Bạch Thiếu Gia, Cưng Chiều Vợ Như Mạng

Chương 100-2: Bạch Tinh (2)



Bạch Thắng: Đúng vậy, Nghiên Nghiên rất lợi hại.

Quý Nghiên cầm điện thoại di động, mặc dù anh không ở ngay trước mắt, nhưng hình như cô có thể tưởng tượng được lúc anh nói những lời này bộ dạng nhếch môi cười yếu ớt .

Bạch Thắng: Đừng chịu đựng, ai dám bắt nạt em...em liền bắt nạt lại. Hoặc là nói cho anh biết, anh giúp em làm chỗ dựa.

Quý Nghiên: Anh cũng không có ở đây, làm sao mà giúp em làm chỗ dựa được?

Bạch Thắng: Nghiên Nghiên, em đã quên, Hồ Nam cũng có chi nhánh của NSA .

Phốc. . . . . .

Đã hiểu được suy nghĩ của anh.

Quý Nghiên xem thường anh: anh lạm dụng chức quyền!

Bạch Thắng: Ừ, không có việc gì. Vì bà xã, thỉnh thoảng lạm dụng quyền hạn cũng không sao.

. . . . . . Quý Nghiên hết ý kiến.

Bọn họ đông tán gẫu tây tán dóc, một chút cũng không có cảm giác thời gian đang trôi qua, bất tri bất giác đã đến nửa đêm, Quý Nghiên còn tưởng rằng vẫn chưa lâu lắm. Cho đến khi quá buồn ngủ, Quý Nghiên mới lưu luyến không rời nói ngủ ngon với anh.

Mắt ngẩn ngơ nhìn chằm chằm trần nhà, một chút buồn ngủ cũng không có. Quý Nghiên lăn qua lộn lại, trở mình liên tục, bên cạnh không có cái ôm quen thuộc nên cảm giác thiếu cái gì đó. Làm thế nào cũng ngủ không được, trong đầu vang lên câu nói cuối cùng của anh"Nhớ nghĩ đến anh" , giống như một ma chú chiếm cứ ở trong đầu cô không biết bao nhiêu lần. Quý Nghiên càng không thể ngủ được.

Nhớ anh, nếu như anh đang ở bên cạnh thì thật là tốt biết bao.

Không cần anh nói, em cũng vậy luôn luôn nhớ tới anh.

Mặc dù lăn qua lăn lại đến rất khuya mới ngủ, nhưng ngày hôm sau, Quý Nghiên đã sớm tỉnh dậy. Rửa mặt xong xuôi, theo thói quen cô cầm máy ảnh lên, ngay cả điểm tâm cũng không ăn, đã đi ra khỏi cửa.

Cô đã rất lâu không có trở về Trường Sa, chuẩn bị đi các nơi xem một chút.

Thuận tiện làm một việc mà cô vẫn luôn muốn làm là ăn hết một lượt đồ ăn vặt, đây mới là việc quan trọng nhất.

Trường Sa mấy năm gần đây phát triển rất nhanh, bất kể Hà Tây Hà Đông*, các nơi xây dựng rất nhiều trung tâm mua sắm mới. Tàu điện ngầm cũng được xây dựng, Quý Nghiên ra khỏi khu biệt thự, liền đổi sang ngồi xe buýt. Nói đến xe buýt, đi xe buýt ở Trường Sa vô cùng dễ dàng, bởi vì số lượng nhiều, xe cũng mới, mỗi một tuyến đường đều có vài chuyến xe đi qua, cũng không cần chờ lâu, hơn nữa xe chạy tốc độ rất nhanh. Có lúc ngồi xe buýt so với đi taxi còn thoải mái hơn.

