Trong khi Quả Quả bịn rịn chia tay với mọi người, Lam Cổ chủ nghiêm túc gọi Vô Tâm đi đến một khoảng, cách mọi người xa xa, để tiện nói chuyện.
"Chuyện gì?" Vô Tâm hỏi.
"Chuyện tối hôm đó, Quả Quả đã kể cho các người nghe rồi, đúng chứ?" Lam Cổ chủ mắt lam biên biếc nhẹ hạ xuống hỏi.
Vô Tâm gật đầu.
"Nhưng còn một chuyện chắc chắn nàng không thể phát giác ra." Lam Cổ chủ tiếp lời.
"Chuyện gì?" Vô Tâm nóng lòng hỏi ngay tức khắc.
"Tối đó trong lúc hôn lên trán nàng, ta đã thả cổ lên người nàng." Lam Cổ chủ trầm ổn nói, sắc mặt không hề lộ tà ý.
Nhưng Vô Tâm vẫn không thể không tức giận mà xù lông lên, gắt một tiếng, "Ngươi?"
Lam Cổ chủ vội cất lời trấn an hắn, mắt hướng về Quả Quả vẫn mang một cổ nhu tình mênh mông, "Ta không bao giờ tổn hại nàng. Ngươi yên lặng nghe ta nói trước đã."
"Ngươi nói. Nói cho thuyết phục. Nếu không Sùng Lãm lại phải làm Cổ chủ Cổ Hoạt Thành." Vô Tâm vẫn chưa hạ nhiệt, âm thanh gằn xuống như muốn dằn lại cơn giận này.
"Ngươi đã từng nghe về sự tích một loài côn trùng tên là Đồng Liên Tương Can?" Lam Cổ chủ ánh mắt nhìn về Vô Tâm dò hỏi.
"Đồng Liên Tương Can?" Vô Tâm ngỡ ngàng, ánh mắt hiếu kỳ.
Lam Cổ chủ hai tay chắp sau, nghiêng người sang một hướng, kể lại sự tích về Đồng Liên Tương Can cho Vô Tâm nghe.
"Chuyện xưa kể rằng, ở một thôn nhỏ có một đôi phu thê nọ, tình cảm thắm thiết, suốt ngày quấn quýt bên nhau, một giây không rời, hạnh phúc mỹ mãn. Điều này làm cho một tà yêu trông thấy, vô cùng ganh ghét. Luôn tìm cách chia rẽ đôi phu thê cầm sắt hài hòa đó."
"Tà yêu này dùng tiền tài công danh mỹ nữ nhưng cũng không cách nào chia rẽ được tình cảm họ dành cho nhau. Tà yêu càng thêm tức giận liền nguyền rủa nương tử hắn mắc phải một căn bệnh quái lạ. Mỗi khi phát bệnh, thân thể nàng sẽ nhăn nheo lại, tóc bạc phơi trông giống như một bà lão già nua. Hơn nữa mỗi lần phát bệnh, cả người nàng đau nhức khổ sở không thôi."
"Tà yêu thâm độc còn bảo nàng rằng khi bệnh tình tái phát, mỗi lần đau đớn chỉ cần nàng ta chạm vào tướng công nàng, hắn sẽ chịu nỗi đau đó thay nàng, nàng sẽ không còn đau đớn. Hoặc nàng nhẫn tâm tự tay giết chết trượng phu nàng thì tà yêu kia sẽ giải lời nguyền đó cho nàng. Nhưng nàng trước sau như một thà bản thân mang căn bệnh đó đau đớn thế nào cũng không nghe lời tà yêu mà giết tướng công nàng thậm chí là chạm vào để đỡ đau. Mỗi nàng nàng phát bệnh liền đuổi tướng công ra ngoài không cho hắn đến gần nàng mặc cho hắn khóc lóc van xin đến cỡ nào."
"Trượng phu của nàng phẫn uất chạy đi tìm tà yêu. Tà yêu liền nhân cơ hội nói hết mọi chuyện. Mục đích là để chờ xem bi kịch của họ sẽ thê thảm ra sao. Hắn vì thương xót nương tử mà phải ép nàng tự tay giết chết hắn? Hay tự tay hắn giết chết nàng để giải thoát cho nàng khỏi mọi đau khổ trên đời. Trong hai người phải có một người chết thì tà yêu kia mới vui sướng trong lòng."
"Hắn lựa chọn như thế nào?" Vô Tâm tò mò nheo mắt hỏi.
