Bạch Thiếu Gia, Cưng Chiều Vợ Như Mạng

Chương 51: Lời tâm tình đẹp nhất



“Nghiên Nghiên, anh rất vui mừng.”

Bạch Thắng nhìn cô chằm chằm, giọng nói nghiêm túc.

“Em chịu quan tâm, chứng minh em đã bước lên bước đầu tiên. Như vậy là đủ rồi, bởi vì 9999 bước còn lại, anh sẽ đi đến chỗ em. Em không cần phải băn khoăn gì cả, cũng không cần phải lo lắng, bởi vì con đường phía sau anh sẽ dắt em đi, mặc kệ phía trước là bùn lầy, là bụi gai, là núi đao, là biển lửa, anh cũng sẽ luôn ở bênh cạnh em, dù có đánh cược cả mạng sống thì anh cũng sẽ bảo vệ em an toàn. Em chỉ cần vui vẻ và hạnh phúc là được rồi, còn những bất hạnh của em, anh sẽ thay em lau đi tất cả.”

Có con đường cần hai người cùng đi, cho dù không thể nhìn thấy đích đến, nhưng nó vẫn luôn ở đó, mà anh nghĩ người sẽ nắm tay cùng đồng hành vowia anh kia, bây giờ đang ở trước mặt anh.

Không nên do dự, cũng sẽ không thể buông tay.

Anh sẽ nắm chặt tay cô, cùng nhau đi đến răng long đầu bạc.

Trong đầu Bạch Thắng hiện ra lời Mộc Tây nói với anh hôm ở cư xá Dương Quang kia. Mộc Tây nói Nghiên Nghiêu đã từng sống rất vất vả, những năm này cô ấy vẫn sống dưới bóng tối của Quý Anh Bình và Quý Nhu. Nặng nề tê dại vui vẻ, đủ mọi loại cảm xúc, đây vốn nên là thời thanh xuân tốt đẹp nhất của cô, nhưng rốt cuộc cô lại không được chơi cũng không được quậy, yên lặng, trong mắt chỉ để lộ ra sự tỉnh táo và lý trí mà bạn cùng lứa tuổi ít có.

Lúc Mộc Tây mới quen Quý Nghiên thì cô luôn cảm thấy cô gái này cho người ta cảm giác quá mức tang thương lạnh lẽo giống như dù người ta có trêu chọc cũng không biết tức giận. Cho đến khi có một lần, cô quá nhàm chán, lại không có người đi chung, vì vậy liền kéo Quý Nghiên cùng ra ngoài chơi.

Vừa văn hôm đó tâm trạng của Quý Nghiên cũng hết sức tồi tệ cho nên khoogn từ chối, sau đó cả hai lại tới KTV uống đến say mèn, sau khi say Quý Nghiên cũng hiếm khi không có ngã vật đầu ra nằm ngủ, mà chỉ ngồi ở bên cạnh Mộc Tây khó chịu khóc lớn. lần đầu tiên ở trước mặt một người ngoài như vậy mà cô lại không kiềm chế nước mắt của mình, Mộc Tây bị dọa cho giật mình, say xỉn hỏi: “Cậu nha, bị sao vậy?”

Thần trí Quý Nghiên tỉnh tỉnh mơ mơ, chỉ có thể vừa khóc vừa thì thào từng chữ nói: “Tại sao người bị chọn lại cứ nhất quyết phải là em?”

Người khác muốn gì có nấy, không muốn thì liền ném đi.

Mộc Tây dừng một chút, mới hiểu được thì ra không phải Quý Nghiên lạnh lùng. Chỉ là trong lòng ẩn giấu quá nhiều chuyện, đã từng bị tổn thương quá nhiều, vì vậy mới tự tạo vỏ bọc cho mình. Trong lòng cô ấy bị thương, năm tháng tích lũy, lại bởi vì không có người để bày tỏ cho nên mới chỉ có thể mượn cảm giác say mà biểu lộ như thế.

Bạch Thắng cầm lấy tay cô, đặt lên lồng ngực mình. Giọng nói thanh nhã hơn thường ngày, càng thêm đậm đà hấp dẫn.

“Ở đây, đã từng rất trống trải, giống như một mặt nước phẳng lặng không tìm được bất kỳ sức sống nào. Nhưng bởi vì sự xuất hiện của em mà đã khiến cho nó lại một lần nữa sống lại. Cho nên Nghiên Nghiên, em chưa bao giờ là người bị chọn, chỉ cần em đồng ý thì thế giới của anh, em có thể nắm trong tay.”

