Bạch Thiếu Gia, Cưng Chiều Vợ Như Mạng

Chương 111: Anh tới đón em về nhà



Editor: tuladen

"Đã xảy ra chuyện gì?" Tề Phàm hỏi.

"Có địch tấn công." Huấn luyện viên vừa đi vừa nói: "Chuẩn bị chiến đấu."

Sắc mặt của Tề Phàm và Quý Nghiên đều biến đổi, nhanh chóng đuổi theo bước chân huấn luyện viên. Quý Nghiên không khỏi nghi ngờ nói: "Vị trí đảo đặc công bí mật như vậy, còn tổng hợp nhân tố thời tiết, chung quanh hàng năm bị mây trắng vây quanh. Trên căn bản vệ tinh điều tra sẽ không ra, kẻ địch làm sao tìm được?"

"Không biết, trước mắt đang có vài chiếc máy bay chiến đấu bay về phía đảo." Một vị hơi biết một chút tình hình nghe được lời nói Quý Nghiên, không khỏi trả lời.

Trên sân tụ tập rất nhiều người, tình huống như thế xưa nay chưa từng có, đại đa số người ở đây đều chưa trải qua chiến đấu thực tế, đều chỉ tồn tại ở kỳ huấn luyện. Đảo đặc công cũng chưa từng gặp qua địch tấn công, cũng rất nhiều người có chút hoảng hốt.

Xôn xao là tất nhiên.

Thật may là các huấn luyện viên cũng đủ trấn định, một mặt trấn an lòng người một mặt chỉ huy, mặc dù lực uy hiếp lớn xa hơn lực tương tác, nhưng ít ra vẫn có tác dụng nhất định. Mọi người tạm thời nén hốt hoảng, chờ xuất phát.

"Huấn luyện viên, anh nhìn kìa." Đúng lúc ấy thì, một người chỉ lên bầu trời xa xăm hô.

Có lẽ âm thanh của hắn thật sự rất kích động, mọi người nghe được không nhịn được đưa ánh mắt lên.

Làm cho người ta kinh ngạc chính là, xung quanh vài chiếc máy bay đó không biết từ đâu bay tới, đột nhiên lại bay ra rất nhiều máy bay chiến đấu. Giống như được sắp xếp có trật tự, một trận tiếp một trận xuất hiện trên bầu trời, cực kỳ tự động. Trong một vòng bên ngoài một vòng liền đem máy bay ném bom vây quanh thành hình tròn.

"Đó là máy bay của chúng ta." Có người mắt tinh nhìn ra.

"Chuyện gì xảy ra?"

Máy bay chiến đấu khí thế như lũ, máy báy ném bom lập tức yếu đi, nhất thời không thể phách lối được. Tất cả mọi người đối với một màn kịch này ngây ngẩn cả người, đây là một nhóm máy bay chiến đấu mới nhất do Cục Quốc An nghiên cứu ra, mấy năm trước xuất hiện một tay vị thiết kế sư rất trâu bò, cũng do hắn tự mình giám chế, hỏa lực so máy bay chiến đấu bình thường mạnh gấp mấy lần, huống chi là máy bay ném bom.

"Huấn luyện viên huấn luyện viên. . . . . ." Một chàng trai cả người mặc đồ rằn ri hỏa tốc chạy đến.

Huấn luyện viên nghiêng đầu hỏi: "Là ai đang chỉ huy?"

"Thủ lĩnh. . . . . . Thủ lĩnh tới." Chàng trai kia có lẽ chạy rất xa, thở hổn hển, đứt quãng nói.

Thân hình Quý Nghiên dừng lại, không nhịn được lên tiếng nói: "Ở đâu?"

"Ở hướng tây nam trên đảo chúng ta."

"Đúng rồi, đảo đặc công không chỉ có một. Ban đầu chính vì phòng ngừa gặp tập kích, cố ý xây vài đảo đặc công, vả lại rất gần đây. Hướng Tây Nam này có cái đảo, so với chỗ ở hiện tại chúng ta còn khó phát hiện hơn, có gì ngoài ý muốn như vậy, cũng có thể kịp thời áp dụng cứu viện. Kẻ địch sẽ không nghĩ tới chúng ta có vài đảo đặc công đều ở đây cùng nhau, cho nên máy bay chiến đấu mới tới kịp thời như vậy. Bọn họ chỉ lo đánh lén chúng ta trên hòn đảo này, căn bản không phát hiện chung quanh còn có trụ sở huấn luyện Cục Quốc An. Vả lại đảo hướng tây nam này có lực lượng quân sự tập trung đứng đầu nhất." Tề Phàm trải qua bọn họ vừa nói như thế, trong nháy mắt hiểu, tỉnh táo nói.

Quý Nghiên khẩn trương nhìn không trung.

Mọi người cũng nhất trí nhìn về phía bầu trời.

Nửa năm qua, lần đầu tiên, chúng ta gần nhau như vậy.

Trung tâm chỉ huy đảo đặc công.

Bạch Thắng ngồi ở trước đài chỉ huy, hình ảnh theo dõi trước mặt hiện ra tình hình trên không trung, Phong đứng ở sau lưng anh, không nói một câu.

