Bạch Thiếu Gia, Cưng Chiều Vợ Như Mạng

Chương 126-4: Đi, chúng ta về nhà (4)



"Thật xin lỗi." Anh lần nữa kéo cô vào trong ngực, trong giọng nói thương tiếc cùng thương yêu không thể che giấu.

Quý Nghiên lắc đầu một cái, ôm anh lại. "Nên nói xin lỗi là em, là em quá ích kỷ. Nếu như em không trốn tránh anh, lại tự cho là đúng đẩy anh ra, chuyện cũng sẽ không trở nên như vậy. Tiểu Bạch, thật xin lỗi."

Bạch Thắng nhếch môi, khẽ cười, thấp giọng nói: "Trở về là tốt rồi."

Quý Nghiên cố gắng không để cho nước mắt của mình rơi xuống, trên tay lại đột nhiên chạm đến một vùng ấm áp, trong lòng cô căng thẳng, ở đó sờ qua sờ lại, bên tai đột nhiên truyền đến hít không khí của Bạch Thắng. Quý Nghiên dừng lại động tác, lại nghĩ đến toàn bộ phát sinh trước đó, tim không khỏi chìm xuống.

"Tiểu Bạch." Cô thử thăm dò gọi.

Bạch Thắng nhẹ nhàng đáp lại.

"Có phải anh bị thương đúng không?" Quý Nghiên động cũng không dám động, rất sợ không cẩn thận chạm được vết thương của anh, trong giọng nói mang theo giọng mũi rất nặng.

Bạch Thắng sờ sờ đầu của cô, tựa như trấn an nói: "Không sao, không cần lo lắng."

Làm sao không lo lắng được?

Làm sao có thể không lo lắng?

Nước mắt Quý Nghiên lần nữa rớt xuống, trong lòng tự trách như thủy triều tràn ra, cô cẩn thận đẩy Bạch Thắng ra, ngược lại lôi kéo tay của anh nói: "Đi, chúng ta về nhà."

Sau đó gọi điện thoại kêu chú Joy đến xem một chút.

Hiện tại cô đã không thể kham nổi bất kỳ một chút nguy hiểm nào.

Trong khoảng thời gian này đến bây giờ Bạch Thắng nghe được một câu nói dễ nghe nhất, dễ dàng chữa khỏi tất cả đau đớn trước đây, anh nhếch môi, phụ họa lời của Quý Nghiên nói: "Được, chúng ta về nhà."

Nhà họ Bạch.

Bạch Thắng ngoan ngoãn nằm ở trên giường, Quý Nghiên mới vừa đưa mọi người đi ra ngoài, lại đặc biệt bưng chén cháo đi lên. Đây là trước kia học từ Mẫn Luyến Y làm thuốc cháo, đối với thân thể rất tốt, cũng trợ giúp điều dưỡng bệnh dạ dày của Bạch Thắng, cô thỉnh thoảng sẽ nấu cho anh uống. Lúc mới trở về, Quý Nghiên nhớ tới, thì nhân tiện nấu một nồi.

Cô vừa cho Bạch Thắng uống cháo vừa hỏi: "Anh làm sao có thể lái xe xuất hiện ở bến tàu?"

Lúc du thuyền nổ anh vẫn còn ở trên du thuyền, theo lý thuyết coi như thuận lợi chạy trốn cũng nên là từ trong biển bơi lên mới đúng, không nghĩ tới cuối cùng lại dùng phương thức xuất hiện ngoài dự đoán mọi người như vậy.

Bạch Thắng đáp: "Anh nhảy xuống không bao lâu thì gặp một chiếc thuyền, bọn họ đưa anh lên bờ. Sau đó anh lại dùng nhân cách cùng sức quyến rũ của anh mượn một chiếc xe, thế nào, có phải rất thông minh không?"

Quý Nghiên rất không nể tình liếc anh một cái :"Là lúc nào, còn nói đùa."

"Ưm, anh đâu nói đùa, rõ ràng là nói sự thật."

Trên mặt Bạch Thắng luôn mang theo nụ cười, Quý Nghiên không có cách nắm bắt anh, dường như thỏa hiệp thở dài."Sự thật chính là sự thật, em thế nhưng phát hiện anh mỗi lần chỉ cần vừa sinh bệnh, trí lực sẽ trượt một đường thẳng tắp xuống, tất cả đổi thành ngây thơ."