Khi cuộc sống của anh u tối nhất thì nụ cười mà anh nhìn thấy thoáng qua trên bãi biển sóng vỗ, tốt đẹp như ánh mặt trời kia, trong nháy mắt đã chiếu rọi cả thế giới của anh.

Có lẽ trong một chốn tối tăm nhất định, giữa cuộc đời này, số phận đã để cho anh gặp cô.

Mạng của anh mới được cứu sống.

Bạch Thắng nói: “Bầu trời rất đẹp, phong cảnh đầy mùa xuân rất nhiều. Nhưng anh chỉ muốn nói cho em biết, ở đâu có em, ở đó có anh.”

Bởi vì, trong mắt của anh chỉ có em.

Quý Nghiên không hề chớp mắt nhìn anh, trong đôi mắt sâu thẳm kia, giờ phút này đều là tràn đầy nghiêm túc, không có bất kỳ giả dối và khoa trương nào.

Tại sao anh có thể dễ dàng nói ra lời cam kết nặng như vậy?

Nhưng lại không thể không thừa nhận, mỗi một câu anh nói ra, đề giống như một lời nguyền rủa, đánh vào trong lòng cô.

Giống như xuyên thấu lòng người, thẳng đến linh hồn.

Quý Nghiên có một loại xúc động muốn khóc, nếu như Bạch Thắng nói những lời này được xem là lời ngon tiếng ngọt thì một câu “Ở đâu có em ở đó có anh” cũng đủ là lời tâm tình đẹp nhất mà đời này cô được nghe.

Làm sao có thể nhịn, đúng là không thể nhịn được, nước mắt không tiếng động liền rơi xuống.

Bạch Thắng vươn tay, ngón tay dài dịu dàng vuốt đi nước mắt trên mặt cô, dịu dàng nói: "Anh nói những lời này là muốn cho em biết, Nghiên Nghiên của anh không phải là không có ai quan tâm. Em rất tốt, cho nên em phải có lòng tin với bản thân mình. ở đâu có em thì ở đó có anh Về phần anh nói muốn giữ em ở bên cạnh thì đây đúng là ý nghĩ trong lòng anh, còn em muốn nghĩ như thế nào thì anh sẽ không can thiệp, cũng sẽ không ép em. Cho nên, đừng ôm gánh nặng quá lớn, em hãy nghỉ ngơi cho tốt."

Đây vẫn là lần đầu tiên anh nói nhiều như vậy, và cũng là lần đầu tiên anh nói thẳng tâm ý của mình ra trước mặt một cô gái như vậy.

Trừ Quý Nghiên ra, chắc là không còn người nào khác.

Ngay cả người thứ 2 cũng chưa từng có.

Bạch Thắng xoay người chuẩn bị trở về phòng, Quý Nghiên sững sờ, theo bản năng bắt lấy tay anh.

"Đừng đi!"

Giọng nói êm ái mang theo chút vội vàng vang lên.

Bạch Thắng dừng bước chân lại.

Quý Nghiên tiến lên, rốt cuộc lấy dũng khí, vươn tay, từ phía sau ôm lấy lưng anh.

". . . . . ." Cả người Bạch Thắng cứng đờ.

Quý Nghiên do dự một chút, nói: "Bạch Thắng, cám ơn anh. Hình như em đã nói cám ơn anh rất nhiều lần rồi nhỉ, trừ hai chữ này ra, em thật là không tìm được từ nào khác để diễn tả cảm giác trong lòng mình. Từ lần đầu tiên anh xuất hiện tới giờ, anh đã giúp em rất nhiều. Nhất là mỗi lần lúc em khổ sở, chỉ cần đi cùng anh, nói chuyện vài ba câu thì tâm trạng em sẽ ổn định lại. Ở bên anh, em thường xuyên quên đi những chuyện không vui kia, cho nên em cũng luôn ích kỷ muốn thời gian gặp mặt anh lâu một chút, nghĩ rằng như vậy có phải mình sẽ vui vẻ nhiều hơn một chút hay không?"