Trong trung tâm chỉ huy chỉ có vẻn vẹn mấy người, dụng cụ yên lặng vận hành, trên mặt người đàn ông tuấn nhã không giống với người thường bình tĩnh cùng tự tin. Môi mỏng khẽ mở, trong giọng nói lạnh nhạt không gợn sóng lộ ra một cỗ thong dong cùng uy tín của cấp trên, rõ ràng truyền tới trong tai mọi người. "Tiêu diệt tất cả."

Gần như không chần chờ chút nào, một ít máy bay chiến đấu vòng trong đồng thời công kích máy bay ném bom. Hỏa lực một đợt lại tiếp nối một đợt, xong rồi, lập tức lui ra vị trí bên ngoài, không thấy chút hoảng hốt nào. Ngay ngắn mà có trật tự khó thể tưởng tượng, mà tất cả máy bay chiến đấu vốn ở vòng ngoài vào bên trong, lại một đợt tấn công kích mãnh liệt về phía máy bay ném bom, bọn họ phản kích giống như lấy trứng chọi đá, trong nháy mắt gặp phải ánh sáng chết. Ánh lửa trên không trung nổ tung một đóa lại một đóa sáng lạng ửng hồng, mãnh liệt lăn lộn. Máy bay chiến đấu thành công lui thân như lúc tới, nhanh chóng mà tự động lui ra, giống như đây tất cả chỉ là một cuộc biểu diễn ngắn ngủi lại đặc sắc, không chút nào lưu luyến.

Tiếng nổ mạnh liên tiếp không ngừng, từng tiếng kích thích màng nhĩ.

Kết hợp tia lửa quay cuồng này, bắn ra bốn phía hài cốt, mãnh liệt đánh thẳng vào thị giác của người ta. Nhưng cuối cùng tất cả thuộc về biển rộng, yên lặng, không tiếng động.

Chỉ còn lại khói dầy đặc phiêu tán trên không trung.

Che cản bầu trời trắng noãn, nhuộm một mảnh tối đen.

Mọi người nhất thời hoan hô một trận, kích động cùng hưng phấn mà không lời nói nào có thể miêu tả được. Đồng thời cũng chứng kiến, cái gì gọi là chiến đấu chân chính. Trước kia mọi người ấn tượng với Bạch Thắng phần lớn ở nghe nói, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy anh chỉ huy chiến đấu, tình cảm sùng kính quả thật tràn đầy. Đều cảm thấy những lời đồn kia quả nhiên không có nói quá sự thật, thủ lĩnh thật sự quá mạnh mẽ! Điều này cũng càng thêm quyết tâm kiên định bọn họ muốn đi theo anh.

Nhất là khi bọn họ thấy người lãnh đạo Cục Quốc An trên máy bay trực thăng chuyên dụng bay về phía vùng trời hòn đảo thì tất cả mọi người sôi sục, tiếng hoan hô tiếng thét chói tai vang dội cả hòn đảo nhỏ. Quý Nghiên lần đầu tiên chân thực cảm nhận được như thế, hai chữ Bạch Thắng này mang đến sức mạnh. Anh tựa như một vương giả tươi sáng phủ xuống, tất cả mọi người túm tụm, bước chân bình tĩnh thong dong bước đến, ánh sáng rực rỡ đi về phía trước. Quanh thân tự nhiên hình thành khí thế cường đại này, mặc kệ đi đến đâu, cũng không có người nào bỏ rơi được.

Lòng của Quý Nghiên đột nhiên yên ổn.

Tất cả lo lắng, thấp thỏm, hoài nghi, đang đối mặt trong nháy mắt, giống như tự tiêu tan. Dáng vẻ anh còn trong trí nhớ của cô, một chút không thay đổi. Cho nên, tâm thay đổi như thế nào đây? Cho dù không có dựa vào ngực của anh, khoảng cách mấy bước như vậy, hình như cũng có thể cảm nhận được, trái tim đập của anh. Đây có tính là một loại từ trường đặc biệt của người yêu?

Bạch Thắng từng bước một đi về phía cô, sau đó đứng lại.

Đối với bọn họ mà nói, người chung quanh chẳng qua giống như là một phong cảnh.

Bạch Thắng lẳng lặng nhìn cô.

Quý Nghiên cũng lẳng lặng nhìn anh.

Ngay cả chung quanh cũng ăn ý không tiếp tục phát ra âm thanh, tự động vì bọn họ dẹp ra một chút không gian, nặng nề vây xem, tất cả mọi người đang lẳng lặng đang đứng xem đồng thời lẳng lặng nhìn một đôi nam nữ đang nhìn thẳng vào mắt nhau.

Bọn họ, thật đã rất lâu không gặp.

"Sao anh lại tới đây?" Hồi lâu, Quý Nghiên mới mở miệng hỏi.

Dù trước mặt không có gương, cô cũng có thể tưởng tượng đến, dáng vẻ mình giờ phút này nhất định rất ngu.

Bạch Thắng chậm rãi nâng lên một nụ cười mềm mại, gương mặt tuấn nhã ở dưới ánh mặt trời khúc xạ không khỏi nhu hòa. Cô nghe giọng nói mát lạnh dù cô vô cùng quen thuộc kia từ từ nói: "Anh tới đón em về nhà."

"Em chờ anh đã lâu." Quý Nghiên lẩm bẩm nói.

"Anh biết."

Chỉ cần mười ngón tay nắm chặt, giống như có thể cùng đi đến đầu bạc.

Đã bao lâu rồi không có cảm giác kỳ diệu như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.