"Thật ra thì thỉnh thoảng ngây thơ cũng không có gì không tốt."

Có cô chăm sóc cẩn thận như vậy, không có chuyện gì còn có thể trêu chọc cô, nhìn cô kinh ngạc, cũng là một thú vui.

Quý Nghiên không hiểu. "Sao?"

"Không có gì."

Lần này côkhông có tiếp tục hỏi nữa, lời nói xoay chuyển, chợt nói: "Mặc kệ như thế nào, anh có thể trở về bình an là quá tốt, những thứ khác cũng không quan trọng."

Cô nói trắng ra như vậy, Bạch Thắng tự nhiên cũng sẽ không bỏ qua cơ hội đưa tới cửa này.

Anh cong môi nói: "Em đã hỏi xong, đến lượt anh hỏi."

Quý Nghiên: "Cái gì?"

"Em có phải bởi vì chuyện đêm đó cho nên mới rời khỏi anh đúng không?"

Ánh mắt của anh nhìn chằm chằm Quý Nghiên, giọng nói cũng không khỏi nghiêm túc, không cho phép Quý Nghiên trốn tránh.

Nhưng nếu đã tới bước này, trốn tránh thế nào nữa, cũng không làm nên chuyện gì.

Quý Nghiên trầm mặc một lúc lâu, sau đó dưới ánh mắt bức ngườicủa anh, đàng hoàng gật đầu một cái.

Bạch Thắng thở dài, quả nhiên.

"Đến đây."Anh nói với Quý Nghiên.

Quý Nghiên để bát xuống, ngoan ngoãn ngồi vào bên cạnh anh.

Vì để tránh chạm đến vết thương của anh, cô chỉ dám cẩn thận ngồi bên cạnh giường, cùng anh giữ vững khoảng cách nhất định.

Bạch Thắng vươn tay, đột nhiên kéo người vào trong ngực.

Quý Nghiên cả kinh, thân thể trong nháy mắt nghiêng đi, đầu không bị khống chế đụng phải lồng ngực của anh.

Giống như hiệu quả đặc biệt trên TV, ngay cả tốc độ gió cũng cảm nhận rõ ràng như vậy.

Tay của cô dán trên ngực anh, phản ứng kịp, câu nói đầu tiên là: "Vết thương của anh..."

Cô va chạm như vậy, ngộ nhỡ đụng vào vết thương của anh làm sao bây giờ?

Bạch Thắng nói: "Đồ ngốc, anh đã nói qua, anh cái gì cũng không quan tâm, chỉ cần em còn ở bên cạnh anh là tốt rồi."

Anh ôm cô ôm thật chặc, Quý Nghiên ngừng tất cả động tác, ngoan ngoãn nằm ở trong ngực của anh, động cũng không dám động một cái.

Cô rầu rĩ nói: "Nhưng em để ý."

"Anh không phải đã nói rồi sao, đã quên rồi. Em còn có anh, bất luận phát sinh chuyện gì, em ở trong lòng anh, đều là Nghiên Nghiên thiện lương xinh đẹp như lúc ban đầu. Anh sẽ giúp em xóa sạch tất cả trí nhớ không tốt, chúng ta còn có nhiều thời gian như vậy, chỉ cần phát sinh sau này đều tốt, nhớ kỹđều là tốt, đã từng phát sinh qua, có cái gì quan trọng hơn? Không nên để cho những chuyện không cách nào thay đổi, trói buộc mình cả đời, nó không cách nào thay đổi bản thân đã làm cho người ta rất đau khổ, nếu như bản thân em còn không chịu bỏ qua cho mình, tình nguyện nắm đau khổ để cho hạnh phúc chạy, những ngày kế tiếp, em muốn đi tiếp như thế nào? Hành hạ mình để tiện nghi cho người khác, là cách làm ngu ngốc, Nghiên Nghiên là ngu ngốc sao?" Bạch Thắng từng câu từng chữ nói với cô.

Ánh mắt của anh sáng ngời, không hề chớp mắt nhìn Quý Nghiên, vẻ mặt chuyên chú.

