Bạch Phát Hoàng Phi

Chương 48: Hoàng huynh, hoàng muội (2)



Phủ Ly Vương hết thảy tựa hồ đều không có thay đổi gì, quản gia ngăn Linh Nhi ở bên ngoài Mạn Hương các, chỉ để một mình Mạn Yêu đi vào.

Cây cỏ trong Mạn Hương các nhìn qua đều quen thuộc như vậy, nàng đi ở trên mặt đất lót đá xanh, cảm giác như đã cách một đời. Dương liễu lả lướt giữa vườn, bàn cờ bóng loáng như gương, mặt đất sạch sẽ. Trong không khí phiêu phiêu mù mịt, tràn ngập hơi thở thoải mái thanh tân của người kia, giống như cảm giác lúc trước nàng đã từng ở nơi này.

Trong vườn cả một hạ nhân cũng không có, nàng đi xuyên qua đình viện, nhìn quanh một vòng cũng không thấy được bóng dáng của Tông Chính Vô Ưu. Đi đến trước tẩm các, thấy cửa phòng khẽ đóng, cửa sổ nửa mở, nàng hơi hơi khựng lại, đi về phía trước cửa sổ, nhẹ nhàng đem cửa sổ mở ra một chút, nhìn vào bên trong phòng.

Chỉ thấy trên chiếc giường đã từng thuộc về nàng, giờ phút này có một nam tử đang nằm nghiêng, một thân áo trắng, một góc áo rũ xuống mặt đất, trên giường chăn gấm xếp đến chỉnh chỉnh tề tề, không giống là cố ý tới đây nghỉ ngơi, ngược lại giống như là quá mức mỏi mệt lơ đãng ngủ rồi. Nàng bỗng nhiên nhớ tới, tình cảnh khi nàng lần đầu tiên ở chỗ này tỉnh lại, khi đó, Tông Chính Vô Ưu bưng một chén thuốc, ngồi ở bên người nàng chờ nàng mở mắt ra, sau đó ác ý chọc ghẹo nàng, dùng miệng đút thuốc, hại nàng thiếu chút nữa cả phổi cũng muốn ho ra, hắn còn giễu cợt nàng, nói nàng ngốc.

Thoáng cái đã hơn một năm, những chuyện đó ở trong đầu nàng, rõ ràng tựa như hôm qua. Mà hắn khi đó, như tiên như ma, tà mị mà đường hoàng, thậm chí cuồng vọng. Hiện giờ lại chỉ còn lại lạnh nhạt tiêu điều.

Nàng nhìn gương mặt thuần tịnh hoàn mỹ của hắn, giữa mày giấu không được mỏi mệt, khiến người không nhịn được mà đau lòng, muốn đi đến bên người hắn thay hắn vuốt phẳng đau thương.

Nàng bỗng nhiên cảm thấy nàng không nên tới chỗ này, nơi này có quá nhiều ký ức như vậy, có quá nhiều tình cảm như vậy, nàng khống chế không được chính mình đau đớn tận đáy lòng lan tràn ra. Cắn chặt môi, đôi môi đã tái nhợt, nàng đem cây quạt trong tay để trên bàn bên cửa sổ, liền xoay người rời đi giống như đang trốn tránh, không nghe thấy phía sau truyền đến tiếng nỉ non như nói mê: "A Mạn...... Đừng đi......"

***

Đảo mắt đã vào thu, Khải Vân đế đến Lâm Thiên quốc đã là tháng chín, cách ngày thu săn không đến mười ngày.

Ngày hôm nay, dưới ánh nắng chiều thu, nghi thức nghênh đón Khải Vân đế Dung Tề từ hoàng cung dẫn dài tới ngoài thành, so sánh với hai mươi hai năm trước khi Khải Vân đế đời trước tới, chỉ có hơn chứ không kém.

Đêm đó, Lâm Thiên hoàng thiết yến chiêu đãi, đón gió tẩy trần cho Khải Vân đế, Mạn Yêu cũng có mặt.

Đế vương trẻ tuổi chỉ hai mươi mốt tuổi, một thân vân xám cẩm long trường bào, khuôn mặt thanh tuyển, dáng người cao ráo, hành vi cử chỉ, ngoại trừ thể hiện ra khí chất uy nghi của một đế vương đồng thời, còn nhiều thêm một phần uyên bác nho nhã tuấn dật, khiến người thực tự nhiên liền sẽ sinh ra vài phần kính ngưỡng, không bởi vì tuổi tác của hắn còn trẻ mà có lòng khinh thị.

Mạn Yêu tiến lên chào hỏi: "Thần muội bái kiến hoàng huynh!"