"Nhưng đồng thời em lại rất lo lắng, nếu như sinh ra lệ thuộc vào anh, quen thuộc lòng tốt của anh, nhưng rồi lại có một ngày em không thể không rời khỏi anh, vậy thì đến lúc đó em phải làm thế nào đây? Em không dám nghĩ tới, cho nên bản năng lựa chọn trốn tránh, thay vì chờ sa chân vào vũng bùn để rồi sau đó lại bị thương thì còn không bằng nhân lúc còn chưa lún sâu liền bóp chết phần động lòng này từ trong trứng nước, ít nhất như vậy sẽ làm cho em dễ chịu hơn rất nhiều, cũng càng dễ dàng chấp nhận hơn. Nhưng em nghĩ như vậy là rất ích kỷ đúng không! Hôm qua Mộc Tây nói với em, nếu đã thích thì phải tóm chặt lấy, nếu không anh rất nhanh sẽ bị người khác cướp đi, bởi vì không có ai có nghĩa vụ phải đứng nguyên tại chỗ chờ đợi ai cả. Cô ấy nói rất đúng, nhưng em vẫn là giãy giụa. Cho tới hôm nay nhìn thấy anh và em gái anh ở bên nhau thì em thừa nhận em đã rất thất vọng, rất khổ sở. Rồi lại không nhịn được suy nghĩ, nếu như chúng ta bên nhau thì sẽ như thế nào? Anh còn có thể thay lòng hay không? Không có gì là đã nếm thử cả, chỉ có thể dựa vào tưởng tượng để suy đoán, nhưng thật ra đó là một loại tiếc nuối. Sau khi biết sự thật cũng thế, mặc dù thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn sẽ nghĩ, ngộ nhỡ ngày đó trở thành sự thật thì sao? Lúc em còn đang nhát gan núp ở trong vỏ của mình thì nói không chừng anh đã gặp được một người khác tốt hơn em, sau đó lựa chọn cô ấy, đến lúc đó nhìn thấy hình ảnh kia em lại nên tự xử lý như thế nào? Đến lúc đó dù có hối hận thế nào cũng không thể quay lại được nữa, nếu vậy còn không bằng dũng cảm một lần cuối cùng, cũng không ai biết tương lai sẽ xảy ra cái gì, em cũng không biết chúng ta có đi tới một bước kia hay không, chỉ duy nhất có thể xác định chính là dù kết quả ra sao cũng tốt hơn là em cứ tiếp tục sợ đầu sợ đuôi như vậy. Bởi vì em tin tưởng, dù cho cuối cùng em chỉ có thể nhớ lại kí ức về cuộc sống từng có mà anh để lại cho em thì đó nhất định cũng là một đoạn kí ức tốt đẹp mà ngọt ngào."

Bạch Thắng không phải Mạnh Thiếu Tuyền, sẽ không đợi sau khi chia tay mà quay đầu lại mà trét một vết nhơ lên quá khứ của bọn họ, khiến cho Quý Nghiên nghĩ lại mà kinh.

Quý Nghiên cũng không biết tại sao, khi Bạch Thắng xuất hiện ở nhà họ Quý thì cô đã rất muốn nói với anh những lời này rồi. Nhưng cô vẫn ráng nhịn cho đến khi anh mở miệng nói lòng mình với cô, đến lúc này Quý Nghiên mới không để ý đến gì nữa, chỉ để cho tất cả đều tùy theo tình cảm mà tiến triển.

Cô vẫn luôn hi vọng có được một tình yêu, mà trong đó cô không phải xếp hạng hai, mà là duy nhất.

Nhưng thực tế lại lần lượt làm cho cô thất vọng, trải qua chuyện những người bạn thân của cô kia, trải qua chuyện của Lữ Mỹ và Mạnh Thiếu Tuyền thì cô đã cho là đời này cô sẽ không bao giờ ôm lấy kỳ vọng gì về chữ "Yêu" này nữa, cũng cho là những lời này sẽ vĩnh viễn chỉ có thể trở thành khát vọng sâu sắc nhất trong lòng cô, chỉ có thể trở thành lý tưởng.

Nhưng bởi vì Bạch Thắng, mà lần đầu cô có cảm giác được người khác quý trọng.

Không người nào có thể trải nghiệm, đây đối với Quý Nghiên mà nói là ý nghĩa trọng đại cỡ nào, làm trong lòng của cô cảm động đến cỡ nào.

Bây giờ, rốt cuộc cũng có thể nói ra.

"Bạch Thắng, em thích anh."

Bạch Thắng kéo tay Quý Nghiên ra, xoay người, bóng dáng cao gầy của anh đứng ở trước mặt Quý Nghiên, Quý Nghiên phải ngẩng đầu mới có thể thấy được mặt của anh. Dường như cô thoáng thấy được khóe miệng của anh nâng lên một nụ cười, sau đó, dung nhan tuấn nhã phóng đại, Bạch Thắng giữ chặt ót Quý Nghiên, nghiêng đầu hôn lên môi cô.

