Vu Tư Ngọc ngước mắt, tầm mắt liếc nhìn một vòng, cuối cùng đi tới trước kệ sách cầm tờ báo mới nhất hôm nay, đặt ở trước mặt Quý Nghiên.
Quý Nghiên cầm lên nhìn, không khỏi kinh ngạc nói : "Cậu đi Thượng Hải sao?"
"Ừ."
Ánh mắt của cô ấy cũng hướng về tờ báo, cô ấy và người đại diện đang mở tiệc chiêu đãi phóng viên, đối diện ống kính nói chuyện, vẻ mặt nhàn nhạt.
Hai ngày nay Thượng Hải đột nhiên bộc phát ra một loại bệnh lây truyền không biết tên, đã có rất nhiều người bị lây, mà thời gian này Vu Tư Ngọc bị dính scandal triền miên, hình tượng đã hạ xuống mức thấp nhất. Internet tiếng mắng một mảnh, công ty vì muốn lấy lại hình tượng của Vu Tư Ngọc mà quyết định phái cô ấy đến Thượng Hải an ủi người thân của những người mắc bệnh, thuận tiện tổ chức hoạt động quyên góp tiền làm từ thiện.
Lần này mở tiệc chiêu đãi phóng viên nhà báo, chính là để đặc biệt giải thích những thứ tin tức không thật trước kia, cùng với tuyên bố tin tức này.
Sau khi phỏng vấn xong, cũng có không ít người vì vậy mà thay đổi cái nhìn đối với Tư Ngọc, cảm thấy cô ấy đoan trang thiện lương, không giống loại người trêu hoa ghẹo nguyệt gì kia. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Nhưng vẫn còn rất nhiều người giữ vững mình suy nghĩ của mình, tiếp tục công kích Vu Tư Ngọc, nói cô ấy làm màu, chỉ là muốn tùy cơ ứng biến lấy lại lòng người thôi.
Tâm trạng Quý Nghiên phức tạp, cô không cảm thấy lúc này Vu Tư Ngọc rời đi là một quyết định sáng suốt, hơn nữa bây giờ Thượng Hải đã loạn thành như vậy. Mặc dù những người kiểm tra là có bệnh đều đã được đưa đi cách ly, nhưng nguyên nhân ở đâu còn chưa biết, trong lòng mọi người bàng hoàng, bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ bị lây bệnh.
Nguy hiểm quá lớn.
"Có thể không đi được không?" Cô lo lắng hỏi.
Vu Tư Ngọc lắc đầu.
Cũng đã thông báo ra ngoài rồi, nếu như cô ấy đổi ý, nhất định sẽ khiến cho sóng to gió lớn nổi lên lần nữa.
Công ty cũng sẽ không đồng ý.
Quý Nghiên nói: "Vậy Phượng Vi Nhiên có đồng ý không?"
Người kia coi trọng Vu Tư Ngọc như vậy, hận không thể lúc nào cũng cột cô ấy bên người quan tâm che chở thì làm sao có thể để cho cô ấy rời đi?
Đây hẳn phải là chuyện Phượng Vi Nhiên không thể chịu được nhất mới đúng.
Vu Tư Ngọc nhấp một hớp cà phê, bình thản nói: "Bọn mình chia tay rồi."
Quý Nghiên mở to mắt, mặt lộ vẻ kinh ngạc.
"Anh ta nói thế nào?"
Anh ta nói thế nào? Ánh mắt Vu Tư Ngọc lướt qua cô, suy nghĩ bay xa. Ngày đó ở bệnh viện, cô nghe thấy anh và bác sĩ nói chuyện với nhau, sắc mặt Phượng Vi Nhiên u ám cầm hồ sơ bệnh án của cô, bác sĩ nói tử cung của cô bị tổn thương nghiêm trọng đã không còn cơ hội mang thai được nữa, trời cao đã tước đi hai đứa con của cô, cũng tước đoạt quyền làm mẹ kiếp này của cô. Một giây kia, Vu Tư Ngọc đã đau lòng đến không thể nói thành lời, lòng đã sớm chết lại chết thêm một lần, kết quả vẫn đã như vậy, cô cũng không thể sống nổi nữa rồi.
Cô không còn bất kỳ cách nào để dấy lên một tia suy nghĩ muốn sống cho mình.