"Mau mau miễn lễ. Đã hơn một năm không thấy, hoàng huynh rất là tưởng nhớ hoàng muội. Hoàng muội...... Tựa hồ hao gầy đi, có phải do khí hậu không quen ở nơi này gây ra?" Khải Vân đế ôn nhu nhanh chóng đỡ Mạn Yêu, ngữ khí mang theo quan tâm lo lắng hỏi.

Mạn Yêu nhàn nhạt nói: "Hồi hoàng huynh, thần muội thực tốt, không phải do khí hậu không quen, nhọc hoàng huynh nhớ thương, thần muội trong lòng lấy làm hổ thẹn." Nàng không dấu vết mà tránh đi khi hắn duỗi tay lại đây, tươi cười cung kính có lễ lại mang theo nhàn nhạt xa cách.

Ánh mắt Khải Vân đế hơi khựng lại, trên mặt vẫn tươi cười tựa hồ chưa từng phát hiện có gì lạ, thuận theo lời mời của Lâm Thiên hoàng ngồi vào vị trí trên cùng song song với chủ vị.

Đây là lần đầu tiên gặp mặt sau một năm phân biệt, trong bữa tiệc, Khải Vân đế không gián đoạn cùng nàng nói mấy câu, thần thái cũng không giống tư thái của một đế vương cao cao tại thượng, ngược lại là tự nhiên toát ra sự sủng nịnh cùng quan ái (quan tâm yêu thương) của một thân huynh trưởng đối với muội muội.

Mạn Yêu trước sau đều mỉm cười ứng đối (ứng xử trả lời), sắm tốt vai trò một công chúa hòa thân gặp lại thân nhân. Phó Trù ngồi ở bên người nàng, thường thường vì nàng gắp thức ăn, ánh mắt Khải Vân đế hơi lóe, ngoài miệng cười nói: "Nhìn thấy tướng quân cùng hoàng muội ân ái như thế, trong lòng trẫm rất an ủi."

Những người bên dưới nghe xong vội vàng đi theo tán thưởng một trận, nói Phó tướng quân cùng công chúa như thế nào như thế nào xứng đôi, quả thực chính là trời đất tạo nên một đôi.

Lâm Thiên hoàng mang tư thái của đế vương một quốc gia phải có, đáy mắt thần sắc lại là sâu xa khó hiểu, khiến người nhìn không thấu. Hắn như suy tư cái gì mà lấy khóe mắt quét mắt đến vị trí trống không giữa Thái Tử cùng Cửu hoàng tử, lúc này đây, hắn không lại bức Tông Chính Vô Ưu tham gia buổi tiệc.

Phó Trù thực hợp với tình cảnh này mà nắm lấy tay Mạn Yêu tay, ở dưới ánh mắt nhìn trừng của mọi người, hắn nhìn nàng thâm tình cười nói: "Có thể cưới được Dung Nhạc một nữ tử như vậy làm vợ, là may mắn cả đời ta. Ta phi thường cảm kích hai vị bệ hạ ban cho ta phần ân điển lớn bằng trời này." Hắn nói đứng dậy hành một cái đại lễ, khuôn mặt luôn ôn hòa nhìn không ra biểu tình nào khác. Lời nói, là lời nói trong lòng, tình, cũng là tình ở trong lòng, nhưng là ở trường hợp như vậy nói ra, Mạn Yêu chỉ cảm thấy có chút châm chọc. Nàng nhợt nhạt cười, cười không ngừng đến khóe miệng cứng đờ.

Tuổi trẻ đế vương xoay chuyển ánh mắt, hình như có tâm tư, lơ đãng quét mắt đến vị trí phía dưới Thái Tử, cười nói: "Việc này, nếu muốn nói tiếp, tướng quân phải cảm tạ Ly Vương."

Mọi người bên dưới kinh ngạc, Khải Vân đế lại nói: "Lúc trước Ly Vương cự hôn, sau khi trẫm nghe nói trong lòng đối với hoàng muội thật cảm thấy hổ thẹn, lo lắng bởi vì vậy mà huỷ hoại cả đời hạnh phúc của hoàng muội, nhưng mà không nghĩ tới, lại vẫn có thể thúc đẩy một đôi thần tiên quyến lữ này, thật sự khiến người cao hứng (vui vẻ)! Trẫm, khối tảng đá lớn ở trong lòng, cuối cùng là rơi xuống đất."

Không khí hoà thuận vui vẻ trong điện nháy mắt đình trệ, trái tim Mạn Yêu bị đâm một nhát, nhưng tươi cười trên mặt lại không đổi.

Ánh mắt Lâm Thiên hoàng xoay mấy vòng, cười đến thâm trầm, nói: "Khải Vân đế không cần vì bọn họ thao tâm (lo lắng), nếu là Dung Nhạc trưởng công chúa đích thân tuyển Phò mã, người được chọn tự nhiên sẽ chính là người trong lòng công chúa thập phần vừa ý, lại như thế nào mà không hạnh phúc cho được?"

