Bạch Quả Chi Đồng Nhân Thiếu Niên Ca Hành

Chương 17-3: Thật Muốn Nhổ Bông Cướp Chậu (3)



Tịnh đàn.

Người của Cổ Hoạt Thành từ già đến trẻ đều đã tề tụ đầy đủ không thiếu một người. Họ mang trong lòng niềm cảm xúc hân hoan sung sướng vui mừng không tả xiết. Họ đang nóng lòng, mong ngóng được gặp vị Thiên nhân (người trên trời; người phi phàm; thần tiên) ân nhân của họ. Bên trong mọi người sì sầm, rỉ vào tai nhau tiếng như cao nhân, thiên nhân, thánh nhân, thiên niên thần y, nữ thần y, bồ tát sống,...

Cổ chủ đi trước dẫn đường phía sau Quả Quả, Vô Tâm, Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt bước theo. Đến tịnh đàn, nhìn thấy tất cả mọi người đều tập hợp đông đủ ở đây, bộ tứ có chút ngạc nhiên trong lòng. Tuy chân cứ bước theo sau Cổ chủ nhưng mắt lại không thể rời khỏi đám đông kia. Những người kia mắt cũng dán vào bốn người bọn họ, ánh mắt thán phục ngạc nhiên vô bờ, di chuyển theo họ đến khi họ đã đứng trên đàn tế lễ cùng Lam nhị Cổ chủ vẫn thủy chung không hề rời đi. Ngược lại càng thêm chăm chú, nghiêm nghị hơn.

Cổ chủ đột nhiên xoay người, quỳ xuống sàn, hai tay chắp cao. Lam nhị Cổ chủ và tất cả mọi người bên dưới đàn tế lễ đều đồng loạt làm theo Cổ chủ của họ, quỳ rạp xuống đất. Cổ chủ dõng dạc nói.

"Cổ Hoạt Thành trước nay mắc phải Phong Độc, "bất khả cứu dược" (không có thuốc chữa), may mà gặp được Bạch cô nương y lĩnh siêu phàm tựa như thần y ngàn năm có một "nhất tý chi lực" (đưa tay cứu giúp). "Thiên cao địa hậu" (ơn nghĩa cao dày). "Tri ân báo đức" (biết ơn báo ơn). Kể từ bây giờ trở đi, Bạch cô nương chính là đại ân nhân của cả Cổ Hoạt Thành."

"Sau này chỉ cần Bạch ân nhân lên tiếng dù bất kỳ việc gì Cổ Hoạt thành cũng quyết không từ nang."

Quả Quả đột nhiên thấy Cổ chủ quỳ xuống, nàng giật thót cả người vội co chân nghiêng người né tránh cái quỳ kia. Nam nhân trên gối có dát vàng. Đã thế không chỉ một người quỳ mà là cả thành đều quỳ xuống. Cái quỳ này Quả Quả thật không dám nhận. Cái không khí trang nghiêm, trịnh trọng này thật khiến người ta ngột ngạt ah.

"Mọi người đừng làm vậy. Ta... Ta... thật không nhận nổi... Ta... Ta... không cần mọi người làm gì cả.... À đúng rồi. Nếu sau này các người có tái xuất giang hồ thì đừng xài Hắc Vu Thuật hại người là được."

Quả Quả sững sờ, ngây người nhất thời không biết giải quyết thế nào với tình huống ngột đột này. Nàng vừa đỡ Cổ chủ và Lam nhị Cổ chủ lên, nhưng họ nhúc nhít một chút cũng không. Nàng liên tục nhìn họ, nhìn những người quỳ bên dưới, tay chân luống cuống. Mắt lại liếc về ba vị bằng hữu bên cạnh cầu xin cứu giúp. Nhưng họ cũng kinh ngạc không kém. Liền né xa về một phía cho nàng tự làm tự chịu. Nàng cứ nói loạn lên như chính nội tâm nàng lúc này.

"Cổ Hoạt Thành từ nay về sẽ quy phục dưới chân Bạch Quả thánh nữ. Thánh nữ cứ việc tùy ý sai bảo, Cổ Hoạt Thành sẽ vì quyết cô mà vào sinh ra tử." Cổ chủ lại cúi thấp đầu. Nhưng khẩu khí lại hiên ngang cao ngút trời.

