Rủ mi mắt xuống, vừa ngẩng đầu, khoảng cách giữa hai người chỉ còn trong gang tấc. Quý Nghiên nhìn đôi mắt như đầm sâu của anh, chợt cảm thấy
hít thở không thông.
Trong cơ thể tràn lên mê muội và hốt hoảng.
Giờ phút này, cô mới thật sự ý thức được cái gì đó. Không phải là ảo
giác, cũng không phải là tưởng tượng, mà là cảm nhận chân thật nhất từ
đáy lòng. Nhưng cô lại không biết nên đáp lại như thế nào, chút rung
động kia lại lần nữa bị chôn sâu xuống đáy lòng, trước khi còn chưa có
bị thương thì cô phải mau phá tan nó thành từng mảnh. Không ai có thể
bảo đảm, nếu lại tiếp nhận một lần nữa thì cô có thể sẽ lại bị vứt bỏ
một lần nữa hay không.
Dũng khí rồi cũng sẽ có một ngày mất đi, cô đã quá mệt mỏi, đã chịu đựng không nổi bất kỳ gian khổ nào nữa. Phương pháp duy nhất cô có thể nghĩ
tới để bảo vệ bản thân, chính là chui vào trong vỏ, cô độc bước tiếp.
Bạch Thắng thở dài, chẳng lẽ anh đã quá gấp gáp sao? Nhìn trong mắt Quý
Nghiên toát ra vẻ lo lắng mờ mịt, cuối cùng không đành lòng, đưa tay,
lẳng lặng ôm cô vào trong ngực.
Quý Nghiên dựa vào lồng ngực anh, quanh thân anh là hơi thở ấm áp, chóp
mũi ngửi thấy được mùi trà xanh thơm ngát nhàn nhạt. Nhắm mắt, nói thật
nhỏ: "Bạch Thắng, em chưa từng nghĩ tới chuyện này."
"Anh hiểu." Bạch Thắng dịu dàng đáp lại.
Trong giọng nói thanh nhã là hiểu rõ và bao dung.
Có vài người, trời sanh đã mang theo vết thương, nhưng có vài người, nhất định là vết thương của người khác.
Anh tình nguyện để Quý Nghiên là vết thương của anh, cũng không hi vọng cô trời sanh mang theo vết thương.
Quý Nghiên nghẹn ngào, cái gì cũng không thể nói nổi. Một câu "Anh hiểu" kia, đã bao hàm tất cả.
Trái tim trong nháy mắt bị một dòng cảm xúc nào đó không biết tên lấp
đầy, khi không có ngôn ngữ gì có thể biểu đạt được cảm giác của cô giờ
phút này thì Quý Nghiên mới biết, hóa ra “ôm” là hành động ấm áp nhất và cũng là trực tiếp nhất trên thế gian này để biểu lộ sự xúc động của bản thân.
Đêm khuya, Bạch Thắng ở phòng sách xử lý công việc, còn Quý Nghiên thì ôm máy vi tính của anh trở về phòng lên mạng.
Cô ngồi xếp bằng trên ghế sofa, nói chuyện phiếm với Dịch Vĩnh Quân.
Mười ba tuổi Quý Nghiên đã bắt đầu vẽ thiết kế vũ khí kiếm tiền, biết
Dịch Vĩnh Quân cũng đã bảy tám năm rồi. Lúc đầu cô chỉ là bán một ít bản thiết kế do mình vẽ trên mấy trang web quân sự, khi đó suy nghĩ của cô
rất đơn giản, chính là dựa vào năng lực sinh tồn của bản thân, rời khỏi
nhà họ Quý, đi đến chỗ xa hơn. Sau đó Dịch Vĩnh Quân lại liên lạc với
cô, mời cô đặc biệt thiết kế vũ khí cho NSA, phúc lợi rất phong phú.
Quý Nghiên đồng ý.
Chức vị của Dịch Vĩnh Quân là bộ trưởng bộ vũ khí, tính tình rất cởi mở, Quý Nghiên rất thường trò chuyện với anh. Trừ chuyện làm ăn, hai người
thỉnh thoảng cũng sẽ tán dóc vài câu, dần dà liền thành lập một loại
quan hệ hữu nghị.
