Tiếng thúc ngựa vội vã. Lam y bị gió cuốn tung. Nét mặt co lại vì sự lo lắng hiện hữu. "Mong là Quả Quả đừng gặp phải Diêu Cổ Tịch Triều, đừng lạc vào Thông Thiên Tháp. Chỉ một chút nữa thôi, Quả Quả nàng phải cố chờ ta!"
"Tại sao đi mãi vẫn chỉ là cái nơi quỷ quái này!" Hồng y phất phơ, thiếu niên giang chân bước qua bước lại trên những chiếc lá xanh đỏ, ảo nảo than một tiếng.
Dừng chân trên chiếc lá đỏ, Lôi Vô Kiệt gãi đầu khó hiểu vì cảnh tượng quen thuộc trước mắt.
Gương mặt Lôi Vô Kiệt bỗng chốc nhăn nhúm lại vì cơn đau ở phía sau lan đi khắp cơ thể. Hắn cố nén đau quay đầu hé mắt nhìn xuống. Chỉ thấy một con Quỷ Dạ Ngư đang ngoạm lấy một bên bờ mông của hắn.
"Ahhhhh! Cứu mạng! Cứu mạng ah!"
Lôi Vô Kiệt hoảng sợ, lại thêm đau đớn liền ngửa mặt lên trời la hét, co chân bỏ chạy thật nhanh trên những chiếc lá xanh đỏ. Hắn vừa chạy vừa cố lắc lắc cái mông nhỏ cho Quỷ Dạ Ngư kia rơi khỏi mông hắn. Nhưng Quỷ Dạ Ngư lỳ lợm cắn mãi không nhả, vẫn kiên quyết đeo bám trên mông hắn mãi không thôi.
Kết quả Lôi Vô Kiệt bất đắc dĩ phải mang theo Quỷ Dạ Ngư chạy đến cùng trời cuối đất!
Còn về Tiêu Sắt khi rơi đến gần dung nham nóng rực, hắn khẽ khép hai mắt lại, tay vẫn nắm chặt giọt nước mắt của Quả Quả trong lòng bàn tay, đặt nhẹ lên ngực trái của hắn. Và cứ như thế để mặc cho dung nham nhấn chìm hắn, thiêu đốt hắn.
Nhưng hắn đợi mãi mà vẫn không hề cảm nhận được bất kỳ cảm giác khác lạ nào truyền đến. Tiêu Sắt thấy lạ, chợt mở mắt lên nhìn. Lúc này, bao trùm tầm mắt hắn là cả bầu trời trong xanh.
Tiêu Sắt thở dài, hắn vẫn thản nhiên bỏ mặc, rơi tới đâu thì tới. Hắn cũng không buồn quan tâm nữa. Không có Quả Quả bên cạnh, mọi thứ đối với hắn trở nên nhạt nhẽo hơn cả nước lã.
Sau đó Tiêu Sắt nhanh chóng tiếp lưng trên một mặt phẳng xù xì.
"Sao lại là nó cơ chứ?" Không cần suy nghĩ Tiêu Sắt cũng nhận ra hắn đang nằm trên đầu của con bạch tuộc thích trò tung hứng khi đó. Hắn chán chường khẽ than một tiếng.
Nhưng lần này con bạch tuộc có vẻ ngoan ngoãn hơn lần trước. Hay vì nó ngủ say nên không phát hiện Tiêu Sắt rơi xuống đầu nó? Mà nó lại không có bất kỳ động tĩnh nào.
Như vậy đối với Tiêu Sắt lại càng tốt. Hắn lúc này chỉ muốn lười biếng an tĩnh nằm một chỗ. Tiêu Sắt một tay gối sau gáy. Tay kia từ trên ngực đưa đến trước mắt rồi nhẹ mở ra. Say sưa chăm chú nhìn vào lòng bàn tay. Nơi mà giọt nước mắt của Quả Quả đã không còn vương trên đó nữa. Nhưng trong mắt Tiêu Sắt, giọt lệ của nàng vẫn hiện hữu ở đấy.