Cô không hề nói với Phượng Vi Nhiên lấy một câu, chỉ thu dọn hành lý về nhà, chỗ này, cô đã không thể ở được nữa. Phượng Vi Nhiên ngăn cản, Vu Tư Ngọc không khống chế được quăng hành lý xuống đất, hoàn toàn bộc phát tức giận, cô vừa kêu la vừa gào thét tất cả cảm xúc chất chứa trong lòng cũng xông đến Phượng Vi Nhiên trút giận. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Phượng Vi Nhiên đau lòng không dứt, cuối cùng, Phượng Vi Nhiên vẫn là thỏa hiệp. Sau khi trở về, hai người vẫn ngủ chung trên giường lớn như cũ, không hề nói gì, cũng không có bất kỳ tiếp xúc, liền người nào người nấy ngủ. Vu Tư Ngọc vẫn là không thèm để ý đến anh ta, kể từ sau lần la hét ở bệnh viện đó, cô liền xem Phượng Vi Nhiên như không khí.
Liên tục mấy ngày sau, Phượng Vi Nhiên thật sự không chịu nổi nữa, đêm hôm đó, anh từ phía sau ôm cô, vùi đầu vào hõm vai cô, nước mắt chảy vào cổ cô.
Anh nói: "Thật xin lỗi! Thật xin lỗi! Chúng ta đừng cứ như vậy nữa có được không? Anh nhận thua, cái gì anh cũng không để ý, chỉ cần em vẫn còn ở bên cạnh anh, đứa bé gì đó, scandal gì đó, toàn bộ anh đều không để ý. Đó đều là chuyện đã qua, nên để cho nó là quá khứ, về sau, chúng ta sẽ ở bên nhau thật vui vẻ. Em đừng rời khỏi anh có được không?"
Anh ôm chặt như vậy, đau lòng rõ ràng như vậy, giống như vừa buông tay, cô sẽ biến mất ngay lập tức.
Anh rất sợ, thà để cô đánh anh mắng anh, chứ không muốn thấy thái độ lạnh nhạt của cô như bây giờ.
Giống như hoàn toàn đã loại bỏ anh ra khỏi thế giới của cô.
Giống như đã chuẩn bị tốt để bất kì lúc nào cũng có thể rời đi.
Từ khi nào mà Phượng Vi Nhiên lại có loại dáng vẻ này, chỉ cần cô ở lại bên cạnh anh thì bảo anh làm cái gì cũng được.
Anh không chịu nổi một ngày không có cô.
Vu Tư Ngọc nhắm mắt lại, nước mắt không tiếng động rơi xuống. Nhưng lời đã nói ra, lại đủ để đánh Phượng Vi Nhiên vào địa ngục. Cô nhắc tới năm đó, giọng điệu bình bình thản thản, nói từ giây phút cô nhìn thấy anh và cô gái khác đi chung với nhau kia, liền hận hắn thật sâu. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Bây giờ đồng ý đi cùng với anh, cũng chỉ là vì trả thù, cô muốn cho anh cũng nếm thử một chút cảm giác ngọt ngào sau đó lại bị hung hăng vứt bỏ. Cái loại cảm giác bị phản bội đó, cả đời cô cũng sẽ không quên.
"Em không yêu anh, từ rất lâu rất lâu trước kia đã sớm hết yêu anh. Phượng Vi Nhiên, buông tay đi. Chuyện đứa nhỏ, là em tự làm tự chịu, em không muốn chơi tiếp nữa, ván chơi này em đã sớm mệt mỏi, anh có biết mỗi ngày đối mặt với anh, em có bao nhiêu khó chịu, bao nhiêu chán ghét không? Như bây giờ, vừa vặn, cả hai chúng ta đều được giải thoát."
"Vu Tư Ngọc, em điên rồi!" Tròng mắt anh đỏ đậm, gần như là cắn răng nghiến lợi nói ra những lời này.
Vu Tư Ngọc uống cà phê, suy nghĩ cũng theo một màn này nhạt đi rồi dần dần quay lại thực tại.
Quý Nghiên không ngờ còn có chuyện như vậy.
