Chương thứ ba mươi bảy
‘Giải dược đâu??
Nhìn Lạc Ngọc nằm trên giường thống khổ rên rỉ, Huyền Kì Dịch hung ác nhìn thái y, lão thái y bị dọa đến mồ hôi đầm đìa nói chuyện cũng không lưu loát.
‘Này độc… độc ….’
Vị thái y bị đẩy ra làm lá chắn lần thứ ba lau mồ hôi trên trán không dám nói ra, trong lòng thầm rủa đám kia, đây hẳng khác nào đi vào đường chết.
‘Rốt cục là như thế nào!’
‘Độc này là “túy hồng trần’, thần kiến thức nông cạn, không thể giải độc!’
Huyền Kì Dịch hừ một tiếng, mấy người thái y viện đồng loạt quỳ xuống đất, dù sao cũng chết .
‘Túy hồng trần?’
Huyền Kì Dịch lạnh lùng liếc đám thái y đang quỳ không ngừng dập đầu, trên người toát ra hàn khí lạnh thấu xương.
‘người trúng độc này sẽ lâm vào trạng thái ngủ sâu, sắc mặt hồng nhuận mỗi ngày một đẹp một tháng sau mới chết… đến nay chưa từng có ai giải được loại độc này.’
Biết kiếp nạn buông xuống vài vị thái y khôi phục bình tĩnh, sợ hãi cũng vô dụng, người nằm kia là người hoàng đến tối sủng ái, thất hoàng tử không chữa được cho y thì chôn cùng y mà thôi.
‘Trẫm sao lại dưỡng ra lũ phế vật các ngươi!’
Huyền Kì Dịch vừa dứt lời vài tên hắc y nhân liền xuất hiện, ánh đao lóe sáng ngang qua cổ vài vị thái y.
‘Đúng rồi, cũng không hoàn toàn vô phương!’
Một gã thái y tựa hồ nghĩ tới cái gì, hô to, ‘Minh quốc hoàng tử được xưng là thần y, hắn sẽ cứu được thất hoàng tử!’
‘Minh Dịch sao?’
Huyền Kì Dịch với người này ấn tượng không sâu, Minh Dịch tuy nhỏ tuổi nhưng tài danh vang xa, cũng coi như là kẻ bất phàm đi.
‘Hắn hiện taih nơi nào?’
Huyền Kì Dịch tựa như đang đối với không khí hỏi nhưng lập tức một thân áo xanh liền hiện thân bẩm báo.
‘Hoàng thượng, theo như tin tức gần đây, thất hoàng tử Minh quốc sẽ tham dự kì nguyện chương.’
Kì nguyện chương!
Huyền Kì Dịch đột nhiên đi ddeedn bên giường, tay khẽ vuốt ve cằm Lạc Ngọc.
Nếu nói đây là sự trùng hợp thật sự khó tin.
Dám dùng loại phương pháp này buộc hắn sao?
Không hor là nhi tử của hắn, cùng huyết thống a, vì đạt được mục đích hi sinh hết thảy sao….
Nếu y(Lạc Ngọc) dám liều mạng, thân là phụ hoàng như hắn đây không đáp ứng thật là không nên đi.
‘Người đâu, thông tri quốc sư, sáng sớm ngày mai liền xuất phát, thấy hoàng tử sẽ là sứ giả đồng hành .’
Hiện tai, ngươi thõa mãn.
Ôn nhu lau đi mồ hôi trên trán Lạc Ngọc, Huyền Kì Dịch sủng nịch cười.
Đến lúc đó cần phải ngoan ngoãn trở về, thân thể này không chỉ của một mình ngươi, không nên thương tổn đến vật sở hữu của riêng ta a…..