Bạch Thiếu Gia, Cưng Chiều Vợ Như Mạng

Chương 116-3: Em rất nhàm chán phải không? (3)



Quý Nghiên cự tuyệt. "Không cần, tự em có thể..."

"Không sao, không cần khách khí."

Nói còn chưa nói hết, chuột đã bị người ta đoạt lấy. Quý Nghiên kinh hãi hô ra tiếng: "Uy, không thể như vậy... Bạch Thắng, anh xấu lắm... Ôi chao, ai, ôi ôi chao, ai, ôi, đừng xóa bỏ... Không cần em còn chưa xem..."

Một cuộc đại chiến hỗn loạn đoạt máy tính từ đấy triển khai, trong phòng chỉ nghe thấy tiếng Quý Nghiên ầm ĩ, ngay cả âm thanh các đồ vật rơi xuống đất. Người nào đó hoàn toàn phát huy phẩm chất gian trá vô lại của anh ra, cho dù Quý Nghiên đã dùng hết toàn lực, cũng không bằng "Bản lĩnh" của người ta, trơ mắt nhìn anh xóa sạch toàn bộ lưu trữ trong máy tính.

Tâm Quý nghiên đều đã nát.

"Em hận anh a a a a a..." Tiếng kêu rên liên tiếp bộc phát ra.

Quý Nghiên tức giận vung gối đầu lên đập anh, hơi quá đáng! Cô rất vất vả mới có được!

Bạch Thắng thoải mái tiếp nhận gối đầu cô ném tới, trên mặt mang theo nụ cười đắc ý. Rất đáng đánh đòn nói: "Anh đã cho em cơ hội, chính em không cướp được, không thể trách anh."

"Vô lại, anh biết rõ em đã hết sức cướp đoạt, cũng không nhường một chút." Quý Nghiên bi thương nói: "Đã là vợ chồng già, thấy thì làm sao? Cũng sẽ không mất miếng thịt nào của anh."

Vợ chồng già?

Đổi lại trước kia, đánh chết Quý Nghiên cũng không nói nên lời này.

Xem ra thật sự bị anh quá cưng chiều, bây giờ nói chuyện càng ngày càng không cố kỵ.

Ngay cả lời lẽ thô tục cũng tự nhiên như gió bão mà nói ra.

Ừ, cái này khẳng định là ảnh hưởng từ Mộc Tây.

Bạch Thắng bình tĩnh nói: "Bọn anh ở ngay trước mặt em, muốn nhìn bao lâu thì cứ nhìn bấy nhiêu, còn cần hình ảnh làm cái gì?"

"Không giống nhau?"

"Chỗ nào không giống nhau? Chẳng lẽ người thật không bằng hình ảnh đặc sắc?" Bạch Thắng nhíu mày.

Quý Nghiên: "..."

Cô suy sụp khép máy tính lại. "Thôi, dù sao chỗ Y Nhân vẫn còn. Anh xóa bỏ bản sao, nhưng không xóa bỏ được bản gốc. Em đi tìm cô ấy xin lại là được."

"..." Lần này đổi thành Bạch Thắng không lời nào để nói rồi.

Đối với trình độ cố chất của cô quả thực làm cho anh đau đầu.

"Tây Tây nói hai ngày nữa cô ấy với Mẫn lão đại mời ăn cơm, bảo chúng ta đừng quên qua đó."

"Ừ."

"Sao ỉu xùi vậy?"

"..."

"Tức giận?"

"..."

"Tức giận thật sao?"

"..."

"Không phải đã ngủ thiếp đi chứ?"

"..."

"Tiểu..." Ngay lúc cô định một lần nữa chuẩn bị mở miệng, Bạch Thắng đột nhiên xốc lên chăn, thân thể cao lớn phủ ở trên người cô. Trong bóng đêm, ánh mắt người đàn ông vừa đen lại thâm sâu, giống như đầm nước sâu, bất cứ lúc nào đều hút người ta đi vào.

Quý Nghiên hoảng sợ, khó hiểu nhìn anh.

"Quý tiểu thư, em rất nhàm chán phải không?" Bạch Thắng nghiêm trang hỏi. Quý Nghiên sửng sốt một chút, con ngươi trừng lớn nhìn anh, có ý tứ gì?

Cô thành thành thật trả lời. "Ách... bình thường."

Bạch Thắng gật đầu. "Đó chính là rất nhàm chán, nếu em muốn làm chút gì đó, anh không ngại thỏa mãn em."

"Làm cái gì?"

Quý Nghiên hỏi xong thì hối hận, kẻ ngu ngốc mới có thể hỏi vấn đề này. Dưới thời gian, địa điểm, và tình huống này, trừ bỏ... Còn có thể làm cái gì?

Vẻ mặt Quý Nghiên lúng túng, trong đầu người này quả nhiên đều là hình ảnh không hài hòa.

Cô không còn kịp đổi ý, Bạch Thắng đã có kinh nghiệm lão luyện cởi cúc áo của cô, giọng nói mát lạnh ở trong màn đêm có vẻ vô cùng đặc biệt."Làm, người."

...

Ngày đó Mộc Tây cùng Mẫn Y Thần mời ăn cơm vô cùng náo nhiệt, cơ bản tất cả mọi người đi. Ngay cả Ôn Ninh Lạc cũng bị Y Nhân kéo đi, cũng không biết Y Nhân cô nương dùng phương pháp gì đưa người tới đây, từ sau khi ở quán bar lần đó, Quý Nghiên còn tưởng rằng Ôn Ninh Lạc nhìn thấy Y Nhân sẽ trốn thật xa.

Nhưng dù sao vẫn tồn tại một cái studio, Y Nhân lại là đạo diễn, muốn trốn cô ấy rất khó. Trừ khi rời khỏi vở kịch không diễn nữa, nhưng điều này hiển nhiên là không có khả năng.

Mặc dù gả cho người ta, nhưng Mộc Tây vẫn không có một chút phong phạm của bà chủ nhà, hiển nhiên chính cô ấy cũng không cảm thấy vậy. Ngay cả bữa tối đều do Mẫn Lão Đại tự mình xuống bếp, Quý Nghiên cảm thấy được vô cùng kỳ lạ.

Xem ra cuộc sống gia đình của bọn họ không ngờ quá tốt.

Mộc Tây lại còn có thời gian làm tổ ở trên ghế sofa nhàn hạ xem tivi.

Trước Quý Nghiên còn lo lắng Mẫn lão đại sẽ không đến với Mộc Tây, dù sao anh ấy cầu hôn quá đột ngột, mà cảm xúc Mẫn lão đại điển hình hướng nội, cô cũng không biết Mẫn lão đại có thích Mộc Tây không. Cô sợ Mộc Tây sẽ chịu thiệt, bây giờ thấy, chân chính chịu thiệt hẳn là Mẫn lão đại?

Quý Nghiên quả quyết vì Mẫn Y Thần mà đồng tình.

Đồng thời cũng vì anh ta mà lo lắng cuộc sống sau này.

"Tôi đã nói, lão đại mới đúng là người đàn ông tốt nhất thế giới!" Mẫn Y Hàm nhìn đồ ăn trong bát, nhịn không được cảm khái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.