Trong lòng Quý Nghiên cảm động, không khỏi nói: "Làm sao nói quên là có thể quên? Đó là một sinh mệnh nhỏ, mỗi ngày em nhắm mắt lại, cũng có thể cảm nhận được đứa bé lúc rời đi có bao nhiêu không muốn cùng quyến luyến, là em không bảo vệ được đứa bé. Tiểu Bạch, làm sao anh một chút cũng không quan tâm? Không phải là anh rất muốn có đứa bé sao?"

"Đứa bé?" Bạch Thắng cau mày lại, không có hiểu ý của cô.

Nghĩ lại, cuối cùng hiểu được có cái gì không đúng, dường như bọn họ nói không cùng một chuyện. Còn có cái gì anh không biết sao? Bạch Thắng hỏi: "Em nói lời này, là có ý gì?"

"Không phải em bởi vì cảm thấy bị xâm phạm cho nên không chịu ở cùng với anh sao?" Trong giọng nói của anh mang theo kinh ngạc không dễ bỏ qua.

Quý Nghiên so với anh còn kinh ngạc hơn, trong nháy mắt từ trong ngực anh ngẩng đầu lên, trợn to mắt nhìn anh. Ánh mắt cô trong suốt như thường ngày, há miệng nói: "Ai nói em bị xâm phạm?"

Đây rõ ràng biến thành chuyện cười.

Thông qua Bạch Thắng hỏi, mới biết đêm đó Quý Nghiên quả thật thiếu chút nữa bị người ta cưỡng hiếp, nhưng tình hình phát triển đến phần sau, quay trở lại lúc đó, cuối cùng cái giá phải trả là lấy hy sinh của đứa bé, bảo vệ sự trong sạch của mình. Là lúc Quý Nghiên không còn hy vọng, cả ý thức cũng tan rã theo, chỉ biết cả người đều đau đớn. Nhất là bụng, dường như bị người ta hung hăng nghiền nát, đau đến không muốn sống. Cô cảm nhận được có cái gì từ trong thân thể của mình dần dần mất đi, cái cảm giác vô lực đó, Quý Nghiên đến nay nhớ tới, bi thương trong lòng cũng không nhịn được. Những người đó vừa thấy cô chảy nhiều máu như vậy, cho là đã xảy ra án mạng, nhất thời dọa cho sợ tới mức tâm tư gì cũng không có, tất cả đều đều chán nản chạy trốn.

Mặc dù Quý Nghiên được cứu, nhưng tất cả niềm tin cũng ầm ầm sụp đổ theo.

Chuyện phát sinh xoay ngược 180 độ lại như vậy.

Suy nghĩ đầu tiên của Bạch Thắng là may mắn, cũng có chút mừng rỡ, mặc dù anh không quan tâm Quý Nghiên như thế nào, nhưng không có phát sinh cái gì, chung quy vẫn là tốt nhất. Không có người đàn ông nào mong muốn người phụ nữ của mình bị người khác xâm phạm, nói không để ý là không thể nào. Chẳng qua là anh yêu cô, cho nên bằng lòng tiếp nhận tất cả của cô. Hôm nay nghe cô nói chuyện gì cũng không có, tự nhiên không thể tốt hơn. Nhưng nghĩ đến đứa bé của bọn họ mất đi kia, tim Bạch Thắng lại không khỏi nhói đau một cái.

Tâm tình cũng theo đó mà trầm xuống.

Bọn họ có con.

Con của anh.

Nghiên nghiên, đứa bé.

"Em không biết tại sao, hay em đã làm sai điều gì, trời cao đối với em như vậy. Từ đầu chí cuối, em giống như một tai hoạ, chỉ có thể trơ mắt nhìn người khác vì em chịu khổ. Mà em ngay cả con của mình cũng không bảo vệ được. Tiểu Bạch, em rất khổ sở. Em luôn mồm nói muốn để cho mình trở nên mạnh mẽ, nhưng emđã nỗ lực như vậy, tại sao vẫn cái gì cũng làm không được? Em không cứu được Tư ngọc, với Sương, cũng không bảo vệ được Tây Tây, thậm chí bất lực bị mất con của chúng ta. Hễ là người bên cạnh em, dường như cũng vì em gặp tất cả phiền toái lớn nhỏ, nhưng cuối cùng gánh vác tai hoạ cũng không phải em, bọn họ chịu đựng ngay cả em cũng mệt mỏi. Em không muốn có một ngày chuyện như vậy cũng sẽ phát sinh ở trên người anh, em chán ghét cảm giác vô lực như vậy..." Quý Nghiên thương tâm nói với anh.