Quý Nghiên hỏi: Dịch Vĩnh Quân, trước đây anh từng nói muốn cho em vào NSA huấn luyện chuyên nghiệp, bây giờ còn được chứ?
Chuyện này thật ra thì lúc bọn họ mới quen Dịch Vĩnh Quân có đề cập tới, trên phương diện thiết kế vũ khí Quý Nghiên rất có thiên phú, nếu như
lại được đào tạo thêm thì sẽ là mầm non rất tốt.
Nhưng Quý Nghiên chưa từng nghĩ tới sẽ đi con đường này, cô vẫn là muốn
hướng tới cuộc sống yên bình đơn giản hơn, nhưng vì có nhà họ Quý tồn
tại mà mong muốn đó đã trở thành chuyện rất khó có thể thực hiện được.
Có lúc bị Quý Anh Bình ép buộc, cô cũng nghĩ tới muốn được trực tiếp vào NSA, như vậy Quý Anh Bình sẽ không làm gì được cô nữa. Nhưng đó cũng
chỉ là suy nghĩ một chút mà thôi, đúng là vẫn chưa có quyết định, dù sao nếu thật sự bước lên con đường này thì chính là đã bước sang một thế
giới hoàn toàn khác.
Quý Nghiên hoàn toàn chưa chuẩn bị tốt tinh thần.
Dịch Vĩnh Quân: Này, em bị người đổi hồn rồi hả?
Quý Nghiên: . . . . . . Không có.
Dịch Vĩnh Quân: Vậy thì tại sao lại đột nhiên hỏi vậy? Anh đã dụ dỗ em
10206 lần em đều không thèm để ý đến anh, làm cho anh đây không đạt được mục đích mà vỗ ngực liên tục than thở bao nhiêu lần rồi? Nói một chút
coi, tại sao bây giờ lại đổi ý?
Quý Nghiên: . . . . . . Chỉ là hỏi một chút.
_________________
Editor : tyvybutchi.
Chương 45 (tiếp): Rời đi?
Dịch Vĩnh Quân: Biến, anh còn không biết em sao. Bị hành hạ nữa chứ gì?
Bị giày vò nữa phải không? Anh đã sớm khuyên em tìm nơi nương tựa lâu
dài đi mà em không nghe, bây giờ đã biết thiệt thòi rồi chứ? Em nói xem
khi đó em mới mười ba tuổi, đầu óc không tệ, căn cơ đầy đủ, nếu lúc đó
được bồi dưỡng tốt thì đã là một tồn tại cường hãn biết bao nhiêu, đến
lúc đó chỉ có em đạp người khác chứ nào có người khác đạp em! Nhưng bây
giờ thì sao? Đã ‘già’ như vậy, tiền đồ còn có thể mở rộng được bao
nhiêu? Có còn sức lực mà tiến lên không? Nếu bị người phát hiện anh cho
em đi cửa sau thì quả thực là vũ nhục chỉ số thông minh của anh, anh
cũng không muốn bị cấp trên ném vào rừng rậm Amazon đâu.
Hơn nữa vào NSA không phải là chuyện dễ dàng, tối thiểu phải được Bạch Thắng phê chuẩn.
Quý Nghiên: Em chỉ biết là anh ghét bỏ em!
Dịch Vĩnh Quân: Đây không phải là ghét bỏ em, mà là sự thật. Bị em lừa
gạt vòng vo nhiều như vậy cuối cùng vẫn trở về chỗ cũ, thôi được rồi,
trở lại chuyện chính, em là thật muốn đi con đường này sao?
Quý Nghiên: Ừm.
Thật ra thì cô cũng không phải là xác định 100%, cho nên do dự nhiều năm như vậy cũng không phải là không có lý do. Trong cuộc sống ràng buộc
quá nhiều, nhưng gần đây đã xảy ra một số chuyện, làm cho cô không có
dư thừa tinh lực mà đi đối mặt giải quyết, có lẽ đây chính là cái gọi
“lao lực quá độ” đi.
