Lần sau đến là thiếu nữ đã mang thức ăn lên cho nàng hai lần trước. Thiếu nữ để thức ăn xuống bàn nói:
"Lam nhị Cổ chủ bảo ngài ấy còn có việc cần giải quyết, không thể ngồi tiếp chuyện với cô nương. Ngài còn nói cô nương cần gì thì cứ việc tự nhiên căn dặn."
"Được. Nếu Lam nhị Cổ chủ đã nói như vậy, thì ta không khách khí nữa ah. Ta chỉ là cần ăn thôi. Ngoài ra không cần gì khác. Cực khổ cho mọi người rồi."
Quả Quả nhìn thiếu nữ cười nhẹ một cái như khinh vân tế nguyệt, khiến cho thiếu nữ kia có chút ngẫn ngơ. Quả Quả ah, từ lúc bị bắt đến đây cho tới giờ nàng có từng khách khí sao?
"Ta vẫn còn đói lắm." Quả Quả ôm bụng than.
"Ta vẫn vẫn còn đói ah." Quả Quả mặt mày méo mó lại đòi ăn.
Lúc này nhà bếp của Sùng gia là nơi nhộn nhịp nhất với bốn năm hạ nhân mỗi người một tay một chân hì hục tất bật chiên xào nấu nướng, phục vụ cho ai kia. Quả Quả hại nhiều người khổ cực như thế, đương nhiên họ sẽ không để nàng yên thân. Mấy hạ nhân dưới bếp xúm lại xì xầm, nói xấu Quả Quả cho đỡ tức.
"Mấy người nói xem, cô nương mà Lam nhị Cổ chủ dẫn về, làm sao mà như ma đói ấy, cô ta ăn hoài không thấy no, hại chúng ta ở đây nấu tới nấu lui cũng gần năm mâm cơm rồi. Cô ta thật sự chứa nổi sao?"
"Ta cũng không biết, ta đi bưng thức ăn cho cô ta đến chóng cả mặt, hoa cả mắt." Thiếu nữ nằm dài ra bàn, mệt mỏi nói.
"Mà cô ta có ăn hết thật không đó hay giở trò gì?" Một người vừa xào qua xào lại thức ăn trên chảo, quay đầu ghét bỏ hỏi.
"Chén dĩa dọn xuống đều không còn một chút thức ăn nào, nhìn quanh cũng không có đáng nghi." Thiếu nữ nghĩ nghĩ, lắc đầu nói.
"A đầu còn đứng đây tám chuyện, mau dọn bàn xuống, mang lên mâm mới." Một bà lão bước nhanh vào quát lên.
"Lại nữa sao???" Thiếu nữ mặt mày khó coi, xiêu người như sắp xỉu xuống.
"Cô ta đúng là ma đói ah." Mấy hạ nhân trề môi nhún mỏ, mắng nhiếc.
"Có khi nào cô ta tính ăn sập thành của chúng ta luôn không?" Một người khác lại chêm vào bàn tán.
"Lam nhị Cổ chủ tại sao lại mang cô ta về cơ chứ, không phải là mang hòa thượng về sao?" Người nọ lại khó chịu ra mặt thắc mắc.
"Bớt than phiền, làm nhanh đi. Ta chắc mâm này nữa là xong rồi." Lão bà đánh vào đầu người đó một cái, chỉ tay vào mâm thức ăn nói.
Một gia nhân hớt hãi chạy đến, chắp tay một cái, vẻ mặt kinh ngạc, gãi đầu báo. "Lam nhị Cổ chủ, cô ta vẫn còn ăn ah."
"Vẫn còn ăn được sao? Mâm thứ mấy rồi?" Lam nhị Cổ chủ cũng kinh hãi chẳng kém, hắn bỏ quyển sách trên tay xuống, hỏi.
"Thứ chín rồi ạ. Ngài mau đến xem thử đi." Gia nhân hoảng hoảng đáp.
"Để ta xem tiểu yêu tinh đó định giở trò gì?" Lam nhị Cổ chủ đứng lên, bước nhanh về hướng hậu viện.