Bạch Thắng vươn tay, lần nữa ôm cô vào trong lòng ngực mình.

Anh thở dài thật sâu, mang theo bất đắc dĩ."Đồ ngốc."

Quý Nghiên nhắm mắt, mặc cho nước mắt chảy xuôi ở trên mặt.

Trời mới biết, cô có nhiều quyến luyến cái ôm trong ngực này.

Âm áp như vậy.

Nhưng cô không xứng đáng.

"Em làm sao có thể gánh tất cả trách nhiệm lên trên người mình? Nghiên Nghiên không phải là rất thông minh sao, thế nào càng ngày càng đần?"Anh người ngửa ra sau một chút, tay nâng mặt Quý Nghiên lên, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cô, giọng nói vô cùng dịu dàng. "Chuyện nàykhông liên quan đến em, Nghiên Nghiên không cần tự trách. Không người nào có thể đoán được sau này sẽ phát sinh cái gì, em cũng không ngoại lệ, chỉ có thể nói Nghiên Nghiên rất được hoan nghênh, cả ông trời kia cũng không kiềm chế được. Không phải tự trách mình nữa, ừ?"

"Có phải em rất kém cỏi không?"Quý Nghiên hỏi.

Trong lời nói của anh chỉ số có thể tin là quá thấp, vừa nghe đã biết là an ủi cô.

Bạch Thắng nhíu mày."Em từ lúc nào đã bắt đầu học được phủ định bản thân rồi hả?"

Quý Nghiên rủ mắt xuống, không có trả lời.

Bạch Thắng còn nói: "Ngoan, coi như toàn bộ người trong thiên hạ đều kém cỏi, em cũng sẽ không kém cỏi."

Quý Nghiên: "..."

Đây chính là trong mắt người tình đều là Tây Thi trong truyền thuyết sao?

Tiểu Bạch thật không phải người bao che khuyết điểm.

Mặc dù như thế, cô vẫn rất cảm động.

Cuộc sống gặp được một người đàn ông như vậy, được anh yêu mến, còn cần phải cầu gì?

Một tay Bạch Thắng ôm thắt lưng Quý Nghiên, một tay từ vạt áo lặng lẽ dò vào trong quần áo của cô, cả người Quý Nghiên run lên, không tự chủ được co rúm lại, Bạch Thắng vững vàng cố định thân thể của cô, đưa tay phủ ở trên bụng Quý Nghiên.

Nửa ngày cũng không có động tác tiếp theo của anh.

Quý Nghiên dần dần cũng thả lỏng lại, không hề động nữa.

Hiểu được anh muốn cái gì, ánh mắt phủ kín một màu âm u.

Tay Bạch Thắng ở trên bụng cô khẽ vuốt, ngước mắt nhìn cô, ánh mắt chuyên chú mang theo thương tiếc. Khàn khàn hỏi: "Có phải rất đau đúng không?"

Quý Nghiên lắc đầu một cái, lại gật đầu một cái, cuối cùng thành thật mà nói: "Rất đau."

Không những thân thể đau, trong lòng đau hơn.

Giống như trời sụp.

Thế giới một mảnh bóng tối.

"Em rốt cục có thể hiểu tâm tình Tư Ngọc khi đó."

Bạch Thắng không có nói tiếp.

Yên lặng chừng một hai giây. Anh chợt nói: "Chúng ta tái sinh đứa bé đi."

"Ừ?"

"Em không phải nói đứa bé lúc rời đi không nỡ sao? Đứa bé ở bên kia, nhất định cũng rất muốn trở lại bên cạnh ba mẹ. Chúng ta cố gắng một chút, sớm đưa đứa bé trở về một chút."

Bạch Thắng nói xong chặn ngang đẩy ngã Quý Nghiên xuống giường, tiếp theo thân thể cũng nghiêng người phủ lên. Quý Nghiên nháy mắt, nhìn anh, lẳng lặng qua một lúc sau.

Cô vươn tay, chủ động leo lên cổ của anh, nghiêng thân thể về phía trước, hôn lên.

Hai tay Bạch Thắng chống đỡ ở hai bên thân thể cô, mặc cho Quý Nghiên trúc trắc hôn anh.

Gương mặt tuấn nhã phủ lên một tầng ánh sáng dịu dàng.