"Nhưng mọi chuyện không hề đi theo ý muốn của tà yêu. Hắn quay về nhà một mực ôm chầm nương tử vào lòng. Nàng xấu xí già nua, hắn không chê không ngại. Còn cười nói, "Sau này chúng ta cũng sẽ cùng già đi!". Nàng đau đớn, hắn sẵn sàng thay nàng gánh chịu. Hắn không muốn nhìn thấy nàng phải chịu đau đớn một mình. Nàng không muốn hắn vì nàng mà phải chịu đau đớn. Nàng cương quyết đẩy hắn ra xa. Hắn ngược lại càng ghì chặt hơn. Cuối cùng họ rốt cuộc cũng hiểu được những suy tư của nhau. Tình yêu chính là cùng nhau chia sẻ tất cả dù là niềm vui, hạnh phúc hay nỗi buồn, thống khổ. Hắn ôm nàng thay nàng gánh vác nỗi đau, nàng ôm hắn nhẹ nhàng xoa dịu nỗi đau trong hắn. Hai người bọn họ càng thấu hiểu nhau hơn, yêu nhau nhiều hơn, tình cảm nồng nàn hơn xưa."
"Sau đó thế nào? Tà yêu buông tha cho họ chứ?" Vô Tâm như đứa trẻ say sưa nghe bà kể chuyển cổ tích rồi nháo nhào hỏi tới.
Lam Cổ chủ buồn bã lắc đầu. "Mỗi lần nàng phát bệnh nỗi đau lại càng tăng lên khôn xiết. Chính vì vậy, nàng không thể tiếp tục để tướng công chịu đựng. Nàng chọn cách thắt cổ tự vẫn để kết thúc mọi chuyện. Hắn nhìn thấy thi thể thê tử treo lủng lẳng trên trần nhà liền không nói không rằng cũng lấy dây treo lên trần nhà sát bên cạnh nàng, hắn đứng lên ghế, nhìn sang nàng, khẽ nắm lấy tay nàng hôn lên tay nàng một cái, "Nàng thật xinh đẹp!". Sau đó ánh mắt có chút hờn trách yêu chiều, "Đã hứa cùng nhau đi, vậy mà nàng lại đi trước ta một bước. Đồ thất hứa! Để xem khi ta tìm được nàng sẽ phạt nàng thế nào!". Hắn xiết chặt tay nàng, nhẹ cười rồi đá chiếc ghế ra xa."
"Họ yêu nhau đến chết cũng không muốn rời nhau. Tà yêu trông thấy cười đến nhỏ lệ. Rốt cuộc tại sao nước mắt rơi, tà yêu vẫn không hiểu. Tình là gì? Tà yêu lại càng không thể hiểu được. Có lẽ tà yêu đã quá tàn ác đến nỗi không còn có tư cách để hiểu được tình yêu là gì. Tà yêu tủi nhục trốn đi vào thật sâu trong rừng mãi mãi không xuất hiện nữa. Còn về đôi phu thê đó sau khi chết đi liền biến thành một loại côn trùng nhỏ có đôi cánh hình cung đặc biệt cùng nằm về một hướng trên thân. Khi gặp bạn tình có đôi cánh hình cung khớp với cánh của mình, tạo ra một hình thù rất kỳ quái nhưng cũng rất đẹp (hình trái tim í) thì chúng sẽ mãi quấn quýt bên nhau, không bao giờ thay lòng đổi dạ. Một trong hai con chết đi, con còn lại không còn thiết sống nữa." Lam Cổ chủ xoay mặt lại, ánh mắt lam trầm mặc còn sót lại một tia tiếc thương cho kết thúc buồn của một câu chuyện.
"Nam nhân Vu tộc chúng ta chỉ cần bắt một con Đồng Liên Tương Can, thì con còn lại tự khắc sẽ tình nguyện chui vào lưới. Bọn ta mang chúng về để tạo ra một loại cổ, có tên là Cổ Tương Liên."
Lam Cổ chủ một tay nâng lên ngang eo, ôn hòa nói về Cổ Tương Liên và tầm quan trọng của loại cổ này.
"Cổ Tương Liên chỉ dùng trong Đại hôn của người Vu tộc. Nghi thức cuối cùng chính là thả cổ Tương Liên. Tân lang thả một cổ cho tân nương, sau đó thả cổ còn lại cho chính mình."
"Sao phải làm vậy?" Vô Tâm đảo mắt thắc mắc.