"Nữ nhân mà ăn khỏe như cô, cũng là lần đầu ta gặp." Lam nhị Cổ chủ tựa người vào thành cửa, nhìn thấy Quả Quả vẫn cắm đầu ăn ngon lành, hắn cảm thán thốt lên.
"Sao hả, chẳng qua chỉ là chín mâm cơm, Cổ Hoạt Thành các người không lẽ thấy xót sao? Ngày mai Vô Tâm sẽ mang đến cho các người 32 tuyệt kỹ La Sát Đường còn gì? Ta thật muốn ăn đủ 32 mâm cơm để đòi lại vốn."
Quả Quả để ngoài tai những câu chê bai kia, nàng vẫn ăn như thường, hống hách lên tiếng đáp trả lại.
"Ta cũng thật muốn xem thử cô có thể ăn nổi 32 mâm cơm hay không?"
Lam nhị Cổ chủ không chịu thua sự ngang tàng của nàng, hắn lạnh lùng lên tiếng thách thức lại. Hắn thừa biết làm sao nàng có thể ăn nổi 32 mâm, chẳng qua cũng chỉ là nữ tử cứng miệng lại thích tranh luận mà thôi. Hắn là muốn ép nàng ăn không nổi phải thuần phục hắn.
Bên ngoài Cổ Hoạt Thành lúc này xuất hiện ba bóng người. Một người nấp sau bóng cây, một người khác ẩn mình sau bụi cây gần bên chỗ gốc cây của người thứ nhất, người còn lại đứng trên cành cây của người thứ nhất đang nấp. Hắn quan sát tình hình ngôi thành trước mắt, nhìn xuống hai người bên dưới nói khẽ:
"Chỉ có hai kẻ đứng canh trước cổng thành."
"Được, đánh ngất hai tên đó, chúng ta cùng nhau xông vào thành." Tên đang ngồi trong lùm, hùng hồn ngước đầu lên phát biểu.
"Tên ngốc. Ngươi nghĩ Cổ Hoạt Thành là cái chợ sao? Bao nhiêu năm nay dù Cổ Hoạt Thành không hề lộ diện trên giang hồ, nhưng hễ nghe đến ba chữ này, người ta vẫn không khỏi rùng mình một cái." Kẻ giấu người sau thân cây không khỏi tức giận trước tên đồng đội ngu ngốc này.
"Trong Cổ Hoạt Thành chắc chắn có giăng sẵn kết giới bùa chú. Chỉ cần chúng ta lao vào liền bị tóm gọn." Người ngồi trên cành cây, ánh mắt phóng sâu vào trong thành ngầm suy đoán.
Lúc này áng mây đã bị cơn gió kéo đi, ánh trăng sáng soi qua làm lộ ra bóng dáng ba kẻ đang ẩn nấp kia.
"Vậy phải làm sao?" Hồng y thiếu niên gãi đầu, đồng tử đen láy kia có chút ngần ngại dao động.
"Trước sau gì cũng phải vào hang cọp. Nhưng ta thật không còn cách nào để vào đó cho oai một chút." Trên cây bạch y bị gió thổi tung bay, Vô Tâm bỡn cợt một chút, gãi gãi cái đầu trọc của hắn, cười cười, lẫm liệt đứng dậy, "Đành liều thôi."
"Được." Lôi Vô Kiệt khảng khái gật đầu ngay.
"Hai người các ngươi thật là..." Lục y lộ ra phía sau thân cây, Tiêu Sắt khổ sở sờ sờ trán.
"Ngươi có diệu kế gì àh?" Vô Tâm ngó xuống Tiêu Sắt bên dưới, nhướng mắt hỏi.
Tiêu Sắt nghĩ ngợi một lúc, rồi quả quyết mở miệng đáp, thấy hắn quả quyết như vậy làm Vô Tâm và Lôi Vô Kiệt trông chờ câu trả lời của hắn. Nhưng lời Tiêu Sắt nói ra lại là "Không có." Thật khiến hai tên kia mừng hụt một phen.
"Nếu vậy thì trực tiếp xông vào thôi."