Đế vương chung quy vẫn là đế vương, tóm lại luôn có thể bắt lấy chỗ mấu chốt nhất. Một bên cự hôn, một bên thiết kế tuyển phu, hai bên bình đẳng.

Khải Vân đế cười nói: "Lâm Thiên hoàng nói rất phải!"

Vãn yến (tiệc tối) ở dưới sóng ngầm mãnh liệt kinh tâm động phách cùng với những lời a dua nịnh hót của mọi người tiến hành đến thực sinh động.

Trong bữa tiệc này, nàng ngẫu nhiên động đũa một chút, nếm một ít. Hơn phân nửa thời gian, chỉ là ngồi ngay ngắn ở nơi đó, nhìn những món ăn tinh mỹ, đối mặt với những gương mặt dối trá, mặc dù bụng đói kêu vang, cũng không hề muốn ăn.

Tan tiệc, Lâm Thiên hoàng an bài người đưa Khải Vân đế đi hành cung biệt quán nghỉ ngơi, trước khi sắp chia tay, Khải Vân đế nói với Mạn Yêu: "Sáng sớm ngày mai, hoàng huynh tại hành cung chờ hoàng muội tới ôn chuyện, muội và ta đã hơn một năm không thấy, hoàng huynh có rất nhiều lời muốn nói với hoàng muội."

Mạn Yêu cung kính đáp lời, nhìn theo bóng dáng hắn rời đi, nàng ra khỏi hoàng cung, mới thở ra một hơi. Yến hội như vậy, cứ tiếp tục ứng phó, chỉ cảm thấy thật kiệt sức.

Phó Trù săn sóc mà ôm lấy vai nàng, đỡ nàng lên xe ngựa "Chúng ta hồi gia (về nhà)."

Gia (nhà), một từ ấm áp cỡ nào! Từ trước, hắn chỉ nói hồi phủ, hiện giờ, có người mình yêu, vậy nơi đó là gia! Là hồi gia (về nhà) không phải hồi phủ (về phủ).

Trở lại phủ Tướng quân, Mạn Yêu chỉ cảm thấy cả người đau nhức, chầu yến hội này, dùng suốt ba canh giờ (6 tiếng đồng hồ), nghĩ cũng biết đó chính là sự dày vò. Nàng hồi phủ, mới ý thức được chính mình kỳ thật còn đói, nhưng đã là đêm khuya, cũng ngại kêu phòng bếp làm thức ăn. Đành phải để bụng trống rửa mặt xong nằm trên giường, không biết có phải là trong lòng có quá nhiều chuyện, hay là nguyên nhân nào khác, nàng thế nhưng lăn qua lộn lại, như thế nào cũng ngủ không được.

Mấy ngày nay Phó Trù mỗi ngày đều ngủ lại ở chỗ này, hôm nay không biết vì sao, khi trở về phủ hắn kêu nàng về phòng trước, cũng không biết hắn đi nơi nào.

Qua một lúc lâu, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, người còn chưa có vào phòng, đã có mùi hương của thức ăn bay lại đây. Bụng nàng đúng lúc kêu một tiếng, Phó Trù liền bưng thức ăn thơm ngào ngạt vào phòng, cười nói với nàng: "Đói bụng sao, mau tới đây ăn đi."

Mạn Yêu khoác áo rời giường, đến bên cạnh bàn ngồi xuống. Cơm rau rất đơn giản, giống như thức ăn của những gia đình bình thường, cùng với những món ăn tinh trí mỗi ngày mà nàng dùng thoạt nhìn không giống nhau, lại là nóng hầm hập, hương khí ập vào mũi, khiến người rất muốn ăn. Nàng chớp mắt, không khỏi nghi hoặc nói: "Đây là từ nơi nào mà có?"

Lúc này, người ở phòng bếp hẳn là đã sớm nghỉ ngơi rồi.

Phó Trù đến bên người nàng ngồi xuống, vì nàng múc cơm, thuận miệng nói: "Là ta làm."

Mạn Yêu sửng sốt, giống như không thể tin tưởng mà nhìn hắn. Một Đại tướng quân còn biết nấu cơm? Nói ra nhất định không ai tin tưởng.

Phó Trù cười nói: "Đừng thất thần, nàng mau ăn đi."

Mạn Yêu gắp đồ ăn, bỏ vào trong miệng, không biết có phải hay không đúng vừa lúc nàng đói bụng, cảm thấy hương vị này thế nhưng ngon kỳ dị. Đáy lòng bỗng nhiên sinh ra một tia cảm giác khác lạ. Lúc thời thiếu nữ, nàng đã từng ảo tưởng một chuyện, một nam nhân xuất sắc có sự nghiệp thành công, chịu vì người mình yêu rửa tay làm cơm nấu canh quả thật là một tình yêu ngọt ngào, nhưng như thế nào cũng không đoán được, chuyện mà kiếp trước ở cái xã hội nam nữ bình đẳng cũng khó có thể thực hiện được, mà tại đây ở cái niên đại nam quyền tối thượng, lại có một nam tử bất phàm như vậy, vì nàng thực hiện một giấc mộng này.

