Hồ Lộ
nấu hai tô mì gói đặt trên bàn rồi nói: “Ăn tạm đi.”
Thiếu
niên gắp sợi mỳ kinh ngạc xem xét một hồi: “Sao giống con sâu quá vậy?” Hồ Lộ
sặc hết mì ra, lập tức không muốn ăn nữa. Thiếu niên nghi hoặc nếm một miếng,
đột nhiên mắt hắn sáng lên, không nói lời nào lập tức ăn sạch sẽ tô mì.
Uống
sạch nước soup, hắn bưng cái tô không mở to mắt nhìn Hồ Lộ: “Thêm một tô nữa.”
Hồ Lộ
hết lời nhìn hắn: “Rốt cuộc cậu đói đến mức nào vậy?” Rồi cô lại nghĩ, đứa trẻ
này chắc ba ngày không ăn rồi, còn có thể đuổi theo xe buýt qua 6 trạm coi như
đã là kỳ tích. Má thiếu niên ửng đỏ, nhưng lập tức lại bày ra bộ mặt ngạo mạn:
“Hừ, cho ngươi một cơ hội hầu hạ ta đó, còn không mau đi đi.”
“Tên
tiểu quỷ này không biết ăn nói cho đàng hoàng hả.” Hồ Lộ lầm bầm vài câu, nhưng
vẫn tốt bụng đi nấu mì gói cho hắn. Thếu niên bưng tô mì cười hạnh phúc, ngay
cả cái tai trên đỉnh đầu cũng vui vẻ động đậy.
Khoan
đã… tai động đậy?
Hồ Lộ
chớp mắt, không nhịn được hiếu kỳ, lấy tay véo véo cái tai trên đỉnh đầu thiếu
niên, trong khoảnh khắc, biểu hiện của cô trở nên huyền diệu vô cùng, lông
nhung nhung, vừa mềm vừa ấm, là tai thật đó… nhưng mà, nếu cái tai này là thật…
Hồ Lộ
hít một hơi lạnh, thiếu niên chu miệng kỳ quái ngẩng đầu lên nhìn cô, Hồ Lộ
nhìn thấy rõ ràng đôi mắt đỏ của hắn, vốn không phải là đeo kính sát tròng!
Cô rét
lạnh trong lòng, liên tục thụt lùi, cuối cùng chân mềm ra ngã trên mặt đất. Toàn
thân cô run run: “Cậu cậu… cậu là là… yêu yêu yêu…”
Thiếu
niên nghĩ lại thứ mình thấy trên màn hình đối diện tòa nhà mấy ngày nay, tiếp
lời đáp: “Check it out!”
Hồ Lộ
trắng mắt, đột nhiên ngừng thở, không biết là do quá sợ hãi hay là quá tức
giận.
Thiếu
niên uống sạch ngụm soup cuối cùng trong tô, xem xét Hồ Lộ đang nằm trên đất
một hồi rồi nói: “Nể tình đồ ngươi làm cho ta cũng không tệ, ta đại phát từ bi
cho ngươi hầu hạ ta một thời gian đó.” Hắn vô cùng cảm khái lắc đầu thở dài:
“Nhân từ với con người ngu xuẩn như vậy, ta thật quá lương thiện rồi.”
Lúc Hồ
Lộ tỉnh lại thì phát hiện trời đã không còn sáng, còn mình thì nằm trên sàn ngủ
một đêm như xác chết, eo và vai đau như sắp gãy. Hồ Lộ gõ đầu, nghi ngờ là hôm
qua mình bị người ta bỏ thuốc, lại còn gặp yêu quái nữa chứ. Cô sờ trán cười
cười rồi đứng dậy.
“Tỉnh
rồi à? Tốt lắm.”
Thiếu
niên áo sáng màu đang ngồi trên sô pha, bá đạo vắt chân, kiêu ngạo nhìn cô, đôi
tai trên đỉnh đầu cũng ra vẻ mà rung rung. Hồ Lộ ngẩn ra, rồi cô tự tát vào mặt
mình một cái, quay người đi vào trong phòng. Cô che mắt lẩm bẩm: “Hồ Lộ, mày
vẫn đang ngủ mơ thôi.”
“Đứng
lại.” Cô không dừng bước. Thiếu niên lại nói, “Ta không cố ý tổn hại ai, nhưng
thỉnh thoảng giết một hai người cũng không có gì to tát lắm.”
Thân hình
Hồ Lộ cứng lại, không dám đối diện với hiện thực: “Không… Đừng nói cậu là yêu
quái chứ.”
“Không
sai, ta là yêu.”
Hồ Lộ
nước mắt đầy mặt, không nói nên lời, hôm qua đầu óc cô bị gì vậy, dám nhặt một
người lạ về nhà, bây giờ cuối cùng bị báo ứng rồi. Cô quay người lại, vẻ mặt
thê thảm: “Sức khỏe tôi không tốt, không có tinh khí cho cậu hút đâu, trên lầu
nhà tôi là một huấn luyện viên thể hình… thể chất anh ta được lắm.”
“Ta nói
rồi, không cố ý tổn hại ai.” Thiếu niên đứng dậy, từ từ lại gần Hồ Lộ, hắn
giương cằm, ngạo mạn nói, “Con người thấp hèn, làm thị nữ cho ta đi.”
Hồ Lộ
im lặng hồi lâu: “Gì?”
“Tối
qua ta đã nói rồi, ta đến đây để tìm kiếm huynh trưởng, nhưng những thứ ở đây…
e hèm, có chút gì đó ngoài dự liệu của ta. Ta miễn cưỡng cho phép ngươi làm
người hầu của ta, hầu hạ việc ăn ở cho ta, cho đến khi ta tìm được huynh trưởng
đem về mới thôi?”
“Tôi?”
Hồ Lộ nghẹn lời, “Tại sao lại là tôi?”
“Vì đồ
ăn ngươi làm được lắm.”
Hồ Lộ
ngẩn ra, oan uổng kêu lớn: “Mì gói ai làm cũng có mùi vị như nhau thôi, tôi
tặng cậu một thùng, cậu đi tìm người khác đi!”
Thiếu
niên cau mày: “Ngươi đã biết bí mật của ta nhưng lại không muốn hầu hạ ta, vậy
thì đi hầu hạ Diêm vương đi.” Hắn mắt đỏ lên, móng tay dài ra hơn một tấc.
Hồ Lộ
khóc: “Không không, tôi bằng lòng hầu hạngài, cam
tâm tình nguyện, nhưng hạnh phúc đến quá đột ngột nên tôi nhất thời chưa phản
ứng kịp thôi.”
Lúc này
thiếu niên mới vừa ý gật đầu: “Ừ, thái độ không tệ, vậy chúng ta đi thôi.”