Bạch Thiếu Gia, Cưng Chiều Vợ Như Mạng

Chương 128-1: Đại kết cục (thượng) (1)



Chỉ là không nghĩ tới người đàn ông này vẫn sắc tâm không thay đổi, lại có thể nhìn tới Ngải Tú Đan.

Hắn muốn dùng sức mạnh, Ngải Tú Đan quá sợ hãi, cùng Lữ Mỹ chạy ra ngoài. Nhưng tên côn đồ đuổi theo rất nhanh, trong tình thế cấp bách, Ngải Tú Đan lựa chọn đẩy Lữ Mỹ ra khỏi cửa, cô vừa hô: "Chạy mau."

Thì cửa 'Ầm' một tiếng bị đóng lại.

Ngải Tú Đan cách cửa không quá gang tấc, thì tay tên côn đồ lại chụp ở trên cửa, trong phòng đã không còn bóng dáng Lữ Mỹ.

Ngải Tú Đan nắm chặt túi sách của mình, ngăn chặn trong lòng sợ hãi, từng bước lui về phía sau vừa nói: "Đừng tới đây."

Hai tay tên côn đồ chà xát, nở nụ cười dâm đãng, sau đó từng bước đến gần Ngải Tú Đan.

Vẻ mặt của hắn rất bì ổi.

Phòng lớn như vậy, Ngải Tú Đan chạy nữa cũng chạy không thoát, hơn nữa thể lực đâu phải là đối thủ của người đàn ông này.

Không bao lâu, Ngải Tú Đan đã bị đẩy ở trên giường.

Cô không ngừng vùng vẫy.

"Không phải anh muốn tiền sao? Muốn bao nhiêu tôi đều có thể cho anh, đừng như vậy. Lữ Mỹ đã chạy đi, cô ấy sẽ tìm người tới cứu tôi, đến lúc đó, đừng nói lấy tiền, anh ngay cả chạy trốn cũng đừng mong trốn thoát, người tốt nhất nên nghĩ rõ ràng."

Ngải Tú Đan muốn thuyết phục tên côn đồ.

Ai ngờ tên côn đồ không chút để bụng nói: "Cứu cô? Cô đừng có nằm mơ, cô có biết người đàn bà kia với tôi có quan hệ gì không? Nếu cô ta dám đưa người đến bắt tôi, chính cô ta đừng nghĩ sẽ dễ chịu. Tôi nói cho cô biết, cô ta có thể lừa gạt cô đến đây, thì còn quản cô sống chết sao? Bây giờ đã sớm chạy trốn không biết đi đâu rồi?"

Ngải Tú Đan hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

Hai người hết sức giằng co, cửa phòng đột nhiên bị người khác ra sức đá văng, mặt Quý Anh Bình giận giữ đi vào.

Lữ Mỹ đi theo phía sau anh ta chưa hết hoảng hồn.

Chuyện phát sinh sau đó hoàn toàn mất khống chế.

Tên côn đồ không ngờ có người sẽ đột nhiên xông đến, thấy động tĩnh, động tác hắn tự nhiên ngừng lại, quay đầu lại nhìn về phía cửa.

Ngải Tú Đan nhìn thấy Quý Anh Bình, chấn động, theo bản năng đẩy tên côn đồ ra. Đúng lúc tên côn đồ có chút buông lỏng, Ngải Tú Đan dùng một lực mạnh, thì thoát khỏi khống chế của hắn.

Cô cuống quít chạy đến bên cạnh Quý Anh Bình.

Như là tìm được một bến cảng an toàn.

Tất cả hoảng hốt và sợ hãi đều trong khoảnh khắc chuyển hóa thành quyến luyến người đàn ông này, không ai biết, một giây kia vừa mới nhìn thấy anh ta đến cô mừng rỡ biết bao nhiêu. Ít nhất ở lúc cô nguy hiểm nhất, chồng của cô vẫn đến cứu cô.