Nàng ăn từ từ, chậm rãi nhấm nuốt loại thức ăn thật giản dị không tinh tế, trong lòng lại tràn ngập cảm động.

Phó Trù nhìn thấy động tác từ tốn chậm rãi của nàng, hỏi: "Không hợp khẩu vị của nàng sao?"

Mạn Yêu lắc đầu, thiệt tình cười nói "Không có. Ăn rất ngon. Đây là trong bốn năm nay, ta ăn qua một bữa ăn ngon nhất."

Ánh mắt Phó Trù xán lạn, như là một đứa trẻ nhận được phần khen thưởng cao nhất thỏa mãn mà nở nụ cười "Vậy là tốt rồi."

Phó Trù chuyên chú mà nhìn bộ dáng ăn cơm của nàng, nhìn thấy mặt mày che dấu ủ rũ của nàng, có chút đau lòng. Hắn duỗi tay qua vén mái tóc rơi xuống thái dương của nàng, ôn nhu mà thương tiếc hỏi nàng: "Cả người thân cũng phải yêu cầu ứng phó, nàng rất mệt đi?"

Mạn Yêu tay cầm chiếc đũa hơi hơi cứng đờ, chua xót cười, thật là cái gì cũng trốn không khỏi đôi mắt của hắn. Nàng thở dài: "Đúng vậy. Người sống...... Vốn dĩ cũng rất mệt. Đúng rồi, vì sao ngươi biết nấu cơm?"

Phó Trù nói: "Lúc còn rất nhỏ, ngày tháng đào vong bị người đuổi giết...... Từ từ học được."

Mạn Yêu ngẩn ra, rất nhỏ là bao nhiêu? Nàng nhớ rõ ở Đông Giao khách điếm, một khúc tố bi thương của hắn, nói là ở thời điểm mười ba tuổi tự nghĩ ra. Mười hai tuổi nhập quân doanh, cho tới bây giờ đã là Đại tướng quân quyền khuynh triều dã, cuộc đời hắn tất nhiên cũng tràn đầy chông gai cùng chua xót. Nàng không hỏi vì sao có người muốn đuổi giết hắn, lại là vì sao ngay cả một đứa trẻ cũng không buông tha?

Phó Trù bỗng nhiên cười nói: "Nàng không hiếu kỳ là người nào đuổi giết ta sao?"

Mạn Yêu nói: "Mỗi người đều có bí mật của chính mình không muốn nói ra, ngươi nếu muốn nói, tự nhiên sẽ nói, ngươi nếu không muốn nói, ta cần gì phải hỏi."

Ánh đèn trong phòng có chút tối tăm, Phó Trù nhìn nàng nửa ngày, xoay người, mở chụp đèn ra, khiều tim đèn lên, ngọn lửa cháy lớn.

Ánh mắt hắn nhìn phía trên ngọn lửa dâng lên làn khói nhẹ ít ỏi, bên môi ngậm một mạt cười lạnh, hắn lại nhàn nhạt nói: "Là nam nhân đem ta đưa tới trên đời này......đã từng là trượng phu của mẫu thân ta."

Mạn Yêu kinh ngạc nói: "Phụ thân của ngươi?"

"Không! Hắn không phải là phụ thân ta! Một người đuổi giết ta dài đến 5 năm, ta không thừa nhận hắn là phụ thân ta, giống như hắn không chịu thừa nhận ta là con hắn."

Mạn Yêu kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn hắn xoay người lại, sắc mặt hắn ôn hòa như cũ, tựa hồ muốn nói đến một đề tài hoàn toàn không liên quan gì đến hắn. Nhưng mà, nàng không có bỏ qua, nùng liệt bi ai xẹt qua ở đáy mắt thâm trầm của hắn. Trái tim nàng chấn động, là cái dạng người gì, thế nhưng ngây cả chính hài tử của mình cũng phải đuổi giết, còn đuổi giết đến 5 năm? Nàng không thể tưởng tượng nổi, một người sống sót ở dưới vết đao của chính phụ thân mình, trong lòng sẽ có bao nhiêu thống khổ. Bỗng nhiên có điểm đau lòng đối với người nam nhân trước mắt này, hắn nhất định đã thừa nhận quá nhiều thống khổ mà người khác vô phương tưởng tượng đến, mới có thể như thế bình tĩnh nói ra những lời này.

