Nhìn qua, giống như là hiện trường của một bữa tiệc nhỏ.
Nhưng so với bữa tiệc thì ở đây lại an tĩnh lãng mạn hơn rất nhiều.
Bạch Thắng đột nhiên hỏi: "Em đã từng nghe anh đánh đàn chưa?"
"Piano sao?"
"Ừ."
"Không có." Quý Nghiên nói: "Anh cũng không có nói với em là anh biết đánh đàn."
Tình cảnh này rất có không gian tưởng tượng, Quý Nghiên mơ mộng một chút, Bạch thiếu gia đánh đàn, chắc chắn là rất đẹp trai!
Cô vẫn luôn cảm thấy đàn ông có thể đàn được tốt piano đều có một loại sức hút khác.
"Chờ anh một chút."
Bạch Thắng cầm khăn ăn lên, ưu nhã lau lau miệng rồi đặt xuống, Quý Nghiên thấy anh đẩy ghế ra đứng dậy, cơ thể cao lớn ung dung đi tới chỗ đàn Piano.
Ánh mắt cô thắc mắc nhìn theo anh.
Bạch Thắng nói gì đó với người đánh đàn, từ góc độ của Quý Nghiên nhìn lại, chỉ có thể thấy sườn mặt tuấn tú hoàn mỹ của anh. Môi mỏng khẽ mở, vẻ mặt vẫn thanh nhã ôn hòa như cũ. Người đàn ông này, bất cứ lúc nào nhìn vào, cũng đều có một loại tốt đẹp không thể diễn tả bằng lời.
Người nọ đứng dậy đi ra ngoài.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Quý Nghiên, Bạch Thắng thế chỗ người đánh đàn kia ngồi xuống trước đàn Piano.
Anh muốn đánh đàn sao?
Người tỏa sáng chói mắt luôn là cực kỳ làm cho người khác chú ý, mặc dù trong đêm Giáng sinh hôm nay, khách khứa đến đây gần như đều là các cặp đôi đang trong giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt. Nhưng những nữ sinh kia, vẫn là không che giấu được ánh mắt kinh ngạc si mê, giống như ăn cơm cũng chẳng phải chuyện gì quan trọng, sắc mặt của những người bạn trai ngồi bên cạnh các cô ấy đều không ngoại lệ đanh lại.
Bắt đầu.
Mười ngón tay của anh đặt trên phím đàn, hơi ngẩng đầu, hướng về phía Quý Nghiên khẽ mỉm cười.
Trái tim Quý Nghiên chợt lỡ mất một nhịp.
Giai điệu ưu nhã lần lượt bay ra từ những đầu ngón tay của Bạch Thắng, giờ phút này, thời gian giống như cũng chậm lại. Thế giới cũng như đang chuyển động xung quanh anh, Bạch Thắng là người đa tài đa nghệ, khi còn bé được Ứng San ảnh hưởng, cho nên đàn Piano, đàn ghita, đàn tranh, vẽ vời. . . . . . Cái gì anh cũng học, cho nên cái gì cũng biết, hơn nữa còn rất tinh thông. Nhà họ Y rất coi trọng trẻ con phát triển toàn diện, cho nên khi còn bé Ứng San và Y Mạt Thuần, còn có Y Bối Nặc cái gì cũng phải học, đến đời của Bạch Thắng, đương nhiên cũng như thế.
Bọn họ đều là loại đa năng.
Cho nên, khi giây phút người trước mặt đánh lên nốt đầu tiên kia, tất cả mọi người đều lộ ra ánh mắt khiếp sợ.
Bao gồm cả Quý Nghiên.
Mười ngón tay của Bạch Thắng nhảy múa trên phím đàn, không chút nào thua nghệ sĩ Piano chuyên nghiệp, anh đàn chính là bài hát "She" rất nổi tiếng của Elvis ¬Costel¬lo, Quý Nghiên vừa nghe liền cảm thấy quen thuộc. Trước kia có một thời gian cô cũng rất thích bài hát này, lưu trong điện thoại di động lúc rảnh rỗi liền nghe mấy lần, có lúc cô cũng ngâm nga theo, cho nên chỉ vừa đàn khúc dạo đầu, Quý Nghiên liền nghe ra được là bài gì.
Cũng không có những nhạc đệm khác, chỉ có một chiếc đàn Piano, nhưng anh lại cứ như có một loại sức mạnh đặc biệt, chỉ cần anh ngồi ở chỗ đó thì mọi người sẽ cảm thấy sân khấu này đã quá đầy đủ rồi, không cần bất kỳ gì khác tô điểm thêm nữa.
Quý Nghiên đắm chìm trong đó, nhưng cô lại không ngờ, Bạch Thắng không chỉ là đánh đàn, chợt, anh chậm rãi mở miệng.
