Máy bay từ từ hạ cánh, thang trượt hạ xuống, một người đàn ông mạnh mẽ cao ráo bước ra, theo sau anh là một cô gái đang mỉm cười duyên dáng, mái tóc đen nhánh dài đến eo, tóc mái hơi xiên che trước trán, di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n khuôn mặt vô cùng tinh xảo, khuôn mặt hình trái xoan tiêu chuẩn, làn da trắng nõn mịn màng, khuôn mặt chỉ lớn chừng một bàn tay, đôi mắt to trong suốt xinh đẹp khiến người ta chỉ cần nhìn một lần sẽ không quên được.
Nụ cười của cô chân thành mà ấm áp, không chút giả dối, tốt đẹp như vậy khiến người khác nhìn thấy cũng không kiềm được mà vui vẻ theo.
“Kia là ai vậy?” Người đàn ông áo đen nghiêng đầu hỏi người tên Phong bên cạnh.
Phong nhìn mấy người từ trên máy bay bước xuống, đằng sau hai người nam nữ dẫn đầu còn có một bóng người đang nhảy nhót vui vẻ, mái tóc ngắn nhẹ nhàng khoan khoái, nụ cười hoạt bát mà sung sướng, vẫn giống y như trong trí nhớ. Ánh mắt anh đuổi theo bóng dáng cô gái kia, mắt nhìn thẳng nói: “Từ từ rồi anh sẽ biết.”
Nói xong liền bước tới đón, người đàn ông áo đen theo sát phía sau.
“Chỉ huy” Hai người đi đến trước mặt Bạch Thắng, cung kính chào.
Bạch Thắng nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, lần này anh trở về hết sức bí mật, trừ Phong ra cũng không thông báo cho bất kì ai khác. Cho nên khi Quý Nghiên thấy chỉ có hai người đến đón, hơn nữa một trong hai người còn là người mình quen biết thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm, tinh thần cũng dần yên tâm, cô rất không quen với việc bất ngờ tiếp xúc nhiều người lạ, nhất là trong tình huống mà ánh mắt của mọi người đều tập trung vào cô, giống như lúc này đây, người đàn ông bên cạnh Phong kia, ánh mắt mang theo tò mò quan sát cô, lộ liễu, không chút che giấu, mặc dù cô có thể hiểu tâm trạng của anh ta, nhưng thế nào cũng khiến cô cảm thấy mình giống như khỉ trong vườn thú, làm cho cả người Quý Nghiên đều thấy không thoải mái.
Một người đã như vậy, nếu là một đám người nữa thì sẽ càng thêm lúng túng, chỉ là tránh được lúc này nhưng cũng không tránh được mãi, Quý Nghiên nghĩ, coi như đây là tạo cơ hội cho cô chuẩn bị tâm lý trước đi.
“Đầu gỗ chết tiệt, đã lâu không gặp, có nhớ chị Sương chút nào không?” Vừa nhìn thấy Phong, Sương không chút khách sáo bước lên, choàng vai anh, bộ dáng giống như chị gái tốt lâu ngày mới gặp.
Phong ghét bỏ đẩy tay cô ra: “Cậu có thể không cần trở về, mình tuyệt đối không để ý đâu.”
“Thật không có nghĩa khí, chị đây hoạt bát đáng yêu như vậy, vậy mà cậu không nhớ mình chút nào, thật quá đáng mà.” Sương gào thét lên án.
“Xì…” Phong dừng một chút “Nếu cậu mà hoạt bát đáng yêu, thì trên đời này đã không xảy ra nhiều tai họa như vậy rồi.”
Sương: “…”
Hai người đấu khẩu nhiều năm như vậy, đã sớm biết rõ tính nết của nhau, Sương sớm biết anh ta sẽ chẳng nói được câu gì tốt đẹp, nhiều năm như vậy, cô cũng đã sớm bị đả kích đến quen rồi. Phản xạ đáp trả cũng nhờ đó được rèn luyện nhanh hơn rất nhiều, mà từ trước tới giờ tính tình cô lại là rất rộng rãi, không để ý tiểu tiết, di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n cho nên chút trình độ như vậy không ảnh hưởng quá nhiều đến cô, Sương cô nương kiêu ngạo hừ nói: “Thừa nhận đi, mình sớm biết cậu ghen tỵ với mình. Không phải cậu cũng thấy mình lớn lên rất xinh đẹp, người gặp người thích sao? Hừ, vậy mà còn chối! Thật mất phong độ mà!”
Nói xong còn gật đầu để tăng độ tin cậy.
Lần này đổi thành Phong không có ý kiến.