Mạn Yêu không tự giác hỏi: "Ngươi...... Hận hắn sao?" Tựa như nàng đã từng hận qua phụ thân nàng, không từ thủ đoạn hủy đi giấc mộng của nàng, bức nàng phải sống sinh hoạt dựa theo ý nguyện của hắn, cũng hận hắn chỉ cần có tình nhân không màng gia đình, cả lúc mẫu thân chết cũng không chịu lộ diện, đem tất cả hết thảy đều ném cho nàng, một đứa trẻ mười một mười hai tuổi, hận hắn vì nàng chọn một người nam nhân như vậy, cùng mẹ kế, cuối cùng khiến nàng chết oan chết uổng.

Ánh mắt Phó Trù chợt lóe, nhìn thẳng lại đây, trên mặt là ôn hòa như mang một chiếc mặt nạ tươi cười, âm thanh lại đột nhiên trở nên ngoan tuyệt, hắn nói: "Đương nhiên. Hắn huỷ hoại cả đời mẫu thân ta, cũng hủy hoại cả đời ta, hại ta nhận hết tất cả cực khổ, ta sẽ làm hắn trả một cái giá thật lớn, lấy đó an ủi linh thiêng mẫu thân ta ở trên trời!"

Đây là lời hắn đã từng thề, cũng là tín niệm không thể dao động chống đỡ cho tới nay khiến hắn sống sót, hắn vẫn luôn vì thế mà nỗ lực.

Mạn Yêu tựa hồ cảm nhận được phía sau ôn hòa kia là nùng liệt hận ý đau xuyên tim cốt, lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn, cảm thấy hắn tao nhã lịch sự, là một quân tử khiêm tốn, thì ra sau lưng ánh sáng hư vô này thế nhưng là mản hắc ám đen tối sâu thâm thẩm. Một người sống ở trong cừu hận, trong lòng đâu ra ánh sáng mà nói? Hắn hẳn là hướng tới ánh sáng mà đi? Cho nên mới làm ra ngụy trang như vậy. Khó trách, Phó Trù, thì ra là vì báo thù!

Trong đầu Mạn Yêu bỗng dưng thoáng hiện một khuôn mặt khác, đó là nàng đã từng ý thức được, một nam nhân khác cùng hắn có vài phần tương tự, lại bởi vì thần thái của hai người hoàn toàn bất đồng nên không dễ phát giác, Lâm Thiên hoàng!

Ý thức này, khiến đáy lòng Mạn Yêu rung mạnh, không dám tin tưởng. Lấy địa vị hiện giờ của hắn, tay nắm tam quân, quyền khuynh triều dã, còn có người nào khiến hắn không thể khống chế đâu? Không có người khác, chỉ có đế vương! Chẳng lẽ hắn...... Là nhi tử của Lâm Thiên hoàng? Hắn lấy "Phó" làm họ, 21 tuổi, cùng tuổi với Tông Chính Vô Ưu...... Hắn là nhi tử của Phó Hoàng hậu năm đó đồng thời mang thai cùng với Vân Quý phi? Nhưng thời điểm hắn đối mặt với Lâm Thiên hoàng, hoàn toàn nhìn không ra có một chút hận ý nào, nhìn như thế nào cũng là một thần tử trung thành, muốn luyện ẩn nhẫn đến như vậy, thật rất khó!

Không ai biết năm đó đứa bé mà Phó Hoàng hậu sinh đi nơi nào, có người nói đứa bé kia lúc mới sinh ra đã chết, cũng có người nói đứa bé kia đột nhiên mất tích, nhưng chân chính lại không người biết. Chỉ là biết sau khi Phó gia rơi đài, Phó Hoàng hậu bị giam cầm ở lãnh cung, ngày tháng thật thê thảm, chết trong ngọn lửa lớn cùng năm Vân Quý phi qua đời.

Nếu hắn thật là nhi tử của Phó Hoàng hậu, vì sao Lâm Thiên hoàng muốn giết hắn? Cho dù Lâm Thiên hoàng không thích mẫu thân hắn, cũng không đến mức muốn giết chết con của chính mình? Cái này thật quá tàn nhẫn đi.

Phó Trù thấy ánh mắt nàng khiếp sợ, hắn như một người ngoài cuộc mà cười nói: "Nàng đoán ra rồi? Ta đã biết, nàng thông minh như vậy, chỉ cần một điểm là có thể nhìn thấu." Hắn vừa nói vừa đẩy mâm thức ăn đến trước mặt nàng, "Lại không ăn, sẽ phải nguội mất."

