Mộc Tây mất ngủ cả đêm, cũng không thể nghĩ ra phương pháp gì có thể thuận lợi thoát thân dưới mí mắt của Bạch Thắng. Lần này cô thật sơ suất, sớm biết vậy thì đã thay hình đổi dạng một chút cũng được!
Ngày hôm sau, trong nhà trọ lại nghênh đón một vị khách không mời mà đến. Mộc Tây với hai vành mắt thâm đen to, mở cửa nháy mắt ngẩn người, rất nhanh lại bình tĩnh xuống. Nghiêng người nói: "Có việc?"
Mẫn Luyến Y mỉm cười nhìn cô, mở miệng nói: "Không mời tôi đi vào ngồi một chút sao?"
"Tôi không phải đang nhường đường, chẳng lẽ thế này vẫn chưa tính?'Mời' trong miệng Mẫn tiểu thư chẳng lẽ phải khom lưng cúi đầu nói với cô "hoan nghênh đến" mới được?"
"Vậy cũng không cần." Mẫn Luyến Y đi qua cô vào nhà, đi thẳng đến bên cạnh sô pha phòng khách, đặt một cái usb ở trên bàn trà. "Tôi chỉ đến đưa cho cô một số đồ."
"Cái gì?"
Mộc Tây đóng cửa, đi đến trước mặt Mẫn Luyến Y.
Mẫn Luyến Y xoay người, vừa lúc chắn ở trước mặt bàn trà, cùng Mộc Tây mặt đối mặt, Mộc Tây không nhìn thấy cô ấy vừa đặt cái gì.
"Mộc Tây, tôi chỉ nói một câu." Mẫn Luyến Y chăm chú nhìn cô.
Mộc Tây mím môi, cũng nhìn lại Mẫn Luyến Y, nhíu mày, chờ cô nói tiếp.
"Xin đối xử tốt với anh trai tôi."
Mộc Tây ôm ngực. "Tôi không rõ, cô đã yêu Hàn Niệm, vậy quan tâm đến chuyện của Mẫn Y Thần để làm gì?"
Nếu nói lúc trước là vì kích thích mình, vậy bây giờ?
"Niệm là người yêu, nhưng anh trai với tôi mà nói, là người rất đặc biệt." Mẫn Luyến Y thành thực nói.
"Rất đặc biệt?"
Mẫn Luyến Y lắc đầu. "Tôi không hình dung được."
"Vượt qua sự tồn tại của người yêu?"
"Không, chỉ là người rất đặc biệt."
Ai cũng không thay thế được, ai cũng không đuổi đi được, anh ấy sẽ vĩnh viễn ở trong lòng cô. Không phải người yêu, không chỉ là người thân, cô nói không ra được từ cụ thể, nhưng không có cách nào mặc kệ anh ấy.
Mộc Tây nói: "Cô rất ích kỷ!"
Mẫn Luyến Y thừa nhận.
"Mẫn Y Thần cũng giống vậy." Rõ ràng trong lòng không có cách nào dứt bỏ sự tồn tại, rõ ràng không người nào có thể thay thế, vẫn còn lựa chọn kết hôn với cô.
Đây đối với cô, với Hàn Niệm, cũng quá không công bằng!
Vì sao cô phải vì phần tình cảm đặc biệt này của bọn họ trở thành kẻ đáng thương?
Vì để làm nổi bật phần tình cảm bị gãy làm tám chín khúc này của bọn họn có bao nhiêu vĩ đại sao?
"Anh trai chắc chắn không phải là yêu." Mẫn Luyến Y nói.
Mộc Tây không cách nào hình dung cảm giác đối với Mẫn Luyến Y, dáng vẻ cô ấy luôn luôn điềm tĩnh như vậy, không mảnh mai, cũng không ỷ lại cưng chiều. Nói cái gì làm cái gì, đều có trật tự. Khí chất của cô ấy, là do từ bên trong mà phát ra, cho người ta chán ghét không đứng dậy được. Dù cho tính cách của cô ấy rõ ràng là loạ Mộc Tây ghét nhất, thiện lương có phần thánh mẫu, nhưng cô không cách nào chán ghét cô ấy.
