt, tiếng lòng vừa động. Doãn Hương? Kiếp trước, hồng nhan tri kỉ của Bùi Cửu? Kiếp này có lẽ cũng không ngoại lệ đi? Ít nhất Doãn Hương quen biết Bùi Cửu ?