Trong lòng Vân Song Chỉ vui vẻ, anh không lên tiếng có nghĩa là ngầm thừa nhận. Cô ta vừa định đưa tay ôm lấy anh thì Bạch Thắng lại nói: "Tôi đã có người yêu."
. . . . . . Tôi đã có người yêu.
. . . . . . Tôi đã có người yêu.
Có lẽ đây là lời nói tàn nhẫn nhất mà đời này cô từng được nghe.
Cả người Vân Song Chỉ thoáng run một cái, thiếu chút nữa ngã nhào, tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Bạch Thắng nhìn thấy, lại không đưa tay đỡ cô ấy, trong lòng Vân Song Chỉ lại càng bi thương hơn.
Nhưng cô ấy rốt cuộc vẫn là người đã trải qua sóng to gió lớn, rất nhanh liền trấn định lại.
Ngay cả sắc mặt tái nhợt của cô ấy cũng trở về vẻ kiêu ngạo không tổn hao gì như cũ. "Là cô gái này sao?"
Cô ấy chỉ Quý Nghiên.
Bạch Thắng nói: "Đương nhiên."
"Tại sao?" Lần này Vân Song Chỉ không do dự, kéo lấy tay anh. "Rõ ràng trước đây không lâu anh còn đến Luân Đôn tìm em mà, em nhìn thấy xe của anh dừng ở bên ngoài nhà họ Ngôn, còn ngừng thật lâu. Em muốn đi ra ngoài gặp mặt anh, nhưng hoàn toàn không ra được, anh Thắng, em không tin anh là người dễ thay lòng như vậy!"
Những ngày tháng ngọt ngào của chúng ta trước kia, anh đều đã quên hết rồi sao?
Còn lời cam kết của anh với em nữa, anh cũng quên rồi sao?
Không, sẽ không. . . . . .
Vân Song Chỉ cuống quít phủ nhận, anh là người nặng tình như vậy! Làm sao có thể đột nhiên yêu người khác?
Chắc chắn là anh đang cố tình chọc giận em chứ gì? Em biết anh chỉ là đang tức giận.
Chứ anh cũng không phải là thật sự yêu cô gái kia đúng không!
"Vân Song Chỉ, cô đánh giá bản thân mình quá cao rồi." Bạch Thắng lạnh nhạt nói: "Tình cảm làm sao lại cần dùng đến thời gian để cân nhắc chứ? Yêu chính là yêu, không có kết quả khác."
Quá khứ là đêm sông ngọt ngào mà buồn bã, mang theo tiếc nuối không thể quay về nữa, lấy tư thái hoàn mỹ chảy về phía trước. . . . . .
Bọn họ, đã sớm không trở về được.
"Nếu như em nói cô ta quen biết Ngôn Quyết thì sao?" Vân Song Chỉ đột nhiên nói.
Bạch Thắng: "Có ý tứ gì?"
Vân Song Chỉ lấy điện thoại di động ra, nhấn mấy cái, đặt ở trước mắt Bạch Thắng.
Màn ảnh sáng lên, trong nháy mắt hình ảnh thoáng hiện rơi vào trong mắt Bạch Thắng, con ngươi của anh đột nhiên tối xuống, có gì đó từ bên trong chợt lóe rồi biến mất. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Vân Song Chỉ bắt được, giọng nói nhu hòa hả hê nói: "Anh Thắng, cô gái này, cũng không có đơn giản như anh nghĩ."
Rõ ràng còn kèm theo một tia ai oán.
Bạch Thắng dời mắt đi chỗ khác, nhìn Vân Song Chỉ. Mặt hơi trầm xuống, cứng rắn nói: "Đây là chuyện của tôi, không nhọc Vân tiểu thư phí tâm."
. . . . . . Vân tiểu thư.