Tiêu Sắt ngẩn ngơ rồi bất giác miệng ngâm thành một bài thơ:
"Tình tựa gió thoảng,
Nhẹ thổi vào lòng.
Nặng nỗi tương tư!"
Tiêu Sắt từ từ hạ tay xuống, ngước mắt nhìn lên trời, mặt đầy suy tư, "Không biết bây giờ hai người họ thế nào rồi? Có xảy ra chuyện gì hay không?"
Tiêu Sắt cũng biết ở trong Thông Thiên Tháp sẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Chuyện hắn lo lắng cũng không phải chuyện này mà là một chuyện khác. Một chuyện rất quan trọng với hắn. Một chuyện khiến hắn cực kỳ tò mò, cực kỳ thấp thỏm lo sợ không yên.
Trên bầu trời trong xanh ấy đột nhiên hiện ra hình ảnh Quả Quả vì Tiêu Sắt rơi xuống dung nham mà khóc lóc khổ sở. Có lẽ vì nàng đã chiếm trọn tim hắn, tâm trí hắn, nên trong mắt hắn đâu đâu cũng có thể nhìn thấy hình bóng nàng.
"A đầu ngốc!" Tiêu Sắt xót xa trong dạ liền mắng yêu một tiếng.
Lát sau, lại hiện lên hình ảnh Quả Quả đang vui tươi nở nụ cười. Một nụ cười trong trẻo đến rực rỡ. Khiến Tiêu Sắt trông thấy, khóe môi hắn cũng vô tri vô giác tự khắc cong lên theo.
"Sương mù ngũ sắc?" Vô Tâm tự khắc cau mày.
Trước mắt Vô Tâm và Quả Quả lúc này là một màng sương mù dày đặc với năm màu đỏ, vàng, trắng, lục và lam xen lẫn vào nhau.
"Bên trong ẩn chứa nguy hiểm đến mức nào?" Quả Quả nghiêng đầu liếc nhìn màng sương rồi bước tới hỏi Vô Tâm.
"Ta hoàn toàn không biết gì về sương mù ngũ sắc này!" Vô Tâm bất lực lắc đầu.
"Nhưng chúng ta phải cứu Tiêu Sắt và Tiểu Kiệt. Bốn người chúng ta phải cùng nhau thoát ra ngoài!" Quả Quả hơi cúi đầu, hai tay hình quả đấm siết chặt rồi ngẩng đầu lên nhìn vào sương mù ngũ sắc như muốn xuyên thủng cả màng sương dày.
"Vậy nên chúng ta càng phải tiến vào!" Vô Tâm thu hẹp đồng tử, quả quyết nhìn thẳng vào sương mù trước mặt, lòng không nao núng, dù biết rõ nguy hiểm trùng trùng đang đợi sẵn.
Vô Tâm liền quay người, bàn tay giang rộng, chìa về phía Quả Quả, nhẹ bảo.
"Quả Quả đưa tay cho ta!"
Quả Quả không cần suy nghĩ, nhanh chóng vươn tay nắm lấy bàn tay Vô Tâm ở trước mắt.
Vô Tâm hạ mắt nhìn xuống bàn tay nhỏ nhắn của nàng, từng ngón thon dài, nõn nà như ngọc, đang đặt trên tay hắn. Thanh âm thỏ thẻ mà uy nghiêm như tuyên hệ, cất lên.
"Cho dù có xảy ra bất kỳ chuyện gì, cũng tuyệt đối không được phép buông tay!"
Đây chính là lời Vô Tâm muốn căn dặn nàng. Và đây cũng chính là lời hứa mà hắn tự hứa với bản thân mình sẽ không buông tay nàng dù cho thiên hoang địa tàn.
"Sẽ không đâu!" Quả Quả siết chặt bàn tay lại một chút, mắt đinh ninh nhìn vào hai bàn tay đang nắm chặt vào nhau, quả quyết nói. "Ta hứa đấy!"