Có hai oan gia bọn họ ở đây, dọc đường đi vô cùng náo nhiệt, bọn họ tới xe, Bạch Thắng kéo tay Quý Nghiên, ánh mắt ôn hòa nhìn cô: “Có lạnh không?”
Quý Nghiên lắc đầu: “Em vẫn ổn.”
Thật ra vào tháng giêng ở Bắc Kinh cực kỳ lạnh, âm vài độ, gió thổi qua như cắt da cắt thịt. May mắn thay cô đã chuẩn bị tốt, mặc đủ ấm, khăn quàng cổ, mũ len đều đủ cả.
Xe hơi là kiểu dáng dài, vô cùng rộng rãi, người đàn ông áo đen lái xe, còn Bạch Thắng, Quý Nghiên, Sương và Phong thì ngồi phía sau. Trong xe ấm áp, Quý Nghiên bỏ khăn quàng cổ xuống hỏi: “Chúng ta trực tiếp đến tổng bộ à?”
“Ừ” Bạch Thắng trả lời.
Phong đối với việc Bạch Thắng mang Quý Nghiên tới đây vẫn là có chút kinh ngạc, gần đây các hoạt động ngầm càng ngày càng thường xuyên, đến nỗi không thể mặc kệ mà ngồi nhìn được nữa, từ trước đến giờ Bạch Thắng công tư phân minh, dù sao đây cũng là chuyện trọng đại, Phong cho rằng anh sẽ dè dặt một chút.
Dù sao chống khủng bố cũng không phải chuyện đùa, Bạch Thắng thân là chủ huy của đội chống khủng bố, cho nên hoạt động ngầm lần này do anh hoàn toàn phụ trách. Công việc còn chưa lo xong, lại phải phân tâm để lo cho vợ, giờ lại còn là thời kỳ đặc biệt, sao lại mang Quý Nghiên đến đây, trái lại chỉ càng làm cho Quý Nghiên gặp nhiều nguy hiểm, mà chỉ huy thì không thể nào không biết điều đó, thế nhưng anh ấy vẫn làm như vậy, điểm này thật không giống với tác phong làm việc của anh.
Bạch Thắng đương nhiên nhìn ra nghi vấn của Phong nhưng anh cũng không giải thích.
Ngược lại Sương đến gần tai Phong nói mấy câu, chỉ thấy Phong mở to mắt, khuôn mặt trước giờ vẫn luôn bình tĩnh lại không khống chế được mà kinh ngạc, theo bản năng nhìn Quý Nghiên. Quý Nghiên mỉm cười nhìn Phong, không khí trong xe bỗng chốc trầm xuống.
Người đàn ông áo đen nhìn qua kính chiếu hậu thấy vẻ mặt khác lạ của mỗi người, mặc dù tò mò nhưng cũng không hỏi nhiều.
Chuyện của cấp trên, người cấp dưới như bọn họ không thể can dự.
Bạch Thắng đang nhắm mắt dưỡng thần, nhưng tay anh luôn nắm tay Quý Nghiên, chưa từng bỏ ra, sau thì dứt khoát ôm lấy vai cô, di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Quý Nghiên thì đang nghĩ đến chuyện của Cục Quốc An, trong lòng vừa sốt sắng vừa mong đợi, nhìn phong cảnh vụt qua ngoài cửa xe, không biết bao lâu nữa mới đến tổng bộ NSA.
Trước đó cô có nghe Sương nói, tổng bộ NSA nằm trong một khu rừng thần bí phía bắc của Bắc Kinh, diện tích khoảng 15 ha, vô cùng rộng lớn, còn được gọi là “mê cung thần bí”, hơn nữa xung quanh Cục Quốc An được canh phòng nghiêm ngặt, không chỉ có hai tầng hàng rào sắt mà còn có bảo vệ được trang bị đầy đủ súng ống tuần tra ngày đêm, còn có camera theo dõi 24/24 mọi ngóc ngách của mê cung. Nhân viên thì chỉ có thông qua màu sắc khác nhau trên thẻ căn cước mới có thể đi tới từng khu vực làm việc chuyên biệt của mình, còn nếu muốn tự do đi lại trong mê cung thì phải có giấy thông hành, nhưng đặc quyền này thường chỉ có cục trưởng và phó cục trưởng mới có, vì lẽ đó cho nên quản chế vô cùng nghiêm ngặt. Không chỉ thế, bốn phía “mê cung” giăng đầy dây điện, nghe nói tòa nhà tổng bộ này là nơi thiết kế nhiều dây điện nhất, tổng cộng các loại dây điện ở trên tường và sàn nhà thì đã chiếm hơn 250 vạn m.
