Bách Niên Thân

Chương 5



Tiếng gió dưới chân khác đi, Bạch Ngọc Đường nhanh chóng vặn người chuyển hướng, khẽ khàng đáp xuống đất. Vừa đứng vững thì bên tai đã vang lên một tiếng “Tách” nho nhỏ, Triển Du Huy nhảy xuống trước đã mở đèn pin mắt sói trong tay lên, quơ quơ cột sáng, đứng yên chờ cho mắt của hắn thích ứng với ánh sáng đột ngột.

Sau khi hết chói mắt, Bạch Ngọc Đường quay đầu, bắt đầu cẩn thận xem xét mộ đạo bên người.

Vị trí hắn lựa chọn vô cùng tốt, vừa vặn rơi đúng vào điểm bắt đầu mộ đạo chủ, tránh khỏi vô số những nhánh nhỏ nhằng nhịt ở phía trước dùng để qua mắt người mà trực tiếp dẫn tới vị trí của chủ nhân ngôi mộ. Thế nhưng nhìn con đường dài tít tắp trước mắt, Bạch Ngọc Đường khẽ chau mày, ánh mắt chứa một điểm khó hiểu:

—— Theo lý thuyết, nếu như là mộ cổ Tây Hạ thì ắt hẳn sẽ giống với những ngôi mộ đã phát hiện trước đó, phải là mộ đạo đắp bằng đất mới đúng. Thế nhưng, mộ đạo ở đây lại dùng đá xanh để lát mặt đất, thoạt nhìn rất giống với những con đường ở thành cổ. Vách tường thì lại được đắp đất vàng như những ngôi mộ cổ Tây Hạ từng được phát hiện. Cả mặt đất lẫn vách tường đều được đánh bóng loáng, tay sờ lên không hề có chút cảm giác thô ráp nào của đất cả, thật giống như sau khi được đầm chắc thì đã bôi lên một lớp gì đó vậy.

“… Ngôi mộ này đúng là có chút kỳ lạ…” Bạch Ngọc Đường còn đang trầm tư thì Triển Du Huy đứng bên cạnh đã nhỏ giọng lên tiếng, ngừng một chút, ánh đèn pin hất về phía cuối con đường sâu hun hút trước mặt, ra hiệu, “Bạch ngũ gia, thời gian gấp gáp, chúng ta đi thôi?”

“Ừ.” Lơ đễnh đáp một tiếng, người thanh niên áo trắng cau mày nhìn mộ đạo trước mắt, hơi chần chờ, cuối cùng vẫn cất bước theo Triển Du Huy đã đi dọc theo mộ đạo lên phía trước.

“Kiểu xây dựng này tôi chưa thấy bao giờ cả.” Cột sáng đèn pin ổn định chiếu hướng về phía trước cách thân người không xa để cho cả mình và người bên cạnh đều có thể thấy rõ được tình hình mộ đạo, âm thanh của Triển Du Huy vẫn nhỏ nhẹ mà vững vàng, mang theo sự trong trẻo ấm áp trước sau như một, “Trước tiên cứ xem trước thế này đi. Nếu như có gì đó không ổn, chúng ta lập tức quay về, chờ qua nguyệt phá rồi trở lại.”

“Biết rồi khổ lắm nói mãi!” Điểm nghi ngờ trong lòng chưa được giải, Bạch Ngọc Đường bực bội hất tóc lên, ánh mắt hung hăng dừng lại trên khuôn mặt người bên cạnh, châm chọc, “Lải nhải dài dòng, chưa vào đã nghĩ đến chuyện quay lại… Triển Tiểu Miêu, có phải cậu sợ rồi đúng không? Cẩn thận cứ y như đàn bà!”

“Cẩn thận một chút không thừa đâu. Đợi tới khi thật sự vào đó rồi, hôm nay là nguyệt phá, ngũ gia có muốn quay lại cũng chẳng được.” Âm điệu của Triển Du Huy vẫn bất biến, nhưng ngữ khí lạnh lùng khiến cho đối phương chớp mắt đã chẳng còn hứng thú dây dưa thêm nữa.

