Tiểu
Thiển vội vã chạy ra khỏi tháp Xá Lợi, một mạch chạy đến phía Đông của Thiên
cung, lúc này trăng trên trời rất tròn, phủ sắc tím lên cả Thiên giới, lúc Tiểu
Thiển chạy đến đầu đường mòn thì gặp khó khăn, vừa hay thấy một tìm tiên tử áo
hồng từ xa đi đến, nàng vội chạy tới phía trước giật áo người ta lại nói: “Tiên
cô tiên cô! Ta hỏi đường, cái… cái…”
Tiên tử
tốt tính cười nói: “Ta tên Diệp tử, ngươi đừng vội, có gì từ từ nói.”
“Ta
muốn hỏi cái đài cao ở góc phía Đông của Thiên cung phải đi thế nào? Cái đài
cao có đốt lửa đó.”
“Ngươi
nói Tru Tiên đài à? Đi bên này.” Diệp tử chỉ đường cho nàng, rồi lại nhìn nàng
kì quái, “Đêm hôm thế này ngươi đi đến chỗ ghê sợ đó làm gì.”
“Tru
Tiên đài?” Tiểu Thiển hơi ngẩn ra, “Nhưng ta phải xuống đó tìm bảo dược, người
ta thích nhất bệnh rồi, hắn rất khó chịu, dưới đó có bảo dược có thể cứu hắn.”
“Ngươi
đang nói đùa phải không, dưới Tru Tiên đài vạn vật đều bị diệt, làm gì có bảo
dược.” Tay Tiểu Thiển lỏng ra, nàng ngây ngốc. Diệp tử vỗ vai nàng: “Khuya thế
này rồi mau về cung mình nghỉ ngơi đi, ngươi là tiểu Đăng linh của phủ Tiên
quân nào vậy, có cần ta tiễn ngươi một đoạn không?”
“Ngươi
nói… Đăng linh cái gì?” Tiểu Thiển khựng lại, “Ta là Đăng linh? Ta là… Đăng
linh.”
Rất
nhiều chuyện dường như vào lúc này đã được xâu chuỗi lại với nhau, Thương Hạo
không muốn tiết lộ lai lịch của nàng, Trường Minh đăng, còn có bảo dược dưới
Tru Tiên đài. Tiểu Thiển không ngốc, nếu đến bây giờ nàng vẫn không nghĩ ra
then chốt trong đó thì cũng thật quá lãng phí bộ dạng tiên nhân này rồi.
Nhưng
mà nàng không muốn tin đây là sự thật, Thương Hạo nàng thích nhất lại là người
muốn nàng chết nhất trên thế gian này.
“Tiểu
Đăng linh, ngươi ở đâu?” Giọng Diệp tử dần dần bay xa bên tai Tiểu Thiển, nàng
thất thần loạng choạng vài bước, khi Diệp tử còn chưa phản ứng kịp thì nàng đã
co chân chạy mất, vẫn chạy về hướng Đông.
Mãi đến
khi trời sáng thì chuyển động của xích vàng mới từ từ dừng lại, thần trí của
Thương Hạo dần dần tỉnh táo, hắn đưa mắt nhìn bốn phía, không thấy bóng dáng
của Tiểu Thiển, trong lòng hắn đột nhiên dâng lên một nỗi bất an, còn mang theo
chút hoảng hốt, hắn lập tức dùng Linh Tê thuật gọi Tiểu Thiển mấy tiếng.
Một hồi
lâu sau bên kia mới truyền đến tiếng trả lời nhẹ nhàng của Tiểu Thiển. Thương
Hạo lập tức nổi giận: “Ngươi đang ở đâu?”
“Thương
Hạo…” Giọng nàng có chút bàng hoàng, còn ẩn giấu tiếng khóc, “Ngươi bị giam ở
đó bao lâu rồi? Hai sợi xích vàng đó nhất định là khiến ngươi đau đớn lắm. Ta…”
Nghe
thấy nàng khóc, đôi mày Thương Hạo nhíu mắt lại, giọng điệu hung dữ: “Ta đau
hay không liên quan gì đến ngươi, mau về đây cho ta.”
“Thương
Hạo, Tiểu Thiển thương ngươi. Ta biết cách thả ngươi ra khỏi tháp rồi.”
“Ngươi
đang ở đâu?” Giọng Thương Hạo hơi khàn đi, nỗi bất an trong lòng khiến tay hắn
nắm chặt thành quyền.
“Tru
Tiên đài.”
Thương
Hạo im lặng hồi lâu, Tiểu Thiển đã có thể nói ra ba chữ “Tru Tiên đài” thì nhất
định đã biết nhân quả bên trong, hắn thở dài, nhắm mắt: “Ngươi…”
Ngươi
quay lại đi.
Lời này
còn chưa nói ra thì Tiểu Thiển đã lên tiếng: “Thương Hạo, vốn chẳng có bảo dược
gì cả, chẳng có pháp thuật tránh lửa gì cả, ngươi chỉ là… chỉ là muốn lừa ta
nhảy xuống Tru Tiên đài khiến ta hồn phi phách tán thôi.” Tiểu Thiển vốn không
phải là một linh vật kiên cường, nói xong câu này thì bèn khóc, “Thương Hạo,
ngươi không thích ta, ngươi muốn giết ta.” Giọng nàng nghẹn ngào, chắc là đã
khóc lem luốc cả mặt rồi.
Thương
Hạo cau mày nói: “Ngươi ở đó nói năng bậy bạ gì vậy hả!”
Tiểu
Thiển ngắt lời hắn, lớn tiếng nói: “Nhưng mà ta thích ngươi! Ta thích ngươi
nhất! Ngươi đã nói với ta thì ta không thể không làm…”
Nghe
trong lời nàng có ý quyết tuyệt, Thương Hạo giận đỏ mắt: “Tiểu Thiển! Ngươi dám
tự ý…”
“Thương
Hạo, ta sẽ không làm vướng chân ngươi nữa.”
Nói
xong Linh Tê thuật đột nhiên bị gián đoạn. Trong lòng Thương Hạo trống rỗng,
hắn dời mắt nhìn sang ngọn Trường Minh Đăng trên đất, ngọn lửa không tắt bỗng
nhảy lên, sau đó hỏa thành một luồng khói xanh, đèn… tắt rồi.
Tháp Xá
Lợi giam cầm hắn mấy trăm năm bắt đầu từ từ rung chuyển, xích vàng xuyên qua
xương tỳ bà và khóa tứ chi hắn rơi xuống, thế gian vốn vô cùng huyên náo, nhưng
bên tai hắn chỉ còn một mảng lặng thinh. Hắn nhìn chăm chăm vào ngọn đèn đã
tắt, bên tai dường như nghe thấy giọng nói mềm mại của Tiểu Thiển “Ngươi luôn ở
đây với ta, ngươi chính là nhà của ta.”
Nha đầu
ngốc…
Rõ ràng
là nàng luôn ở đây với ta mà.
Thân
thể thiên ma khiến vết thương liền lại rất nhanh, tháp Xá Lợi không còn bị
phong ấn bó buộc, thần lực thông thiên hồi phục, hắn chậm bước đi đến trước
Trường Minh đăng, nhẹ đặt nó vào trong lòng.