Cho đến giờ phút này Ngải Tú Đan mới phát hiện, thì ra bất luận bị anh ta làm tổn thương sâu đậm đến đâu, cũng không thể đè nén tình cảm của mình đối với anh ta, không ngừng nói với mình người đàn ông này không đáng, phải quên anh ta đi. Nhưng ở trong lòng cô, thật ra vẫn luôn không để Quý Anh Bình xuống được.

Dù cho ở ngoài mặt cô ngụy trang khá tốt, thậm chí lừa dối cả chính mình.

Nhưng tình cảm trong lòng không lừa được người.

Quý Anh Bình giơ tay lên, giương lên, nhanh chóng trong không trung vẽ ra một đường cong.

Sau đó...

Bốp - -

Âm thanh thanh thúy vang lên.

Anh ta dùng lực rất mạnh, cả người Ngải Tú Đan lảo đảo vài bước, bên tai chỉ nghe thấy âm thanh ong ong ong ong, một trận đầu váng mắt hoa.

Cô không dám tin bưng mặt mình đã sưng đỏ lên.

Quý Anh Bình lạnh như băng từ trong miệng khạc ra hai chữ. "Tiện nhân."

Sắc mặt anh ta đen như đáy nồi, hơi thở tức giận quanh thân ở cách thật xa cũng có thể cảm giác được, hết sức khiếp người.

Quý Anh Bình đi theo Ngải Chính lâu như vậy, một đường lăn lộn ở trong thương giới, bây giờ lại có địa vị cao, lực uy hiếp cũng rất mạnh.

Trong lòng tên côn đồ biết gặp phải phiền toái, rất sợ Quý Anh Bình trả thù, tìm đúng cơ hội chạy nhanh như làn khói.

Lữ Mỹ ở một bên một câu cũng không dám nói.

Lại càng không dám vào lúc này đi khuyên Quý Anh Bình.

Ngải Tú Đan đỏ mắt nhìn Quý Anh Bình, nước mắt bất giác chảy xuống, lòng cô tràn đầy ủy khuất không chỗ để nói, bây giờ lại còn bị anh ta hiểu lầm. Đau khổ trước nay chưa từng bao phủ lấy cô, kể cả tất cả vài năm nay.

Ngải Tú Đan chưa từng tuyệt vọng như vậy.

Hơn nữa ở một giây trước còn đang vì anh ta đến mà vui sướng, một giây sau lại bị hắn đối đãi vô tình như vậy, trái ngược to lớn này, cũng làm cho cô khó có thể chấp nhận.

"Không phải như thế, anh hãy nghe em nói... Em không có..." Hai tay cô cầm lấy tay Quý Anh Bình, vô lực giải thích.

Vẻ mặt bất lực như vậy, ánh mắt mang theo khẩn cầu, nước mắt theo tiếng mà rơi, điềm đạm đáng yêu.

Chỉ hy vọng chồng của cô có thể tin mình một lần.

Không khí yên tĩnh được hai giây.

Ngay sau đó...

Quý Anh Bình vung tay một cái, hung hăng đẩy Ngải Tú Đan ra. "Cút."

Ánh mắt của anh ta nhìn xuống, chỉ có giá lạnh cùng ghét bỏ.

Thân thể Ngải Tú Đan vốn yếu, sau khi kết hôn với Quý Anh Bình, ngày qua chỉ có uất ức cùng lòng chua xót, cả người dần dần gầy yếu. Bây giờ mỏng manh giống như trang giấy, sắc mặt cũng không tốt, thân thể lại nhẹ. Quý Anh Bình thân thể người đàn ông cường tráng như vậy, khí lực lớn thì thôi, xuống tay cũng không có nặng nhẹ, Ngải Tú Đan lập tức bị anh ta đẩy ra thật xa.

Không may, trong phòng đơn sơ dơ dáy bẩn thỉu, dưới chân Ngải Tú Đan bị thứ gì đó vấp, thân thể ngã ra đằng sau, đầu thẳng tắp đụng vào vật cứng bén nhọn xuống.

Đông - -

Rất nặng nề, âm thanh rất nặng nề.

Ở trong phòng quanh quẩn thật lâu.

Âm cuối thật lâu không tiêu tan.

Giống như một cái rất dài, rất dài mới ngừng lại.

