Bạch Thiếu Gia, Cưng Chiều Vợ Như Mạng

Chương 53: Gặp người lớn



Qúy Nghiên kéo Bạch Thắng ra đường, cô rất ít khi mua quá tằng cho người ta, nhất là cho người lớn hơn mình, hơn nữa bây giờ thời gian không còn nhiều lắm, Qúy Nghiên cũng không thể quyết định được phải mua cái gì mới tốt.

" Tiểu Bạch, mẹ anh thích loại quà tặng gì vậy?" Qúy Nghiên vứa hỏi vừa phân tích " Quần áo và đồ trang sức, mấy loại này chắc mẹ anh không thiếu, vậy bộ đồ sưu tập thì sao? Đồ cổ mẹ anh có thích không? Hoặc là thức ăn, và lại có cần gói quà hay không?"

" Không cần"

"?"

" Mẹ anh thích súng"

"-
Qúy Nghiên chạy giữa các cửa hàng chuyên doanh, bởi vì chưa từng thấy qua mẹ của Bạch thiếu gia, cũng không biết bà ấy thích cái gì, Qúy Nghiên đối với lựa chọn của mình lại không có tự tin, không thể làm gì khác hơn là hỏi Bạch Thắng, Bạch Thắng mỉm cười nhìn cô, không hiểu sao anh cảm thấy bộ dạng củ cô lúc bây giờ rất thú vị.

"Thật ra thì không cần phải tặng quà"

Qúy Nghiên: "Đây là lễ phép cơ bản"

Bạch thiếu gia nhíu mày :" Nhà bọn anh chưa từng có cái lễ phép cơ bản này"

Qúy Nghiên: " .........."

Bạch thiếu gia, hôm nay anh nhất định là đến chỉnh cô

Cô đã hồi hộp gấp gáp muốn chết rồi, cũng không biết mẹ Bạch thiếu gia là người như thế nào? Có sống chung được hay không? Quan trọng nhất là cô rất lo lắng mẹ Bạch thiếu gia sẽ bị những lời của báo chí làm ảnh hưởng, từ đó sinh ra thành kiến đối với cô.

Nếu như mẹ Bạch thiếu gia giống như mẹ Mạnh Thiếu Tuyền, không thích cô, khắp nơi luôn nhằm vào cô, thậm chí không thể để cô và Bạch thiếu gia ở bên nhau thì làm thế nào? Cô không muốn đoạn tình cảm này vừa mới bắt đầu đã gặp trở ngại.

Trong lúc Qúy Nghiên đang chọn quần áo thì thấy một cái váy màu tím cũng không tệ lắm, rất thích hợp cho người trẻ tuổi như mẹ Bạch thiếu gia mặc vào. Cô ngẩng đầu hỏi ý kiến Bạch Thắng nhưng lại không thấy anh đâu, quét mắt một vòng trong cửa hàng, cuối cùng thấy anh đứng ở một cái móc treo quần áo khác.

"Nghiên Nghiên, tới đây"

Bạch Thắng cầm một chiếc váy màu hông rất nữ tính trên tay đặt ở trước mặt Quý nghiên:" Thử đi"

Qúy Nghiên hỏi :" Không phải hôm nay chúng ta tới chọn quần áo cho mẹ anh sao? Làm sao lại thành anh giúp em chọn vậy?"

Này đùa giỡn cũng hơi quá rồi đi

Tại sao cô có cảm giác Bạch thiếu gia không có một chút để tâm đến việc gặp người lớn hôm nay vậy chứ?

"Cái này rất hợp với em, cũng hợp màu da, em mặc vào chắc chắn sẽ rất đẹp"

Quý Nghiên: "......Tiểu Bạch"

Bạch Thắng: "Hình tượng bản thân cũng rất quan trọng, em cũng hy vọng có thể tạo ấn tượng tốt với mẹ anh đúng không? "

Quý Nghiên: " .....Được rồi"

Cô thiếu chút nữa đã quên mất, trừ quà tặng, khi gặp người lớn chính là trang điểm cho mình thật tốt. Đây là phép tôn trọng tối thiểu, ai nha nha, thật may là Bạch thiếu gia nhắc nhở cô.

Qúy Nghiên thử quần áo xong đi ra, đứng trước gương, nhìn mình trước gương, không khỏi hai mắt tỏa sáng.

Cái váy này thật ra chỉ nhìn một cách đơn giản thì rất bình thường, thiết kế rất mộc mạc, nhưng mặc trên người hiệu quả cực tốt, hoàn toàn tôn lên vóc người của Qúy Nghiên. Đường cong mê người , đôi chân thon dài, hơn nữa cũng giống như

Bạch Thắng nói, rất hợp với màu da.

