Bạch Thiên cố gắng chạy theo hướng Vân Dật biến mất, chạy đến khi hai chân mỏi nhừ, ê ẩm, trán lả chả mồ hôi, nhưng Vân Dật vẫn mất bóng. Đột nhiên, Bạch Thiên trượt chân, ngã nhào trên mặt đất.
Cát đá sắt cạnh làm trầy sướt đôi bàn tay mềm mại, Bạch Thiên đau nhẹ hít khí, viền mắt đau xót. Có điều, cậu lập tức cắn răng nhịn rơi nước mắt, một tay chống đất muốn bò dậy.
“Ôi, thật khiến người ta hết cách...... Tiểu tử, ngươi còn đuổi theo ta đến khi nào?”
Một giọng nói lười biếng, xen lẫn tiếng thở dài bất đắc dĩ vang lên, Vân Dật nhẹ nhàng thả người xuống trước mặt cậu.
Bạch Thiên giương mắt, chỉ thấy tà áo màu tím của Vân Dật tung bay, gương mặt đẹp trai ở dưới bóng đêm càng rõ nét âm trầm.
Cậu bỗng cảm thấy tủi thân mà giật giật mũi: “Ta, ta chỉ muốn cùng ngươi xông pha giang hồ...... Ta cũng không phải ăn không của ngươi, ta đã nói ta sẽ làm người hầu cho ngươi, ta có thể mang túi quần áo giúp ngươi......”
Vân Dật có chút bất đắc dĩ, chính hắn cũng không hiểu được mình, hắn từ trước đến giờ không phải người thích lo chuyện bao đồng, có thể đêm nay...... Đầu tiên là cứu tiểu hài này, bây giờ rõ ràng đã đi được một đoạn rồi vẫn không yên lòng mà quay ngược trở về......
Nhìn thiếu niên trước mặt gò má vốn trắng mịn giờ lại dính phải bùn đất lẫn mồ hôi, tóc đen buộc gọn gàng giờ lại có vài sợi rơi ra. Có điều, đôi mắt đen láy sáng ngời kia vẫn chăm chú nhìn chằm chằm hắn, hắn nhìn mà trong lòng hơi động, lên tiếng nói: “Ngươi tên gì?”
Bạch Thiên bĩu môi: “Ta tên Bạch Thiên.”
Vân Dật nhìn vào ánh mắt của cậu, đột nhiên suy tư. “Bạch Thiên......” Hắn lẩm bẩm gọi một lần, khóe miệng cong lên mang theo chút ý cười, “Được rồi, đi thôi. Trước tiên tìm một nơi qua đêm, sáng sớm mai sẽ đưa ngươi trở lại.”
Bạch Thiên sững sờ, còn chưa phục hồi tinh thần từ sự thay đổi thái độ đột ngột của đối phương, đã nghe đối phương huýt sáo một tiếng, sau đó là tiếng ngựa hí vang, chỉ chốc lát sau một con tuấn mã toàn thân trắng như tuyết đã chạy tới bên cạnh bọn họ.
Bạch Thiên nhìn chằm chằm không chớp mắt, đáy mắt đầy hiếu kỳ cùng thần thái sáng láng.
Vân Dật nhìn vào đôi mắt đó của cậu, trực tiếp đưa tay nắm lấy người cậu, bay người ngồi lên yên ngựa.
Hắn dùng một tay kéo dây cương, một tay ôm lấy Bạch Thiên “Ngồi cẩn thận.” Nói rồi kẹp hai chân vào bụng ngựa, con ngựa liền nhanh chóng chạy đi.
Bạch Thiên hưng phấn uốn tới ẹo lui, sờ tới sờ lui trên lưng ngựa.
Vân Dật bị bị cậu sờ tới sờ lui dường như mặt cũng biến sắc, hắn ngăn cậu lại, tiếng nói trầm thấp, nghiến răng nghiến lợi “Ngồi yên.”
Bạch Thiên bĩu môi, không lộn xộn nữa, không biết làm gì đành mở miệng, “Ta nghe bọn họ gọi ngươi là Vân Dật, ngươi là đại hiệp rất nổi tiếng trên giang hồ à?”
Vấn đề này, Vân Dật không khỏi liếc mắt nhìn cậu, mắt mang ý cười “Coi như thế đi.”
Bạch Thiên tò mò nhìn hắn: “Vậy ngươi đến Du Châu làm gì thế? Du Châu ít khi có đại hiệp giang hồ tới lắm.”
Vân Dật nhíu mày nói “Giúp bằng hữu lấy vài thứ, tiện thể đi từ hôn.”
Lòng hiếu kỳ của Bạch Thiên bị dấy lên: “Từ hôn?”
Vân Dật mở miệng: “Ừ, là hôn ước được định từ nhỏ.”
Bạch Thiên gật gật đầu, tỏ ra đã hiểu “Chưa thấy mặt thì không thể tùy tiện cưới.”
Vân Dật nhìn cái đầu nhỏ trước ngực gật gù như người từng trải, không khỏi cong khóe môi.
Hai người đi được một đoạn đường mới tìm thấy một quán trọ.
Vân Dật xuống ngựa, dẫn Bạch Thiên đi vào, nói với tiểu nhị đang đứng một bên chào đón: “Hai gian phòng hảo hạng.”
“Ôi, khách quan thực sự không khéo, chỗ chúng tôi chỉ còn sót lại một phòng, người thấy thế nào?”
Vân Dật gật gật đầu, nhìn về phía Bạch Thiên, “Vậy hai người chúng ta ngủ chung một phòng, không thành vấn đề chứ?”
Bạch Thiên sửng sốt một lát mới hiểu lời Vân Dật, chỉ là cậu còn chưa lấy lại tinh thần, đã bị Vân Dật mang về phòng.