Khẽ hừ một tiếng, Bạch Ngọc Đường không nhịn được quay đầu lại nhìn cái động nhỏ mà mình đào đã mơ hồ khuất dần trong bóng đêm, lần đầu tiên trong đời có chút cảm giác không chắc chắn về thuật Phân Kim Điểm Huyệt của mình, nhịn một lúc, rốt cuộc vẫn mở miệng, “… Triển Tiểu Miêu, trước tiên đừng vội tiến lên phía trước. Cậu nhìn lại thử xem đường chúng ta đi có phải là mộ đạo chủ thật hay không?”

Người áo lam dừng bước lại, suy nghĩ chốc lát, đoạn lôi một sợi dây chuyền từ trong cổ áo ra, trên có gắn một đồ vật nhỏ xíu màu vàng, đang phát ra ánh sáng nhàn nhạt dưới ánh đèn pin lấp lóe. Cúi đầu nhìn vào món đồ trong tay một lát, cậu gật gật đầu, “Không sai, là mộ đạo trực tiếp dẫn tới mộ thất chủ. Đi thôi.”

“Chờ đã!” Giơ tay kéo lấy cánh tay đối phương đanh định bỏ sợi dây chuyền lại vào trong cổ áo, Bạch Ngọc Đường áp sát tới xem thứ đồ trong tay cậu, phát hiện ra đó là một chiếc la bàn nhỏ, mũi kim tí hon đang chỉ thẳng tắp về hướng sâu hút bên trong mộ đạo, hắn không khỏi nổi cơn hiếu kỳ, “Triển Tiểu Miêu, đây là cái gì mà lạ thế?”

“Hồn Dẫn.” Thở dài, đơn giản cầm đồ vật trong tay giơ ra trước mặt đối phương để hắn xem cho rõ, Triển Du Huy giải thích ngắn gọn một câu, “—— ‘Xuyên qua đường Hoàng Tuyền, chỉ dẫn vị trí của hồn phách’. Vật này có thể chỉ ra nơi táng thân của chủ nhân ngôi mộ.”

“Thần kỳ như vậy?” Có chút hoài nghi dùng tay khều mũi kim nam châm be bé kia một cái, song lại cảm thấy đầu ngón tay truyền đến một nguồn sức rất mạnh, còn cây kim thì vẫn chẳng mảy may nhúc nhích, Bạch Ngọc Đường lại càng thêm hiếu kỳ, tiếp tục truy hỏi, “Cái này ở đâu ra thế? Tôi cũng muốn có một cái!”

“… Cái này là ông nội của ông nội tôi vô tình tìm được trong một lần đổ đấu. Chủ nhân ngôi mộ là một vu sư man quốc, tinh thông thần quỷ thuật. Loại mộ này có thể gặp nhưng không thể cầu, Bạch ngũ gia vẫn là đừng nên nghĩ nữa thì hơn.” Bất đắc dĩ lườm đối phương một cái, hơi dùng lực kéo tay về cất dây chuyền lại vào trong ngực, “Đã quá nửa đêm rồi, Bạch ngũ gia có còn muốn tiếp tục dò đường nữa hay không?”

“Con mèo keo kiệt! Cho ngũ gia nhìn tí chứ có cướp của cậu đâu!” Bực tức rút tay về, Bạch Ngọc Đường hừ một tiếng, “Đi thì đi! Gia còn ước gì cậu có thể dẫn gia trực tiếp tới mộ thất chủ! Tối mai gia sẽ đến cuỗm sạch minh khí ở trong đó, một cái cũng không chừa lại cho các người!”

“Ha.” Triển Du Huy cũng chẳng buồn phí lời với hắn, khẽ cười một tiếng rồi tiếp tục tiến về phía trước. Bạch Ngọc Đường lẽo đẽo đi theo cậu, tức giận không thèm lên tiếng nữa, khiến cho bầu không khí trong mộ đạo nhất thời trở nên hơi nặng nề.

