Quý Nghiên yên lặng ngồi ở một bên uống cà phê, thức thời cho bọn họ chút không gian, cô chỉ cần xem diễn trò là được.
"Bà nội Diệp trong miệng em, là Đổng Sự Trưởng của Hoàng Triều quốc tế, bà ấy là bà ngoại của anh." Đường Minh Triết thoáng nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Mộc Tây, khóe miệng cười nhẹ, vẽ ra độ cong trào phúng."Không thể tin? Mẹ anh, bởi vì lúc tuổi còn trẻ yêu một người con trai nghèo ở trong mắt bà ấy không có tiền đồ không có tương lai, sau đó bà ấy luôn thúc ép mà vẫn không muốn cùng hắn tách ra, cho nên bị bà ấy đuổi ra khỏi cửa nhà họ Liễu. Con gái của mình, khi vạch rõ giới hạn giống như đồ bỏ đi, một chút lưu luyến cũng không có. Về sau ba anh gặp chuyện không may đã chết, mẹ anh một mình mang theo anh, đi khắp nơi, nhưng không có ai đồng ý nhận một người phụ nữ đã có con vào làm việc. Khi đó anh lại quá nhỏ, mẹ chỉ có thể làm một ít việc cực nhọc, mỗi ngày làm đủ các loại việc, đến khi thân thể của chính mình suy sụp mệt mỏi. Chúng tôi đến ngay cả cơm cũng không có mà ăn, mẹ không có biện pháp, đành phải mang theo anh đi cầu xin bà ngoại. Bà ngoại, a, nói thật dễ nghe. Mẹ anh ở bên ngoài biệt thự bà ngoại quỳ ba ngày ba đêm, cổ họng bà ấy không một tiếng, cũng không xuất hiện nhìn chỉ một cái liếc mắt. Bà ấy quả nhiên đã thực hiện y theo như đã nói, đoạn tuyệt quan hệ, mẹ anh sống chết cũng không có quan hệ gì đến bà ấy. Coi như có một ngày mẹ anh hối hận, quỳ gối trước mặt bà ấy, bà ấy cũng sẽ không có nửa phần mềm lòng với mẹ anh. Huống chi mẹ anh cũng không phải hối hận, chẳng qua mẹ không đành lòng nhìn anh nhỏ như vậy, lại phải đi theo mẹ chịu khổ, mới ôm một chút hi vọng cuối cùng đi cầu xin bà ngoại. Mẹ của anh đơn thuần, mẹ cho rằng coi như bà ngoại không tha thứ cho mình, nhưng ít ra nhìn nhận cháu ngoại, còn không đến mức thật sự để cho chúng tôi đói chết. Nhưng một ngày lại một ngày chờ đợi, theo hi vọng đến thất vọng, cuối cùng để cho mẹ tuyệt vọng. Mẹ mang anh ra khỏi nhà họ Diệp, cũng dặn anh không cần hận người phụ nữ kia, bởi vì chung quy cũng là mẹ của bà. Về sau, mẹ chết."
"Anh nói bậy, bà nội Diệp không phải là người như thế." Mộc Tây đập bàn, vẻ mặt giận dữ.
Đường Minh Triết cười nhạo."Em xem, anh nói em sẽ không tin mà."
Mộc Tây hỏi: "Cho nên? Anh mới tiếp cận tôi, để trả thù bà nội Diệp sao?"
"Anh nghe nói anh cùng mẹ anh rời khỏi nhà họ Diệp gia không lâu, bà ấy tìm được cháu trai của con gái nhiều năm thất lạc. Thật buồn cười, bà ấy chỉ có một người con gái, bây giờ xương cốt còn chưa lạnh, bà ấy ở đâu ra có cháu trai? Về sau anh mới biết được, là giúp người khác nuôi dưỡng. Cháu ngoại của con gái mình có thể mặc kệ, tùy đói chết cũng không nháy mắt một cái, còn đối đãi con người khác thì bà ấy để tâm như vậy. Cầm như châu như bảo, sau đó còn giao công ty không hề giữ lại, chênh lệch như vậy, đổi lại là em, em có thể cam tâm không?" Đường Minh Triết nhìn về phía Mộc Tây, nói bà nội Diệp khi đó, trong mắt vẫn có chút oán hận không thể che hết.