"Anh nhất định cứ như vậy quen sạch sẽ chuyện của chúng ta sao?" Vân Song Chỉ cắn môi, trong con ngươi đen như mực có một dòng nước gợn nhộn nhạo, không chút nào kiêng dè để lộ ra tình yêu say đắm của cô ấy. Giọng nói réo rắt thảm thiết động lòng người, lại phối với nét mặt vừa thấy đã thương kia, ngay cả Quý Nghiên cũng cảm thấy, một màn này cực kỳ xinh đẹp, cực kỳ mát mắt. Là đàn ông, có lẽ sẽ không thể từ chối người thâm tình như vậy đúng chứ? Huống chi còn là cô gái xinh đẹp như thế này.
Cô đã từng xem một tấm thiệp, bên trong nói: có người từ nhỏ đã như được vẽ từ trong tranh mà ra, giơ tay nhấc chân, nhếch môi nhướn mày, đều mang vẻ tuyệt đẹp làm động lòng người. Cô ấy chỉ đứng ở nơi đó, không cần bất kỳ phong nền gì mà vẫn có thể tạo thành một khung cảnh đầy xuân sắc. Hoặc tĩnh hoặc động, đều có vẻ đẹp rung động lòng người.
Mà từ đó đến giờ, đàn ông thường không hề có sức chống cự đối với một cô gái như vậy.
Chết dưới váy mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.
"Anh Thắng, anh là đang trốn tránh cái gì chứ?" Anh vẫn là người cảm xúc kín kẽ, cho dù là trước kia lúc tình cảm tốt nhất thì cô cũng vẫn còn có chút không hiểu anh. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Cũng giống như giờ phút này, trong giọng nói của anh rõ ràng lộ ra chút tức giận đã được cố đè nén, giống như bị người chạm vào cấm kỵ của anh. Chỉ là không biết, cấm kỵ này là Quý Nghiên hay là Ngôn Quyết.
Vân Song Chỉ lòng riêng hi vọng sẽ là người sau.
Như vậy ít nhất nói rõ, địa vị của Quý Nghiên ở trong lòng anh còn chưa có quá quan trọng.
Cô ấy tiếp tục nói: "Anh không thể chấp nhận em...em có thể hiểu. Nhưng nếu như cô ta và em đều cùng là một loại người thì anh sẽ làm thế nào? Anh Thắng, em là quan tâm anh."
"Đừng đánh đồng cô ấy với các người, cô ấy không phải cô." Ánh mắt Bạch Thắng lạnh như băng, kiên định nói.
Người Vân Song Chỉ run lên, giống như là bị đả kích thật lớn. Từ lúc quen biết tới nay, đây là lần đầu tiên Bạch Thắng lạnh lùng với cô như vậy. Trước kia, trong mắt của anh còn có mấy phần thương tiếc, cô còn nhớ rõ giọng nói thanh nhã của anh, hoặc cười hoặc dịu dàng gọi cô: "Chỉ Nhi. . . . . .". Giống như mang theo ma lực làm cho lòng cô cũng đi theo run lên một cái, chắc chắn sẽ có chốc lát mất hồn. Yêu anh, cũng chính là bắt đầu từ khi đó. . . . . .
Nhưng bây giờ, trong câu nói của anh lại không chút nào không cho thấy sự bảo vệ đối với một người phụ nữ khác. Anh xem người kia như châu như ngọc bảo vệ dưới đôi cánh của mình, cũng không nương tình mà đẩy cô ra khỏi thế giới của anh. Anh Thắng, sao anh lại nhẫn tâm như vậy?
"Đi thôi." Quý Nghiên nhàn nhạt mở miệng.
Sương liếc nhìn chỗ hai người kia, hơi tò mò hỏi: "Chị dâu, chẳng lẽ chị không tò mò bọn họ đang nói cái gì sao?"
"Ừ."