Hai đôi môi giao nhau, dắt ra chính là động tình nguyên thủy nhất, chân thật nhất trong lòng.

Quý Nghiên ngẩn người, chờ đón chính là cảm giác khẩn trương làm cho cô không nhịn được mặt hồng tim đập, tay cũng không biết nên đặt chỗ nào mới tốt. Bạch Thắng một tay ôm hông cô, một tay giữ chặt ót cô, đôi môi hơi lạnh hung hăng đóng kín miệng cô, lưỡi trằn trọc trở mình.

Lúc đầu hai người vẫn chỉ là môi và môi mút thỏa thích, sau đó thì bắt đầu dùng sức ma sát, dần dần, Bạch Thắng cũng không thấy thỏa mãn. Hai cánh tay buộc chặt, kéo cơ thể Quý Nghiên dán gần anh hơn. Sau đó thừa dịp cô ngây ngẩn, dễ dàng cạy hàm răng cô ra, lưỡi dài linh hoạt tiến vào, tùy ý càn quét trong lãnh địa của cô. Quý Nghiên không thể không bấu víu lấy hông của anh, toàn thân như lửa đốt, nhiệt nóng gay gắt.

Quý Nghiên thử đáp lại anh, trong nháy mắt Bạch Thắng như được khích lệ, xâm chiếm càng thêm mãnh liệt. Quanh thân dường như đều là hơi thở của anh, mùi trà xanh thơm ngát phiêu tán ở nơi ban đêm hơi lạnh này, Quý Nghiên nhắm mắt lại, trong đầu trống rỗng, chỉ cảm thấy choáng váng mơ hồ.

Đêm càng lúc càng sâu, phía sau bọn họ là cảnh đêm xinh đẹp nhất của quốc gia này, ánh đèn phồn hoa, cảng Victoria lẳng lặng chảy xuôi đi cùng với nó là phong tình. Trên đỉnh đầu, ánh trăng toả ánh sáng nhu hòa, phủ xuống khắp người bọn họ, cũng chiếu lên một màn như tô như vẽ này, ngôi sao lóe lên, tất cả đều hoàn mỹ không thể tả bằng lời.

Hôm sau, Quý Nghiên ở phòng bếp làm điểm tâm còn Bạch Thắng thì tựa ở cửa ra vào nhìn cô.

Khuôn mặt thanh nhã giản ra, khuôn mặt trắng muốt như ngọc, nhìn thế nào cũng đều thấy có khí thế hăng hái.

Chân dài bước tới gần, Quý Nghiên đang nấu cháo, trong tay cầm muỗng canh đang chuẩn bị nếm thử mùi vị thì ngang hông chợt nhiều hơn một đôi tay, nhẹ nhàng ôm cô. Một đầu tóc đen khoác lên vai cô, mặt Quý Nghiên liền đỏ lên.

Giọng nói có chút bất đắc dĩ. "Em đang làm điểm tâm."

"Ừ, anh biết." Bạch Thắng nói: "Em tiếp tục làm đi, anh không quấy rầy em."

Quý Nghiên: ". . . . . ."

Anh có chỗ nào mà không quấy rầy em chứ!

Còn tiếp tục làm, cái bộ dạng này, cô phải làm sao đây?

Quý Nghiên khóc.

"Bạch Thắng, anh sao vậy?"

Tại sao cô lại cảm giác thân kinh của Bạch Thắng đang có dấu hiệu thoái hóa?

Người nào đó vừa gặm cắn cổ cô vừa lầu bầu nói: "Ưm, rốt cuộc có danh phận rồi, đương nhiên là phải hưởng thụ một chút."

Anh đây là đang danh chính ngôn thuận thực hiện quyền lợi thân là bạn trai của cô!

Quý Nghiên im lặng.

Bởi vì người nào đó quấy nhiễu, hại cô lúc nấu lúc ngừng nên phải mất nửa tiếng mới làm xong bữa ăn sáng. Trên bàn ăn, Bạch Thắng đột nhiên hỏi cô: "Dương Hàm Mặc dọn ra ngoài chưa?"

Quý Nghiên: "A, hôm trước em và anh ấy có xảy ra một chút tranh chấp, anh ấy không có ở trong nhà em nữa, nhưng đồ đạc thì vẫn còn ở đó. Bây giờ không biết anh ấy trở lại chưa."

Cô cũng chưa kịp liên lạc Hàm Mạc xem thế nào.