Người phụ nữ thông minh, xinh đẹp, thiện lương, hiểu lòng người, biết đạo lý này... Toàn bộ đều vừa đúng như thế, ngược lại để cho cô không biết nên lấy thái độ gì để đối mặt cô ấy?
Cô cầm lấy usb mà Mẫn Luyến Y đặt ở trên bàn trà, cắm vào máy tính. Usb không có cái gì cả, chỉ có một đoạn video clip. Mộc Tây đoán không ra dụng ý của cô ấy, do dự một lúc, rốt cục vẫn mở đoạn video clip ra xem.
Hình ảnh dần hiện rai, Mộc Tây nhìn không hề chớp mắt, ánh mắt trở nên chuyên chú, một loại cảm xúc khác lặng lẽ nổi lên.
"Tổng giám đốc, trước anh ngồi một chút, em đi nấu cho anh thứ gì đó." Phòng khách quen thuộc, giọng nói xa lạ của một cô gái đỡ Mẫn Y Thần ngồi xuống ở trên ghế sofa, sau đó xoay người vào phòng bếp.
Mẫn Y Thần che bụng, trên trán có mồ hôi chảy ra, dáng vẻ rất khó chịu, chân mày cũng nhíu chặt lại. Cũng không ngăn cản động tác của cô gái.
Một lúc sau, cô gái đi ra.
Bưng một chén mỳ nóng hổi.
"Tổng giám đốc, nhà anh giống như chỉ có mỳ, chấp nhận một chút. Trước ăn một chút gì làm ấm dạ dày đã!" Cô ta đặt bát mỳ trên bàn trà ở trước mặt Mẫn Y Thần, trong giọng nói đầy quan tâm.
Mộc Tây nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Mẫn Y Thần, cảm xúc trong lòng không khống chế nổi cuồn cuộn dâng lên.
Mà trong màn hình, Mẫn Y Thần lại nhìn vào bát mỳ bốc hơi kia, rất đẹp mắt, hoàn toàn có thể dùng sắc đẹp thay cơm để hình dung. Trên mặt nước vẫn nổi một chút hành thái, chỉ nhìn, liền nhịn không được làm cho người ta thèm nhỏ dãi.
Nhưng vẻ mặt của anh lại không phải như vậy, phản ứng của Mẫn Y Thần có thể nói là cực kỳ lạnh nhạt, chỉ trầm mặc nhìn vài lần, không có ý động đũa.
"Làm sao vậy? Nhìn qua không ngon sao?" Vẻ mặt cô gái dường như có chút thất vọng.
Mắt Mẫn Y Thần rủ xuống, lại trầm mặc một hồi, mới cầm lấy chiếc đũa, gắp một miếng đưa vào trong miệng.
Vẻ mặt cô gái rõ ràng cho thấy thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Ngược lại vẻ mặt lại mong đợi nhìn Mẫn Y Thần.
Nhưng Mẫn lão Đại hoàn toàn đem mặt than của anh phát huy đến mức tận cùng, không chút nào nể mặt, rất bình tĩnh ăn một miếng, lại rất bình tĩnh buông đũa xuống, nhìn không ra bất luận cảm xúc dao động gì. Chỉ nói thật nhỏ một câu: "Vẫn là bánh sủi cảo căng mềm mỳ ăn liền ngon hơn."
"A?" Cô gái nghe không hiểu.
Mẫn Y Thần đứng dậy, đi thẳng về phía phòng ngủ. "Tôi không sao, cô đi đi."
"Nhưng anh vừa mới ăn được một miếng, không ăn nữa sao? Dạ dày của anh ..." Cô gái lo lắng đứng lên, muốn đuổi theo.
Mẫn Y Thần dừng một chút, vẫn không quay đầu, âm thanh lạnh như băng từ bên môi tràn ra. "Không có liên quan gì đến cô."