Cô hôn thật lâu, tay nhỏ rời khỏi của cổ anh, đi đến trước ngực anh, vụng về cởi cúc áo ngủ của anh. Bạch Thắng khẽ cười một tiếng, nhìn động tác chậm rãi của cô, rốt cục đưa tay bắt lấy tay Quý Nghiên, hóa bị động thành chủ động, không đến một lúc sau, thì đã cởi hết quần áo của hai người, thẳng thắn gặp nhau.

"Không có việc gì chứ?" Lúc đang ý loạn tình mê, Quý Nghiên đột nhiên hỏi.

Cô chỉ vết thương của anh.

Bạch Thắng nhếch môi, gia tăng động tác, giống như trò đùa dai hỏi: "Em cứ nói đi?"

"Ừ..."

Ý thức Quý Nghiên thông qua va chạm, nhất thời linh hồn thất lạc, cô không tự chủ được miệng yêu kiều kêu ra tiếng.

Hai tay ôm lấy chặt lấy người anh, hai người dán sát lại càng gần, có cảm giác phong phú phát sinh lan tràn trong người nói không nên lời. Giống như lưu lạc ở bên ngoài rất lâu, rốt cục trở về nơi thuộc về mình, ôm ấp trong ngực thuộc về mình, loại tâm tình cảm động này muốn khóc, so với bất kỳ khoảnh khắc nào cũng mãnh liệt.

Chẳng qua cô lựa chọn dùng một phương thức khác để diễn tả.

"Lần này, em thật sự thật sự, sẽ không lựa chọn buông tay nữa."

"Ừ." Giọng nói mát lạnh khàn khàn nhàn nhạt ở bên tai cô vang lên."Vậy em nhất định nói được thì phải làm được."

Nếu không thì, em chạy đến chỗ nào đi nữa, anh cũng sẽ không nề hà ngàn dặm bắt em trở về.

Đã lâu không trở về, nhà họ Bạch vẫn giống trong trí nhớ.

Tất cả mọi người đối với cô rất tốt, tốt đến nỗi làm cho cô sống hơn 23 năm rốt cục cảm nhận được sự ấm áp của gia đình.

Không ai bởi vì chuyện Bạch Thắng bị thương mà trách cứ với cô, mặc kệ là Ứng San, Bạch Trì, hay Y Mạt Thuần, Mẫn Cẩn Phong, thậm chí cả Bạch Tinh, Y Nhân, thái độ đối với cô vẫn giống như trước, Mẫn Luyến Y lại càng để tâm đặc biệt điều dưỡng trên thân thể Quý Nghiên.

Cô vừa mới sinh non không lâu, chuyện gì cũng cần phải chú ý, nhất là dinh dưỡng, cũng cần phải nghỉ ngơi tốt.

Quý Nghiên không biết nên nói cái gì cho phải.

...

"Ôn Ninh Lạc, lần sau anh muốn còn dám làm động tác có độ khó cao như vậy lần nữa, có tin tôi phế anh đi không?" Quý Nghiên mới từ trên lầu đi xuống, thì nghe thấy Y Nhân rống to một tiếng.

Cô đi về phía phòng khách nhìn lại, chỉ thấy Y Nhân ngồi ở trên ghế sofa, trên đùi để máy tính , cầm di động trong tay, hẳn là đang gọi điện thoại, toàn thân côấy tản mát ra cơn tức giận kịch liệt. bình thường Y Nhân rất bình tĩnh, gặp chuyện gì đều có dáng vẻ không sao cả, ít khi thấy cảm xúc côấymất khống chế đượcnhư vậy?

Quý Nghiên đi qua ngồibên cạnhBạch Thắng, đụng cánh tay phải của anh, nhíu mày hỏi: "Y Nhân làm sao vậy?"

Bạch Thắng đang chuyển kênh truyền hình, mỗi ngày vào buổi sáng anh đều xem tin tức quốc tế, nghe Quý Nghiên mà nói, quay đầu nhìn em ấy một cái, không chút để ý nói: "Em ấy đang xem video clip hiện trường Ôn Ninh Lạc biểu diễn."

"Ách?"

"***! Anh cho rằng anh vẫn còn là thiếu niên mười tám mười chín tuổi sao, người yên tĩnh một chút thì sẽ chết sao? Vết thương cũ còn chưa tốt lên lại như vậy ở trên sân khấu lăn qua lăn lại, ngại chết chưa đủ nhanh phải không?"