Mộ đạo thoai thoải dốc xuống phía dưới, không biết hai người cứ thế đi được bao lâu, chỉ cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ đang giảm xuống, độ ẩm cũng mỗi lúc một tăng, Bạch Ngọc Đường rốt cuộc không nhịn được nói, “… Đám man tử Tây Hạ cũng có năng lực hành hạ người ta quá đi? Đào kiểu này, khẳng định nếu đi tiếp thì sẽ đụng tới mạch nước ngầm!”

Triển Du Huy cười, đang định đáp lại thì bỗng dưng nghe thấy dường như thấp thoáng ở đằng xa vọng lại một tiếng hoảng hốt. Ánh mắt tức thì trở nên nghiêm nghị, không chút nghĩ ngợi vươn tay kéo lấy Bạch Ngọc Đường, dừng bước nghiêng đầu nhỏ giọng, “Hình như có người.”

“Cậu có đa nghi quá không đấy? Cái mộ này nằm ở đây đã lâu như vậy, làm sao có khả năng vào đúng đêm nay lại có ba nhóm người cùng tới được? Trừ phi là…” Bạch Ngọc Đường quay đầu khinh bỉ phản bác, nhưng mới nói được một nửa thì đã nghe thấy tiếng thét kinh hãi rõ mồn một, hắn liền ngậm họng, cho dù gan to bằng trời cũng cảm thấy lòng lạnh run, “… Không thể nào? Có người còn nhanh hơn cả chúng ta? Vậy thì chỉ có…” Nói còn chưa dứt lời liền bị một ngón tay của Triển Du Huy đặt lên môi, đem lời tiếp theo nuốt xuống bụng, chỉ có thể tức tối nhìn người thanh niên ngăn cản hắn nói chuyện.

“Chú ý lời lẽ, vào lúc này không thể nói lung tung!” Trong tình thế cấp bách chỉ có thể dùng ngón tay để bịt miệng đối phương, lại bị cảm giác mềm mại nơi ngón tay làm cho có chút lúng túng, Triển Du Huy vội vã rụt tay về, thu hồi tâm tình, “Nghe âm thanh có chút quen tai, không ngoại trừ khả năng là người chúng ta quen biết đánh bậy đánh bạ lại chạy vào được đây, đừng tự hù dọa mình, làm loạn trận cước.”

Bạch Ngọc Đường gật gật đầu, hai người đều nghiêng tai ngưng thần, chờ đợi âm thanh truyền đến.

Không biết chờ đợi bao lâu, trong không gian im phăng phắc, đột nhiên di động trong túi người thanh niên áo lam rung lên, hai người bất ngờ bị giật mình, Triển Du Huy vội vội vã vã nhận điện thoại, “··· Alô?”

“… Đội trưởng Triển… Cứu…” Tiếng nói ở đầu dây bên kia hổn hển không rõ, như thể có sinh vật nào đó đang khàn khàn thở dốc, chỉ có những âm thanh nát vụn truyền tới, “… Em là Văn Thụy… Lục tử cậu ấy…”

“Văn Thụy? Tiểu Lục?” Ánh mắt Triển Du Huy lóe lên vẻ lo lắng, cũng không sợ sẽ dẫn tới cái gì, lớn tiếng gọi với qua đường dây điện thoại, “Alô? Nghe thấy không? Văn Thụy… Văn Thụy! Nói cho tôi biết cậu và Tiểu Lục đang ở đâu?! Alô!”

“Bọn em… Chủ mộ…” Âm thanh càng thêm mơ hồ, cố lắm mới nghe được giọng nói tràn đầy sự kinh hoảng của đối phương, “Có…”

“Có cái gì?! Văn Thụy! Nói mau!” Triển Du Huy mặt biến sắc, giọng nói càng lớn hơn, “Alô! Văn Thụy! Văn Thụy! Có nghe hay không?!”

“Có…” Vừa nghe được âm thanh truyền tới từ phía bên kia, trong loa liền phát ra những tiếng tút tút khô khốc. Triển Du Huy vội vàng đưa điện thoại bên tai xuống tính bấm số gọi lại, chẳng ngờ lại bị Bạch Ngọc Đường giữ lấy tay, chỉ vào biểu tượng đã chuyển sang thành mất tín hiệu trên màn mình, “Triển Tiểu Miêu, chúng ta hiện tại đang ở trong lòng đất. Có thể nhận được một lần cũng đã là may mắn lắm rồi, không cần tốn công vô ích, căn bản không có tín hiệu.”