Thật không hăng hái! Sương bĩu môi, hiển nhiên nói: "Em cảm thấy chắc chắn là con ả Vân Song Chỉ đó sau khi rời đi liền cả ngày đối mặt với tên Ngôn biến thái kia, rồi nhìn thế nào cũng thấy không vừa mắt, sau đó càng ngày càng cảm thấy vẫn là chỉ huy của em tốt hơn, vừa đẹp trai vừa có tiền lại chung tình, đốt đèn lồng cũng khó tìm được thêm người thứ hai. Cuối cùng mới nghĩ lại mình thích nhất thì ra vẫn là chỉ huy này của nhà chúng ta, Ngôn biến thái gì đó chỉ là phù du, còn thật ra thì người cô ta yêu vẫn là chỉ huy. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Lần này hối hận đó mà, đoán chừng ruột gan cũng đã rõ ràng, làm sao còn có thể ở bên cạnh Ngôn biến thái được nữa. Vì vậy liền đánh chủ ý lên người chỉ huy, muốn làm hoà với chỉ huy. Chỉ là. . . . . . Ha ha ha ha, nhìn xem nét mặt Lâm Đại Ngọc của cô ta kìa, chắc chắn là chỉ huy đã từ chối. Cô ta thật sự cho rằng chỉ huy là Cổ Bảo Ngọc sao? Sẽ chu toàn giữa hai cô gái, quá ngây thơ rồi! Chỉ huy của chúng ta là người quả quyết như vậy, mới sẽ không trúng chiêu này của cô ta.
Sương nói có bài có bản, thâm tình dào dạt giống như mình là người trong cuộc vậy.
Quý Nghiên gật đầu. "Em không đi viết tiểu thuyết thật là đáng tiếc."
Nghe không ra là khen hay chê.
Nhưng chắc chắn cô (QN) sẽ không quá để ý đến lời của cô ấy (Sương).
Sương thầm nghĩ, chỉ huy, em đã hết sức rồi! Bà xã của anh sao mà quá không nể tình. Nếu muốn cuộc sống vợ chồng tiếp tục được hài hoà thì phải xem anh tự lực cánh sinh như thế nào thôi!
Quý Nghiên hít sâu một hơi, trở lại phòng tiệc, đi không bao xa, tay liền bị người bắt lấy.
Quý Nghiên sững sờ, người nọ lại kéo cô sải bước đi ra ngoài. Xúc cảm rất quen thuộc, dù bây giờ Quý Nghiên nhắm mắt lại cũng có thể nhận ra người đang nắm tay cô là ai. Anh kéo cô đến một góc tối không người, trái với không khí im lặng.
Hai người nhìn chằm chằm đối phương, Quý Nghiên nói: "Anh làm sao vậy?"
Vẻ mặt anh hơi nghiêm túc, sắc mặt cũng mang theo sự nặng nề và phức tạp, Quý Nghiên không khỏi cảm thấy đau lòng.
Bạch Thắng đột nhiên ôm lấy cô thật chặt, giọng khàn khàn hơi từ tính nói: "Anh rất nhớ em."
Bốn chữ, bao hàm tất cả tình cảm của anh.
"Tiểu Bạch. . . . . ." Cô luống cuống gọi anh.
"Để cho anh ôm thêm tí nữa đi, một chút nữa là tốt rồi."
Nghiên Nghiên, em đã đồng ý anh, sẽ mãi mãi không rời khỏi anh, em nói lời phải giữ lời.
Quý Nghiên nhắm mắt lại, mặc anh ôm. Trong lòng cũng là buồn bực vạn lần, Tiểu Bạch, bây giờ anh như vậy, là vì ai?
Là bởi vì cô ta trở về sao?
Anh đang khổ não cái gì chứ?
Làm sao bây giờ? Hình như cô lại bắt đầu mơ hồ rồi.
Cứ như vậy, hai người đều có tâm sự riêng, ôm nhau thật chặt. Dù thế giới có ồn ào náo nhiệt hơn nữa thì cũng không liên quan đến bọn họ, tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n thế giới của bọn họ chỉ có thể chứa được người trước mắt, không thể chấp nhận bất kì kẻ nào khác, chỉ muốn gắn bó gần gũi bên nhau như vậy, cho đến mãi về sau.
"Xem kìa, đây không phải là Matthew sao?"Một giọng nói vui mừng truyền đến đánh vỡ không khi yên tĩnh ngắn ngủi.