Cô không biết nên nói gì, nếu như đổi lại là cô, cô chắc chắn cũng không thể tiếp tục xem như không có chuyện gì mà ở chung một chỗ với Phượng Vi Nhiên. Có chút đau đớn, không phải muốn quên là có thể quên, nhưng chuyện năm đó, Phượng Vi Nhiên cũng là người bị hại, đều là mẹ của anh ta một tay sắp xếp, anh ta không biết chút nào không nói, lại còn vì chuyện này mà đau khổ nhiều năm như vậy. Nếu như Vu Tư Ngọc thật là vì vậy mà trả thù anh ta thì Quý Nghiên cảm thấy Phượng Vi Nhiên thật là rất đáng thương.
"Tư Ngọc, thật ra thì Phượng Vi Nhiên và cô gái kia. . . . . ." Quý Nghiên suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy nên nói sự thật của năm đó cho cô ấy biết.
Về phần Vu Tư Ngọc lựa chọn thế nào thì không phải là chuyện cô có thể quản.
Vu Tư Ngọc cắt đứt cô: "Mình biết."
Quý Nghiên: "Cái gì?"
"Mấy ngày trước mình đã gặp cô gái kia." Vu Tư Ngọc lạnh nhạt nói.
"Nếu đã biết, tại sao còn phải nói với Phượng Vi Nhiên như vậy?"
Thật là làm người ta rất đau đớn nha.
Vu Tư Ngọc: "Đây mới là kết cục tốt nhất cho bọn mình."
Quý Nghiên không có nghe ra ý tứ sâu xa trong lời nói của cô ấy, còn tưởng rằng Vu Tư Ngọc là bị tổn thương quá sâu, không muốn quay đầu lại nữa.
Im lặng một hồi.
Vu Tư Ngọc đột nhiên ý vị sâu xa nói với cô: "Nghiên Nghiên, nhất định đừng dễ dàng từ bỏ tình cảm của mình, dù là trở ngại lớn hơn nữa, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn bị hãm hại nhiều hơn nữa thì hạnh phúc của cậu, cậu nhất định phải giữ vững. Có một số thứ, một khi đã buông tay thì sẽ không lấy lại được."
Quý Nghiên cảm thấy hôm nay Vu Tư Ngọc có chút kỳ quái, cách nói chuyện cũng không giống như bình thường cô ấy sẽ nói.
Nhưng suy nghĩ một chút, lại cảm thấy cũng không có gì, có lẽ là gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, có cảm mà phát ra thôi.
Quý Nghiên tuyệt đối không ngờ, lời của cô ấy sẽ thành một câu sấm.
Sau này nhớ lại một màn này, lần nào cũng làm cho Quý Nghiên đau thấu tim gan.
Vu Tư Ngọc đi Thượng Hải, ngày cô ấy rời đi, không có ai thông báo, Quý Nghiên cũng không có đi tiễn cô ấy. Ngày nhìn như bình bình ổn ổn, nhưng Quý Nghiên lại cảm giác có một thứ gì đó xao động đang quấy phá ở trong người, mơ hồ có chút lo lắng.
Mấy ngày nay Bạch Thắng rất vội, có lúc cả ngày lẫn đêm cũng không thấy bóng dáng, mọi người trong nhà bọn họ đều là thần long thấy đầu không thấy đuôi, chỉ có Hàn Niệm và Mẫn Luyến Y là còn có thể thường xuyên nhìn thấy ở nhà. Chỉ là vợ chồng son người ta ân ân ái ái, Quý Nghiên ngượng ngùng làm kỳ đà cản mũi, cho nên cũng rất ít khi lượn qua trước mặt bọn họ.
Vì vậy cô lại bắt đầu chuyên tâm nghiên cứu nâng cao súng đạn của cô, loại vũ khí này uy lực phá hoại siêu quần, chỉ dựa vào một mình Quý Nghiên nhất định là không được, cô còn chưa có mạnh mẽ như vậy. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Tuy lúc đầu là Quý Nghiên đưa ra ý tưởng về cái này, nhưng đa số thời gian đều vẫn là cùng các nhân viên NSA nghiên cứu tham thảo, bọn họ có một hệ thống chuyên dùng để nói chuyện phiếm, Quý Nghiên sẽ liền nói ra suy nghĩ, những chỗ không hiểu của mình cho những chuyên gia này, sau đó hoàn thiện bản thiết kế của mình.