“… Bạch ngũ gia.” Im lặng chốc lát, Triển Du Huy ngẩng đầu lên nhìn người thanh niên áo trắng đứng đối diện, giọng nói đã bình tĩnh trở lại, chỉ là ánh mắt đã không còn ôn hòa nữa, thay vào đó là chứa đầy vẻ nghiêm nghị kiên định, “… Xảy ra chuyện bất ngờ thế này thật sự rất có lỗi. Thế nhưng, để đảm bảo, tôi không muốn liên lụy tới anh. Văn Thụy và Tiểu Lục xảy ra chuyện tôi phải đi cứu, anh mau lập tức quay về đi, chuyện này không liên quan đến anh.”

“Triển, Tiểu, Miêu! Cậu có ý gì?!” Lửa giận trong mắt Bạch Ngọc Đường đột ngột phừng lên, giơ tay tóm lấy cố áo đối phương rút ngắn khoảng cách giữa hai người, dí sát mặt tới mức gần như là mũi chạm mũi, hắn nghiến răng gằn lên, “Trong mắt cậu, Ngũ gia tôi chính là một kẻ nhát gan sợ chết sao? Không nói đến chuyện tôi đã ở đây, cho dù tôi có ở trên mặt đất, biết dưới này xảy ra chuyện cũng tuyệt đối sẽ nhảy xuống cứu người! Cậu coi ngũ gia là cái gì? Phiền toái sao? Hả?”

“Đây là người ở phòng nghiên cứu, không có quan hệ gì với anh…”

“Đừng có nói những lời rác rưởi ấy!” Bạch Ngọc Đường nhướng mày một cái, kéo mạnh lấy cổ áo đối phương, “Triển Tiểu Miêu tôi nói cho cậu biết! Đừng nói hôm nay gia gia mới biết hai người kia là ai, kể cả có là người dưng nước lã đi chăng nữa, Bạch gia gia cũng sẽ không thấy chết mà không cứu! Có thời gian rảnh ở đây lằng nhằng với tôi, còn không mau dẫn đường!”

“Chỗ này nguy hiểm thế nào anh biết không? Hôm nay là nguyệt phá!” Triển Du Huy cũng có chút nóng nảy, giơ tay lên dùng sức đẩy mạnh người thanh niên đang túm lấy cổ áo mình ra sau, lớn tiếng quát, “Cứu bọn họ là trách nhiệm của tôi, nhưng chuyện này không liên quan đến anh! Nơi này có đầy rẫy những cơ quan nguy hiểm, chỉ cần bất cẩn một chút là sẽ bỏ mạng, không cần thiết phải liên lụy lên người anh!”

Bạch Ngọc Đường mất thăng bằng lui về sau mấy bước, vừa đứng vững trở lại tính há mồm ra mắng trả, bất chợt bàn tay vô tình chạm vào phía sau, sắc mặt trở nên trắng bệch.

Sau lưng hắn không phải là không khí trống rỗng trong mộ đạo, mà là một vách tường đất! Nói cách khác, con đường vừa mới đi đã lẳng lặng bị bịt kín vào lúc mà sự chú ý của hai người đang tập trung vào chuyện này!

“… Triển Tiểu Miêu…” Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Du Huy cũng vì phát hiện ra chuyện này mà sắc mặt tái mét đi, chậm rãi rặn ra một nụ cười khó coi, “… Cậu xem…. Bây giờ, cho dù cậu có muốn đuổi tôi đi, tôi cũng không đi được nữa rồi.”

Triển Du Huy xanh mặt đứng cứng ngắc tại chỗ không lên tiếng. Dưới ánh đèn pin mờ mờ ảo ảo trên tay, mộ đạo yên tĩnh nhất thời trở nên thật âm u quỷ dị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.