Bạch Thắng buông Quý Nghiên ra, nhìn về nơi phát ra tiếng nói. Một người đẹp trai ngoại quốc tóc vàng mắt xanh đang nhanh chóng đi tới chỗ bọn họ, bên cạnh anh ta còn có vài người đi theo. Cuối cùng Bạch Thắng đưa mắt nhìn người đứng bên trái anh ta, người nọ cũng nhìn lại anh, trên khuôn mặt yêu mỵ đến cực hạn mang theo nụ cười như có như không.
"Matthew, thì ra là cậu ở đây. Tôi đang tìm cậu nãy giờ. . . . . ." Trai đẹp người ngoại quốc nhiệt tình nói chuyện với Bạch Thắng.
Quý Nghiên liếc mắt liền thấy Ngôn Quyết đứng trong đám người, trong mắt đầu tiên là thoáng qua một tia kinh ngạc, tiếp theo liền biến sắc, hình ảnh trên ban công lần nữa hiện lên trong đầu.
Thế giới thật nhỏ. Nửa tiếng trước cô vẫn còn đang cầu nguyện mãi mãi đừng gặp lại anh ta nữa, không ngờ trong thời gian ngắn như vậy lại nhìn thấy lần nữa rồi.
Anh ta là ai?
Khóe mắt của Bạch Thắng vẫn nhìn chăm chú vào Quý Nghiên, bắt được vẻ thay đổi trên mặt của cô, không khỏi nắm chặt tay cô.
Quý Nghiên hồi hồn lại.
Trai đẹp ngoại quốc hỏi: "Matthew, vị này là?"
Ánh mắt của anh ta chỉ hướng Quý Nghiên.
Lúc này Quý Nghiên mới chú ý tới mấy người bên cạnh anh ta đều là gương mặt quen thuộc, có trưởng quan hành chính, cục trưởng cục quản lý nhân dân, cục trưởng cục quản lý chính trị. . . . . . tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Ngay cả Vân Song Chỉ cũng ở trong đó, như vậy thân phận của người này không cần nói cũng biết là ai rồi.
Chỉ là tại sao anh ta lại gọi Tiểu Bạch là Matthew chứ?
"Là vợ sắp cưới của tôi." Bạch Thắng nói một cách tự nhiên.
Lời này vừa nói ra, mọi người đều kinh ngạc.
Đôi mắt trong suốt của Quý Nghiên trợn to, tràn đầy kinh ngạc nhìn anh. Nụ cười bên khóe môi Ngôn Quyết hình như sâu hơn, cặp mắt tím hút hồn kia cũng thế, tựa như một cái đầm sâu thẳm, tối tăm không thấy đáy. Sắc mặt Vân Song Chỉ trắng xanh tái nhợt.
Kirsten hưng phấn nói: "Chuyện khi nào vậy? Sao không nói cho tôi biết? Nữ hoàng mà biết chắc chắn sẽ rất vui mừng, lúc trước bà ấy còn thường xuyên nhắc tới cậu. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Công chúa Landry (Y Mạt Thuần) và công chúa Carlota (Ứng San) cũng đã lâu không về cung điện thăm bà ấy, bà ấy rất nhớ các người đó."
Nói đến đây, anh ta lại nghĩ tới cái gì." Đúng rồi, không lâu nữa trong cung điện sẽ tổ chức một buổi tiệc rượu, cậu muốn đi không? Tôi nghĩ chắc chắn nữ hoàng rất muốn gặp vợ chưa cưới của cậu một lần đó."
Bạch Thắng khiêm tốn lễ độ nói: "Nhờ cậu nhắn với nữ hoàng, được bà ấy ưu ái như vậy, Bạch Thắng rất vinh hạnh, đến lúc đó nhất định sẽ dẫn Nghiên Nghiên theo tự mình chào hỏi."
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt." Kirsten gật đầu liên tục, hết sức hài lòng.
Anh ta lại chào hỏi với Quý Nghiên, Quý Nghiên nói tiếng Anh rất tốt, Kirsten rất là sợ hãi than nhẹ, khen ngợi cô một phen, Quý Nghiên khiêm tốn nói cám ơn.