Lôi Vô Kiệt háo hức bật đứng dậy. Vô Tâm trên cây nhảy xuống. Tiêu Sắt bước ra khỏi thân cây to. Ba người bọn họ lao nhanh về phía Cổ Hoạt Thành. Hai tên lính canh bị Vô Tâm và Lôi Vô Kiệt đánh ngất trước khi họ lên tiếng. Ba vị thiếu niên của chúng ta phi người lên nhảy qua khỏi cổng thành, chân vừa chạm đất, đúng như dự đoán, những luồng hoàng quang nhỏ nhắn như sợi dây thừng từ đâu xuất hiện nhanh như chớp bắt lấy mỗi người bọn họ, nối lại thành từng vòng nhỏ giam cầm ở cổ, vòng qua hai cánh tay, bụng và cổ tay. Hễ họ cử động thì nó tự động thu nhỏ hơn.
"Kẻ nào to gan dám xông vào Cổ Hoạt Thành?" Hộ vệ đột ngột từ khắp thành xuất hiện nhiều không đếm xuể, đang giương vũ khí chỉ thẳng vào yết hầu ba kẻ đột ngột, lớn tiếng quát.
Vô Tâm, Tiêu Sắt, Lôi Vô Kiệt bị bao vây tứ phía, muốn nhúc nhích cũng không thể, đừng nói là cứu người.
"Lam nhị Cổ chủ có kẻ đột nhập vào thành." Một hộ vệ chạy nhanh đến tìm Lam nhị Cổ chú chắp tay bẩm báo.
"Sao ba tên đó đến đây lúc này? Không phải giao hẹn là sáng mai sao?" Quả Quả ngạc nhiên ngẩng đầu một cái rồi lại cúi xuống ăn tiếp.
"Xem ra bằng hữu của cô thật không thể chờ đến ngày mai? Có muốn cùng ta đi xem bọn họ một chút không?" Lam nhị Cổ chủ cười nhẹ một cái, quay đầu lại hỏi Quả Quả.
"Cổ Hoạt Thành sẽ không làm tổn thương họ, nếu không đã sớm ra tay rồi, không cần vòng vo như vậy. Vả lại cũng không cần phải đối xử tốt với ta thế này. Trong đây chắc có ẩn tình gì đó, chờ xem trước đã." Quả Quả tuy vẫn cắm đầu ăn nhưng thần trí vẫn rất linh hoạt, phân tích tình hình.
"Không muốn. Ta muốn ăn gỡ vốn." Quả Quả lắc đầu, cũng không ngừng các hoạt động nhịp nhàng giữa tay và miệng. Nàng thật không dễ khuất phục.
"Được. Căn dặn mọi người làm cho cô ta ăn no đến mức tức bụng mà chết. Nếu không cô ta sẽ luôn miệng bảo Cổ Hoạt Thành chúng ta không nuôi nổi một nữ nhân như cô ta."
Lam nhị Cổ chủ thật bức bối không chịu nổi Quả Quả, hắn cả giận trước sự ngông nghênh, lì lượm của nha đầu trước mắt.
"Dạ. Lam nhị Cổ chủ."
"Dừng tay."
Lam nhị Cổ chủ từ phía sau bước đến. Mấy tên hộ vệ thấy Lam nhị Cổ chủ xuất hiện, liền hạ vũ khí xuống, chắp tay hành lễ một cái rồi đứng lui về phía sau hắn.
"Người bắt cô ta đi là ngươi?" Vô Tâm liếc nhìn hắn hỏi. Khi Lam nhị Cổ chủ vừa lên tiếng đã bị Vô Tâm phát hiện ra giọng nói của hắn.
"Thật không thể qua nỗi pháp nhãn của hòa thượng ngươi. Ta chỉ vừa lên tiếng đã bị ngươi nhận ra ngay." Lam nhị Cổ chủ không giấu được sự ngạc nhiên, hắn vung tay áo một cái những sợi dây vàng quấn quanh ba người trước mặt liền biến mất.
"Quả Quả tỷ đang ở đâu hả? Mau giao tỷ ấy ra đây!" Lôi Vô Kiệt nóng lòng cứu người, hắn thật không thể đợi lâu thêm nữa.
"Các người thật không thể chờ đến sáng mai sao?" Lam nhị Cổ chủ có chút thích thú trước thái độ hấp tấp của ba người bọn họ.