"Bởi vì khi thả cổ Tương Liên có nghĩa là nam nhân tình nguyện thay người mình yêu chịu đựng nỗi đau. Ngoài ra tâm linh còn tương thông với nhau. Hai người bọn họ sẽ dễ liên lạc, cảm ứng được nhau khi người còn lại gặp nguy hiểm hoặc đơn giản hơn chính là biết cảm xúc chân thật trong lòng đối phương. Nhưng nam nhân vẫn cảm ứng mạnh hơn nữ nhân một chút. Cái này giống với "thần giao cách cảm" mà Trung Nguyên các người hay nói." Lam Cổ chủ liếc sang nhẹ nhàng trả lời.
"Cổ trùng ta thả trên người nàng chính là Cổ Tương Liên. Ta nói cho ngươi biết chuyện này là muốn hỏi xem ngươi có đồng ý hay không để ta thả một cổ còn lại vào người ngươi?" Lam Cổ chủ xoay người lại, trực tiếp nói thẳng ý định.
"Tại sao ngươi lại chọn ta?" Vô Tâm thắc mắc.
"Ta thật rất muốn là người thay nàng chịu mọi thống khổ trên thế gian, muốn biết nàng hôm nay tâm tình thế nào. Nhưng nàng không thích ta. Vì vậy mà Cổ Tương Liên cũng không có tác dụng." Lam Cổ chủ thở dài, sự tiếc nuối vô vàng đã hiện lên trong mắt hắn.
Lam Cổ chủ quay quắt sang nhìn Vô Tâm đăm đăm, khẳng định chắc nịch, quyết không để Vô Tâm đôi chối, "Đêm đó người ngươi gặp trong Dẫn Tình Chú là nàng. Ngươi đừng hòng nói với ta, ngươi không thích nàng."
Vô Tâm một mực im lặng không nói lời nào. Tầm mắt thu hẹp lại chỉ còn một khoảng đất trống nhỏ trước mũi chân. Không có lắc đầu cũng không có gật đầu.
Lam Cổ chủ lại thở dài, hắn cũng không muốn Vô Tâm khó xử liền mở ra lối thoát cho hắn. "Ngươi là hoà thượng, chuyện này làm khó ngươi rồi. Ngươi không đồng ý cũng không sao, ta tìm người khác cũng được."
"Ai?" Vô Tâm nghe xong tức khắc ngẩng đầu lên, vô tri hỏi ngay.
"Chuyện này ngươi không cần bận tâm." Lam Cổ chủ lạnh lùng quay mặt đi.
"Ngươi không nói ta cũng đoán được đó là ai!" Vô Tâm tâm trạng ổn định lại, nhỏ giọng nói. Hắn liếc mắt nhìn Lam Cổ chủ phỏng đoán tâm tư y, "Bởi vì hắn không biết võ công nên ngươi mới tìm ta trước?"
"Đúng vậy." Lam Cổ chủ cũng không có ý định giấu giếm.
"Người không biết võ công, sau này có thể sẽ biết. Kẻ biết võ công, sau này cũng có thể không biết." Vô Tâm mắt rũ rượi, đôi môi tẻ nhạt mấp máy, thanh âm yếu lực.
Vô Tâm hít một hơi thật sâu, mạnh mẽ cất lên, "Ta nghĩ ngươi nên tìm hắn thì hơn. Hắn dù sao cũng thích hợp hơn ta. Hắn tuy không có võ công nhưng vẫn là một nam nhi đại trượng phu, vì nàng gánh một chút thống khổ cũng không thành vấn đề."
"Ngươi không hối hận?" Lam Cổ chủ nhẹ nhàng chất vấn chân tâm hắn.
Vô Tâm lặng yên vài giây, sau đó tay lập chưởng trước ngực, khẽ lắc đầu, trầm tĩnh nói. "...Sẽ không... Sau này quay về Hàn Thuỷ Tự chú tâm đến Phật pháp hơn một chút là được."
"Được thôi. Ta đã làm lãng phí thời gian của ngươi rồi." Lam Cổ chủ có một chút tiếc thương cho Vô Tâm. Liếc mắt đi nơi khác không nỡ nhìn.
Rõ ràng là thích lại không thể thích. Đây là chuyện của Vô Tâm, Lam Cổ chủ cũng không có ý muốn xen vào. Cuộc đời hắn do hắn tự quyết định, sau này cũng chỉ có hắn tự chịu trách nhiệm cho quyết định của mình. Không ai có quyền can thiệp cũng không ai chịu trách nhiệm thay hắn. Thế nên Lam Cổ chủ mới tôn trọng quyết định của hắn.
"Ta còn một chuyện muốn hỏi." Vô Tâm bỏ tay xuống, hối hả lên tiếng.
"Nói đi." Lam Cổ chủ nhẹ nhàng bảo.
"Quả Quả có biết chuyện ta gặp cô ấy trong mộng cảnh không?" Vô Tâm tay nắm ống tay áo, thanh âm có chút rụt rè.