Bạch Thắng tựa trên giá áo, một giây nhìn thấy Qúy Nghiên ra ngoài kia, trong mắt không nhịn được xoẹt qua một chút điểm sáng. Ngũ quan Qúy Nghiên rất tinh xảo, khí hất lại tốt, rất thanh thuần, thích hợp với loại quần áo kiểu thục nữ này nhất. Có vẻ như cả người từ trong ra ngoài đều tản ra vẻ đẹp tự nhiên thanh thuần.

Bạch Thắng tiến lên, đứng ngay sau lưng cô, không biết lúc nào trong tay lại có thêm một sợi dây truyền tinh xảo bằng bạc, tự tay đeo len cho cô.

" Anh mua khi nào vậy?" Qúy Nghiên vuốt sợi dây chuyền trên cổ, quay đầu hỏi anh.

Bạch Thắng khẽ cười, nghiêng đầu xuống hôn cô: " Bí Mật"

Sắc mặt Qúy Nghiên đỏ bừng, trong nháy mắt ngượng ngùng.

Ở đây.... là nơi công cộng nha

" Liền mua cái này đi"

Bạch Thắng gọi nhân viên phục vụ tới, trực tiếp tính tiền.

Cũng không cần Quý Nghiên đổi về quần áo lúc trước, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn cứ như vậy liền đi luôn.

"Vậy quần áo của mẹ anh tính thế nào?" Quý Nghiên hỏi.

Bạch Thắng dắt cô đi tới một gian hàng rất trung tính rất năng động.

Quý Nghiên: ". . . . . ."

" Bình thường mẹ anh không mặc váy."

". . . . . .Anh xác định không đùa em?"

Coi như không mặc váy, thế nhưng phong cách cũng quá gì kia đi! Chỉ có hai màu trắng đen coi như xong, còn thống nhất áo sơ mi trắng và quần bó màu đen sát người, nếu không ngay cả móc treo. . . . . . Thẩm mỹ của mẹ Bạch thiếu gia là loại này sao? Quý Nghiên hoài nghi nhìn anh.

Nét mặt Bạch Thắng vô cùng chắc chắn.

Cuối cùng Quý Nghiên vẫn là tin anh.

Tiếp đó lại mua cho ba Bạch thiếu gia một bộ dụng cụ vẽ tranh? Hai người mới lên đường trở về nhà họ Bạch.

Ra khỏi cửa hàng đồ dùng mỹ thuật thì trong hoảng hốt Quý Nghiên nhìn thấy Vu Tư Ngọc, nhưng sau một cái chớp mắt thì đã không thấy tăm hơi. Cô cũng không biết có phải mình nhìn nhầm hay không, đưa mắt bình tĩnh nhìn phương hướng Vu Tư Ngọc biến mất, có chút mất hồn.

“Sao vậy?”

Quý Nghiên lắc đầu một cái, chắc là nhìn lầm thôi. Làm sao Tư Ngọc có thể đi cùng một người đàn ông trung niên chứ, lại còn nắm tay.

Máy bay của Bạch Trì và Ứng San dừng ở sân cỏ nhà họ Bạch, Quý Nghiên thấy mấy người từ trên máy bay đi xuống thì hoàn toàn ngây dại.

Ba nam ba nữ, đều là dung nhan tuyệt đỉnh, chỉ là phong cách khác nhau, cho người cảm giác cũng không giống nhau. Nhất là cô gái ở giữa kia, một đầu tóc dài nhuộm highlight màu xanh đen, ngũ quan tựa như điêu khắc, cặp mắt màu xanh thẫm, đẹp đến rung động lòng người.

Bên trái cô ấy là một cô gái tóc ngắn hấp dẫn, vóc người cao gầy, phong cách có chút lạnh lẽo, thế nhưng bộ dáng xinh đẹp và phong thái mạnh mẽ thoải mái trên người lại tạo ấn tượng khắc sâu cho người nhìn. Giống như một nữ vương vậy, tồn tại cảm giác siêu cường.

Còn có một cô gái có phong cách hoàn toàn khác với hai vị này, tóc dài quăn mà nâu, đôi mắt long lanh nước, ngu quan khéo léo tinh xảo, cả người tản ra cảm giác nhu hòa an tĩnh khiến người khác bất giác thấy thân thiết.

Nam liền càng không càng phải nói rồi, người đứng bên cạnh cô gái có đôi mắt màu xanh dương thì anh tuấn cao lớn, ánh mắt sắc bén cơ trí, hình dáng hoàn mỹ, tựa như vai nam chính băng sơn từ trong manga đi ra.