Mạn Yêu buông đôi đũa xuống, duỗi tay bắt lấy tay hắn đang đẩy cái mâm, trong mắt tràn đầy lo lắng, nói: "A Trù, ta mặc kệ ngươi muốn làm cái gì, ta cũng sẽ không khuyên ngươi buông bỏ cừu hận, xét cho cùng đó là chuyện riêng của ngươi, ngươi đã nhận qua hoặc là ngươi đang nhận lấy thống khổ, tóm lại là muốn tìm đường để phát tiết. Nhưng mà, A Trù...... Hắn dù sao cũng là phụ thân ngươi, máu mủ tình thâm, hắn phạm qua sai lầm, ngươi không nên tái phạm, ít nhất...... phải hiểu nguyên nhân hắn vì sao muốn giết ngươi? Ta không có ý khác, ta chỉ là không muốn tương lai ngươi sẽ hối hận!"

Phó Trù không có bởi vì người khác khuyên bảo mà mất lý trí tức giận ngập trời, ngược lại rất là cảm kích mà cầm tay nàng, vô cùng thê lương nói: "Nguyên nhân hắn muốn giết ta, ta biết! Nhưng ta không muốn nói, bởi vì đó là vũ nhục lớn nhất đối mẫu thân ta!"

(vũ nhục: bị chửi rủa, lăng mạ, xúc phạm, lăng nhục...)

Kỳ thật hắn không nói cũng đã nói.

"Phụ tử tương tàn hoặc là thủ túc tương tàn (huynh đệ tương tàn), trước nay đều là thảm kịch nhân gian, đả thương người lại làm bị thương chính mình, cho dù đã báo được thù thì sao? Sẽ không được vui vẻ, ngươi phải suy nghĩ kỹ rồi mới làm!" Mạn Yêu thở dài thật sâu, thế giới này, có quá nhiều bi kịch, vận mệnh thật sự rất khó thay đổi.

Phó Trù nhẹ nhàng lắc đầu, hắn cừu hận đã quá sâu, sâu đến mức không bài trừ thì sẽ xuyên tim. Hắn từ trong lòng móc ra một tờ giấy gấp thật tốt đưa cho nàng, vẻ mặt có vài phần nghiêm trọng "Cái này là cho nàng."

Mạn Yêu nghi hoặc mà tiếp nhận lấy, đang chuẩn bị mở ra, lại bị Phó Trù một phen đè lại, "Hiện tại đừng mở ra xem! Chờ thu săn qua đi, nếu là...... Nếu là phát sinh biến cố ngoài ý muốn, nàng hãy mở ra cũng chưa muộn."

Mạn Yêu trong lòng đột nhiên sinh bất an, hỏi: "Là thứ gì, thần bí như vậy?"

Phó Trù nói: "Nàng nhận lấy là được rồi, có lẽ ở thời khắc mấu chốt, nó có thể giúp được nàng."

Mạn Yêu không nói cái gì nữa, đem tờ giấy đó để trong một cái hộp gấm.

Đêm nay, Phó Trù ôm nàng, ôm đến so với trước còn chặt hơn, tim hắn đập tốc độ tựa hồ cũng nhanh hơn, hơi thở thở dốc của hắn khiêu khích bên tai nàng, có hơi gấp rút.

Mạn Yêu nhắm mắt lại, lẳng lặng nằm thẳng, ban đêm thanh tịnh tịch mịch, hô hấp hai người ở không trung giao triền (quấn nhau), tâm đã từng cách xa vạn trượng, giờ phút này phảng phất đến gần một chút.

"Dung Nhạc." Tiếng nói của hắn hơi hơi khàn khàn, gọi đến cực nhẹ.

Nàng nhẹ nhàng mà lên tiếng, mang theo vài phần giọng mũi nhẹ "Ân" một tiếng, cũng không biết ở vào ban đêm như vậy có bao nhiêu ái muội (ám muội, mờ ám).

Phó Trù ôm eo nàng, bỗng nhiên đem nàng xoay lại, làm nàng đối mặt hắn. Thân thể dán vào nhau, chóp mũi hai người đối nhau, hô hấp lẫn nhau cũng gần đến như vậy.

Ánh mắt hắn, hàm chứa mong đợi tha thiết, sáng quắc nhìn nàng, tay hắn ở bên hông nàng chậm rãi vuốt ve, mang theo rùng mình rất nhỏ.

Từng đợt từng đợt làn khói xanh nhạt tỏa ra từ lư hương bên góc tường, cùng với ánh trăng oánh bạch xuyên thấu qua cửa sổ, ở trong không trung lượn lờ giao triền vào nhau, lại nhẹ nhàng tiêu tán.

Hỗn hợp giữa làn hương mỏng nhàn nhạt cùng với hương thơm trên da thịt, tản ra hương vị mê người, bản năng đã thúc đẩy khát vọng bị chôn dấu ở chỗ sâu nhất trong đáy lòng người. Hơi thở giao triền quyện vào nhau trở nên dồn dập mà thô nặng, một cánh tay của Phó Trù lót đến sau cổ nàng, ôm lấy thân thể nàng, nghiêng người áp qua.