"Sao đột nhiên anh lại hỏi cái này?"

Bạch Thắng nhíu mày, đương nhiên nói: "Chẳng lẽ anh phải trơ mắt nhìn một tên đàn ông có ý đồ với bạn gái anh ở lại bên cạnh cô ấy, còn cùng ở dưới chung một mái nhà sao?"

"Phụt." Quý Nghiên thiếu chút nữa phun một hớp cháo ra ngoài. "Có phải anh đã muốn nói những lời này từ rất lâu rồi đúng không?"

Giọng điệu này như nào lại nghe mùi chua.

Bạch thiếu gia là đang ghen hở? Ha ha.

Bạch Thắng tiếp tục nhíu mày, từ chối cho ý kiến.

Trước kia không danh phận, bây giờ có danh phận rồi, đương nhiên là muốn quả quyết KO hết toàn bộ tình địch bên cạnh Quý Nghiên!

Quý Nghiên bị bộ dạng này của anh chọc cười, người ta thường nói khi ghen lên sẽ rất đáng yêu! Nhất là đối với người luôn lạnh nhạt như Bạch Thắng, càng thêm đáng yêu hơn.

"Bảo hắn dọn ra ngoài sớm một chút." Bạch Thắng suy nghĩ một chút, lại bổ sung một câu: "Nếu như hắn không chịu, vậy em liền rời đi."

Thật ra thì Bạch Thắng muốn Quý Nghiên rời đi hơn, nhưng bây giờ hai người chỉ mới bắt đầu, anh không muốn ép Quý Nghiên quá gấp.

Cũng phải cho cô một chút thời gian thích ứng.

Đối với chuyện Dương Hàm Mặc, lập trường của Quý Nghiên vẫn là rất kiên định. Nhất là bây giờ nếu đã đón nhận Bạch Thắng thì cô cũng đã chuẩn bị tìm thời gian lại nói rõ với anh ấy một lần. Về phần dời đến nhà họ Bạch, cô thật sự là chưa từng nghĩ đến, như vậy cũng quá nhanh rồi thì phải.

"Tây Tây sẽ không đồng ý." Quý Nghiên khẳng định nói.

Nếu như cô đi, để lại Mộc Tây cô đơn một mình thì cuộc sống ăn uống thường ngày của cô ấy ai sẽ xử lý?

Có cần phải làm rối loạn lên như vậy hay không.

Bạch Thắng trầm ngâm, thế mà anh lại quên mất còn có một nhân vật như Mộc Tây. Mặc dù biết Mộc Tây đối với Quý Nghiên rất tốt, nhưng chuyện nào ra chuyện nấy, để cho mỗi ngày Quý Nghiên phải chịu mệt nhọc chăm sóc cuộc sống ăn uống thường ngày của cô ấy thì Bạch Thắng khẳng định không muốn, vợ của anh, không phải là bảo mẫu của cô ấy.

Không có lý do gì mà mọi chuyện phải nghe theo cô ấy.

Nhưng chắc chắn Quý Nghiên sẽ không suy nghĩ những chuyện này, vì thế không phải là anh nên xuống tay từ phía bên lão đại, ít nhiều từ phía sau đẩy bọn họ một cái? Nếu không có Mộc Tây- nguyên con kỳ đà cản mũi to bự này ở đây thì thời gian anh và Quý Nghiên ở bên nhau mà nói chắc chắn sẽ không ít.

Bạch Thắng ở trong lòng cân nhắc phúc lợi của mình một chút, sau đó quyết đoán đẩy lão đại nhà anh ra ngoài.

Mẫn lão đại gặp bi kịch rồi!

"Đúng rồi, em gái anh đâu?" Đột nhiên Quý Nghiên phát hiện vẫn không thấy Bạch Tinh, không phải hôm qua cô ấy đã về rồi sao?

Bạch Thắng như nước chảy mây trôi nói: "Đi Trung Đông rồi."

"A."

Quý Nghiên không hỏi nhiều nữa, cô luôn có cảm giác người nhà của anh đều không đơn giản thế nào ý.

Chỉ là, Bạch thiếu gia, dáng người của em gái anh thật lòng mà nói là rất đẹp mắt nha! Da lại trắng, trên mặt không có một chút tỳ vết nào, nhất là khí chất kia, khí thế của anh em nhà họ Bạch đều cực kỳ cường đại. Cứ như vậy vừa đứng ra ngoài liền làm cho lòng người vô cùng rung động, Quý Nghiên cực kỳ hâm mộ, ai bảo khí thế của cô kém hơn người ta chứ!