"Thật không thể." Tiêu Sắt tay ôm trước ngực, đưa mắt nhìn Lam nhị Cổ chủ, lười biếng nói ra vỏn vẹn 3 từ.
"Nếu bọn ta không đến sớm chỉ e là ngày mai Cổ Hoạt Thành sẽ không thể tồn tại nữa." Vô Tâm cười một cái, cao ngạo nói tiếp.
"Ngươi nói vậy là có ý gì?" Lam nhị Cổ chủ cau đôi mày đẹp như liễu rủ trong gió, hỏi.
"Nếu bọn ta không sớm đến thì nha đầu mà ngươi bắt về sẽ hủy cả cái thành này mất." Tiêu Sắt thản nhiên giải thích.
"Cô ta sao? Đúng là lắm trò quỷ, miệng lưỡi sắc bén. Không dễ thuần phục." Lam nhị Cổ chủ nghe nhắc đến Quả Quả liền kể ra một loạt tật xấu của nàng.
"Cô ta đang ở đâu?" Vô Tâm gắt hỏi, hắn trong lòng lửa giận nổi lên khi nghe những lời Lam nhị Cổ chủ vừa nói.
"Các người bây giờ như chuột trong rọ, tính mạng khó giữ, còn dám lên tiếng đòi người?" Lam nhị Cổ chủ cười tà một cái.
"Ngươi???" Lôi Vô Kiệt bức xúc, định động thủ. Tiêu Sắt liền nắm lấy cổ tay hắn giữ lại. "Lôi Vô Kiệt không nên. Cô ta còn nằm trong tay bọn họ." Hắn nghe vậy liền phải dằn cơn giận xuống.
"Cổ Hoạt Thành chúng ta "mời" hòa thượng ngươi đến đương nhiên là có nguyên nhân. Theo ta đi gặp Trưởng lão, họ sẽ cho các người biết căn do ta "mời" các người đến đây." Lam nhị Cổ chủ không vòng vo, hắn phất tay, tất cả hộ vệ liền rời đi. Hắn xoay lưng bước về đại sảnh.
"Nhưng mà..." Lôi Vô Kiệt không chấp thuận, hắn muốn xác định trước Quả Quả tỷ của hắn có được an toàn hay không đã.
"Không cần lo, cô ta không xảy ra chuyện gì đâu." Lam nhị Cổ chủ vừa đi trước dẫn đường vừa nói.
"Tiểu hòa thượng ngươi là Vô Tâm, đệ tử của Vong Ưu Đại sư Hàn Thủy Tự?"
Trước mắt bộ tam lúc này là ba nam nhân đều đã trung niên trông chừng cũng khoảng tứ tuần. Một vị thân y phục trắng xám, nhìn qua một lượt ba người trước mắt, rồi dừng lại trước Vô Tâm hỏi.
"Chính là tiểu tăng." Vô Tâm chắp tay, cụp mắt xuống như chào hỏi cho phải phép dù sao cũng không thể làm mất mặt sư phụ.
"Không biết ba vị trưởng lão vì sao lại mời tiểu tăng đến Cổ Hoạt Thành ah? Có phải hay không các vị có việc cần tiểu tăng ra tay cứu giúp?" Vô Tâm kiêu ngạo cười nhẹ, hỏi thẳng vấn đề.
"Quả không hổ danh là đệ tử của Vong Ưu đại sư." Một vị trưởng lão khác với mái tóc đã lấm tấm sợi bạc tấm tắc khen. Sau đó, ông lại buồn bã nói tiếp. "Thật ra Cổ Hoạt Thành cũng vì bất đắc dĩ mới phải đi bước đường này."
"Cổ Chủ đời thứ 13 của Cổ Hoạt Thành Sùng Lãm, đang mắc phải một căn bệnh quái ác. Dự là sẽ không qua khỏi mùa thu năm nay. Nhưng Cổ chủ có một việc chưa hoàn thành, hắn không thể nhắm mắt mà yên nghỉ. Vậy nên cần nhờ đến Tâm Ma Dẫn của ngươi." Vị trưởng lão còn lại chậm rãi nói rõ sự tình.
