Bách Thảo Chiết

Quyển 1 - Chương 20



Chương thứ hai mươi

‘Thất hoàng tử điện hạ để nô tỳ hậu hạ ngài tắm rửa.’ Cung nữ thanh tú cung kính quỳ gối trước giường tay cầm khay chờ chỉ thị của Lạc Ngọc.

‘Ân’

Lạc Ngọc vén nhẹ mái tóc sang một bên nhẹ nhàng duỗi ra tứ chi, khởi động thân thể đứng dậy cung nữ liền khoác cho hắn thêm một lớp áo, hướng đến ôn tuyền trong sâu trong cung điện. Mài Ngọc cung kiến trúc so ra với các cung khác tinh xảo hoa lệ, có riêng một ôn tuyền mà đáng lẽ ra chỉ có tẩm cung của hoàng đế mới có loại ôn tuyền xa hoa này.

Tiến vào ôn tuyền không khí lập tức ấm lên bao phủ một màng sương ấm. Lạc Ngọc bước từng bước xuống bậc thang đá đi sâu vào trong mà áo khoác cũng từ từ rớt xuống. Đầu tiên là bả vai trắng như tuyết rồi đến toàn bộ tấm lưng được trưng ra không khí, làn sương nhẹ nhàng ve vuốt tấm lưng tuyệt mỹ đầy mê hoặc. Làn tóc đen bồng bềnh trên làn nước lại có vài sợi quấn quanh cánh tay rồi thắt lưng càng tăng thêm vài phần mị hoặc.

Lạc Ngọc phất nước suối lên mặt, nước nóng làm cho khuôn mặt hắn trở nên hồng nhuận, vài lọn toác đen điểm xuyến trên khuôn mặt trắng nõn hơn nữa đôi môi diễm lệ đên mê người làm cho người khác nhịn không được muốn hôn cánh môi đỏ mọng khêu gợi đó. Giây phút này Lạc Ngọc trong mắt cung nữ kia chính là vị thần trong truyền thuyết hạ phàm!

‘Vừa bãi triều, liền thấy mỹ cảnh ngươi dụ hoặc trẫm?’ Tiếng nói trầm thấp từ phía sau truyền đến, vừa định quỳ lạy cung nữ liền bị hạ lện rời đi, chỉ để lại Huyền Kì Dịch ngắm cảnh đẹp tiêu diễm Lạc Ngọc.

‘Nếu ngươi cho là vậy.’

Lạc Ngọc không xoay người như cũ vuốt mái tóc đen của mình, nước bỗng dao dộng nổi lên gợn sóng, Lạc Ngọc biết Huyền Kì Dịch cũng xuống nước. Quả nhiên , một đôi tay từ phía sau vòng ra ôm hắn vào lòng, so với tay hắn trắng không kém nhưng lại có khi lực hơn hẳn.

‘Đó không phải ý tứ hàm xúc, trẫm có thể hửng thụ cảnh đẹp này sao?’

Vươn ngón tay thon dài ra hái nụ tầm xuân hồng diễm, nhẹ nhàng xoa nắn nhưng lại làm cho người khó chịu.

‘Ngươi chỉ có thể hưởng thụ cảng đẹp, tối hôm qua vất vả như thế ta không muốn tái lãnh giáo…..’

Lời nói nhẹ nhàng nhưng lại ẩn chứa kiên đinh Huyền kì Dịch có thể nào không nghe ra. Dù sao hắn cũng đã đợi lâu như thế , hắn cần vội vàng sao? Những năm gần đây khí chất Lạc Ngọc cũng dần dần trầm điến làm cho hắn càng ngày càng mê luyến, rượu càng lâu càng ngon , huống chi một tháng sau hắn sẽ đến mùa thu hoạch nha…..

Huyền Kì Dịch tùy ý trêu đùa Lạc Ngọc cũng không nổi giận, môi hắn bất giác nhếch lên một đường cong, buổi sáng nay hắn đã định được phương hướng của mình, xoay người tựa vào Huyền Kì Dịch tự tin cười…….

Ha ha ~ hạ chương ~ sinh nhật Lạc Ngọc đến ~ ha ha~ miễn tử kim bài đến kỳ nghỉ hưu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.