Tất cả động tác của cô gái vì một câu này triệt để ngừng lại.
Vẻ mặt trong nháy mắt trở nên cứng ngắc.
Trong mắt lộ ra bị thương, làm cho người ta khó có thể bỏ qua.
Suy nghĩ Mộc Tây không ý thức bay xa, còn nhớ rõ lúc cô lần đầu tiên nấu mì cho anh ăn, anh nhìn một đống gì đó trộn cùng một chỗ kia, có bánh sủi cảo, chân giò hun khói, còn cả mì ăn liền... Ánh mắt ghét bỏ không nỡ nhìn, lạnh lùng hỏi cô: "Đây là cho người ăn à?"
"Đương nhiên, Mộc công nương đặc biệt nấu, tuyệt đối có bảo đảm." Mộc Tây vỗ bộ ngực nói: "Lão tử có thể làm cho anh ăn là phúc khí của anh, anh đừng không biết quý trọng! Lại còn ghét bỏ, ghét bỏ cái gì? Nhanh lên, không ăn thì không cho phép rời đi."
"Chỉ mong ăn xong em không cần giúp anh gọi xe cứu thương." Vẻ mặt Mẫn Y Thần lạnh nhạt nói.
Nhưng nói xong vẫn ngoan ngoãn cầm đũa lên.
Mộc tây nói: "Miệng nhả không ra lời nói thật, chờ anh có ngày ngã vỡ kính mắt đi. Nha, lão tử đã từng nấu qua nên rất tin tưởng tài nấu nướng của mình?"
"Phốc..." Mẫn Y Thần thiếu chút nữa phun, nghiêm trang ngẩng đầu nói với Mộc Tây: "Mộc tiểu thư, thời gian ăn cơm, xin không cần nói lời lạnh như vậy."
Cô đã từng nấu nướng sao?
Mộc Tây nửa ngày mới phản ứng được, người này cư nhiên châm chọc cô. Hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nhất thời vặn vẹo, giận!
"... Đồ xấu xa."
Sự thật chứng minh, tự tin của Mộc Tây không phải không có căn cứ, ít nhất sau khi Mẫn Y Thần ăn xong có thể nói "Món thập cẩm", vẫn khỏe mạnh cường tráng, khoẻ như vâm, cũng không cần làm phiền đến xe cứu thương.
Về sau, cuộc sống ăn bánh sủi cảo mì ăn liền không thể cứu vãn.
Ít nhất, chỉ cần Mộc cô nương xuống bếp, thức ăn bọn họ vĩnh viễn chỉ giống như vậy.
Mẫn Lão Đại đã ớn đến vô lực.
Gần như bi thương tiếp nhận loại này.
Nhưng mà...
Cô cho rằng anh không thích.
Vì sao dưới tình huống như vậy mà nhắc đến?
Có lẽ người một khi đón nhận một loại sắp đặt sẽ thấy khó khăn tiếp nhận những cái khác, cho nên nào sợ mùi hương mê người trước mặt của người khác nữa, ít nhất ở trong lòng tôi, làm thế nào cũng không bằng một bát sủi cảo mỳ ăn liền kia.
Hình ảnh cuối cùng, cảnh trong màn hình biến thành màu đen đánh lên một nhóm phụ đề như vậy. Chung quanh tĩnh lặng không tiếng động, nó giống như là ghi lại một đoạn. Chỉ là không biết, ghi lại cho tiếng lòng của vai nam chính, hay chỉ cho những người đứng xem mang theo ý thức chủ quan của mình để bịa đặt?
Đầu óc Mộc Tây trong nháy mắt trở nên rối loạn, video clip vẫn chưa kết thúc, cảnh tượng trong giây lát biến thành trong quán bar tiếng động lớn tranh cãi ầm ĩ. Một người đàn ông uống rượu một mình, lại vẫn là cô gái kia, cô nghe thấy anh dùng giọng nói đau xót nói với cô gái kia: "Cô ấy chỉ còn một mình tôi, cho nên mặc kệ như thế nào, tôi không thể để cho cô ấy ngay cả duy nhất này cũng mất đi. Tôi có phải cực kỳ hèn hạ không?"