Ánh trăng từ từ nghiêng đỗ qua cửa sổ phía Tây, chiếu xuống mặt đất hình ảnh bị kéo lớn của song cửa sổ điêu khắc hoa, dừng lại ở nơi đó. Gió đêm quét qua, lay động bóng trúc bên ngoài cửa sổ, khuấy vỡ ánh sáng ngân bạch trên mặt đất.

Thân thể Mạn Yêu hơi hơi có chút cứng đờ, Phó Trù hôn mềm mại nhẹ nhàng mà triền miên, như nói lên tình cảm thâm trầm nhất trong nội tâm hắn, nùng liệt ái luyến không thôi, theo hô hấp, thẳng đến tim nàng, dưới đáy lòng nàng tràn ra một tia đau đớn, vì Phó Trù, vì Tông Chính Vô Ưu, cũng vì chính nàng.

Phó Trù thật cẩn thận mà hôn nàng, làm như đã chuẩn bị tốt tùy thời bị cự tuyệt. Nhưng mà, nàng lại nhẹ nhàng mà nhắm mắt lại, thế nhưng không có kháng cự, chỉ là vì chính mình (nàng) cảm thấy bi ai.

Nàng không thể ức chế được mà nhớ tới Tông Chính Vô Ưu, bóng dáng hiu quạnh thanh lãnh cùng với ánh mắt hắn bi ai đau xót. Nếu nói ở Thưởng hoa yến, nàng gần như là bởi vì hắn sắp tuyển phi mà trong lòng giống như có mủi nhọn đâm vào, vậy thì nếu biết được nàng hàng đêm cùng Phó Trù đồng sàn cộng tẩm, tâm tình hắn lại là bi tuyệt (bi thương tuyệt vọng) như thế nào?

Đã từng yêu cầu, tình yêu cùng hôn nhân ít nhất phải trung thành, nhưng tựa hồ, nàng tất cả đều phản bội! Dùng thân thể phản bội tình yêu, dùng tình yêu phản bội hôn nhân. Tình yêu là tình yêu của một mình nàng, hôn nhân lại là hôn nhân của hai người, nàng rốt cuộc nên trung thành như thế nào? Mâu thuẫn như vậy!

Nàng từng cho rằng, tâm bị tổn thương, là có thể quên đi tình, nhưng mà, thân thể của một người không thể do chính mình khống chế được, tâm của một người, lại như thế nào có thể tùy vào chính mình khống chế? Muốn yêu liền yêu, muốn không yêu liền không yêu, vậy đó không phải người, mà là thần!

Giữa suy nghĩ hỗn loạn, xiêm y đã cởi ra phân nửa, nàng ở trong lòng giãy giụa, tìm không thấy lối thoát, bắt đầu lâm vào mê mang, vô phương tự cứu.

Phó Trù chậm rãi hôn nhẹ nhàng di chuyển đến vị trí giữa cổ phấn bạch và ngực của nàng, lực độ ở môi càng ngày càng nặng, tựa hồ muốn đem nàng gặm nhấm vào bụng, khiến cả đời nàng cũng không thể thoát khỏi sinh mệnh hắn. Hơi thở hắn theo sự tuyệt vọng đột nhiên của nàng mà sinh ra tuyệt vọng, nội tâm của hắn sao mà không có đau khổ giãy giụa?

Lấy danh nghĩa hôn nhân cưỡng đoạt thân thể nàng, ý đồ dùng thân thể để chinh phục tâm nàng, ở thời điểm hấp thu ngọt ngào của nàng, hắn đồng thời cũng cảm thụ được đau đớn bi ai.

Hắn bỗng nhiên dừng lại động tác, vạn phần chán nản nhìn người cứng đờ dưới thân, hắn không hiếm lạ dùng phương thức thương tổn người yêu, để đi thành toàn hoàn chỉnh hôn nhân rách nát!

Cuối cùng là đánh không lại chính tâm mình. Hắn giúp nàng kéo lại vạt áo thắt lại dây lưng, nàng kinh ngạc mở to mắt, nhìn thấy được ẩn nhẫn cùng đau thương thật sâu trong mắt hắn.

Đây là lần thứ ba, hắn buông tha nàng.

Hắn nằm xuống, ở bên tai nàng nhẹ nhàng thở dài: "Ta không muốn miễn cưỡng nàng, ta nguyện ý chờ. Chờ nàng cam tâm tình nguyện, chờ đến một ngày nàng yêu ta, tuy rằng thực xa vời, nhìn không thấy hy vọng! Ta...vẫn là nguyện ý chờ."