Nói cô trốn tránh thực tế cũng được.
Dù là con đường này so với những gì cô đang đối mặt thì càng nhiều khó
khăn và nguy hiểm hơn, nhưng ít ra sẽ không có nhiều lục đục đấu đá như
vậy, tâm trí cũng sẽ thoải mái hơn rất nhiều. Cơ thể chịu khổ chỉ cần cố gắng chịu đựng một chút rồi thôi, còn so với tâm hồn bị tổn thương thì
lại là hai khái niệm khác nhau.
Ít nhất là bây giờ, Quý Nghiên thà đau người còn hơn đau tim.
Dịch Vĩnh Quân: Chuyện này anh không làm chủ được, bây giờ NSA đều là do chỉ huy lo liệu, đợi lát nữa anh thương lượng với anh ấy một chút.
Quý Nghiên: Có thể đừng nói cho anh ấy biết thông tin cá nhân của em
được không? Chỉ nói mấy phần quan trọng là được rồi, đừng cho anh ấy
biết em là ai.
Dịch Vĩnh Quân: Em và chỉ huy có quan hệ riêng à?
Quý Nghiên: Cứ xem là vậy đi, cụ thể em không tiện nói, anh cứ theo em nói mà làm là được.
Dịch Vĩnh Quân: Em đã thành công gợi lên lòng hiếu kì của anh rồi nha!
Quý Nghiên: . . . . . .
Nghĩ tới Bạch Thắng, cô lại nhớ tới chuyện lúc tối. Sở dĩ cô không dễ
dàng tiếp nhận như vậy, thật ra thì còn có một chút khó nói, chính là
nếu như thật sự có thể ở cùng một chỗ với Bạch Thắng mà nói thì vấn đề
của cô đã liền được giải quyết rồi. Cô tin tưởng lấy năng lực của Bạch
Thắng thì hoàn toàn có thể tự bảo vệ bản thân.
Thế nhưng, trong lòng cô lại luôn xem anh như bùa hộ mạng. Tình cảm vốn
chính là một thứ rất thuần túy và tinh khiết, Quý Nghiên không muốn
trong tình cảm của mình có bất kỳ tạp chất nào, đây là đối với hai bên
không tôn trọng. Vả lại bây giờ cô cũng không thể nào vượt qua được cánh cửa đã khoá kín trong lòng mình.
Nếu như cô là toàn tâm toàn ý yêu Bạch Thắng thì tốt rồi, yêu người luôn bảo vệ, luôn ở bên cạnh mình là chuyện rất bình thường, nhưng hết lần
này tới lần khác cô lại còn chưa tới mức đó.
Cho nên, thà là cô lựa chọn phương thức tệ nhất là yên lặng mà rời đi,
chứ cũng không muốn trong lòng còn bất kỳ một tia mắc nợ nào.
Đây là biện pháp tốt nhất mà cô có thể nghĩ tới.
Thật ra thì duyên phận rõ là một thứ gì đó rất kỳ diệu, mười ba tuổi cô
đã tiếp xúc NSA, nhưng thông tin lại giới hạn, đối với trong tổ chức cô
chỉ hiểu có một chút, ngay cả người lãnh đạo cũng không rõ là ai. Không
ngờ thời gian tám năm qua đi, gặp gỡ Bạch Thắng, người trong tương lai
sẽ nối nghiệp NSA, cũng có thể nói là boss trên danh nghĩa của cô. Để
cho cô và nơi này có dính dáng sâu hơn.
Tương lai có lẽ Bạch Thắng sẽ không biết cô ở đâu, nhưng cô thì thỉnh
thoảng vẫn có thể nhìn thấy anh, nhớ lại anh đã từng đối với cô rất tốt, một cái nhăn mày một nụ cười, đều là những hồi ức quý giá nhất trong
kiếp này của cô.
Hơn nữa, Quý Nghiên rốt cuộc cũng có thể sử dụng tài năng của mình, cố gắng để chân chính báo đáp anh.