Sau khi Cổ chủ vừa dứt lời, bên dưới mọi người liền đồng loạt cúi đầu hô to.

"Nguyện vì thánh nữ vào sinh ra tử."

"Thề chết mãi mãi bảo vệ người."

"Thề chết vĩnh viễn trung thành."

"Mọi người... mau đứng lên đi... Mọi người... không cần làm vậy ah.... Ta không có tài cán gì, chẳng qua chỉ biết nhiều hơn một chút. Thật không xứng với hai chữ "thần y" hay "thánh nữ". Ta cũng không có tham vọng gì. Ta chỉ mong mọi người bình an, sống vui vẻ hạnh phúc là xem như báo đáp ta rồi."

Quả Quả trong lòng chấn động. Nàng trước giờ chỉ cần thấy người bệnh liền muốn cứu họ, nàng chưa từng nghĩ sẽ bắt họ phải báo đáp lại nàng những gì. Chỉ cần người thấy họ khỏe mạnh trở lại, nụ cười lại nở rộ trên môi thì nàng liền vui vẻ trong lòng. Đây chính là sự thi ân báo đáp lớn nhất đối với nàng.

Hôm nay Cổ Hoạt Thành lại làm lớn như vậy, đòi vì nàng sống chết. Nàng nhất thời không thích ứng được, cũng không dám nhận sự báo đáp ân tình nặng tựa thiên sơn vạn thủy này. Nếu nói đến báo đáp thì hai nụ hôn của Cổ chủ và Lam nhị Cổ chủ đã xem như là một sự báo đáp lớn, nàng lời to rồi. Lần này nàng thật sự không dám nhận, gánh không nổi ah.

"Bạch ân nhân đây là tấm lòng biết ơn chân thành của chúng tôi đối vời người. Mong người đừng từ chối. Nếu không Cổ Hoạt Thành sẽ cảm thấy hổ thẹn với lương tâm. Nếu như người kiên quyết không nhận thì chúng tôi sẽ không quỳ mãi ở đây cho đến chết để thể hiện tâm ý thành khẩn của mình." Cổ chủ khảng khái, vẫn không ngẩng đầu lên.

"Đúng vậy, Cổ Hoạt Thành một khi chịu ơn người khác phải đền đáp gấp trăm ngàn lần mới không cảm thấy áy nay trong lòng. Cổ Hoạt Thành không phải loại vong ơn bội nghĩa, qua cầu rút ván. Mong Bạch ân công rộng lòng thu nhận." Bên dưới mọi người cũng quả quyết một lòng.

"Ta... ta..." Quả Quả khó xử cứ lấp bấp không thành lời.

"Khẩn xin Bạch ân nhân thu nhận." Tất cả người của Cổ Hoạt Thành đồng tâm đồng thanh khẩn thiết thốt lên.

Vô Tâm bên kia đưa mắt nhìn sang Quả Quả đang cuống cuồng hết cả lên không biết nên giải quyết thế nào, liền khuyên một tiếng. "Nếu cô còn không đồng ý, chắc họ sẽ không từ bỏ. Cô đành lòng nhìn họ quỳ mãi ở đây sao?"

"Không... không... không đâu." Quả Quả nhìn lên nhìn xuống, xua tay phủ nhận.

"Cô không thương họ thì cũng phải nghĩ cho bọn ta chứ." Tiêu Sắt tay ôm trước ngực cũng lười biếng tiếp lời.

Lôi Vô Kiệt ngơ ngác đứng một bên hóng chuyện. Có lẽ đây là lần đầu tiên khi bước chân ra giang hồ, hắn trông thấy cảnh tượng quy thuận này.

"Được rồi. Được rồi. Ta nhận. Ta nhận tấm lòng của mọi người. Các vị mau đứng lên ah. Mọi người còn quỳ nữa, ta sợ mình tổn thọ mất." Quả Quả vừa nói vừa đỡ Cổ chủ và Lam nhị Cổ chủ đứng lên.