* Các tỉnh của Trung Quốc

Quý Nghiên đến trạm thứ nhất hiển nhiên là đường dành riêng cho người đi bộ, cô đứng trước cửa đợi xuống xe, vừa mới đi tới trước tượng đồng Hoàng Hưng* , liền cảm thấy bầu không khí ở đây vô cùng nhộn nhịp. Mặc kệ bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông, đường dành riêng cho người đi bộ luôn rất nhiều người lui tới. Trên đường có rất nhiều biển quảng cáo, ấn tượng sâu sắc nhất đối với Quý Nghiên chính là đi chưa được mấy bước đã đụng phải một cửa hiệu cắt tóc nhỏ của một anh trai, bô bô muốn kéo bạn vào cửa hàng làm kiểu tóc mới, nói cửa hàng của mình rất nổi tiếng ở đây có thể miễn phí hoặc giảm giá cho bạn . Tiếp theo hai bên đường đi cạnh cửa hàng đặt hai chiếc loa, ngày thường thì còn được, vừa đến tết, một loạt các hoạt động mua đồ giảm giá tới dồn dập, thông qua chiếc loa âm thanh truyền vào tai người đi đường , sau đó mọi người sẽ điên cuồng xông vào các cửa hàng, khiến bầu không khí trở lên rực lửa.

*Hoàng Hưng (phồn thể: 黃興, giản thể: 黄兴, bính âm: Huáng Xīng hay Huang Hsing; sinh ngày 25 tháng 10, 1874 – mất 31 tháng 10, 1916) là nhà lãnh đạo cách mạng, quân phiệt và chính khách của Trung Quốc, ông là tham mưu trưởng đầu tiên của quân đội cách mạng Trung Hoa Dân Quốc. Vì là một trong những người đầu tiên sáng lập nên Quốc Dân Đảng nên ông được xem là nhân vật đứng thứ hai chỉ sau Tôn Trung Sơn. Họ được xem là cặp đôi Tôn – Hoàng trong suốt cuộc khởi nghĩa cách mạng chống lại triều đình Mãn Thanh. Mộ ông tọa lạc tại núi Nhạc Lộc, Trường Sa, Hồ Nam, Trung Quốc

Vô số hình ảnh hiện lên, con đường này thật sự là có rất nhiều kỷ niệm đối với cô. Quý Nghiên giơ máy ảnh lên, chụp được mấy tấm ảnh, bấy giờ mới cất bước đi vào khu phố bên cạnh. Bởi vì đang xây dựng tầu điện ngầm, đoạn đường phía trước khu phố đã bị phong tỏa, chỉ để lại một con đường nhỏ để đi lại. Hơn nữa nhiều người, khó tránh khỏi có vẻ chật chội. Đặc biệt là càng đến gần phố ăn uống, quả thực là nửa bước khó đi. Nhưng mà mùi thơm của thức ăn không ngừng phiêu tán trong không khí, bán thịt nướng, bánh đường, quẩy, thậm chí là chân heo, có thét to, có nơi bên dưới cửa hiệu còn đặt TV, trên màn hình hiện lên một số chương trình giải trí tiếp theo là quảng cáo ca ngợi đồ ăn, thì ra là mùi thơm của thức ăn như thế, còn có hàng dài đám người đang xếp thành hàng dài phía trước cửa hàng , tóm lại là vô cùng hấp dẫn mọi người. Cho nên dù nơi đây vốn rất nhỏ, đường không rộng, nhưng vẫn liên tục không ngừng có người đi đường tới đây nếm thử một chút hương vị đích thực của Trường Sa .

Quý Nghiên cũng không ngoại lệ.

Cô theo sát đám người đi vào bên trong, đứng vào hàng người mua quẩy, có rất nhiều cửa hàng bán cháo ở Trường Sa, mà lại có rất nhiều nhãn hiệu. Hương vị khác nhau, sở thích cũng không giống nhau, đây là cửa hàng Quý Nghiên thích nhất. Cô đã từng dẫn Mộc Tây tới đây ăn rồi, nhưng không hợp với khẩu vị của Mộc cô nương , Mộc cô nương thích ăn chân heo ở đối diện hơn . Quý nghiên lại cảm thấy cửa hàng bán quẩy này có thể nói là số một Trường Sa , đủ giòn, đủ cay, trơn bóng ngửi hương vị đó là có thể làm cho người ta chảy nước miếng ròng ròng.

Đương nhiên, chân heo cũng ăn rất ngon.

Cô dự định ăn quẩy xong, phải đi mua ngay chân heo, không bỏ sót món nào nha, ha ha. . .

Thừa dịp vẫn còn đang xếp hàng Quý Nghiên lấy điện thoại di động ra chụp hình, gửi cho cô nàng Mộc Tây tham ăn. Ai ngờ chợt nghe thấy một tiếng hét thảm sau lưng ngay sát bên tai cô, Quý Nghiên sững sờ theo bản năng nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh.