"Tâm nguyện chưa hoàn thành?" Tiêu Sắt hỏi rõ.
"Anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Vẫn là chuyện nữ nhi tình trường." Trưởng lão y phục màu xám, bỏ chén trà xuống, trầm mặc nói.
"Chuyện các vị nhờ tiểu tăng chỉ có như vậy?" Vô Tâm thăm dò.
"Đúng vậy. Ngoài chuyện này ra Cổ Hoạt Thành chúng ta chưa từng nghĩ lệch." Ba vị trưởng lão nghe Vô Tâm hỏi thế, một lượt đồng thanh, thái độ cương quyết, trước sau như một. Dù có tìm thế nào cũng không thấy một phần thật nhỏ dã tâm.
"Nếu đã là như vậy, Vô Tâm nguyện ý giúp một tay, xem như Phật đà từ bi, cứu khổ cứu nạn." Vô Tâm yên lòng, cười vui vẻ, chắp tay nói.
"Ngươi đang tự xem mình là Phật đà? Ngươi xứng sao?" Tiêu Sắt bên cạnh nhìn Vô Tâm với ánh mắt khinh bỉ, lại cộng thêm âm thanh nhạo báng vô cùng.
"Quá tốt rồi. Quá tốt rồi. Cổ Hoạt Thành nhất định sẽ không quên ân tình hôm nay của tiểu hòa thượng ngươi." Ba vị trưởng lão nghe Vô Tâm đồng ý giúp đỡ, không khỏi vui mừng tột độ đứng dậy, nhìn nhau cùng viên mãn.
"Mọi người khách sáo rồi, Vô Tâm không dám nhận ah." Vô Tâm lại cười một cái.
Hai tay chắp sau, hắn bước lên vài bước, cất tiếng hỏi về tung tích của Quả Quả, sẵn tiện khoe luôn tài nghệ của nàng.
"Không biết là vị bằng hữu của tiểu tăng được Lam nhị Cổ chủ đưa đến đây trước, giờ đang ở đâu ah? Cô ta biết chút y thuật, chi bằng để cô ấy xem bệnh cho Cổ chủ một chút. Nói không chừng còn có chút hi vọng."
"Cô ta biết y thuật sao?" Lam nhị Cổ chủ lúc này mới ngạc nhiên lên tiếng.
"Đúng vậy." Vô Tâm gật đầu.
"Căn bệnh đó dù có là Hoa Đà tái thế cũng thật không thể chữa được. Cổ Hoạt Thành cũng không dám trông mong." Một vị trưởng lão lắc đầu, than thở.
"Nếu đem cô ta so với Hoa Đà thì đương nhiên không bằng, nhưng cô ta chính là người giải được Lăng Phong Nhũy Cốt Tán của Độc Thần Cơ. Còn Bách Cửu lại không thể giải được độc của cô ta." Tiêu Sắt vẻ mặt lạnh nhạt, thờ ơ nhấp một ngụm trà nóng, bình nhiên nói.
"Cô ta là người giải được loại độc độc nhất của Bách Cửu Ảnh Cơ mà giang hồ đang đồn đại? Thiếu nữ lam y?"
Bọn người của Cổ Hoạt Thành nghe Tiêu Sắt nói xong không khỏi rùng mình một cái, người của Cổ Hoạt Thành tuy nói về độc (cổ trùng độc) đương nhiên không phải hạng tầm thường, so với Bách Cửu cũng không kém cạnh nhưng họ vẫn có một chút kiên dè. Ai cũng biết độc của Bách Cửu trong thiên hạ không ai có khả năng giải được, vậy mà đột nhiên mấy ngày trước trên giang hồ đồn đại rằng đã xuất hiện một kỳ nhân thiếu nữ giải được loại độc độc nhất của cô ta. Còn hạ độc lại Bách Cơ xuýt mất mạng vì không thể giải được loại độc đó. Điều họ càng không thể ngờ là vị vĩ nhân mà mọi người đang bàn tán xôn xao ấy còn đang trú trong Cổ Hoạt Thành của họ. Chỉ ba điều này thôi cũng đủ khiến họ trong lòng chấn động dữ dội.