"Nguyện vì Bạch ân nhân vào sinh ra tử."

"Thề chết mãi mãi bảo vệ người."

"Thề chết vĩnh viễn trung thành."

Bên dưới lại hô to một lần rồi mới chịu đứng lên.

"Tốt quá rồi."

Mọi người vui vẻ tươi cười rạng rỡ, tay bắt mặt mừng, thiếu chút nữa là nhảy cẩn hết cả lên.

"Mọi người đừng gọi ta Bạch ân nhân nữa. Gọi ta Quả Quả là được." Quả Quả ngần ngại, gãi gãi sau gáy.

"Chỉ cần Bạch ân nhân à... Quả Quả mở lời, Cổ Hoạt Thành sẽ răm rắp nghe lệnh." Mọi người bên dưới cười nói.

"Không cần ah. Mọi người thoải mái, bình thường như lúc đầu là được." Quả Quả cười cười.

"Được. Được. Đều nghe theo người." Mọi người cũng đáp lại nụ cười đó bằng những nụ cười ấm áp như ánh nắng ngày xuân. Đây chính là nụ cười mà Quả Quả muốn nhìn thấy nhất.

"Hôm nay đại hỷ lâm môn. Tối nay chúng ta sẽ mở tiệc ăn mừng." Cổ chủ nhìn về phía bốn người bọn họ, giọng điệu nhẹ nhàng, trong trẻo như tiếng suối róc rách.

"Mở tiệc... cái này hay nè. Ta thích." Quả Quả nghe có đồ ăn tâm tình liền nộ phóng. Hoàn toàn thoát khỏi tình trạng ngột ngạt ban nãy.

"Cô thích là được. Vậy chúng ta mau đi chuẩn bị những món ngon chiêu đãi Quả Quả."

"Nhanh nhanh nào."

Mọi người hối hả kéo nhau rời đi, ai ai cũng muốn làm thật nhiều món ngon để Quả Quả nếm thử.

"Vậy còn ta làm gì?" Quả Quả trỏ tay vào mặt mình hỏi.

"Bốn người về phòng nghỉ trước đi. Khi nào chuẩn bị xong xuôi ta sẽ gọi." Lam nhị Cổ chủ bên cạnh lên tiếng.

"Được ah." Bộ tứ hớn hở cùng nhau quay về.

Lần này Quả Quả một tay liền thu được Cổ Hoạt Thành, những người có Vu thuật cao nhất trong thiên hạ. Hành trình hành tẩu giang hồ của Quả Quả sau này có lẽ sẽ rộng rãi, dễ đi hơn một chút chăng?

"A Lam, ta có chuyện muốn nói với đệ. Đi theo ta." Cổ chủ nhìn theo bóng lưng bốn người đi xa, quay lại bảo Lam nhị Cổ chủ. Trong khi Lam nhị Cổ chủ "mục vô dư tử" (ánh mắt chỉ hướng theo một người).

Trong thư phòng, một cổ hàn khí bao trùng tựa như đang đứng giữa một vùng băng sơn hùng vĩ, thỉnh thoảng có vài bông tuyết nhẹ rơi.

"A Lam, thật ra ta biết đệ muốn làm Cổ chủ của Cổ Hoạt Thành từ lâu rồi." Cổ chủ đứng đối diện Lam nhị Cổ chủ, ánh mặt nhu thuận, giọng điệu ôn hòa.

"Vậy nên chuyện ta muốn nói với đệ là ta sẽ nhường ngôi vị Cổ chủ Cổ Hoạt Thành - Tộc trưởng Vu tộc lại cho đệ. Đệ hãy quản lý và phát triển Cổ Hoạt Thành thật tốt."

Lam nhị Cổ chủ khóe môi khẽ cong một chút, nhìn thẳng Cổ chủ, ánh mắt lộ ra tà khí nói. "Huynh sai rồi. Quả thật lúc trước ta muốn làm Cổ chủ Cổ Hoạt Thành nhưng không phải là vì muốn phát triển nó vững mạnh. Cái ta muốn chính là hủy hoại nó."