Ầm - -
Máy tính vẫn lẳng lặng đặt ở chỗ cũ, giọng nói người đàn ông trầm thấp vẫn như cũ chậm rãi vang lên. Nhưng mà đột nhiên vang lên tiếng đóng cửa, ánh đèn sáng trong nhà trọ, dĩ nhiên không có một bóng người.
Bên ngoài, Lôi Vũ.
Mẫn Y Thần kết thúc một ngày bận rộn về nhà, còn có thể nghe thấy tiếng sấm từ bên ngoài nổ vang, trên âu phục dính một chút mưa. Anh ra khỏi thang máy, lấy chìa khóa chuẩn bị mở cửa, nhưng mà toàn bộ động tác trong phút chốc đều dừng lại khi nhìn thấy bóng người ngồi ôm đầu gối ở cửa.
Cả người Mộc Tây đều đã ướt sũng, tóc ướt sũng dính sát ở trên mặt, cô ôm đầu gối ngồi ở trước cửa nhà, cả người phát run, nhìn qua vô cùng chật vật. Nghe thấy tiếng bước chân, cô ngẩng đầu lên, nhìn qua anh có cảm giác yếu ớt chưa từng thấy, có lẽ, chưa từng xuất hiện ở trên người cô.
Tim không tự chủ được đau nhói.
Hai người đều không nói gì, Mẫn Y Thần dừng lại vài giây, sau đó nhìn kỹ rồi đi qua bên cạnh cô.
Chìa khóa cắm lên ổ khóa, chuyển động, cạch - -, cửa mở.
Anh bước đi về phía trước, nhưng bước chân không có tiến lên, anh bị cô ôm lấy từ phía sau, thân thể cũng đột nhiên cứng đờ.
"Anh đợi em với có được không?" Trong giọng nói khóc nức nở từ phía sau truyền đến, bất lực mà vỡ vụn như thế. "Em không thể bỏ lại Quý Tiểu Nghiên, cô ấy vì em mà trở thành như vậy, đều do em làm hại! Lúc cô đi ra, một lần nữa tìm được hạnh phúc của cô ấy trước, thì em không có bất kỳ tư cách gì để đạt được hạnh phúc của mình. Anh bảo em làm sao bây giờ? Em muốn đi cùng với anh, nhưng lại luôn luôn đủ loại phiền phức. Bây giờ còn trực tiếp liên lụy đến Quý tiểu Nghiên, em nhìn cô ấy, trong long càng đau. Dưới tình huống như vậy, làm sao còn có thể yên tâm thoải mái trở về bên cạnh anh? Mẫn Y Thần, em không làm được..."
Cô nói mọi áp lực ở trong lòng ra, tất cả đau khổ, sợ hãi, không thể nề hà, đều đã hóa thành ngôn ngữ đơn giản nhất, truyền đạt cho anh.
Cô không biết nên làm cái gì bây giờ?
Nhưng ít ra, bạn tốt nhất từ thời kì tối tăm của mình đến bây giờ, cô không thể rời khỏi cô ấy.
Cô không thể thay đổi, cũng không thay đổi hiện thực, duy nhất có thể làm, là kiên quyết ở cùng cô ấy. Đến khi quên đi đau đớn, đi ra ánh sáng lần nữa!
Mẫn Y Thần tách vòng tay của Mộc Tây đang ôm anh ra, xoay người, bóng dáng cao lớn đứng ở trước mặt cô, anh nhìn cô, ánh mắt thâm thúy nói không nên lời. "Em thật muốn cô ấy đi ra, nên nói cho Bạch Thắng, Quý Nghiên ở đâu? Chỉ có cậu ấy mới có thể xoa dịu nỗi đau của cô ấy."