Cảm giác Quý Nghiên như đã qua một thế kỷ, miệng chua sót khó tả, phần nặng nề lan tràn đến trong lòng, cô lại có cảm giác đau lòng đến chân thật.

Trên mặt truyền đến cảm giác lạnh lẽo, Quý Nghiên đưa tay vừa sờ, mới phát hiện mình bất tri bất giác mà lại chảy nước mắt ràn rụa.

Cảm giác cả người cũng rất lạnh.

Trên hình ảnh theo dõi, Lữ Mỹ vẫn bị trói ở trên ghế, cảm giác cả người lập tức già đi nhiều tuổi. Nhớ lại quá khứ bị vạch trần, trên mặt bà cũng hiện ra đau xót.

Phong nói: "Về sau thế nào?"

"Sau khi Tú Đan bị Anh Bình đẩy ra, hơn nửa ngày cũng không đứng dậy, tôi nhận ra có gì không đúng, tiến lên vừa nhìn, thì cô ấy đã tắt thở rồi." Lữ Mỹ vừa nói vừa nhớ lại cảnh tượng ngay lúc đó, mình lập tức đã bị dọa đến choáng váng, Quý Anh Bình thấy dáng vẻ của cô, không khỏi sinh lòng nghi ngờ, anh ta nhíu mày, cũng đi lên phía trước.

Sắc mặt Ngải Tú Đan tái nhợt, mắt nhắm chặt lại, hai má vẫn có nước mắt. Mà đầu cô, đang ở trên một vật bén nhọn, máu tươi bốn phía.

Sắc mặt Quý Anh Bình thay đổi lớn.

Lữ Mỹ sợ quá khóc lên, bối rối hỏi: "Làm sao bây giờ?"

Quý Anh Bình trả lời, Quý Nghiên có chết cũng sẽ không nghĩ đến.

Dù cho cô vẫn biết Quý Anh Bình độc ác, giờ khắc này, vẫn không thể tin tưởng tai mình nghe được.

Quý Anh Bình nói: "Sợ cái gì, chôn người trước đã."

Khẩu khí nhẹ nhàng lạnh nhạt như vậy.

Giống như một mạng người, trước mắt người này, với hắn mà nói không đáng giá để nhắc đến.

Vẻ mặt Quý Nghiên ngây dại.

Trong lòng dời sông lấp biển, cô nắm tay thành quyền rắt chặt, móng tay dùng lực cắm sâu vào trong thịt lòng bàn tay, cảm nhận sâu sắc, mất cơ quan cảm giác.

Giọng Lữ Mỹ giống như từ thế giới kia truyền đến.

"Tôi rất sợ hãi, lại không dám báo cảnh sát. Chuyện này nếu bị cảnh sát biết, Anh Bình trốn không thoát được. Tôi lúc ấy không có biện pháp khác..."

"Cho nên hai người tìm chỗ thuận tiện chôn Ngải Tú Đan phải không?"

"Cô ấy còn có Nghiên Nghiên, Anh Bình bị bắt, ai sẽ chăm sóc Nghiên Nghiên? Đến lúc đó chuyện công ty cũng không ai xử lý, một nhà chúng ta cũng xong rồi."

"Tôi hỏi bà, Quý Nghiên gọi bà làm mẹ là chuyện gì xảy ra? Các người không nhắc đến mẹ ruột với cô ấy là ai sao?"

"Không có, chuyện này không thể nói cho Nghiên Nghiên."

"Nghiên Nghiên biết, đến lúc trưởng thành hỏi đến, mẹ của nó ở đâu, đang làm gì? Chúng tôi không có cách nào trả lời, nếu như lừa gạt nó, nó sẽ còn đi tìm mẹ. Vì để tránh cho sinh thêm chuyện, Anh Bình mới nghĩ ra biện pháp này, để Nghiên Nghiên cho rằng tôi chính là mẹ ruột của nó. Dứt khoát như vậy, cũng sẽ không sinh ra phiền phức."

Cạch - -

Cửa mật thất được mở ra.

Phong nghe được tiếng bước chân, không nói cái gì, ngầm hiểu đứng ở một bên.