Hắn sẽ không giống như những nam nhân khác, cho rằng chiếm hữu được thân thể nữ nhân là có được tình yêu của nữ nhân, nếu là nữ nhân khác, có lẽ sẽ có được. Nhưng mà là nàng chứ không phải ai khác, nàng chính là nàng, Dung Nhạc quật cường mà kiên trì. Nếu hôm nay hắn muốn nàng, dùng thân thể hắn giết chết tình yêu cùng kiêu ngạo của nàng, vậy từ nay về sau, hắn ở trong lòng nàng, sẽ chỉ là trượng phu của nàng, vĩnh viễn cũng không có khả năng trở thành người nàng yêu, hắn phải cho chính mình lưu lại một cơ hội, lưu lại một phần hy vọng, sẽ thực vất vả, nhưng hắn nguyện ý

Cảm động từng chút từng chút chậm rãi tẩm đầy nội tâm nàng, nàng không nói lời cảm tạ, không có bất luận lời nói cảm kích gì, chỉ là ở trong tiếng thở dài của hắn, xoay người một cái, lần đầu tiên ôm hắn, đem khuôn mặt chôn vào trước ngực hắn, cảm thụ được phần ấm áp đó, thế nhưng cảm thấy an tâm cùng kiên định.

***

Kinh thành, phủ Thái Tử

Vũ Hương Đồng nơi Hương phu nhân cư ngụ, trong tẩm các khắp nơi đều tràn ngập hơi thở dâm mĩ. Trên chiếc giường chạm trỗ hoa thật lớn, hai thân thể quấn lấy nhau mồ hôi mỏng dày đặc, hiển nhiên vừa rồi đã trải qua một hồi cá nước thân mật.

Thái Tử thỏa mãn nằm thẳng tay chân dang rộng ra, ngực còn đang phập phồng kịch liệt. Nữ tử diễm lệ bên người hắn, thân thể nàng mềm mại giống như rắn quấn lấy hắn, ngón tay ngọc ngà ở trên ngực hắn nhẹ nhàng vẽ vòng tròn, đôi mắt diễm quang bắn ra bốn phía nhìn chằm chằm mặt hắn, rồi mới nhẹ nhàng than một tiếng: "Ai!"

Thái Tử nghiêng người nhìn nàng liếc mắt một cái, không mau nói: "Hương nhi sao lại thở dài, chẳng lẽ là do bổn Thái Tử không cố gắng hết sức?"

Ngân Hương liếc hắn một cái, một lóng tay chọc lên ngực hắn, tư thái kiều mị vô hạn, nói: "Thái Tử nghĩ nơi nào vậy? Thiếp thân là lo lắng ngày tháng sung sướng như vầy, còn mấy ngày có thể qua?"

Ánh sáng chợt lóe lên trong mắt hắn "Lời này có ý gì?"

Ngân Hương nói: "Thái Tử còn không biết à? Hôm qua thiếp thân ra cửa, trong lúc vô ý nghe được hạ nhân phủ Ly Vương nghị luận, nói Ly Vương rất nhanh sẽ phải trở thành Thái Tử."

Thái Tử chấn động "Nói bậy, bổn Thái Tử gần đây lại không có làm chuyện gì sai, phụ hoàng không có lý do gì phế ta."

Ngân hương cười nhạo một tiếng, nói: "Hoàng Thượng nếu là muốn làm chuyện gì, còn sợ không lý do sao? Tùy tiện tìm một cái là được, dù sao cũng không ai dám nói cái gì."

Thái Tử một phen đẩy nàng ra, xoay người ngồi dậy, sắc mặt âm trầm đến cực điểm.

Ngân Hương cũng đi theo ngồi dậy, thuận tay cầm kiện xiêm y phủ thêm, lại nói: "Nghe nói thời gian định là lần thu săn này. Thái Tử, ngài cũng không thể lại ngồi chờ chết."

Thái Tử xoay mặt qua nhìn nàng, âm thanh âm lãnh (âm hiểm lạnh lùng) nói "Không phải nàng nói bổn Thái tử không thể hành động thiếu suy nghĩ sao?"

Ngân Hương nói: "Trước khác nay khác, hiện tại bệ hạ cũng phải động thủ, ngài liền không thể lại tiếp tục chờ đợi."

Thái Tử hỏi: "Vậy nàng nói bổn Thái Tử hẳn là nên làm như thế nào?"

Ngân Hương ở bên tai hắn thổi hương khí, mắt lộ ra âm ngoan (âm hiểm tàn nhẫn): "Đương nhiên là...... Mượn cơ hội thu săn, tiên hạ thủ vi cường! Thái Tử điện hạ nhiều năm như thế không phải nuôi dưỡng rất nhiều thế lực sao. Không ngại lấy ra đánh cược một ván, đánh cược thắng, Thái Tử điện hạ sau này không còn phải nơm nớp lo sợ, muốn làm cái gì thì có thể làm cái gì, thua cuộc, kết quả bất quá cũng giống như hiện tại tiếp tục chờ đợi mà thôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.