Có thời gian nhất định phải tìm Bạch Tinh xin chỉ giáo một chút, mặc dù với gương mặt đó của cô ấy thì phụ nữ đứng bên cạnh cô ấy cũng thật sự có cảm giác cực kì áp lực!

Quý Nghiên quả quyết an ủi mình: người máy của nhà họ Bạch quá mức biến thái rồi!

Bạch Thắng đột nhiên nói: "Thời gian vẫn còn sớm, chúng ta nên bàn về vấn đề xưng hô đi."

Quý Nghiên: "A?"

"Gọi Bạch Thắng quá xa lạ rồi, anh thật vất vả mới có được danh phận, chẳng phải em nên sửa đổi cách gọi hay sao?" Bạch Thắng cong môi, trong mắt cũng mang theo nụ cười.

Quý Nghiên 囧, Bạch thiếu gia, anh không thể không dùng cái từ danh phận này được sao? !

Cô hỏi: "Được, vậy gọi là cái gì? Bạch thiếu gia?"

Bạch Thắng lắc đầu, "Đó là người khác gọi."

Cũng đúng, giữa người yêu với nhau mà gọi như vậy thì thật không có tình ý rồi.

Nhưng còn có thể gọi cái gì đây?

Đột nhiên trong đầu Quý Nghiên thoáng qua cách người nhà anh gọi anh mà ngày đó lúc dùng máy vi tính của Bạch Thắng chơi trò chơi cô vô tình thấy được, trong nháy mắt cảm nhận được cái gì gọi là "cả người run rẩy", khóe miệng giựt giựt nói: "Không lẽ nên gọi là Tiểu Thắng Thắng!"

Khóe miệng Bạch Thắng cũng kéo ra, mở miệng nói: "Đổi."

"Vậy còn có cái gì để gọi nữa đây?" Quý Nghiên suy nghĩ một chút."Thắng nhi?"

A, thế nào lại có cảm giác như đang gọi con gái?!

Bạch Thắng quả quyết lắc đầu.

Quý Nghiên: "Tiểu Thắng?"

Bạch Thắng: ". . . . . ."

Quý Nghiên: "Thắng?"

Bạch Thắng: ". . . . . ."

Quý Nghiên: "Thắng Thắng?"

Bạch Thắng: ". . . . . . !"

Quý Nghiên: "Vậy thì hết rồi."

Tế bào não của cô đã vận động hết công suất rồi.

Khóe miệng Bạch Thắng nở nụ cười, mát lạnh nói: "Sao lại không thử gọi anh Thắng xem thế nào?"

Cô nói nhiều cách gọi kỳ kỳ quái quái như vậy, lại cố tình không để mắt đến một cách gọi bình thường nhất.

Quý Nghiên mím môi, do dự một chút, đột nhiên hỏi: "Bạn gái trước của anh gọi anh là gì?"

Bạch Thắng im lặng.

Đôi mắt sâu thẳm không khỏi có ý vị sâu xa nhìn cô.

Quý Nghiên không hiểu làm sao, một hồi lâu mới phản ứng được. Bạch Thắng chưa bao giờ đề cập chuyện này với cô, cô cũng không quen người nào bên cạnh anh, chỉ duy nhất hai lần gặp Phong Sương nhưng đều là dưới tình huống có mặt anh ở đó, như vậy thì làm sao cô biết được quá khứ của anh?

Cô thật là nhất thời sơ sót mà quên mất.

Quý Nghiên đành thẳng thắn để nhận được khoan hồng. "Đêm hôm đó nhàm chán, vừa hay nhìn thấy trong máy vi tính của anh có trò chơi rất đặc biệt, chưa từng thấy trên thị trường, nên nhất thời hiếu kỳ liền đăng nhập vào."

Sau đó nghe người nhà của anh nói chuyện phiếm cũng không ít.

Quý Nghiên yên lặng nói câu xin lỗi.

Bạch thiếu gia đừng trách em, em chỉ là vô tình thôi mà.

Bạch Thắng không hề nói gì, cũng không trách Quý Nghiên, vẻ mặt vẫn như thường, nhàn nhạt nói: "Đổi cái khác đi."

Chính là bởi vì chỉ có "Anh Thắng" là bình thường nhất, thích hợp để gọi người yêu nhất, cho nên Quý Nghiên mới nghĩ đến chắc chắn bạn gái trước của anh cũng gọi anh như vậy.