"Ta sẽ bảo hộ cô chu toàn! Đây cũng là lời hứa của ta!" Vô Tâm cũng siết chặt bàn tay lại thêm một chút, nhìn thẳng vào mắt Quả Quả, lẫm liệt cất tiếng.
"Ta tin tưởng ngươi!" Quả Quả nhìn sâu vào mắt Vô Tâm, ánh mắt nàng dường như biết cười.
Sau đó, Quả Quả hạ tay hai người xuống. Nàng bước tới gần Vô Tâm hơn một chút, cùng lúc các ngón tay nàng từ từ len lỏi vào từng ngón tay Vô Tâm. Mười ngón tay cứ tự nhiên đan vào nhau, hai lòng bàn tay áp lại. Họ dễ dàng cảm nhận được hơi ấm của đối phương. Quả Quả hí hửng cười trộm. Rồi nhìn sang Vô Tâm tỉ mỉ dặn dò.
"Nhưng ngươi cũng phải bảo vệ bản thân mình thật tốt. Có như vậy mới đủ sức bảo vệ ta. Có hiểu không?"
"Hảo!" Vô Tâm chợt nghe trong lòng rung rinh, rồi gật đầu một cái. "Trong sương mù, tầm nhìn bị hạn chế rất nhiều, chúng ta phải thật cẩn thận!"
"Được rồi! Xông lên!" Quả Quả nghe xong, không những không sợ hãi, ngược lại còn vui vẻ hào hứng kéo Vô Tâm cùng chạy vào trong sương.
Vô Tâm và Quả Quả mới vừa bước vào màng sương ngũ sắc liền bị sương giá bao trùm. Họ chợt nhận được một cơn rét lạnh đến thấu xương. Một thoáng lại chợt nghe trong lòng râm rang nóng hực đầy khó chịu. Dường như những chuyện cũ, những biến động, những cảm xúc nguyên thủy đã qua từ tận đáy lòng họ, hết thảy đều bị khơi lại một cách triệt để.
Tầm mắt mờ mịt nhìn không rõ quanh cảnh trước mặt. Giờ đây mọi thứ trở nên rất mờ ảo. Thật thật ảo ảo khó mà phân biệt được. Đến cả Quả Quả ở ngay bên cạnh Vô Tâm, hắn cũng mơ hồ như ảo như thật, nhìn thấy mà không thấy rõ từng ngũ quan trên mặt nàng. Có vẻ như thời khắc này đến cả Quả Quả cũng không chắc là thật. Chỉ có mười ngón tay vẫn đan vào nhau kia mới là thật một trăm phần trăm. Bởi vì họ luôn cảm nhận được hơi ấm của nhau truyền qua. Hai người liền siết chặt tay hơn, đến nỗi họ có thể nghe được khe khẽ tiếng mạch đập của người kia. Ở trong màng sương mù nguy hiểm này họ nhất định phải nắm chặt, giữ chặt lấy nhau.
Vô Tâm vội quàng tay qua, thủ hờ trước eo nhỏ của Quả Quả để nàng lùi về phía sau hắn một chút, giúp hắn thuận tiện bảo vệ nàng chu toàn hơn, hắn cũng an tâm hơn vài phần. Bàn chân hắn bắt đầu mò mẫm từng bước từng bước thật chậm tiến từ từ về phía trước.
"Cẩn thận!" Vô Tâm bỗng cảm nhận được điều bất ổn. Ngữ âm phát ra được lan đi xa rồi vọng lại. "Sương mù ngũ sắc đang luân chuyển!"
"Giống Cô Hư Trận?" Thanh âm của Quả Quả cũng như xa như gần truyền đến tai Vô Tâm.
