Bạch Thiếu Gia, Cưng Chiều Vợ Như Mạng

Chương 110: Phải tin tưởng anh



"Nghiên Nghiên, con đừng nghe con bé nói càn. Tiểu Nhu là bị kích thích, cho nên mới không lựa lời nói, cảm xúc hiện tại của con bé rất không ổn định, con đừng trách nó." Lữ Mỹ tranh thủ thời gian nói với Quý Nghiên.

Quý Nghiên hỏi: "Mẹ, đây là sự thực sao?"

"Dĩ nhiên không phải." Lữ Mỹ phủ nhận."Con là con gái của mẹ với cha con, ngoan, dáng vẻ Tiểu Nhu bây giờ, mình nói cái gì chính mình cũng không biết. Con ngàn vạn đừng để ở trong lòng, con nghĩ, nếu như con không phải là con gái Anh Bình, lấy tính tình của ông ấy, làm sao có thể cam nguyện nuôi con nhiều năm như vậy?"

Quý Nhu còn muốn nói điều gì, lại bị Lữ Mỹ lanh tay lẹ mắt bụm miệng.

Quý Nghiên suy nghĩ một chút cũng có thể, lời nói Quý Nhu có rất nhiều chỗ sơ hở. Lại không nói Quý Anh Bình cũng sẽ không thay người khác nuôi con gái người ta, huống chi. . . . . .

"Nghiên Nghiên, Tiểu Nhu con bé giằng co lâu như vậy, cũng mệt mỏi. Nếu không con mang Hàn Mặc cùng bọn họ đi ra ngoài trước, để cho con bé nghỉ ngơi thật tốt đã." Lữ Mỹ thử thăm dò nói.

"Vâng."

Quý Nghiên gật đầu, lôi kéo Mộc Tây cùng Dương Hàn Mặc ra cửa.

"Công ty còn có việc, anh đi trước."

Vừa đi ra cửa phòng bệnh, Dương Hàn Mặc dẫn đầu nói. Cũng không đợi Quý Nghiên trả lời, liền hướng hành lang để đi tới.

Quý Nghiên nhìn bóng lưng của hắn, muốn nói cái gì, lại giống như nói gì đều không đúng.

"Hai người các cậu thế nào?" Mộc Tây theo tầm mắt của cô nhìn, không khỏi hỏi.

Quý Nghiên thở dài. "Nói rất dài dòng."

"Đúng rồi." Cô quay đầu nhìn Mộc Tây. "Cậu cùng Mẫn Lão Đại như thế nào? Lần trước không phải nói cùng nhau trở về nhà sao? Ông nội Mộc có khỏe không?"

"Không biết, ông nội vẫn không muốn gặp mình." Ánh mắt Mộc Tây hơi tối. "Bác Phúc nói thân thể ông đã khá nhiều, nhưng ai biết. Thời gian trước cô trở lại, ở nhà một thời gian, nghe nói ông nội cố ý để cho bà ta hoặc Mộc Đan tiếp nhận công ty."

"Cô, ở nước Mĩ?"

"Ừ."

"Bà ấy không phải rất thương cậu sao, cậu để cho cô ấy ở trước mặt ông nội Mộc nói một chút lời hữu ích, nói không chừng lão nhân gia sẽ thay đổi tâm ý. Ông nội cậu chắc cũng rất nhớ cậu, dù sao tuổi đã lớn như vậy, bình thường cũng hi vọng con cháu có thể hầu ở bên cạnh mình. Huống chi chuyện kia vốn không phải là lỗi của cậu, Mẫn Lão Đại cũng không thèm để ý, ông nội Mộc chắc cũng sẽ nghĩ lại." Quý Nghiên rất có lý tính trấn an cô.

Mộc Tây liếc mắt."Ai nói anh ta không thèm để ý?"

"Ách. . . . . ."

"Tên khốn kia đến bây giờ nhìn mình giống như lão tử thiếu anh ta 180 vạn, mỗi ngày chia đều nói chuyện với mình không hơn được mười câu. Trong lòng cả ngày lẫn đêm đều nhớ về nữ thần của anh ta, choáng nha người này chính là người ông trời đặc biệt phái tới để ngược lão tử." Mộc Tây cắn răng nghiến lợi nói.

Quý Nghiên: "Nữ thần của anh ta rốt cuộc là ai à?"

"Đừng hỏi tớ, muốn hỏi cậu đi hỏi Tiểu Bạch đi."

Quý Nghiên yên lặng.

"Được rồi, cách mạng chưa thành công, đồng chí cần cố gắng nhiều hơn nữa. Chúc cậu ở đây dũng cảm theo đuổi Nam Thần như trên con đường thênh thang càng chạy thì càng xa, a, không, là càng đi càng tốt. Sớm ngày đem Tổng giám đốc đại nhân thu vào trong chén thơm ngát đi!"

Quý Nghiên nắm quyền, dốc lòng chủ nghĩa lá cờ nhỏ đang quơ múa. Mộc Tây hung hăng giựt giựt khóe miệng. "Mình phát hiện cậu nha càng ngày càng tà ác à?"

"Có sao?" Quý Nghiên cười hắc hắc, điển hình giọng điệu một bộ cười ha hả.

. . . . . .

"Cho nên nói, em tin lời Lữ Mỹ?" Trong phòng, nghe xong những chuyện xảy ra sau khi anh đi kia, Bạch Thắng nói như vậy.

Quý Nghiên gật đầu."Quý Anh Bình quả thật sẽ không thay người khác nuôi đứa bé, huống chi lấy tính cách Quý Nhu mà nói, nếu như em là con của vợ trước của ông ấy cùng kẻ khác sinh ra, vậy thì càng không thể nào. Xảy ra tình huống như vậy, Quý Anh Bình chỉ hận muốn ném em cho dã thú hoặc tự sanh tự diệt mới đúng, làm sao có thể để tự mình nuôi? Hơn nữa em từng xét nghiệm DNA qua, chứng thật đúng là con gái Quý Anh Bình."

"Vậy thì đúng rồi, đã có phán đoán, còn nghĩ cái gì? Nếu như em thật sự không yên lòng, anh sẽ phái người đi thăm dò một chút."

"Ừ."

Nửa tháng đã qua rất nhanh, Bạch Thắng cũng không có tra ra được tin tức khả nghi gì. Để ngừa ngộ nhỡ anh còn phái người lấy DNA Quý Anh Bình cùng Quý Nghiên tiến hành xét nghiệm, kết quả chứng thật hai người đúng là cha con. Quý Nghiên không biết là may mắn hay là nên đưa đám, là thở phào nhẹ nhõm hay thế nào. Tóm lại, duy nhất có thể để xác định chính là, như Lữ Mỹ nói, Quý Nhu chỉ bị đả kích quá lớn hơn nữa đối với cô tích oán quá sâu, mới cố ý nói lời này cho cô nghe, đưa tới hoài nghi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.