Lúc nào tiện thì cô cũng len lén đi qua căn cứ nghiên cứu của NSA cùng bọn họ tiến hành việc tìm kiếm nhập thực tế càng sâu hơn.
Tất cả mọi người đều nói, nếu lần nghiên cứu này thành công thì tuyệt đối sẽ là một thành quả vĩ đại có thể khiến thế giới rung động.
Quý Nghiên rất hưng phấn, cũng rất mong đợi.
Cô cảm thấy đã đến lúc nên thẳng thắn với Bạch Thắng, Vu Tư Ngọc nói rất đúng, hạnh phúc của mình phải dựa vào mình nắm chắc, cô không thể cứ bị động như vậy được. Nếu không Bạch Thắng đi cùng với cô cũng sẽ rất mệt mỏi đúng chứ? Cô nên thử cố gắng nhiều hơn một chút, chủ động đến gần Bạch Thắng.
Nghĩ như vậy, Quý Nghiên lên đường đến phân bộ Hương Cảng của Cục Quốc An.
Địa chỉ rất bí mật, Quý Nghiên bảo tài xế dừng ở một đầu đường, sau đó đi bộ tới. Dịch Vĩnh Quân đã từng cho cô thẻ chứng nhận, ám hiệu Quý Nghiên cũng biết, cho nên rất thuận lợi liền tiến vào. Cô đứng ngoài cửa phòng anh, đưa tay, gõ cửa.
Sẽ lập tức gặp được. . . . . .
Tâm trạng dần dần dâng lên, cô đột nhiên có chút sốt ruột.
Phải mở miệng với anh thế nào đây?
Nhìn thấy cô ở chỗ này, nhất định Bạch Thắng sẽ cảm thấy kinh ngạc.
Lại có chút tâm tư đùa dai, Quý Nghiên cười he he hai tiếng, thật muốn xem phản ứng của anh lúc nhìn thấy cô.
"Cạch. . . . . ." Cửa mở ra.
Quý Nghiên nâng khuôn mặt tươi cười lên, mở to miệng định nói, lại bỗng chốc dừng lại tất cả hành động.
Vẻ mặt đông cứng.
Trước mặt cô là một cô gái cao gầy mặc áo sơ mi sĩ quan nam, cổ áo có chút rộng, lộ ra nửa bên bả vai. Áo sơ mi vừa đúng che kín cái mông của cô ấy, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn lộ ra một đôi chân thon dài trắng như ngọc, tóc thẳng dài màu đen xõa trước ngực, khuôn mặt tinh xảo thuần mỹ, mùi thơm trên người thoang thoảng lộ ra hấp dẫn không thể tả.
Cực kỳ ướt át.
"Cô là ai?" Cô gái đó mở miệng.
Giọng nói cực kỳ dễ nghe.
Đầu óc Quý Nghiên trống rỗng, sững sờ hai giây, sau đó phản ứng đầu tiên trong đầu là cô đã đi nhầm cửa rồi.
Thế nhưng lúc trong phòng lần nữa truyền đến tiếng bước chân "Bịch. . . . . . Bịch. . . . . ." trầm ổn.
Càng ngày càng gần. . . . . . Càng ngày càng gần. . . . . .
Quý Nghiên xuyên qua cửa phòng nhìn vào trong, chỉ cảm thấy một hồi mê mang, cả người lắc lư. Bạch Thắng mặc áo ngủ màu trắng, vừa đi vừa dùng khăn lông lau tóc, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn cảm thấy tiếng động ở cửa, anh vừa ghé mắt ra xem vừa miễn cưỡng nói: "Sương, em đi. . . . . ."
Giọng nói chợt dừng lại, tùy ý nhìn nhưng khi tầm mắt lại chạm phải cô thì nhanh chóng tập trung, nhìn lại cô gái bên cạnh một chút, anh trầm giọng nói: "Sao cô còn chưa đi?"
Giọng nói thanh nhã sau khi tắm lại càng lộ ra trầm thấp hấp dẫn.
Rồi lại mơ hồ có vẻ ngầm tức giận.
Quý Nghiên đứng im lặng, trong mắt phản chiếu khuôn mặt quen thuộc, không có một chút biểu cảm.