Nam
nhân ngẩn ra nhìn nụ cười khẽ trên mặt Cầm Yểu, còn chưa kịp trả lời thì trong
Dịch trạm xông ra mấy tên quan binh khác, tay cầm đại đao chĩa vào Cầm Yểu:
“Điêu dân to gan! Dám đến cướp tù!”
Bị
người khác ngắt lời, Cầm Yểu bất mãn đứng dậy, ánh mắt dừng trên người bọn họ:
“Ta cướp đó, các ngươi muốn làm thế nào?”
Mấy tên
quan binh nhìn nhau rồi lại nhìn đồng bọn đang hôn mê trong chuồng ngựa, nhất
thời không ai dám trả lời.
Thần
quan trên lầu hai thấy vậy vội chạy xuống, lễ phục Thần quan của Vương triều
Đại Tấn trên người hắn khiến tất cả người có mặt đều hoảng hốt, vừa xuống lầu
hắn đã quát mắng mấy tên quan binh: “To gan! Được gặp tôn dung của Quốc sư mà
còn không cúi đầu hành lễ!”
Quốc
sư, Thông thần giả của Vương triều.
Nghe
tiếng hét của Thần quan, mấy tên quan binh chân mềm nhũn, lập tức phủ phục
xuống đất, dân chúng xung quanh cũng lũ lượt quỳ xuống.
Cầm Yểu
nhíu mày, nàng không thích khấu bái như vậy, khiến nàng cảm thấy mình giống như
một tấm bia chỉ đùng dể bái tế. Nàng lại đưa tay ra với nam nhân dưới đất:
“Theo ra rời khỏi chỗ này được không?”
Nam
nhân vẫn ngơ ngẩn nhìn nàng đến si ngốc. Hắn im lặng, sau đó ánh mắt lại rơi
xuống chân mình. Đôi chân bị xiềng xích nặng nề cứng rắn kìm kẹp, mắt cá đã bị
rách da.
Hắn là
tù nhân, không có tư cách lựa chọn.
Cầm Yểu
thuận theo ánh mắt hắn nhìn thấy xiềng xích, đôi chân to của nam nhân co về
phía sau, dường như hơi bối rối và xấu hổ. Hành động nhỏ này của hắn khiến lòng
Cầm Yểu hơi khó chịu, nàng xoay tay, trong tay áo chui ra một thanh đoản kiếm,
chỉ nghe “đinh” một tiếng, xiềng xích lập tức bị đứt làm đôi.
Đón lấy
ánh mắt ngạc nhiên của nam nhân, Cầm Yểu cười nhẹ: “Theo ta về đi.”
Ánh
nắng giữa hạ chói chang đến đau mắt, nam nhân cúi đầu, gật đầu nhẹ đến mức gần
như không thấy được. Cầm Yểu cười vui vẻ, nàng cúi người kéo tay phải dính đầy
bụi và máu của nam nhân, dìu hắn đứng dậy từ dưới đất.
Đám
quan binh quỳ một bên run rẩy hồi lâu, cuối cùng liều chết mở lời: “Bẩm Quốc
sư… mấy… mấy kẻ này đều là yếu phạm, phải lưu đày biên cương…”
Bước
chân rời đi của Cầm Yểu chợt dừng, nàng nhàn nhạt quay đầu nhìn người kia nói:
“Vừa rồi ta bấm độn tính được những người này không nên lưu đày. Các ngươi mở
xích chân cho họ đi. Ta được thiên thần chỉ dẫn đến cứu những người này, các
ngươi có ý kiến gì đối với ta hay là đối với thiên thần sao?”
Đám
quan binh mồ hôi như mưa.
Cầm Yểu
không để tâm đến họ nữa, im lặng không nói đưa nam nhân quay người rời đi. Thần
quan vội bước nhanh theo nàng. Chờ đi xa rồi Thần quan mới lại gần Cầm Yểu nói
nhỏ: “Quốc sư, giả mượn thần minh thật ra không ổn lắm đâu! Nếu Bệ hạ biết…”
“Thần
minh đích thực đã nói với ta như vậy.” Cầm Yểu mặt không biến sắc ngắt lời, “Bệ
hạ sẽ tin lời thiên thần.”
Lời này
của nàng thực tế là đang hù dọa, trong lòng ai cũng biết rõ, nhưng nam nhân bên
người nàng lại im lặng nhìn bàn tay Cầm Yểu đang nắm chặt lấy tay phải của hắn,
lúc này hắn tin có sự tồn tại của thần minh.
Bước
chân Cầm Yểu chợt dừng, nàng ngẩng đầu nhìn nam nhân, đôi mắt trong suốt dường
như có thể nhìn vào tận đáy lòng hắn: “Quên chưa hỏi ngươi tên là gì?”
Nam
nhân im lặng một hồi: “Thập Ngũ.”
“À,
ngươi biết nói à… Nhưng mà… Thập Ngũ?”
Nam
nhân cụp mắt: “Tôi… Tiểu nhân…” Hắn dường như không biết nên tự xưng thế nào,
hắn ngừng một lúc rồi nói: “Tử sĩ thứ mười lăm do Sở vương gia nuôi, vì vậy nên
tên là Thập Ngũ.”
Cầm Yểu
ngẩn ra, sự tồn tại của tử sĩ đối với Vương triều Đại Tấn mà nói thì còn tệ hơn
cả nô tài, từ nhỏ đã trải qua huấn luyện không phải dành cho con người, dùng
tính mạng để hoàn thành nhiệm vụ như một đồ vật. Cầm Yểu ngẩn ra khiến nam nhân
cảm thấy mất tự nhiên, hắn rụt tay muốn lui về phía sau.
Cầm Yểu
không buông tay, nàng kiễng chân xoa đầu nam nhân: “Không sao, trở về ta xem
sách rồi đặt tên cho ngươi.”
Bàn tay
mềm mại xoa đi xoa lại trên đầu hắn, như một cơn gió giữa hạ thổi qua tai, mang
theo cái nóng thiêu đốt.