Vũ hội đêm rất nhanh bắt đầu, Bạch Thắng dắt tay Quý Nghiên đi vào sàn nhảy. Quý Nghiên nhỏ giọng nói: "Em không giỏi khiêu vũ lắm."
"Không sao, anh dẫn em là được."
"Tại sao vừa rồi anh lại nói em là vợ sắp cưới của anh?"Quý Nghiên khoác tay lên vai anh, bước chân có vẻ không được lưu loát, nhưng lại rất đạt tiêu chuẩn.
Chỉ là không đủ thả lỏng.
Bạch Thắng lưu loát nói: "Đó chỉ là chuyện sớm muộn thôi, so với bạn gái thì anh cho là xưng hô này dễ nghe hơn."
"Có lòng tin như vậy sao?" Cô cười, có chút hài hước.
Bạch Thắng nhíu mày." Chẳng lẽ em muốn đổi ý?"
Nói không giữ lời, cái tội này cũng lớn lắm nha!
Quý Nghiên: "Em đã đồng ý lúc nào chứ?"
Sao mà không có chứ?!
Bạch Thắng hướng dẫn từng bước. "Có phải em từng nói em yêu anh đúng không?"
"Phải" Trong mắt lộ ra vẻ không hiểu.
"Có phải em đã đồng ý sẽ mãi mãi ở bên anh đúng không?"
"Đúng." Một tia chẳng lành vội xẹt qua.
"Có phải em đã theo anh về gặp người lớn trong nhà rồi đúng không?"
" . . . . . . Không sai." Lo lắng càng ngày càng đậm hơn.
"Vậy là được rồi." Bạch Thắng giải quyết dứt khoát. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n "Hành động của em đã thể hiện đầy đủ mong muốn của em."
Những lời này hình như là đang nói..., em đừng tự dối lòng nữa.
Quý Nghiên: " . . . . . ."
Bạch Thắng;" Nghiên Nghiên, làm người phải thành thật."
Quý Nghiên: " . . . . . ."
Cô thật là muốn lập tức đánh anh ngất rồi gói kỹ lại nhét về đầu thai.
"Được rồi, chúng ta tạm thời không nói cái này. Em hỏi anh, người đàn ông khiêu vũ với Vân Song Chỉ kia là ai vậy?" Ánh mắt Quý Nghiên xẹt qua hai người đang khiêu vũ cách bọn họ không xa, giống như tùy ý hỏi.
Bạch Thắng rất kinh ngạc nói: "Không phải em đã biết rồi sao?"
"Em đã biết sao?" Quý Nghiên hơi không hiểu.
Tại sao ánh mắt của Tiểu Bạch. . . . . . Có vẻ là lạ.
Giống như mang theo một tia tìm tòi.
Quý Nghiên lại nhìn bên kia một cái, Vân Song Chỉ cũng thỉnh thoảng nhìn sang Bạch Thắng, tầm mắt bọn họ giao nhau. Đầu óc Quý Nghiên đột nhiên như bị người gõ một cái, "oanh" một tiếng, có một suy nghĩ dần dần rõ ràng.
Anh ta có thể đi bên cạnh bá tước Kirsten, lại còn là người ngoại quốc. Hơn nữa cũng rất thân với Vân Song Chỉ. Hơn nữa còn có phản ứng của Bạch Thắng, trong đầu cô nhanh chóng dần hiện ra một cái tên.
"Anh ta là Ngôn Quyết?" Quý Nghiên kinh ngạc mở miệng.
Bạch Thắng gật đầu.
Xác nhận suy đoán của cô.
Không khí đột nhiên yên lặng hai giây.
Hai giây sau.
Quý Nghiên: "Mẹ nó!"
Bạch Thắng: " . . . . . ."
Anh đã nghĩ đến nhiều loại khả năng có thể xảy ra nhưng thế nào cũng không ngờ tới cô sẽ có phản ứng như vậy.
Quý Nghiên hiếm khi táo bạo nói tục. Nếu như tên đó chính là Ngôn Quyết, vậy anh ta không thể nào không biết cô, chắc chắn cũng biết quan hệ giữa cô và Bạch Thắng. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Vậy mà lần đầu tiên gặp mặt, anh ta lại làm bộ như người xa lạ. Vừa rồi còn đùa giỡn cô, rõ ràng là anh ta cố ý.