"Không. Lúc đầu nàng rất hiếu kỳ cứ truy hỏi ta ráo riết. Ta không nói. Nhưng đến lúc ta định nói thì nàng không chịu nghe." Lam Cổ chủ ngước mắt lên cao, nhìn những chiếc lá đang nhẹ rơi xuống gốc cây.
"Khi nào?" Vô Tâm chân không tự chủ, liền nhít lên một chút.
"Đêm tỏ tình thất bại đó ah." Lam Cổ chủ cười khổ.
"Quả Quả sau này nàng nhất định phải thật hạnh phúc, vui vẻ. Ta không cho phép nàng vì bất cứ điều gì mà đau lòng, buồn khổ. Nếu không ta sẽ hủy diệt thứ đó."
Lam Cổ chủ nhẹ đặt một nụ hôn lên trán Quả Quả. Bao nhiêu yêu thương, sủng ái hắn đều đặt tất cả vào nụ hôn này. Hắn sẽ mãi trân trọng nàng, trân trọng thời khắc gặp gỡ nàng, trân trọng tình yêu này mãi mãi. Dù sau này "vật đổi sao dời" thì tình cảm của hắn dành cho nàng vẫn luôn đong đầy như lúc đầu, tuyệt đối không vơi đi dù chỉ 1 yocto lít (1 yL = 10^-24 L). Nhất kiến sơ tâm. Một lần gặp gỡ, trái tim ban đầu không đổi cho dù trời long đất lỡ, thiên hoang địa tàn. Trời đất còn, tình cảm này còn. Trời đất tiêu tan, tình cảm này vẫn mãi trường tồn.
"Ta hứa với huynh."
Quả Quả khép hàng mi lại, thủ thỉ. Nàng dường như cũng cảm nhận được tình cảm mãnh liệt của hắn. Nhưng nàng không thể đáp trả hắn. Dường như chính nàng cũng chưa hiểu rõ cảm xúc của chính nàng. Giữa hai người bọn họ, nàng cần có thời gian để phân định rõ ràng.
"Thua keo này ta bày keo khác. Lần sau ta sẽ cố gắng hơn. Chắc chắn sẽ thành công." Lam Cổ chủ rời khỏi Quả Quả, lấy lại tinh thần, vừa nói vừa cười.
"Hả? Lam mỹ nam, huynh...???" Quả Quả sững sốt, hai mắt to thêm một chút.
"Ta chỉ đùa thôi!" Lam Cổ chủ kẹp mũi nàng, lay lay, cười nói. "Nha đầu ngốc!"
Quả Quả nghe xong, trong lòng nhẹ nhõm. Nàng mong Lam Cổ chủ buông bỏ tình cảm này. Tương lai mai sau sẽ tìm được hạnh phúc cho riêng hắn.
"Cũng trễ rồi, ta phải quay lại, nếu không bọn họ sẽ nháo nhào lên mà đi tìm ta mất. Lam mỹ nam, mai gặp lại." Quả Quả lùi về sau hai bước, vẫy tay tạm biệt Lam Cổ chủ, rồi xoay người chạy đi.
"Nàng có muốn biết hai người bọn họ gặp ai trong Dẫn Tình Chú hay không? Ta sẽ nói cho nàng biết đáp án." Lam Cổ chủ đứng yên tại chỗ, quay đầu nhìn theo nàng, hỏi lớn.
"Không cần. Ta tự mình tìm đáp án. Như vậy sẽ thú vị hơn." Quả Quả ngoảnh mặt cười rồi lại một mạch chạy tiếp.
Lam Cổ chủ đứng đó nhìn theo bóng nàng khuất xa giữa muôn ngàn ngôi sao lấp lánh rơi. Hắn đôi môi cười chua xót, hai dòng nước mắt tuôn trên má. Lam Cổ chủ lấy tay áo lau đi nước mắt, vẫn điệu cười như cũ. "Nam nhân thà đổ máu chứ nhất quyết không rơi lệ nhưng nếu là thất tình thì có thể ah."
"Xem ra hắn thật sự rất thích Quả Quả!" Vô Tâm chăm chú kiểm soát từng cử chỉ, biểu cảm trên gương mặt băng lãnh của Lam Cổ chủ. Chỉ cần nói đến nàng, đôi mắt lam kia lại sáng lên rực rỡ như ánh bình minh trên biển.
"Ngươi quay lại bên đó tiện thể gọi Tiêu Sắt qua đây giúp ta." Lam Cổ chủ nhướng mắt nhìn về mọi người bên kia, nhẹ bảo.