"Nhưng bà ấy là bà ngoại của anh, mặc kệ như thế nào, anh không nên hại chết bà ấy."
"Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ hại bà ấy." Giọng nói Đường Minh Triết có chút kích động."Anh chỉ muốn biết, năm đó bà ấy vì sao đối xử với chúng tôi như vậy? Nếu một người không có quan hệ máu mủ mà bà ấy có thể đối đãi như vậy, thì tại sao anh và mẹ anh là người thân của bà, trên người chúng tôi cùng chảy một dòng máu, nhưng bà ấy có thể nhẫn tâm như thế? Anh chỉ muốn hỏi cho rõ ràng, là tại sao? Giống như em bây giờ rất muốn biết chân tướng năm đó."
Mộc Tây yên lặng.
Cô vậy mà không tìm được lời phản bác. Đường Minh Triết nói không sai, nếu là cô, cô cũng sẽ hỏi cho rõ ràng.
"Vậy tại sao..."
"Sau khi bà ấy biết anh là ai, bản thân nhất thời không tiếp nhận được, nên phát tác bệnh tim."
Trên đường trở về, Mộc Tây vẫn không nói gì, trong đầu đều là những lời nói của Đường Minh Triết. Chân tướng này, tất cả mọi người muốn biết, nhưng khi biết rõ, lại có cảm giác khó có thể tiêu hóa.
Quý Nghiên nhìn cô ấy, có thể hiểu tâm tình Mộc Tây lúc này. Cô là một người bàng quan, cũng cảm thấy được rất khó tin, rất chấn động, huống chi là Mộc Tây. Năm đó bởi vì chuyện này, cô ấy chịu nhiều cực khổ. Bị Mẫn Y Thần hiểu lầm, bị ông nội Mộc đuổi ra khỏi nhà, một mình tha hương. Từ thiên kim tiểu thư hô phong hoán vũ trở thành nữ sinh đại học bình thường, lại còn bởi vì diện mạo thường xuyên bị nam sinh quấy rầy cùng nữ sinh châm chọc khiêu khích. Đả kích liên tiếp phát sinh ở trên người cô ấy, nếu không phải tính tình bản thân cô ấy có vẻ cứng cỏi, tính cách tùy tiện, e rằng rất khó có thể chống đỡ đến bây giờ?
Mộc Tây về đến nhà trực tiếp xụi lơ ở trên ghế sofa, đi dạo phố một ngày, đã mệt cái gần chết. Hơn nữa Đường Minh Triết đột nhiên xuất hiện, hắn nói những lời đó, làm cho trong lòng Mộc Tây mệt mỏi. Mắt cũng không muốn mở ra!
Đồ mua đều rơi trên mặt đất chẳng muốn quan tâm.
Đúng lúc Mẫn Y Thần từ thư phòng đi ra, nhìn dáng vẻ của cô, không khỏi nhíu mày.
Anh đi tới, từ trên cao nhìn xuống Mộc Tây, thản nhiên nói: "Cởi quần ra."
Mộc Tây kinh ngạc thiếu chút nữa từ trên ghế sofa bật dậy, cảm giác mệt mỏi nháy mắt bị khiếp sợ thay thế được, cô mở to mắt, cảnh giác nhìn Mẫn Y Thần, che ngực nói: "Để làm gì?"
Mẫn Y Thần liếc cô một cái.
Không nói chuyện, trực tiếp hóa thành hành động, chân dài bước đến, trong nháy mắt đi tới trước mặt Mộc Tây.
Mộc Tây phản xạ sợ hãi kêu ra tiếng.
...
Mấy phút đồng hồ sau.