"Ba năm trước khi huynh đón hai mẹ con ta về, ta cứ ngỡ vì huynh bị bệnh không thể cai quản nổi cái thành này nữa nên mới dày công đi tìm bọn ta về, quẳng cái gánh nặng này cho ta. Vậy nên ta đã thầm nhũ khi ta lên làm Cổ chủ, việc đầu tiên ta làm chính là tự tay hủy đi Cổ Hoạt Thành."

"Huynh còn muốn để ta làm Cổ chủ nữa không?" Lam nhị Cổ chủ cười tà, nhẹ hỏi. "Ta cũng đã lên sẵn kế hoạch tiễn huynh đi. Huynh biết chứ?"

"Ta biết." Cổ chủ không chút ngạc nhiên, phong thái như tuyết.

"Biết thì tốt." Lam nhị Cổ chủ cũng êm dịu như nước.

"Dù gì ta cũng mang bệnh trong người, không sớm thì muộn cũng phải chết. Nhưng không ngờ đệ lại không nhẫn tâm ra tay." Cổ chủ cười nhẹ, thanh lệ tuyệt diễm.

"Đúng vậy, ta mềm lòng nên huynh mới có cơ hội sống đến hôm nay, gặp được nàng. Được nàng cứu chữa mà khỏi bệnh." Lam nhị Cổ chủ băng lãnh như sơn. Vậy mà mỗi khi nhắc đến nàng ánh mắt lại hừng hực lửa tình bùng cháy.

"Xem như ta cũng là ân nhân của huynh. Vậy nên huynh hãy tự mình gánh cái thành này đi. Không liên can gì đến ta nữa. Ta còn có việc khác quan trọng hơn phải làm." Lam nhị Cổ chủ liếc mắt nhìn về Cổ chủ rồi nhanh chóng chuyển ánh mắt đi vào khoảng không, giọng điệu lại có chút khốn nạn. Đặc biệt là hai từ "ân nhân" nghe thật vô sỉ.

"Đệ định làm gì?" Cổ chủ nhìn sang hỏi.

"Ta sẽ cùng bọn họ rời khỏi Cổ Hoạt Thành." Lam nhị Cổ chủ không giấu được sự hân hoan trong lòng, hơi mỉm cười đáp.

"Đệ thích Quả Quả?" Cổ chủ suy đoán.

"Đúng vậy. Đệ sẽ ở bên nàng, bảo vệ nàng, nắm tay nàng, cùng nàng đi đến nơi nào đó mà nàng thích. Chúng ta sẽ cùng nhau sống một cuộc sống tiêu diêu tự tại, tự do thoải mái." Lam nhị Cổ chủ xuân tình hé lộ. Hắn hạnh phúc ngập tràn khi nói về ái mộng của hắn với nàng.

"Cô ấy có thích đệ không?" Cổ chủ chăm chú nhìn Lam nhị Cổ chủ nghi vấn.

"Cái này... phải bày tỏ mới biết ah. Bây giờ ta sẽ đi bày tỏ với nàng." Lam nhị Cổ chủ khựng lại. Hắn sau đó liền hối hả vừa nói vừa chạy ra ngoài.

"A Lam, bây giờ chúng ta đánh cược đi." Cổ chủ phía sau lớn giọng thách thức.

"Nếu như Quả Quả thích đệ, ta sẽ làm Cổ chủ của ta. Còn đệ, đệ sẽ rời khỏi thành sống cuộc sống mà đệ muốn. Nếu như Quả Quả không thích đệ thì đệ phải ở lại làm Cổ chủ Cổ Hoạt Thành. Còn ta, ta phải đi tìm Nhất Tiếu."

Cổ chủ nhanh chóng nói ra ván cược của mình. Lam nhị Cổ chủ hơi nghiêng mặt nghe thử. Sau khi Cổ chủ dứt lời cũng là lúc Lam nhị Cổ chủ đi khỏi, bóng lưng hắn khuất dần sau cánh cửa đóng lại. Băng tuyết tương ngộ, đừng so ai lạnh hơn ai.

Tối đến. Cả Cổ Hoạt Thành tưng bừng, rộn rả như lễ hội.

"Quả Quả, cô ăn cái này đi."