Tại sao lại cố ý tiếp cận cô? Anh ta có mục đích gì?
Quý Nghiên ghét nhất bị người đùa bỡn như kẻ ngốc. Vốn đã không có ấn tượng tốt gì với Ngôn Quyết, giờ phút này lại càng thêm rơi xuống đáy cốc.
Lúc từ khách sạn Hoàng Gia đi ra thì sắc trời đã tối. Sương đi lấy xe, Bạch Thắng và Quý Nghiên vốn là đứng ở cửa ra vào đợi cô ấy, kết quả tới cửa mới phát hiện Quý Nghiên quên cầm túi xách tay. Bạch Thắng bảo Quý Nghiên đứng ở cửa chờ một lát, anh đi vào lấy túi, rất nhanh sẽ trở lại.
Dòng xe không ngừng chạy qua cổng Hoàng Gia, mọi người tham gia buổi tiệc cũng đã lục tục ra về gần hết. Quý Nghiên đợi ở một bên, nhàm chán nhìn phong cảnh xung quanh.
Cho đến khi có một bóng dáng dừng lại ở bên cạnh cô, chặn lại trước tầm mắt cô.
"Thật là trùng hợp, lại gặp nhau rồi. "Giọng nói mềm nhẹ của Vân Song Chỉ truyền vào bên tai. "Bạn gái mới . . . . . . . Của anh Thắng"
"Hình như cô rất không chào đón tôi." Thật là vẻ mặt vô hại.
Quý Nghiên mím môi, không thừa nhận cũng không phủ nhận. Cô ấy nói là sự thật, Quý Nghiên quả thật không chào đón cô ấy.
Ngay từ lần đầu tiên liền đã như vậy.
"A. . . . . ."Vân Song Chỉ cười khẽ." Quý Nghiên, cô hiểu được anh Thắng sao?"
Vẫn không ai đáp lại như cũ.
Lúc Quý Nghiên đang phiền lòng thì không muốn để ý đến người khác.
Nhất là người mình không thích.
"Thật là khổ não." Vân Song Chỉ tiếp tục nói: "Bộ dạng này của cô, anh Thắng đi cùng với cô chắc là mệt lắm nhỉ?"
Bên cạnh lại có tiếng xe gào thét chạy qua, nổi lên một hồi gió to, lọn tóc bay bay. Quý Nghiên đưa tay nắm lấy làn váy đang tốc lên, dùng sức đè xuống.
Có vẻ như Vân Song Chỉ tự biên tự diễn cũng rất thích thú.
"Anh ấy thường phải tốn thời gian chăm sóc cô, lúc nào cũng phải chú ý đến tâm trạng của cô, giống như trông em bé vậy."
"Cô cũng biết công việc của anh Thắng rồi đó, anh ấy là người rất cẩn thận, nhưng cũng rất vội vàng, thật ra thì trong cuộc sống cũng rất cần người chăm sóc. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Khi anh ấy xông pha chiên đấu thì rất cần có người có thể giúp anh ấy xử lý tốt tất cả mọi chuyện vặt, để cho anh ấy không có bất kỳ gánh nặng gì. Những thứ này, tôi đều có thể làm rất tốt, nhưng mà cô thì dường như sẽ chỉ làm cho anh ấy trở nên bận rộn hơn mà thôi."
"Anh Thắng chính là như vậy, có chuyện gì cũng không nói, luôn tự mình gánh vác. Bởi vì tôi đã từng không để ý đến tâm trạng của anh ấy mà rời khỏi anh ấy cho nên đến bây giờ anh ấy vẫn còn đang giận tôi, cô biết đó, anh Thắng rất ít khi cáu kỉnh như vậy, cho nên có chút nghiêm trọng. Tôi quyết định sẽ dồn càng nhiều tâm huyết, hầu ở bên cạnh anh ấy."