Người đi bên cạnh cô gái tóc ngắn thì dịu dàng hơn nhiều, mặc áo sơ mi trắng đơn giản và quần dài màu đen, giống như một luồng gió xuân, ấm áp tựa như ánh mặt trời, giống như bạch mã hoàng tử trong truyền thuyết.

Một vị cuối cùng cũng là làm cho người ta cảm thấy tươi đẹp, phong cách quá tiên rồi, khuôn mặt thân thiện tươ cười rạng rỡ, nếu như dưới chân còn đạp lên mây năm màu nữa thì tuyệt đối không ai hoài nghi hắn là một vị thần tiên. Diện mạo này.... Quý Nghiên cũng không tìm được từ ngữ nào thích hợp để hình dung!

“Tại sao lại là hai người các con?” Y Mạt Thuần trừng mắt nhìn chằm chằm, cắn răng nghiến lợi nói: “Mấy con heo lười nhà chúng ta, mẹ của nó về mà cũng không ra ngoài đón một chút, quá ghê tởm!”

Bạch Thắng cong môi: “Vào nhà trước đi.”

Quý Nghiên đi ở bên cạnh Bạch Thắng, nhỏ giọng hỏi “Đây đều là người nhà của anh sao?”

“Ừ, bên trái là ba mẹ anh, ở giữa là dì dượng, bên phải là cô chú.”

“........Dì? Dượng?” Tại sao nhìn qua không khác gì chị của cô lắm?

Quý Nghiên yên lặng rơi lệ, cả nhà này rốt cuộc là có loại gen biến thái gì?

Không trách được Bạch thiếu gia dẫn cô đi mua áo sơ mi trắng và quần bó sát người cho cô gái trẻ tuổi mặc, mẹ anh nhìn qua cùng lắm cũng chỉ 30, lòng tự ái của Quý Nghiên bị đả kích trầm trọng.

Nhất là khi thấy đại sảnh nhà họ Bạch xuất hiện một ít đại gia tử người thì Quý Nghiên lời đều nói hết không ra ngoài.

Mới vừa vào cửa chính, chỉ thấy bốn phía lao ra nhiều nam nữ trẻ tuổi, cười hì hì nói: “sur – plus!”

Y Mạt Thuần không chút khách khí tát qua một cái: “Cút.”

Sau khi ngồi xuống, Bạch Thắng lần lượt giới thiệu cho Quý Nghiên: “Y Tịch Như, Y Nhân, con gái của cô chú.”

Quý Nghiên nhìn hai thiếu nữ như nữ thần này, mũi phun đầy máu gật đầu chào hỏi với hai cô ấy.

Bạch Thắng chỉ hướng bốn người bên cạnh Y Mạt Thuần: “Mẫn Y Thần, Mẫn Luyến Y, Hàn Niệm, Mẫn Ấu. Hàn Niệm là bạn trai Luyến Y, ba người khác là con của dì dượng.”

Quý Nghiên tiếp tục gật đầu, mỉm cười.

Trong lòng thầm nghĩ: người nhà bọn họ thật là nhiều!

“Bạch Tinh đâu?”

“Bên Trung Đông xảy ra chút chuyện, em ấy đi xử lý rồi.”

Quý Nghiên nhớ tới còn chưa có chào hỏi với mấy người lớn, trong lòng hơi khó xử, không gọi thì hình như không được lễ phép, nhưng tùy tiện lên tiếng thì lại rất kỳ quái. Hơn nữa cách gọi cũng rất khó khăn, vốn nên gọi bác trai bác gái, nhưng nhìn gương mặt mỹ lệ của Ứng San thì hai chữ bác gái này thế nào cũng gọi không ra miệng được.

“Đúng rồi, ba mẹ, Nghiên Nghiên có mang theo quà tặng cho ba mẹ.”

Nghe Bạch Thắng vừa nói như thế, Quý Nghiên mới nhớ tới quần áo và dụng cụ vẽ tranh mà cô mua, liền vội vàng đưa quà tặng lên.

Y Mạt Thuần nhất thời đỏ mắt. “Mẹ nó, bây giờ Ứng San cũng đã có quà tặng của con dâu rồi. Con cả, chừng nào thì con cũng tìm con dâu về cho mẹ đây? Con đã 25 rồi, lúc Tiểu Thắng Thắng được sinh ra thì con cũng đã có thể đi mua xì dầu rồi (dầu bôi trơn khi “ấy ấy” => đã dậy thì), kết quả người ta cũng đã đưa con dâu về nhà rồi mà con vẫn còn một người cô đơn, con nói sao đây hả?”

Mẫn Y Thần: “......................”

Anh lại trúng đạn?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.