"Không. Không. Đừng ăn cái đó. Ăn cái này ngon hơn nè, Quả Quả."

"Ăn cái này."

"Cái này ngon nè."

"..."

Mọi người nhốn nháo, chen lấn nhau đưa lên trước mặt Quả Quả vô số những món ngon vật lạ, mời gọi nàng. Trước mắt Quả Quả những món ăn này đến món ăn khác cứ vờn qua vờn lại, nàng thật không biết nên chọn món nào.

"Cảm ơn mọi người. Mọi người để xuống trước, ta sẽ một lượt ăn hết ah." Quả Quả cười híp mắt, nhẹ nhàng khuyên can trước khi có hỗn chiến xảy ra.

"Được. Được. Quả Quả từ từ ăn ah. Nhớ ăn hết nha." Mọi người liền đặt hết những đĩa thức ăn đang bưng trên tay xuống bàn. Tâm tình khai hoa, cười tít mắt ưng thuận, tỉ mỉ dặn dò rồi từ từ rời đi.

"Cảm ơn mọi người. Chúng ta cùng ăn nga." Quả Quả vui vẻ vì được chào đón nồng nhiệt.

Sau khi mọi người tảng ra, cùng nhau nhảy múa quanh ánh lửa bập bùng. Quả Quả hăm hở định gấp thức ăn, nàng chợt nhớ đến Vô Tâm.

"Vô Tâm, ta ăn với ngươi." Quả Quả đũa chưa chạm thức ăn, liền quay sang Vô Tâm nhẹ nhàng nói với hắn.

"Không cần. Cô tự ăn thức ăn của mình cho hết đi." Vô Tâm hơi ngước mắt nhìn vào một bàn thức ăn phía trước Quả Quả.

Quả Quả chưa định buông tha Vô Tâm thì ngay bên cạnh nàng vang lên một thanh âm êm ái tựa như tiếng sáo ngân nga.

"Quả Quả!"

"Chuyện gì vậy, Lam mỹ nam?" Quả Quả quay lại chợt thấy Lam nhị Cổ chủ đến tìm nàng.

"Đi theo ta." Lam nhị Cổ chủ vội nắm cổ tay nàng kéo nàng rời khỏi bữa tiệc ồn ào.

Vô Tâm, Tiêu Sắt, Lôi Vô Kiệt hút mắt nhìn theo.

Một lát sau, Quả Quả quay về một mình. Nàng cười như được mùa từ lúc quay về ngồi vào bàn. Quả Quả vẫn ngồi ngẩn ngơ, cười không khép được miệng. Nói khó nghe hơn chính là cười như con điên.

"Quả Quả tỷ, tỷ không sao chứ?" Lôi Vô Kiệt nhìn sang, thật không nhịn nổi vì Quả Quả cứ cười như vậy được một lúc lâu, liền phải lên tiếng hỏi han.

"Quả Quả tỷ, tỷ không xảy ra chuyện gì đó chứ?"

Lôi Vô Kiệt lo lắng chạy sang bên kia hỏi tiếp. Quả Quả không để tâm đến Lôi Vô Kiệt, nàng cứ xua xua tay cho qua chuyện, quay mặt đi hướng khác tiếp tục cười ngu ngơ như cũ.

"Quả Quả tỷ, Lam nhị Cổ chủ đã yểm bùa chú gì vào tỷ mà tỷ cười hoài vậy?" Lôi Vô Kiệt càng thêm lo lắng sốt vó lên, hắn cứ liên tục truy vấn nàng.

"Vô Tâm, Tiêu Sắt hai người nói xem, Quả Quả, tỷ ấy bị làm sao?" Sau khi hỏi cung Quả Quả bất thành, Lôi Vô Kiệt đành phải quay qua Vô Tâm và Tiêu Sắt hỏi thử tình hình của Quả Quả lúc này.

"Ta nghĩ cô ta cần uống thêm một thang thuốc nữa." Tiêu Sắt lườm Quả Quả. Nàng vẫn không hề để ý đến những người xung quanh, nàng cứ cười như điên suốt cả buổi tối. Không biết trong mơ nàng có cười luôn không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.