Bách Thảo Chiết

Quyển 2 - Chương 10



Chương 10

‘Túy hồng trần thực sự là kịch độc, ta thật sự vô phương!’

Tuy rằng e sợ khí thế Cách Uyên nhưng đại phu vẫn là nói sự thật.

‘Đều là lỗi của ta!’

Đang lúc Cách Uyên định chất vấn thái y, Huyền Hoài Cẩn thống khổ nói.

‘Rốt cục xảy ra chuyện gì?’

Ngữ khí Cách Uyên vô cùng tàn nhẫn chất vấn.

‘Lần này Lạc Ngọc đến đây vì muốn giải túy hồng trần…’

Huyền Hoài Cẩn đem sự việc tường thuật ngắn gọn, nhưng y đon thuần chỉ nghĩ Lạc Ngọc là bị thích khách nước mình ám sát.

‘Khi đó thân thể hắn tốt lắm, nhìn không ra hắn trúng độc, cho nên ta nhất thời buông lỏng, kết quả là …..’

Huyền Hoài Cẩn hối hận không thôi, sớm biết như thế, vừa đến nơi y nên cầu Minh quốc hoàng tử chữa cho Lạc Ngoc chứ không phải lo tổ chức kì nguyện chương!

‘Ngươi ở đây chăm sóc Lạc Ngọc, ta đi thỉnh hắn đến.’

Cách Uyên nói xong, phi thân khỏi cửa, hắn liền nhanh chóng đi thỉnh Minh quốc hoàng tử đến chữa cho Lạc Ngọc, lấy thân phận là Cách quốc hoàng tử, đối phương có bao nhiêu không cam tâm tình nguyện cũng phải nể mặt mũi hắn mà đến, huống chi người trúng độc là Huyền quốc hoàng tử, ái tử tối sủng ái của quốc vương Huyền quốc.

Nhìn theo bóng dáng Cách Uyên rời đi, Huyền Hoài Cẩn đầy bụng tâm sự canh giữ bên cạnh Lạc Ngọc, nắm chặt tay hắn, hận không thể giúp hắn nhận bớt một phần thống khổ.

‘Ta… không việc gì…..’

Mồ hôi lạnh tuôn khong ngừng nhưng Lạc Ngọc vẫn cố chống đỡ, an ủi Huyền Hoài Cẩn.

Trên thực tế, hắn đang nghi hoặc rốt cục chuyện này là thế nào. Độc là hắn hạ, cũng đã giải đi bảy phần, số độc tính còn lại không có gì đáng nói, theo lý thuyết chỉ cần hắn hảo hảo nghỉ ngơi với thể chất của hắn, số độc còn lại hẳn là phải tự tán đi rồi chứ!

Nhưng hiện tại chúng phát tác còn mạnh hơn, hơn nữa đây không phải là triệu chứng trúng độc túy hồng trần. Hắn hoài nghi cổ mùi hương ở phù liễu các kia.

Mặc dù Cách Uyên không có gì biểu hiện bất thường cũng không chứng minh mùi hương kia đối với y không ảnh hưởng.

Có lẽ mùi hương kia làm chuyển hóa độc dược còn lại trong cơ thể hắ, làm sinh ra một loại độc dược mới!

Tốt rồi, tự làm bậy không thể sống, hắn chỉ tính toán để lừa gạt Huyền Kì Dịch, bây giờ lộng giả thành thật, đây là ông trời trêu hắn sao?

Được rồi, dẫu sao cũng là đến đây giải độc, hắn là bệnh nhân có thể khiến hai người kia thương xót, cũng coi như đây là khổ nhục kế đi,hơn nữa tánh mạng hắn cũng không ảnh hưởng không phải sao?

Lạc Ngọc an ủi chính mình, toàn thân đều rất đau chỉ có thể tự mình thôi miên phân tán đi đau đớn, hy vọng vị hoàng tử kia thật sự có chút tài năng, độc này trúng phải thật sự là đau chết người !


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.