Theo cách nói của bọn họ đêm hôm đó, Bạch thiếu gia và bạn gái trước hình như cũng là loại ngược luyến tình thâm, mặc dù cuối cùng không biết vì lý do gì mà tách ra, nhưng sau này Bạch thiếu gia dường như vẫn còn nhớ kỹ cô ấy.

Cho nên Quý Nghiên mới không muốn ở trước mặt anh vẫn gọi anh Thắng anh Thắng như vậy, ngộ nhỡ làm cho anh nhớ tới bạn gái trước thì không phải cô bị thiệt thòi lớn rồi sao!?

Hơn nữa cô cũng không muốn dùng cách gọi giống như người khác.

Nhưng chỉ có hai chữ Bạch Thắng như vậy, gọi tới gọi lui cũng chỉ có mấy cách gọi như vậy, cô thật là nghĩ không ra phải làm sao cả! Thậm chí Quý Nghiên còn oán niệm nghĩ, tại sao ban đầu lúc cha mẹ Bạch thiếu gia đặt tên không lấy cái tên nào ba chữ đi chứ? Nhiều tên tốt như vậy tại sao không lựa chọn kỹ một chút.

Tế bào não đã đến cực hạn, Quý Nghiên cũng lười suy nghĩ nghiêm túc, thậm chí có một chút đùa giỡn nói: "Gọi Tiểu Bạch có được không?"

Vốn tưởng rằng Bạch Thắng nhất định sẽ từ chối.

Không ngờ anh thế mà lại gật đầu một cái. Quý Nghiên: ". . . . . ."

Sau đó chuyện xưng hô cứ như vậy chấm dứt, Quý Nghiên vẫn như thường lệ đúng giờ chạy tới Thánh Y đi làm. Ánh mắt của người đi đường vẫn nhìn cô quái dị, cũng có không ít người giống như nữ sinh cấp 3 ngày hôm qua ác ý bới móc, nhưng đối với loại xỉa xói cấp thấp này mà nói thì Quý Nghiên vẫn có thể ứng phó tự nhiên.

Quý Nghiên ngồi ở vị trí của mình, không lâu sau chị Nhạc cũng tới, mọi người lễ phép chào hỏi chị ấy, lúc chị Nhạc đi qua bên cạnh bàn Quý Nghiên thì nói: "Nghiên Nghiên, em đi theo chị."

Quý Nghiên ngoan ngoãn cùng chị ấy vào phòng làm việc.

"Chị Nhạc, tờ báo hôm qua em đã đọc rồi. Thật xin lỗi, bởi vì em mà tòa soạn bị ảnh hưởng."

Quý Nghiên vốn còn buồn bực tại sao hôm qua chị Nhạc lại đột nhiên nói với cô như vậy, kết quả vừa nhìn thấy tờ báo, cô liền hiểu.

Chị Nhạc nhàn nhạt nói: "Chuyện đó cấp trên không truy cứu, coi như cho qua. Em cũng đừng để trong lòng, hơn nữa báo giải trí có bao nhiêu phần thật bao nhiêu phần giả tất cả mọi người đều biết. Hôm nay chị tìm em là vì một chuyện khác."

Thái độ của chị Nhạc khiến cho Quý Nghiên kinh ngạc một hồi, không hổ là cấp trên, thật phóng khoáng a!

Chỉ là một câu nói này, tóm lại khiến Quý Nghiên được an ủi phần nào.

Cũng không phải tất cả mọi người không tin cô.

Bạch Thắng nói rất đúng, cô nên có lòng tin với mình nhiều hơn.

"Nhiều nhiếp ảnh gia của bộ truyền thông bên kia cũng đã được điều động tiến hành đào tạo chuyên sâu ngắn hạn, bây giờ áp-phích, tạp chí ảnh chưa có người chụp. Cấp trên quyết định trước phái vài người từ tòa soạn qua đó, chị cảm thấy em không tệ, em nghĩ thế nào?" Chị Nhạc nói chuyện luôn trực tiếp, bất cứ lúc nào cũng tuyệt đối không nói nhảm, lần nào cũng đi thẳng vào trọng điểm.

Quý Nghiên: "Em thì không thành vấn đề, tất cả đều nghe theo sắp xếp của công ty."