"Nói thế nào đây? Một người chờ một người khác quá lâu sẽ có cảm giác mệt mỏi. Sinh ra cảm giác trống rỗng, tịch mịch cũng là bình thường, vừa đúng lúc cô xuất hiện, có lẽ có thể tạm thời an ủi trái tim trống vắng của anh ấy, sau đó sinh ra một loại ảo giác giống như thích. Trước kia tôi cũng từng thấy qua tình huống như vậy, nói như vậy cô đã hiểu chưa?"
"Tóm lại, trong khoảng thời gian này thật sự là đã làm phiền cô."
Cô ấy một giây cũng không ngừng lại nói với cô, từng câu từng chữ bén nhọn, giọng nói từ đầu đến cuối đều là mềm mại hiền hòa.
"Còn có một việc, không biết anh ấy có nói với cô chưa?" Vân Song Chỉ lại gần Quý Nghiên, khóe môi khẽ mở, hơi thần bí nói: "Lần đầu tiên của bọn tôi, rất tuyệt."
"Đêm đó anh ấy rất nhiệt tình."
"Tôi nghĩ đối với chúng tôi mà nói, đó đều là những kí ức cả đời khó quên."
"Đủ rồi!" Quý Nghiên chợt cắt đứt lời cô ấy, giọng cô rất lớn, khiến cho người đi đường cũng không nhịn được nhìn sang bên này một cái.
(Tác giả có lời: phải tin tưởng Tiểu Bạch, cậu ấy là vô tội.)
Mặt Quý Nghiên lạnh lùng, đôi mắt trong suốt cũng là một mảnh hờ hững, khô khan nhạt nhẽo nói: "Đó cũng là chuyện đã qua."
"Không, còn có tương lai."
"Cô. . . . . ." Quý Nghiên mở to mắt, không thể tin nổi nhìn cô ấy.
Sương nói không sai, cô ta quả thật muốn. . . . . .
Vân Song Chỉ mỉm cười, tự tin mà ưu nhã, lại không nói gì nữa, xoay người từ từ rời đi.
Cũng chỉ còn lại một mình Quý Nghiên, trong đầu quanh quẩn những lời cô ấy nói, phiền loạn lần nữa đánh tới, trong lòng rối loạn.
Lúc Bạch Thắng đi ra liền nhìn thấy cô đang sững sờ nhìn phía trước, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Lên xe, Quý Nghiên vẫn mất hồn như cũ, cảm xúc cũng không quá tốt. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Bạch Thắng kéo cô ngồi lên đùi mình, nắm lấy ngón tay của cô chơi đùa. " Nói cho anh biết, người nào chọc em?"
"Không có."Giọng buồn buồn.
Không có chút đáng tin nào.
"Nghiên Nghiên, kỹ thuật lừa người của em thật tệ." Anh trực tiếp vạch trần cô.
Cảm xúc cũng viết ở trên mặt rồi.
Quý Nghiên quả quyết im lặng.
Không khí có chút nặng nề.
Cô cũng không quá tập trung nói chuyện với anh, trong đầu bị mấy lời của Vân Song Chỉ nhồi vào, tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n cho dù không ngừng tự nói với mình đây chẳng qua là do cô ta cố ý làm cho mình xao động thôi nhưng vẫn không kiềm được lại nghĩ đến nó. Tràn đầy buồn khổ chua chát, lấp ngực trướng đến tràn đầy.
Cô không biết phải hóa giải thế nào.
Duy nhất có thể xác định đó là, nếu như lại tới gần Bạch Thắng nữa thì cô sẽ hít thở không thông.
Cho nên, Quý Nghiên tránh tay Bạch Thắng ra, trở lại bên kia ngồi xuống. Mở cửa sổ, gió ào ào thổi vào, táp vào trên mặt, thổi tan chút không khí uất ức.
Bạch Thắng kinh ngạc ngắm nhìn bàn tay trống không của mình, rồi nhìn sang sườn mặt của Quý Nghiên, lại quên phản ứng.
Không khí vẫn kéo dài như vậy đến ngày hôm sau, cho đến khi lại có một chuyện xảy ra.