Khi tay chạm đến cái tay nắm cửa, sẽ phải đẩy cửa rời đi.
Sau lưng lại truyền đến giọng nói trầm thấp của anh: “Vĩnh viễn, cũng đừng để cho tôi nhìn thấy cô lần nữa.”
Mộc Tây chấn động, sắc mặt chuyển từ trắng sang xanh.
Ngoài miệng vẫn quật cường như cũ nói lại: “Cũng vậy.”
Ngoài phòng, ánh nắng tươi sáng.
Mộc Tây ở trong xe, đầu tóc rối bời, đôi môi sưng đỏ, quần áo cũng nhăn nhúm, nhếch nhác khác thường.
Trên mặt chỗ bị đánh vẫn cón kêu gào đau đớn, trong lòng rất là khó chịu, mắt lại khô khốc không rơi nổi một giọt lệ.
Buồn cười dường nào, vốn cô đến muốn tỏ tình với anh, thế nhưng anh lại dùng phương thức này, cho cô một kích trí mạng.
Diệp Thần, anh thật tốt .
Không phải là anh không muốn gặp lại tôi hay sao? Vậy thì tốt, bắt đầu từ hôm nay, chúng ta hoàn toàn xong rồi.
Mộc gia.
“Bác Phúc, ý của bác là gì?”
Mộc Tây đứng ở cửa lớn, nhìn người ngăn trước mặt là quản gia, bên chân còn là một đống hành lý, sắc mặt trầm xuống, không vui hỏi.
“Thật
xin lỗi Mộc tiểu thư, đây là ý của lão gia. Trước khi lấy được sự tha
thứ của Diệp thiếu gia, cô không thể bước vào cửa Mộc gia một bước.”
Quản gia cung kính nói, trong mắt có lòng thương, cũng làm khó cho ông.
Đôi tay của Mộc Tây nắm chặt thành quyền, một hồi lâu, ngước mắt nói: “Tôi muốn gặp ông nội.”
“Mộc tiểu thư…….”
“Ơ, đây không phải là đại tiểu thư của nhà chúng ta hay sao? Thế nào? Rốt cuộc đã biết trở về?”
Lời nói của bác Phúc bị một âm thanh chanh chua cắt đứt. Cách đó không xa,
một người phụ nữ người mặc áo màu trắng gạo da cỏ chậm rãi đi tới, hộ vệ ở phía sau thay cô ta đóng cửa xe. Ánh mắt Mộc Tây lạnh lẽo, cũng không quay đầu lại, chỉ là tay để bên người càng dùng sức nắm chặt. Tầm mắt
của bác Phúc dời đến trên người của người phụ nữ kia, khẽ vuốt cằm: “Nhị tiểu thư.”
“Bác Phúc, đi cái này Lý cũng xách tốt lắm, thế nào
mà Tôn tiểu thư của chúng ta vẫn đứng ở cửa vậy? Ông không đem lời nói
của ba nói cho nó biết sao?” Cô của Mộc Tây, Mộc Đan liếc Mộc Tây một
cái, ngược lại hướng bác Phúc nói.
Phúc bá: “Chuyện này………..”
“Không liên quan đến bác Phúc, là tôi muốn gặp ông nội. Cô đừng lại mượn đề
tài này để nói chuyện của mình.” Mộc Tây mở miệng, lạnh lùng nói.
Mộc Đan luôn luôn nhìn cô không vừa mắt.
Chê cười cũng không phải là một lần hai lần, Mộc Tây cũng không phải là
người dễ chọc. Mỗi lần gặp mặt, hai người chắc chắn sẽ miệng lưỡi sắc
bén một phen.
Quả nhiên, Mộc Đan hừ lạnh một tiếng: “Lúc này mới
biết đến săn sóc người. Thật buồn cười, lúc người kia ra đi không phải
rất kiên quyết sao? Bây giờ còn trở lại làm cái gì? Ngại ông nội giận
mày còn chưa đủ, thật muốn tức chết người hay sao? Ta thật là không nghĩ tới, cái người nha đầu này như thế mà độc ác. Diệp lão phu nhân đối tốt với mày như thế mà mày cũng xuống tay hại người được. Có phải một ngày
nào đó sẽ đem người cô này cũng giết không?”
Sắc mặt Mộc Tây đại biến, gầm nhẹ: “Nói chuyện khách khí một chút.”
“Xem đi, xem đi. Vẻ mặt này, cũng hận không thể ăn ta.” Mộc Đan âm dương
quái khí nói. Đột nhiên, ánh mắt mãnh liệt, quét một vòng hộ vệ bên
cạnh, phân phó nói: “Còn đứng ngây ở đó làm gì? Không nghe thấy lão gia
phân phó không cho Tôn tiểu thư vào cửa hay sao? Còn không mau mời người đi ra ngoài.”
