Bạch Thiếu Gia, Cưng Chiều Vợ Như Mạng

Chương 119-1: Muốn cho cô ta phải tận mắt nhìn thấy (1)



"Tắt máy. " Bạch Thắng cầm điện thoại di động, trong trẻo nhưng lạnh lùng nói.

Mẫn Y Thần nhíu mày.

Bạch Thắng nói: "Anh cãi nhau với Mộc Tây sao? Sao vậy?"

"Ừ..." Tay Mẫn Y Thần chỉ tủ TV, bên cạnh đồng hồ cảnh đêm to như vậy, là di động của Mộc Tây.

"Em đi tìm."

Tầm mắt Bạch Thắng từ trên di động Mộc Tây thu hồi, quyết đoán nói.

Quý Nghiên không có cách nào không nhận thoại của anh, huống chi trước khi ra khỏi cửa anh rõ ràng luôn biểu hiện mình lo lắng, Quý Nghiên cũng bảo đảm với anh, khi cô đến quán bar sẽ gọi điện báo bình an cho Bạch Thắng, làm sao có thể đột nhiên tắt máy?

Bạch Thắng bước nhanh đi ra cửa.

Mẫn Y Thần cũng đứng lên, đuổi theo Bạch Thắng. "Tôi đi cùng cậu."

Trong lòng luôn có dự cảm bất an.

"Đã khuya, từ đây đi về phải đến tận trời sáng. Tây Tây, cậu chẳng lẽ không mệt sao? Ngoan, chúng ta gọi xe có được không?" Đêm càng ngày càng khuya, đường cũng càng ngày càng hẻo lánh, Quý Nghiên lại không nhớ rõ đường, đành phải lại dụ dỗ Mộc Tây.

Mà ban đêm còn lạnh như vậy, Mộc Tây mặc rất ít, rất dễ bị cảm.

Mộc cô nương đã có vài phần thanh tỉnh, híp mắt nhìn nhìn cảnh vật xung quanh, lại nhìn sắc trời, quả thật không an toàn. Cô gật đầu: "Quý tiểu Nghiên, đêm nay mình muốn đến ở nhà họ Bạch, không cho phép cậu ghét bỏ!"

"Biết rồi, cậu muốn ở bao lâu cũng được." Quý Nghiên tự nhiên theo cô.

Hai người đi về lề đường, bên cạnh ngẫu nhiên có xe chạy qua, nhưng lúc này, xe taxi rất ít. Quý Nghiên một bên chờ xe một bên cùng Mộc Tây nói chuyện phiếm, chỉ sợ cô bất cứ lúc nào sẽ ngủ.

"Cậu chú ý nhìn xe đi." Mộc Tây nói với cô.

Cô cũng không phải đứa bé.

Quý Nghiên cười cười, thấy thật sự không có say, nhưng không biết vì sao, cô lại cảm thấy khí lực của mình càng ngày càng yếu. Vừa rồi còn có thể vững vàng đỡ lấy Mộc Tây, hiện tại cảm giác có phần không dùng được sức lực, tứ chi chậm rãi có cảm giác mễm nhũn.

Là ảo giác sao?

Quý Nghiên lắc đầu, lại nhìn về phía đường cái, đột nhiên có xe MiniBus dừng lại trước mắt. Thân xe màu đen, Quý Nghiên sửng sốt, còn chưa phản ứng kịp, có vài tên du côn lưu manh từ trên xe xuống, không nói hai lời kéo Quý Nghiên cùng Mộc Tây lên xe.

Quý Nghiên kinh hãi, vừa định phản kháng, thân thể đã bị tay của một người đàn ông kiềm chế. Bọn họ dùng sức lớn, nếu đặt ở bình thường, Quý Nghiên cũng có thể tránh thoát, nhưng đêm nay không biết như thế nào, trên tay không dùng được sức lực, phản kháng đều không có tí hiệu quả. Cho nên không phải ảo giác? Quý Nghiên vùng lên, càng vùng vẫy kịch liệt hơn, kết quả vẫn như cũ.

Mộc Tây thấy có người lạ đến bắt bọn họ, rượu đã tỉnh được vài phần, buột miệng liền mắng: "Khốn khiếp, lão tử mà cũng dám bắt, không có mắt à? Các người là ai... Ô ô..."

Rất đáng tiếc, miệng bị che rồi.

Người đàn ông thô lỗ đẩy các cô vào trong xe, "Ầm" một tiếng, cửa xe bị đóng lại.

Cửa quán bar.

Bạch Thắng cùng Mẫn Y Thần nhìn xe nhiều như nước trước mắt, chung quanh đèn nê ông sáng lạn, làm thế nào cũng không thấy hai bóng dáng quen thuộc kia.

"A lô, mẹ, Nghiên Nghiên về nhà chưa?"

"..."

"Vâng, đã biết."

"..."

"Sao rồi?" Mẫn Y Thần nhìn Bạch Thắng cúp điện thoại, hơi thở phì phò hỏi.

Bạch Thắng lắc lắc đầu.

Ánh mắt anh lúc này đặc biệt trấn tĩnh, tóc có chút hỗn độn, trên mặt còn có mồ hôi. Mẫn Y Thần cũng vậy, hai người liếc nhau, vẻ mặt đều lộ ra một cỗ nghiêm túc.