She ¬may¬be the face ¬I can't for¬get (Cô ấy là bóng hình tôi không thể quên)
The trace¬ of plea¬sure or re¬gret (Một chút niềm vui hay tiếc nuối)
Maybe¬ my trea¬sure¬ or the p¬ri¬ce I ¬have¬ to¬ pay (Là kho báu đời tôi, hay cái giá tôi phải trả)
She ¬may¬be the song th¬at ¬summer sings (Cô ấy là khúc ca mùa hè tặng dâng)
Maybe the chill that au¬tumn¬ brings (Cũng có thể là chút se lạnh mùa thu gửi đến)
Maybe a hun¬dred ¬dif¬fer¬ent¬ things (Cũng có thể là trăm điều tuyệt diệu của thế giới này)
With¬in the ¬mea¬sure ¬of the¬ day. (Trong giới hạn một ngày ngắn ngủi mà thôi)
Giọng nói hơi từ tính thâm tình biểu diễn, âm tiết của Bạch Thắng hết sức dễ nghe, lúc nói chuyện là mát lạnh mà làm cho người ta cảm giác thật thoải mái, tựa như mùi trà xanh thơm ngát, chậm rãi thấm vào tim. Mà lúc ca hát, giọng của anh lại thêm phần từ tính và hấp dẫn, đặc biệt thích hợp hát tình ca. Trước kia Y Nhân từng nói, trong mấy người bọn họ, Bạch Thắng là thích hợp hát tình ca nhất, anh trời sinh có một cổ họng tốt, mặc dù không thường ca hát, nhưng một khi mở miệng thì tuyệt đối không kém hơn những người chuyên nghiệp. Hơn nữa Bạch Thắng hát đặc biệt truyền cảm, du dương uyển chuyển, chan chứa động lòng người, trừ thiên phú bản thân ra còn thấy được cái hồn trong từng câu hát.
Bài hát này rất nhẹ nhàng, thâm tình lãng mạn, thích hợp để hát trong không khí này nhất.
Ánh mắt của anh khóa lấy Quý Nghiên thật chặt, sâu thẳm trong đáy mắt tràn đầy chăm chú và chân thành tha thiết, đây là bài hát anh hát vì cô. Cũng không phải anh thích thổ lộ ở nơi công cộng như vậy, Bạch Thắng vốn luôn khiêm tốn trước sau như một, chỉ là hôm nay không biết vì sao đặc biệt có hứng nên mới hát cho Quý Nghiên nghe một bài.
"She", rất phù hợp với tình cảm anh dành cho cô.
Đúng như lời bài hát, cô có thể là luân hồi giữa thiên đường và địa ngục mà mỗi ngày anh bước vào, cũng có thể là bóng hình trong mỗi giấc mơ anh nhìn thấy, nở nụ cười sáng trong như suối lành.
Là người không thể thiếu trong cuộc đời anh.
Ai cũng có thể nghe ra được tình cảm sâu sắc trong lời anh hát, đèn thủy tinh trên trần lẳng lặng phủ lên người Bạch Thắng, xung quanh an tĩnh tới cực điểm, ngay cả người đang hăng say cười nói cũng không nhịn được dừng lại, đưa mắt nhìn sang.
Những người nam sĩ quan đứng canh gác hai bên lối đi kia cũng nghiêm túc lắng nghe.
Cảm nhận sức hấp dẫn không gì sánh kịp của người đàn ông này, nghe anh diễn dịch ca khúc cảm động tuyệt vời này.
She¬ may¬be the re¬ason¬ I sur¬vive (Cô ấy chính là lẽ sống của đời tôi)
The¬ why and¬ where ¬for I'm alive (Và cũng là lý do và nơi để tôi tồn tại)
The one I care ¬for through th¬e r¬ough and ready years (Là người duy nhất tôi quan tâm dù bao chông gai hay những năm dài)
Me, I'll¬ take ¬her laugh¬ter and¬ her tears (Tôi gom tất cả những nụ cười và nước mắt của cô ấy)
And¬ make the¬m all my sou¬venirs (Biến chúng thành vật kỷ niệm của riêng mình)
For ¬where she¬ goe¬s I’ve g¬ot ¬to be (Nơi đâu có cô ấy ở đó sẽ có tôi)
The ¬meaning of my life is (Bởi ý nghĩa của đời tôi)
She (Là cô ấy)
She… (Cô ấy)
She… (Cô ấy)
Âm cuối thật dài, kéo giai điệu hướng bất động.
Đoạn lời hát phía sau càng thêm trực tiếp, tình cảm lộ ra sâu hơn, ánh mắt Bạch Thắng từ đầu đến cuối đều dừng lại ở trên người Quý Nghiên, chưa từng dời đi, giống như anh muốn bắt được một vẻ mặt biến đổi bất kỳ trên mặt cô, đồng thời dùng cách này, hát ra những lời mình đã giấu sâu trong lòng.
Tỏ rõ mình thật lòng.
Anh cũng biết, Quý Nghiên hiểu được lòng anh.
Quý Nghiên nhìn anh thật sâu, ánh mắt của hai người giao tiếp trên không trung, giống như đã nói hết ngàn lời vạn chữ. Lúc anh hát tình sâu khẩn thiết, lúc cô nghe cũng chìm đắm say mê. Giọng hát của Bạch Thắng rất đặc biệt, thỉnh thoảng hấp dẫn, thỉnh thoảng dịu dàng, thỉnh thoảng tình cảm, thỉnh thoảng kỳ ảo, giống như xuyên thấu lòng người, thẳng đến linh hồn.
Trái tim Quý Nghiên đột nhiên lỗi nhịp, anh vốn là như vậy, mặc dù cực ít khi nào nói với cô những lời tốt đẹp gì đó, cũng sẽ không nói lời ngon tiếng ngọt, nhưng cuối cùng trong lúc lơ đãng, lại làm ra rất nhiều chuyện khiến cô vô cùng cảm động, nháy mắt làm cô cực kì xúc động.
Anh cho cô tất cả những thứ cô chưa bao giờ có, Quý Nghiên nghĩ, sẽ không còn gì có thể làm cho cô cảm thấy may mắn bằng việc gặp được anh.
Sự xuất hiện của anh, là điều tuyệt vời nhất trong cuộc đời này của cô.