Quý Nghiên nghe xong liền cảm thấy thật là cao cấp, liền bắt đầu hồi hộp. Trước đây lúc cô đến Bắc Kinh, đều đến thẳng nơi nghiên cứu vũ khí của Dịch Vĩnh Quân, mà bộ phận nghiên cứu vũ khí của Cục Quốc An và khu nhà tổng bộ lại không nối liền nhau, mặc dù chỗ kia cũng rất thần bí và nghiêm ngặt, nhưng tóm lại vẫn không giống nhau, hơn nữa mọi người trong sở nghiên cứu đều rất tốt, làm việc nghiêm túc, di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n không cho phép cô có thời gian suy nghĩ linh tinh, toàn bộ đều tập trung vào công việc nghiên cứu vũ khí. Thế nhưng ở tổng bộ này thì khác, mọi thứ ở Cục Quốc An đều là tập hợp những thứ cao cấp nhất, những việc bí mật và thiết bị quan trọng, v.v…, mặc kệ là người hay chuyện nào mà cô phải đối mặt ở đây cũng đều sẽ phức tạp hơn cô tưởng nhiều, cho nên nhỡ đâu làm không tốt thì sao? Cô cũng không muốn Bạch Thắng mất thể diện đâu.
Nghĩ lung tung một hồi, xe đã đi vào một khu rừng rậm, người đàn ông áo đen lái xe chạy trên một con đường kỳ quái, vòng tới vòng lui làm Quý Nghiên choáng hết cả đầu, thật may là cũng không cảm thấy xóc nảy, lúc này từ bả vai cô bỗng truyền đến giọng nói không nhanh không chậm: “Đừng nhìn nữa, nhắm mắt lại nghỉ ngơi chút đi, sắp đến rồi.”
Quý Nghiên chăm chú nhìn anh một chút, lại phát hiện anh không mở mắt, trên khuôn mặt trắng muốt vẫn là biểu cảm nhàn nhạt như cũ, cô thu lại tầm mắt, quay sang nhìn Phong và Sương, bọn họ một người thì ôm máy tính chơi game, một người thì xem Anime, Quý Nghiên thật không ngờ rằng người có khuôn mặt lạnh lùng như Phong lại cũng có lúc trưng ra vẻ mặt thẩn thờ nhạt nhẽo như vậy.
Được rồi, tất cả mọi người đều bình tĩnh như thế, chỉ có cô là suy nghĩ quá nhiều rồi.
Quý Nghiên cố gắng để mình không suy nghĩ lung tung, cô lấy điện thoại ra nghe nhạc, Quý Nghiên khá thích nhạc trữ tình, nhắm mắt lại, nghe nhạc, một lúc sau lại ngủ thiếp đi. Đợi khi cô tỉnh lại, cả người đã bị Bạch Thắng ôm trong ngực, vừa mở mắt ra liền thấy khuôn mặt quen thuộc kia. Theo bản năng nhìn xung quanh thì phát hiện bọn họ không còn ở trong xe nữa, mà đang ở trong một căn phòng, xung quanh là những bức tường tối màu, còn có người cầm súng đứng gác, Quý Nghiên liền nghĩ tới, nơi này hẳn là tổng bộ của NSA.
Cô chần chừ một giây, sau đó sắc mặt biến đổi, vội vàng vỗ tay Bạch Thắng: “Thả em xuống.”
Quý Nghiên vừa mở mắt thì Bạch Thắng đã biết, ánh mắt cô vòng tới vòng lui, trong đầu trống rỗng cộng thêm vẻ mặt mờ mịt, ngây ngốc, trông vô cùng đáng yêu, Bạch Thắng không nhịn được chậm rãi hôn lên môi cô, sau đó trong nháy mắt, Quý Nghiên cảm thấy bên dưới chợt nhẹ, cô đã được đặt dưới đất.
Mặt cô vẫn còn ửng hồng.
Sương nói: “Chị dâu, chị thế mà có thể ngủ được, bọn em xuống xe vòng tới vòng lui cũng sắp hơn nửa tiếng rồi, vậy mà chị vẫn không có chút cảm giác nào, chậc, chậc, thật bội phục chị, di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n em còn đang muốn gọi chị dậy nếu không cánh tay của chỉ huy sẽ hỏng mất, nhưng không ngờ chị lại tự tỉnh rồi.”
Trong lòng Sương thầm nghĩ, có chồng như vậy thật tốt mà. Chứ nếu như là cô ngủ quên trên xe thì chắc chắn chỉ huy sẽ vất cô ở đó tự sinh tự diệt, hừ, thật đúng là ước ao đến ghen tỵ mà!