"Đúng vậy. Chính là cô ta." Vô Tâm chắc nịch đáp.
"Người trúng độc hôm đó là ta." Lôi Vô Kiệt vỗ ngực, tự nhận.
"Đúng là tuổi trẻ tài cao." Các vị trưởng lão nhẫn không được, vội tán dương. Sau đó liền chấp thuận, "Vậy ngày mai nhờ vị cô nương ấy qua xem mạch cho Cổ chủ một chút."
"Thật không ngờ cô ta lợi hại đến vậy, ta còn tưởng cô ta chỉ được tài khua môi múa mép thôi chứ?" Lam nhị Cổ chủ ngẫn người, ca thán trong lòng.
"Các người yên tâm, cô ta khỏe như voi ấy, các người lo dư thừa rồi." Lam nhị Cổ chủ bình tâm, lên tiếng nói cho ba người kia nhẹ lòng.
"Khỏe như voi?" Bộ ba kia thật không hiểu ý tứ ba chữ này của Lam nhị Cổ chủ, nghiêng đầu hỏi lại.
"Một mình cô ta đã ăn hết chín mâm cơm đấy. Loại nữ nhân ăn khỏe như vậy, ta là lần đầu được diện kiến." Lam nhị Cổ chủ trầm trồ, không biết là đang khen hay đang chê nàng.
"Chín mâm cơm?" Những người còn lại sửng sốt cũng không kém gì Lam nhị Cổ chủ lúc nghe được ba chữ khủng bố này.
Vô Tâm có chút bình thản, nhưng hắn là đang lo lắng vấn đề khác, phải hỏi cặn kẽ. "Cơm thì cô ta ăn bao nhiêu ta không quản. Nhưng mà các người có cho cô ta uống rượu không đó?"
"Tuyệt đối không thể để cô ta uống rượu, nếu không tất cả mọi người không được yên thân đâu." Tiêu Sắt chân mày co rút, ánh mắt vẫn là khủng hoảng trầm trọng khi nhớ đến ký ức đen tối kia.
"Rượu??? Hình như trên bàn có một bình." Lam nhị Cổ chủ nhớ lại.
"Hỏng rồi." Cả ba nghe như sét đánh giữa trời quang, hốt hoảng la lên. Vội lao đến chỗ Lam nhị Cổ chủ, gấp rút gắt hỏi. "Cô ta đang ở đâu? Nói mau."
Lam nhị Cổ chủ bị thái độ hung hăng của bọn họ dọa sợ, nếu hắn còn không chịu nói ra tung tích của Quả Quả ngay, chỉ e là sẽ bị ba con mãnh thú kia cắn xé ra thành trăm mảnh. "Ở hậu viện phía sau, rẽ trái, đi thẳng là tới."
Lam nhị Cổ chủ vừa dứt lời, ba tên đó nhanh như cắt liền chạy biến đi mất ngay trước mắt hắn. Hắn và ba vị trưởng lão ngạc nhiên đến khó hiểu trước thái độ của bộ tam này. Đầu óc Lam nhị Cổ chủ bị mấy tên kia làm cho rối mù hết cả lên. "Chẳng qua chỉ là Bạch Quả cô nương uống vài ly rượu? Có gì phải hốt hoảng như chuyện kinh thiên động địa, trời long đất lở sắp xảy ra vậy? Không lẽ khi rượu vào, Bạch Quả sẽ hiện ra nguyên hình gì đó? Là Hồ Yêu chuyên moi gan uống máu nam nhân hay là Giao Long nổi trận lôi đình, chúng sinh đồ thán? Chắc không phải hai loại này... Lợn tinh chăng? Cô ta ăn nhiều như vậy, chắc chắn là lợn tinh rồi."
Lam nhị Cổ chủ trí tưởng tượng cũng phong phú quá rồi. Đúng là khi say rượu Quả Quả sẽ hiện nguyên hình nhưng nguyên hình này lại là sắc lang tinh ah. Chuyên đi cưỡng hôn mỹ nam. Lam nhị Cổ chủ người cũng phải cẩn thận một chút nha. Không khéo lại bị sói háo sắc chiếm tiện nghi, ăn đậu phụ gì đó cũng nên.