Chỉ thấy một người con gái đang nắm cổ tay của một người đàn ông trẻ, mà trên tay người đàn ông kia, rõ ràng là đang cầm ví tiền của Quý Nghiên .

Mọi người nghe được tiếng kêu đều nhìn lại, đường dành riêng cho người đi bộ có rất nhiều người hiển nhiên ăn trộm cũng không thiếu. Hơn nữa tại nơi nhỏ bé đông đúc này, tiền tài đều là vật quan trọng cần bảo vệ không cẩn thận sẽ mất tiền như chơi . Mọi người đều ngầm hiểu trong lòng, lại không ai lên tiếng, chỉ coi như đang xem trò vui.

Sau một lúc ngẩn ngơ Quý Nghiên vội vàng tháo ba lô xuống đưa đến trước người nhìn một chút, hai tay cô ôm ba lô, quả nhiên là nhìn thấy trên ba lô bị rạch một vết, ánh mắt Quý Nghiên trầm xuống . Mới vừa nghĩ đông nghĩ tây, mới phân tâm trong chốc lát, lại không cảm giác được, quá thất bại!

Cô gái bẻ cổ tay của đàn ông ra sau, gương mặt của cô ấy vô cùng xinh đẹp, nhìn chỉ mới hai mươi tuổi cùng vẻ mặt cực kỳ lạnh nhạt. Mặc dù vẻ mặt không gợn sóng, nhưng Quý Nghiên nhìn ra được, sức tay cô gái này nhất định là rất lớn, người đàn ông kia bị cô gái ấy gập tay lại như vậy, đau đến nỗi mồ hôi lạnh cũng chảy ra, gào khóc kêu to. Hắn thẹn quá hóa giận, cố gắng thoát khỏi bàn tay của cô gái, nhưng cô gái kia dù thế nào cũng không tha cho hắn . Người đàn ông kia không chịu bị khống chế nắm tay vung về phía cô gái, trực tiếp vung đến trước ngực cô gái. Khoảng cách gần như thế, có người sợ hãi kêu một tiếng, có người hít một hơi khí lạnh, tất cả đều nghĩ rằng cô gái này phải chịu đòn nghiêm trọng, ai ngờ cô gái này vẻ mặt không hề thay đổi, ánh mắt lạnh lùng, nhưng khi nắm tay cách cô gái 5cm thì dễ dàng bị chặn lại . Cô gái dễ dàng trở tay vặn một cái, trong không khí hình như truyền đến âm thanh xương cốt gãy lìa, kèm theo tiếng hét thảm của người đàn ông kia. Cô gái vẫn như trước chưa từng buông tay, thuận thế vung một cái, người đàn ông cao gần một mét tám mươi, cơ thể to lớn, ít nhất cũng nặng 150~160 cân (1 cân = 1/2 kg) ,cứ như vậy bị cô gái mắt cũng không chớp quăng trên mặt đất.

Ví tiền rơi ra khỏi lòng bàn tay bay lên giữa không trung lại rơi thẳng xuống. Cô gái ngước mắt lên, đưa tay bắt lấy cái ví lập tức cầm trong tay.

"Bắt lấy."

Vừa dứt lời, Quý Nghiên đã thấy cô gái hất tay ném một cái, ví tiền thẳng tắp bay về phía cô, Quý Nghiên đưa tay đón lấy."Cảm ơn. . . . . ."

Lời cảm ơn còn chưa nói hết, cơ thể đột nhiên bị một người đụng phải, trong đám đông đột nhiên xuất hiện rất nhiều người đàn ông vây quanh cô gái . Mọi người nhận ra sắp có chuyện, đều không hẹn mà cùng lui ra đằng sau 20 m2, chừa ra hơn một nửa để cho bọn họ. Ánh mắt Quý Nghiên lạnh lẽo, đoán những người này là đồng bọn của tên ăn trộm, cô gái kia đã giúp cô vì vậy mà gặp phiền toái. Mặc dù biết bản lĩnh cô ấy không tệ, nhưng nguyên nhân của chuyện này dù sao cũng là vì mình, đương nhiên Quý Nghiên cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn, cô đi lên phía trước.

"Này, các người trộm đồ của tôi, nên tìm tôi mới phải ?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.