"Mẫn Y Thần, thì ra anh còn biết mát xa." Mộc Tây nằm úp sấp ở trên ghế sofa, vẻ mặt hưởng thụ.
Mẫn Y Thần nhàn nhạt "Ừ" một tiếng.
"Nhưng vì sao mát xa phải cởi hết quần ra? Dọa chết lão tử rồi!" Còn tưởng rằng anh ấy muốn làm gì!
Mẫn Y Thần liếc cô một cái, vô cùng bình tĩnh phun ra ba chữ. "Anh thích thế."
Mộc Tây: "..."
Em thua anh rồi.
Nhà họ Bạch.
Quý Nghiên nằm úp sấp ở trước máy tính, đang nhìn Y Nhân gửi hình ảnh cùng video clip cho cô. Phần lớn là hình ảnh tư liệu bọn Bạch Thắng khi con bé và thời thanh thiếu niên, nội dung rất vui vẻ, Quý Nghiên xem cũng rất vui sướng.
"Oa..." Quý Nghiên đột nhiên dừng chuột, quay đầu gọi Bạch Thắng. "Tiểu Bạch..."
"Ừ?" Bạch Thắng đang ở trên giường đọc sách, không chút để ý đáp.
Quý Nghiên ôm máy tính nằm úp sấp đến bên cạnh anh.
"Cái này cái này, người nam sinh này là ai vậy? Phù Tô sao?" Mắt Quý Nghiên lấp lánh.
Bạch Thắng thấy vẻ mặt cô trong lòng biết không ổn, nhận lấy máy tính của cô, chăm chú nhìn. Khóe miệng bất giác co rút."Ai đưa cho em vậy?"
"Y Nhân." Quý cô nương là đứa bé ngoan thành thực.
Vô tình bán đứng bạn bè!
Bạch Thắng nhíu mày, được lắm!
"Anh trả lời em trước, đây là người nào?" Mắt Quý Nghiên tiếp tục lấp lánh, chỉ kém không bốc lên tình yêu.
"Thật sự..." Quý Nghiên thán phục."Em cho rằng dáng dấp mấy người các anh cũng đã đẹp rồi, không ngờ Phù Tô càng giật mình hơn! Trách không được là một đôi với Bạch Tinh, thật sự là tuyệt vời."
Quý Nghiên không chút nào keo kiệt tán thưởng.
Y Phù Tô thật sự là người dáng dấp tốt nhất mà cô từng thấy!
Bạch Thắng trầm ngâm, mắt bỗng nhiên trở nên xa xăm. "Đúng, giật nảy mình!"
Tất cả mọi người nói như vậy.
"Đúng rồi, bên trong này còn có rất nhiều chuyện xấu khi còn bé của anh. Ha ha, trong đó bao gồm video clip truyền thuyết anh cùng Mẫn lão Đại. Y Nhân định không muốn cho em, nhưng bây giờ quyết định làm quà tặng kết hôn cho em rồi. Thật sự là sung sướng, anh có muốn xem không?" Quý Nghiên quả quyết lên mặt rồi.
Bạch Thắng đóng sách lại, đau đầu nhìn cô, cắn răng nói: "Quý Nghiên, lá gan em thật sự là càng lúc càng lớn rồi!"
Quý Nghiên lè lưỡi. "Không xem thì thôi, một mình em xem."
"Chờ một chút." Bạch Thắng gọi cô lại.
Quý Nghiên quay đầu.
Khóe miệng người nào đó thoáng tươi cười."Anh xem cùng với em."
Cả người Quý Nghiên không hiểu sao run lên một cái.
"Qua đây." Bạch Thắng vỗ vỗ bên cạnh giường ngủ.
"Anh có âm mưu gì phải không?" Quý Nghiên cảnh giác hỏi
Bạch Thắng mỉm cười, Quý Nghiên vẫn lo lắng, thật cẩn thận di chuyển qua.
"Ở đâu? Để anh mở." Người nào đó cực kỳ thân sĩ nói.