Lữ Mỹ theo âm thanh nhìn lại, vừa hay nhìn thấy đôi ngọc bích cùng nhau đi vào.

Sắc mặt bà đại biến.

"Nghiên Nghiên."

Nhà họ Quý.

Tiếng mở cửa vang lên.

Quý Anh Bình ngồi ở trên ghế sofa, vừa thấy Lữ Mỹ mới trở về, lạnh giọng chất vấn. "Bà đi đâu vậy?"

Vẻ mặt và động tác Lữ Mỹ đều mất tự nhiên.

Bà còn chưa nói gì, cửa lại có hai người đi vào.

Mắt Quý Anh Bình vừa thấy, sắc mặt nháy mắt đen lại.

Ánh mắt hắn sắc bén liếc về phía Lữ Mỹ, giận dữ hỏi: "Sao lại thế này? Bọn họ làm sao lại ở chỗ này?"

"Làm ông kinh ngạc sao?" Quý Nghiên đi vào phòng khách, bình thản nói.

Quý Anh Bình chưa cho cô bất kỳ sắc mặt hoà nhã gì.

"Con nghịch nữ này, trở về đây làm cái gì? Mày không tư cách bước vào cửa nhà họ Quý của tao, cút cho tao." Quý Anh Bình ngang tay chỉ về phía cửa.

Sắc mặt Quý Nghiên không thay đổi, ánh mắt trong veo mà lạnh lùng nhìn về phía Quý Anh Bình, mở miệng nói: "Không tư cách vào cửa nhà đến cùng là ai? Ông chiếm lấy gia sản nhà họ Ngải, hại chết mẹ tôi, bây giờ còn có thể yên tâm thoải mái đứng ở chỗ này. Quý Anh Bình, ông không sợ gặp báo ứng sao? Ngay cả căn nhà này, đều là nhà của họ Ngải."

"Mày..."

Ánh mắt Quý Anh Bình hiện ra kinh ngạc, nhìn ngược lại về Lữ Mỹ, Lữ Mỹ gục đầu xuống, nước mắt lã chã rơi xuống.

"Phế vật." Quý Anh Bình quát lớn một tiếng.

"Chính ông làm ra chuyện, thì sớm nên dự đoán được có ngày bị vạch trần. Coi như bà ta không nói, ông tưởng cả đời này tôi sẽ không biết sao?" Quý Nghiên trào phúng nói.

Quý Anh Bình làm sao cũng không ngờ được, cô sẽ gặp Nguyên Nhạc Thanh, lại thông qua Nguyên Nhạc Thanh nhìn thấy cậu của mình, do đó dẫn đến xuất hiện ở đây.

Đây là ý trời.

"Mày biết thì thế nào? Tao là ba mày, mày còn có thể giết ba hay sao? Tao chỉ hối hận lúc ấy thế nào không bóp chết ngay cả mày, bây giờ cũng giảm đi nhiều phiền phức."

"Đúng, tôi còn phải cám ơn ông, để cho tôi sống đến bây giờ. Nếu không thì làm sao có thể biết được toàn bộ chuyện này?" Quý Nghiên nhịn xuống nước mắt tích luỹ trào lên, trong lòng chưa từng một khắc lạnh lẽo giống bây giờ.

Tất cả tình nghĩa cha con, đều đã theo từ khi cô biết chuyện Ngải Tú Đan và Quý Anh Bình mà biến mất hầu như không còn.

Cô sẽ không mềm lòng nữa.

"Quý Anh Bình, ông đừng cho là tôi không dám giết ông."

Quý Nhu nghe trộm đến giọng nói Quý Nghiên, nhất thời từ phòng chạy ra. Lần trước món nợ đẻ non kia, cô còn nhớ, sớm hay muộn phải tìm Quý Nghiên trả lại. Trong lòng Quý Nhu bị gợi lên hận ý, gương mặt cũng trở nên hung dữ, cô ta thùng thùng thùng xuống lầu, đang chuẩn bị tìm Quý Nghiên tính sổ. Kết quả một tiếng "Quý..." còn ở trong miệng, lại bị một màn trước mắt này làm cho doạ sợ rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.