"Không! Nếu là Cô Hư Trận chúng ta có thể dùng Thính Phong Biện Vị như Đường Liên và Lôi Vô Kiệt. Nhưng sương mù ngũ sắc này còn lợi hại hơn cả Cô Hư Trận. Khi mà tất cả sương khí đều cùng một lúc không ngừng di động. Dù có dùng Thính Phong Biện Vị cũng vô dụng. Chúng ta không thể chống đỡ nổi vì chúng ta đang bị màng sương bao lấy!"
Đúng như Vô Tâm nói cơ hồ trước mặt sau lưng, bên trái bên phải, phía trên phía dưới, tám phương mười hướng những luồng sương khí ngũ sắc đều tùy thời cùng nhau luân chuyển. Tuyệt nhiên không có cách ứng phó. Không phải chỉ là mấy cái quỷ trảo đầy sát khí kích tới hay ngăn cách âm thanh với bên ngoài như Cô Hư Trận. Mà sương mù ngũ sắc này còn mang đến những cảm giác vô cùng bức bách, hừng hực, khó chịu trong lòng như muốn hắc hóa.
"Đây là... Sương Khí Linh?" Vô Tâm ngần ngại, âm thanh như có chút run rẩy khiếp sợ vang lên.
Khóe môi tà mị cong lên cười hiểm. "Sương mù ngũ sắc là sự quy tụ hỉ nộ ái ố bi của âm linh nên nó liền có năm màu đỏ vàng trắng lục lam. Chính vì vậy Sương Khí Linh lấy những cảm xúc con người, làm thức ăn. Bằng cách xuyên vào tim họ, đục khoét sâu vào những vết thương, những nỗi sợ hãi của họ. Từ từ gặm nhấm những xúc cảm mà họ trãi qua cho đến khi bị Sương Khí Linh ăn hết không còn một xúc cảm nào nữa. Thì họ sẽ chết! Nội tâm người nào càng có nhiều vết thương, nhiều ưu ức, thống khổ sẽ là con mồi ngon cho Sương Khí Linh nhâm nhi."
"Các ngươi đã bước vào sương mù ngũ sắc thì không cách nào thoát khỏi Sương Khí Linh!"
Các Sương Khí Linh ngũ sắc lúc này đang tựa như đang khóc đang cười, mặt nộ mặt than, lảng vảng vờn quanh Vô Tâm và Quả Quả. Vô Tâm và Quả Quả muốn tránh cũng không biết nên tránh theo hướng nào vì họ đã hoàn toàn bị sương mù bao trùm. Và Sương Khí Linh đang được dịp tung hoành.
"Thật mong chờ! Ta muốn xem xem trong tim các ngươi giấu những gì???"
"Đi!"
Nam nhân hắc bào, phất tay chỉ về hướng Vô Tâm và Quả Quả hô một tiếng. Các Sương Khí Linh lập tức xuyên vào cơ thể Vô Tâm và Quả Quả. Vô Tâm liền quay sang chắn trước Quả Quả, hai tay nắm lấy vai nàng, hai gương mặt đối diện nhau, mười ngón tay kia vẫn đan chặt vào nhau không rời. Các Sương Khí Linh vì vậy cứ thi nhau xuyên vào lưng hắn. Quả Quả mờ mờ ảo ảo như nhìn thấy những nét mặt đau đớn của Vô Tâm vì nàng mà cam chịu để cho Sương Khí Linh xuyên vào trong tim hắn.
"Vô Tâm!" Quả Quả đau lòng hốt hoảng thét lên một tiếng.
Chỉ mờ nhạt thấy rằng Vô Tâm vô lực đổ người ngã xuống vai Quả Quả. Những Sương Khí Linh còn lại liền lao tới xuyên nhập vào trong tim Quả Quả. Khiến nàng cũng ngã xuống bất tỉnh.
Hồi sau Quả Quả dần tỉnh lại, nàng nhận ra mình đang nằm trên người Vô Tâm. Quả Quả vội ngước mắt nhìn lên gương mặt hắn. Nhưng Vô Tâm vẫn chưa tỉnh, hai mắt vẫn nhắm lại, nằm bất động ở đấy. Quả Quả vội ngồi dậy, bàn tay đang nắm chặt tay hắn vẫn không buông như lời hai người từng hứa. Tay kia nàng lo lắng liền vỗ vỗ vào má Vô Tâm gọi hắn tỉnh dậy. "Vô Tâm! Vô Tâm! Tỉnh lại đi!"
