Tiêu
Mặc Niên bị cắt đứt gân tay gân chân, người Trung nguyên treo hắn trên cửa
thành, trong tối tăm, hắn chỉ thấy Nhược Thủy một thân hắc y nhuốm máu từ xa
bước tới, trường kiếm trong tay nàng đẫm máu tươi, nhìn thấy hắn Nhược Thủy tựa
như đang cười: “Tiêu Mặc Niên, trời tối rồi, chúng ta về nhà thôi.”
Một
thanh đại đao chém xuống lưng Nhược Thủy, nụ cười trên môi nàng còn chưa kịp
tắt…
“Nhược
Thủy!”
Ánh
trăng Nam Cương như nước, Tiêu Mặc Niên bừng tỉnh, đầu đầy mồ hôi lạnh. Cảnh
trong mộng như vẫn còn, hắn ôm lồng ngực đang đau đớn như bị xé rách. Bên ngoài
cửa sổ một bóng đen lướt qua, Tiêu Mặc Niên hét lên: “Ai đó!”
“Không
Niệm đại sư.” Một giọng nói nữ nhân vang lên trong đêm tối, “Ta tên A Chước, là
người của Võ lâm Minh chủ Thượng Quan Kỳ Hoa.” Tiêu Mặc Niên im lặng xem xét
bóng đen trong góc, A Chước không để tâm đến thái độ của hắn, chỉ cười nói:
“Đại sư bị Ma đầu kia giam cầm ở đây trong lòng chắc vô cùng thống hận, A Chước
có cách giúp đại sư thoát khỏi chốn này.”
A Chước
đặt dưới đất một bình sứ thanh hoa nhỏ: “Vãng sinh cưu, độc dược của Trần quốc
cổ xưa, đương kim không ai có thể giải, thuốc này chắc chắn có thể kết liễu
mạng sống của Ma đầu kia.”
Tiêu
Mặc Niên cụp mắt, không biết đang suy nghĩ điều gì.
“A
Chước chờ tin tức tốt lành của đại sư, cáo từ.” Nói xong bóng nàng ta lập tức
biến mất như lúc đến. Hơi thở của người trên mái nhà cũng theo đó biến mất.
Tiêu Mặc Niên nhìn bình Vãng sinh cưu, thần sắc trầm ngâm.
Hôm
sau, Tiêu Mặc Niên chủ động mời Nhược Thủy dùng bữa trưa, đây là lần đầu tiên
sau khi hắn và Nhược Thủy trùng phùng, Nhược Thủy cũng không từ chối. Sau khi
bước vào cửa, cho tả hữu lui hết, nàng đóng cửa gỡ khăn đen che mặt, cười nhạt
nhìn Tiêu Mặc Niên: “Thật hiếm có.”
Tiêu
Mặc Niên cong môi cười, chủ động rót rượu cho Nhược Thủy: “Mấy ngày nữa là về
Nam Cương rồi nhưng chúng ta lại chưa từng ăn một bữa cơm tử tế nào.”
Nhược
Thủy ngồi xuống, đón lấy ly rượu trong ty Tiêu Mặc Niên, nàng cười nhìn hắn:
“Sao huynh không uống một chút?” Tiêu Mặc Niên lắc đầu: “Không cần.” Sắc môi
Nhược Thủy hơi trắng đi, nàng đặt ly rượu xuống, nụ cười trên mặt biến mất.
Trong
lòng Tiêu Mặc Niên đắng chát, nhưng hắn vẫn hỏi: “Không muốn uống rượu sao?”
“Ha
ha!” Nhược Thủy bỗng nhiên cười thành tiếng, tay đưa lên ngẩng đầu uống hết
rượu trong ly, nhanh đến mức Tiêu Mặc Nhiên cũng ngẩn ra, ly rượu bị Nhược Thủy
ném mạnh xuống đất, tiếng vỡ khiến sắc mặt Tiêu Mặc Niên trắng bệch.
“Vãng
sinh cưu, Vãng sinh cưu… Tiêu Mặc Niên, huynh chán ghét ta đến vậy sao, hận
không thể chính tay giết ta sao?”
Sắc mặt
Tiêu Mặc Niên trắng bệch như tờ giấy, ngón tay hắn run run muốn níu lấy Nhược
Thủy nhưng bị nàng tránh đi, hắn thất thần lẩm bẩm: “Muội biết, muội biết nhưng
tại sao vẫn uống… rõ ràng muội biết…”
Ánh mắt
Nhược Thủy lạnh lùng nhìn Tiêu Mặc Niên: “Ly rượu này đã uống hết, tế những năm
tháng trước đây, tế nhân duyên của chúng ta. Tiêu Mặc Niên, từ nay về sau huynh
và ta ân đoạn nghĩa tuyệt, không còn quan hệ.”
Đây là
những lời Tiêu Mặc Niên muốn nghe, nhưng không phải bằng cách thức quyết tuyệt
như vậy, hắn bước lên muốn bắt mạch cho Nhược Thủy, nhưng bị nội lực mạnh mẽ
đẩy ra. Nhược Thủy ôm ngực đeo khăn lên lại, cao giọng nói: “Người đâu, đưa tên
hòa thượng này đi, đuổi ra khỏi Nam Cương, trong vòng trăm năm không cho hắn
bước vào một tấc đất của Nam Cương.”
Nàng
vẫn không thể ra tay hạ sát hắn, nhưng cũng không thể tàn nhẫn với chính mình.