"Đừng nói với tôi lại là vì hiện ra một mặt tốt nhất, đối với những fan mà nói, thấy một người trên sân khấu hoàn mỹ không bằng thấy anh khỏe mạnh. Thì anh muốn cậy mạnh!"

"Anh không liều mạng thì sẽ như thế nào a?"

"Chờ, bây giờ tôi đi tìm anh."

"Tức chết tôi rồi."

...

Y Nhân cúp điện thoại đặt máy tính sang bên cạnh rồi đùng đùng nổi giận ra cửa, Quý Nghiên không thể không cảm thán sức mạnh của tình yêu, từ trong lời nói em ấy cũng đại khái đoán được là chuyện gì rồi. Nhìn ra cuộc sống sau này của Ôn tiên sinh nhất định sẽ không nhàm chán.

"Thiếu phu nhân, bên ngoài có người tìm cô."

"Tìm tôi?" Quý Nghiên nhíu mày, cô quen biết không đến mấy người, người nào lại muốn đếnđây tìm cô?

Bạch Thắng ôm ngực, nhìn về phía người làmtiến đến báo, hỏi: "Họ có nói là ai không?"

"Không có."

"Hay là không đi ra, tránh cho lại xảy ra chuyện gì bất ngờ."Quý Nghiên nói.

Cô rất không dễ dàng trở về, cố gắng để cho mình bình tĩnh, nếu phát sinh chuyện gì nữa, bây giờ dày vò thì cô không dậy nổi.

Người làm chuyển lại lời chi tiết nói: "Người nọ nói có chuyện quan trọng muốn nói với thiếu phu nhân, mời thiếu phu nhân cần phải ra ngoài gặp mặt họ."

Quý Nghiên do dự.

Bạch Thắng nhìn cô nhíu mày thật chặt, không khỏi nói: "Nếu thế, anh với em cùng đi."

Như vậy cũng được.

Quý Nghiên nhìn lại Bạch Thắng, gật gật đầu."Ừ."

Bọn họ ở trong xe dừng ở cửa lớn, lúc Quý Nghiên cùng Bạch Thắng đi đến, người ở bên trong vừa lúc mở cửa xe xuống. Quý Nghiên thế nào cũng không nghĩ tới, tìm đến tìm cô lại có thể là Nguyên Nhạc Thanh.

Từ khi từ biệt ở Bắc Kinh, bọn họ không liên hệ nữa.

Bà ta làm sao có thể đột nhiên tìm đến mình?

"Đã lâu không gặp." Nguyên Nhạc Thanh cười nói, xem ra tinh thần bà ta rất tốt, quần áo cũng rất thời trang, càng hiện ra khí chất cao quý.

Quý Nghiên mỉm cười đáp lại. "Đúng, đã lâu không gặp."

Cô vốn muốn hỏi sao bà lại tới đây?

Lúc này một người đàn ông vòng qua đầu xe đi đến bên cạnh Nguyên Nhạc Thanh, vừa rồi hắn ngồi ở trên ghế lái. Nguyên Nhạc Thanh chỉ vào người đàn ông giới thiệu với Quý Nghiên và Bạch Thắng nói: "Giới thiệu một chút, vị này chính là bạn hợp tác của tôi, tên là Quân Dịch Ninh."

"Xinh chào." Quân Dịch Ninh vươn tay, chủ động chào hỏi với hai người.

Quý Nghiên tươi cười, bắt tay với hắn, lễ phép nói: "Xinh chào, tên rất êm tai."

"Cảm ơn."

Khách sáo vài câu, Quân Dịch Ninh lại bắt tay với Bạch Thắng.

Nhưng ánh mắt hắn luôn nhìn chăm chú vào trên người Quý Nghiên, từ đầu Quý Nghiên còn không cảm thấy gì, tưởng rằng mình nghĩ quá nhiều. Nhưng dần dần, cô muốn bỏ qua cũng không được, ánh mắt này nhìn cô làm cả người không được tự nhiên. Nhưng đối phương là người Nguyên Nhạc Thanh mang đến, cô khó mà nói cái gì. Quý Nghiên hết sức tránh đi tầm mắt của hắn, trong lòng buồn bực không thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.