Tuy gấp gáp, sốt ruột nhưng Quả Quả vẫn có thể cảm nhận được làn da mềm mại, mịn màn như trẻ nhỏ nơi gò má của Vô Tâm. Vô Tâm bị Quả Quả vỗ má đến đau liền nhăn mày, hàng mi từ từ hé lên.
"Vô Tâm ngươi tỉnh rồi!" Quả Quả mừng rỡ đỡ Vô Tâm ngồi dậy.
"Ngươi có thấy trong người không khỏe chỗ nào không?" Quả Quả nhìn tổng thể Vô Tâm một lượt, tay kia rờ dọc theo cánh tay hắn, sốt sắng hỏi han.
"Yên tâm! Ta không sao!" Vô Tâm nắm lại cánh tay Quả Quả, khẽ lắc đầu, ánh mắt nhìn về Quả Quả như biết nói.
"Đây là đâu?"
Lúc này, Vô Tâm mới đưa mắt nhìn ra chung quanh, ngỡ ngàng cảm thán. Quả Quả cũng nhìn theo ánh mắt Vô Tâm. Hai người mới kịp nhận ra sương mù ngũ sắc đã biến mất từ lúc nào. Thay vào đó là một mảng đen u tối bao phủ cảnh tượng xung quanh.
"Huyễn mộng???" Nam nhân hắc bào kinh ngạc, sờ cầm nghĩ ngợi, trong lòng không khỏi có chút chấn động, "Thật dị thường!!!"
Trong sương mù ngũ sắc, khi bị Sương Khí Linh đục khoét ký ức, thì người đó sẽ trãi qua chuyện cũ một lần nữa. Những cảm xúc đó sẽ dần bị Sương Khí Linh thu lấy. Cho đến khi người đó không còn ký ức cũng không còn cảm xúc thì sẽ như người mất hồn, không biết cười, không biết khóc, không đau lòng cũng không ái không phẫn. Thần trí không bình thường, đờ đẫn, lởn vởn như thây ma. Sống mà như chết!
Nhưng Vô Tâm và Quả Quả lại không như vậy. Hai người họ lại mở ra được huyễn mộng. Một trường hợp ngoại lệ cực kỳ hiếm gặp khi bị Sương Khí Linh xuyên vào cơ thể. Song độ nguy hiểm lại tăng lên bội phần và xác suất thành công thoát ra khỏi sương mù ngũ sắc lại càng lùi về không. Khi nhập huyễn mộng cái giá phải trả nếu thất bại chính là thân thể tiêu tán liền biến thành Sương Khí Linh hòa vào sương mù ngũ sắc, mãi mãi không thể siêu sinh.
Từ trong màng đen đó dần hiện ra những bóng người quen thuộc ở phía sau bước đến. Một đôi nam nữ thoạt nhìn tuổi đã ngoài tứ tuần. Nam nhân trung niên trên người một cổ âu phục tươm tất, ngũ quan sáng ngời. Nữ nhân quý phái như một vị phu nhân thanh cao, trên người mặc một bộ váy hợp thời, đẹp mắt.
"Tiểu tình nhân!"
"Kẻ thù nhỏ!"
Và bên kia là một ông lão tuổi đã ngoài lục tuần, trên người một trường tăng bào đơn sơ, dáng người lưng còng lom khom đi tới.
"Vô Tâm!"
Khi nghe được những âm thanh vô cùng thân thuộc truyền tới, Vô Tâm và Quả Quả liền quay lưng nhìn lại. Con ngươi chợt rúng động, hai đôi mắt liền mở to thêm. Cánh môi lẩy bẩy, tha thiết vỡ òa gọi một tiếng.