Vừa rồi bọn họ tìm đến quán bar, cũng không nhìn thấy Quý Nghiên cùng Mộc Tây. Còn hỏi người ở quán bar, có người nói quả thật nhìn qua hai cô gái kia ngồi cùng một chỗ uống rượu, bởi vì ngoại hình nổi bật hơn nữa Mộc Tây có mái tóc dài màu đỏ rượu bắt mắt, cho nên ấn tượng rất sâu, nhưng về sau không chú ý, có thể là đi rồi. Bạch Thắng cùng Mẫn Y Thần lại đi tìm quản lí quán bar lấy băng theo dõi, quả nhiên thấy Quý Nghiên đỡ Mộc Tây rời khỏi.

Trong lúc đó có mấy người đàn ông đến gần các cô, nếu không bị Quý Nghiên uyển chuyển cự tuyệt, thì cũng bị sư tử hà đông Mộc Tây rống cho sợ đi trở về. Chỉ có một lần ầm ĩ có vẻ xấu, vẫn là mấy người đàn ông thật sự quá phận, tay heo đã vươn đến trên bàn tay Mộc Tây nghĩ muốn cọ vào cô, Mộc Tây thấy nói cũng vô dụng, cũng không nói nhiều lời. Trực tiếp lất chai rượu đập đầu người kia, mảnh thủy tinh vỡ vụn trên đất, người đàn ông kia cũng nổi giận, che trán bị thương gọi mấy anh em đến, cuối cùng Quý Nghiên ra tay giải quyết rồi. Mọi người thấy các cô mặc dù chỉ có hai người phụ nữ, nhưng trong đó có một người thân thủ lại tốt như vậy, một người đánh với tám chín người đàn ông đều thành thạo. Hiển nhiên không dễ chọc, cũng thức thời không đến quấy rầy các cô nữa.

"Tìm người đàn ông này tôi." Ánh mắt Mẫn lão đại dừng ở tay người đàn ông định cầm tay Mộc Tây, ánh mắt sắc bén, như muốn đâm thủng hắn.

Quản lí có chút khó xử. "Mẫn tổng, tôi..."

"Bây giờ không phải lúc so đo những thứ này, trước tìm người quan trọng hơn." Bạch Thắng trong veo mà lạnh lùng nói.

Mộc Tây đã uống không ít rượu, bước chân cũng không ổn định rồi. Quý Nghiên chăm sóc cô ấy có chút vất vả, nếu lại gặp phải chuyện gì. Bạch Thắng cố gắng không để cho mình nghĩ theo chiều hướng xấu, nhưng Quý Nghiên cũng uống rượu, tuy không nhiều lắm, nhưng lấy tửu lượng Quý Nghiên, thì không được bao lâu, chất cồn phát tác, cô ấy khẳng định cảm thấy đầu choáng váng, muốn đi ngủ.

Quan trọng nhất, căn cứ vào thời gian trên hình ảnh theo dõi hiện thị, Quý Nghiên cùng Mộc Tây rời đi đã là chuyện một giờ trước rồi. Lâu như vậy vẫn chưa về nhà, cũng không có bất kỳ cú điện thoại, tuyệt đối không phải với tác phong của Quý Nghiên. Cô sẽ không làm chuyện cho người khác lo lắng, trừ khi là không có biện pháp.

Xe cuối cùng chạy đến một cái ngõ cụt.

Động tác người đàn ông vẫn thô lỗ như cũ, Quý Nghiên cùng Mộc Tây bị hung hăng đẩy xuống.

Lúc này chân hai người đã bị trói lại, chật vật ngã trên đất, Mộc Tây nhịn không được nói lời thô tục!

"Các người là ai? Muốn làm gì?" So ra, Quý Nghiên đã trấn định hơn nhiều.

Xem ra cô nên thật sự nghe lời Bạch Thắng nói, đối với tần suất chuyện mình gặp không may, Quý Nghiên đã không biết dùng bất kỳ từ ngữ nào để hình dung rồi.

Hơn nữa mình còn mất hết sức lực!

Chẳng lẽ bọn họ đã có âm mưu từ trước, nhưng bây giờ, muốn làm gì cô?

"Chúng ta muốn làm cái gì, cô rất nhanh sẽ biết." Một người đàn ông bỉ ổi trong đó nói.

Bọn họ kéo Mộc Tây đến bên cạnh tường của ngõ nhỏ, có hai người một trái một phải kiềm chế cô, người khác đều ở đây đối diện với Quý Nghiên. Nói là đối diện, thật ra khoảng cách cũng chỉ vài bước chân. Mộc Tây bị che miệng, không phát ra tiếng, mắt cô thấy mấy người đàn ông từng bước đến gần Quý Nghiên, lắc đầu "Ô ô ô" hô.

Oanh - -

Một tiếng sấm to vang lên, bầu trời chợt đổ mưa.

Rất lớn, mưa rào, mưa như trút nước xuống.

"Thủ lĩnh, anh xem." Phong nhặt một đôi vòng tai lên, đi đến bên cạnh Bạch Thắng, giơ lên trước mắt anh.

Bạch Thắng nhận lấy nhìn chút, anh trầm mặc một hồi, gắt gao đem vòng tai nắm chặt trong tay, một bộ phận đâm vào da thịt.

Gương mặt vẫn không thấy giãn ra, càng lạnh lùng, khí tức bao quanh người.

Mẫn Y Thần vừa thấy phản ứng này của anh, tim cũng không khỏi lộp bộp một cái.

"Mộc Tây." Nhóc con kia tính tình không tốt, lại không hiểu để thay đổi, thường xuyên hành sự kích động. Hơn nữa cô ấy không giống Quý Nghiên, ít nhiều còn có thân thủ, Mộc Tây không có chỉ có khí thế cả vú lấp miệng em, nếu ẩu đả, nhất định chịu thiệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.