Thật ra thì chụp ảnh nói thế nào cũng chỉ coi như là nghề phụ của cô, chỉ là một cái nguỵ trang trên mặt nổi mà thôi. Ban đầu cô nghĩ thật lâu mới chọn chụp ảnh, một là nghề nghiệp bình thường phù hợp với sở thích của cô, sẽ không làm cho Quý Anh Bình bọn họ sinh nghi, hai là công việc này cũng tương đối thoải mái có thể cho cô có nhiều thời gian mà vùi đầu vào thiết kế vũ khí hơn.

"Vậy thì quyết định như vậy đi, buổi chiều em đi báo cáo với bộ truyền thông trước, bên kia sẽ sắp xếp công việc cho em."

"Vâng."

Quý Nghiên đi ra ngoài, trước tiên gửi cho Mộc Tây một tin nhắn, cả ngày hôm nay cô không có liên lạc với Mộc Tây, tối hôm qua lại không về nhà, chắc chắn Mộc Tây sẽ lo lắng.

Quý Nghiên thầm mắng mình óc heo, chuyện quan trọng như vậy cũng quên.

Thế nào Mộc Tây cũng xù lông cho coi!

Ai ngờ phản ứng của Mộc Tây cực kỳ bình thản, còn nói Bạch thiếu gia đã sớm nói cho cô ấy biết rồi, vì không thể phá hư thế giới của hai người bọn cô nên cô ấy mới không gọi điện thoại cho Quý Nghiên.

Hơn nữa, chắc Bạch Thắng không có nói cho cô ấy biết chuyện xảy ra ở nhà họ Quý nên Mộc Tây không có nhắc đến chuyện này. Mộc Tây chỉ khuyên cô đừng bận tâm đến chuyện trên báo, chuyên tâm đánh bại Bạch thiếu gia, phát triển gian tình cho tốt là được.

Quý Nghiên liên tục nói cám ơn, nhận lời chúc tốt lành của cô ấy, nói là hạt giống đã nảy mầm!

Mộc Tây bị cô làm cho kinh ngạc từ trên ghế nhảy dựng lên: Má! Chị đây chỉ vừa đi ngủ một giấc mà thế giới đã đảo lộn rồi!

Đen đủi là bây giờ lại là thời gian Mộc cô nương lên lớp, cô ấy vừa mới chuẩn bị gửi tin nhắn trả lời Quý Nghiên thì liền nhìn thấy giáo sư trên bục giảng xanh mặt, thước kẻ uy vũ thô bạo chỉ một cái. "Cút ra ngoài!"

Quý Nghiên đột nhiên nhớ tới hôm nay Mộc Tây cũng đã lớn rồi, đúng lúc ra ngoài thực tập. Cô ấy học là biên kịch chuyên nghiệp, vừa vặn có thể xin vào Thánh Y, trong giới truyền thông ở trong nước, Thánh Y có thể được tính là ông trùm.

Vẫn là có tiền đồ phát triển rất tốt.

Mà Mộc Tây cũng vẫn luôn muốn tới Thánh Y.

Quý Nghiên tính toán thừa dịp đi chụp áp-phích, sẵn tiện tìm hiểu trước thăm dò tình hình công tác của bộ truyền thông, cũng để cho Mộc Tây biết đường chuẩn bị tốt.

Kết quả người vừa tới bộ truyền thông, trà cũng không uống được một hớp, Quý Nghiên liền bị \ quản lý của bộ truyền thông để ý sắp xếp đi chụp hình cho một vị minh tinh vinh quang tột đỉnh trong nước.

Quý Nghiên le lưỡi một cái, đành không thể không cầm máy chụp hình đi theo một nhân viên làm việc khác tới trước phòng chụp ảnh.

"Người còn đang hóa trang, cô chờ một chút."

Nhân viên làm việc dẫn cô đến trước một cái bàn tròn nhỏ, có mấy nữ sinh cũng ở đây, Quý Nghiên ngồi ở bên cạnh các cô, nghe họ đang khí thế ngất trời trò chuyện hôm nay muốn hội tụ vào tuyên truyền báo minh tinh. Quý Nghiên không quá chú ý tới chuyện của làng giải trí, đối với mấy cái đề tài bà tám này cũng không có hứng thú gì, chỉ im lặng ngồi.

Lại không nghĩ rằng đột nhiên nghe được từ trong miệng các cô ấy một cái tên hết sức quen thuộc.

"Vu Tư Ngọc?" Quý Nghiên kinh ngạc ra tiếng.

Mấy nữ sinh khác đều nhìn cô."Gì thế? Không phải hôm nay cô mới biết vị minh tinh lớn mà cô muốn tới chụp hình là Vu Tư Ngọc chứ?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.