Hộ vệ lập tức tiến lên, chuẩn bị mang Mộc Tây rời đi.
“Ai dám thử động đến tôi một chút.” Mộc Tây quát chói tai.
Từ nhỏ cô luôn làm theo ý mình, trên người tự có một cỗ khí phách của
thiên kim nhà giàu. Hộ vệ dừng lại, đuổi người cũng không được, không
đuổi người cũng không được, tình thế khó xử.
Đúng lúc ấy thì bác
Phúc tiến lên, thở dài đối với Mộc Tây nói: “Tôn tiểu thư. Trước tiên cô nên đi thôi. Vào lúc này lão gia đang nổi nóng, cảm xúc không tốt. Diệp lão phu nhân chết đi là một đả kích quá lớn đối với lão gia, lúc người
nhận được tin tức, thiếu chút nữa người hít thở không thông, thật may là ông trời phù hộ, vượt qua khổ sở. Bác sĩ nói bây giờ thân thể của lão
gia càng ngày càng không tốt, hơn nữa cũng không thể chịu nổi kích thích gì. Tôi sợ lão gia thấy cô, sẽ chỉ đau lòng hơn thôi.”
Mộc Tây không lên tiếng.
Lần đầu tiên sắc mặt của cô trắng bệch như tờ giấy.
Lần đầu tiên, cảm thấy mệt mỏi.
Cũng là lần đầu tiên, thật là muốn thật là muốn, đây chỉ là một giấc mơ.
Cô nhìn về phía đống hành lý kia, nhấc chân, bước chân rất nặng nề. Mỗi
một bước đi, cũng mất nhiều hơi sức. Thật lâu thật lâu, đi thật lâu, cô
khom lưng, nhấc mấy thứ đó lên.
Xoay người lại thì bác Phúc đứng ở phía sau.
Cô đứng cùng sát vai với ông, đứng lại.
“Ông nội cũng không tin tưởng tôi.” Âm thanh nhẹ tự sâu kín trong miệng cô
truyền ra, mắt Mộc Tây nhìn ông, hỏi: “Bác Phúc, có phải ngay cả ông
cũng không tin tưởng tôi?”
Bác Phúc không đành lòng quay mặt đi.
Mộc Tây khổ sở cười một tiếng, trước khi đi, cô nói: “Hiện tại tôi không
muốn ở nhà trọ kia nữa rồi. Nếu muốn gãy, thì phải đoạn sạch sẽ một
chút. Từ nay về sau, tôi không còn là con cháu của Mộc gia nữa, cũng sẽ
không cầm một phân tiền nào của Mộc gia. Xin ông hãy nhắn với ông nội
giùm tôi, để cho người bảo trọng nhiều hơn.”
“Về sau ông nội xin nhờ ông rồi.”
Nói xong, không do dự một chút nào rời đi.
Cho tới bây giờ đây chính là chỗ kiêu ngạo của cô, dù bị người của cả thế
giới hiểu lầm, vứt bỏ, cũng sẽ không rơi xuống một giọt nước mắt nào.
Đầu đường người đến người đi, dòng xe chạy không ngừng ở lối đi bộ, lần thứ n + 1 Mộc Tây gọi điện thoại cho Đường Minh Triết đều không được, rốt
cuộc buông tha không gọi nữa. Trận biến cố này đột nhiên xuất hiện làm
cho cô ứng phó không kịp, không có một người nào tin tưởng cô, tất cả
mọi người đều chỉ trích cô, nhưng chuyện gì đang xảy ra cô lại không
hiểu rõ. Còn có chuyện gì đáng buồn hơn so với chuyện này hay sao?
Giờ phút này, ngay cả ánh mặt trời có vẻ có chút chướng mắt.
Con đường phía trước khá mơ hồ, giống như cả thế giới này chỉ còn mỗi một
mình cô, cô độc một mình. Lại không biết nên đi về đâu…….
Mà năm ấy, Mộc Tây mười bảy tuổi.
Không lâu về sau này, cô biết Diệp Thần thật ra là con cả của gia tộc quyền
thế Mẫn thị đẳng cấp thế giới, tên thật là Mẫn Y Thần. Không biết nguyên nhân gì, khi anh ta còn nhỏ vợ chồng chủ tịch Mẫn đưa Mẫn Y Thần đến
giao phó cho Diệp gia nuôi dưỡng, cho đến khi Diệp lão phu nhân qua đời, mới trở lại Mẫn gia.
Khách sạn Hoàng triều quốc tế cũng là sản
nghiệp của Diệp gia, chỉ là Diệp gia không có người thừa kế, trước kia
vẫn dựa vào một mình Diệp lão phu nhân chống đỡ gia nghiệp, sau khi Diệp lão phu nhân chết, để lại tất cả tài sản cho Mẫn Y Thần.
Vẫn còn nhớ những ngày đó truyền thông đều đưa tin tức “Thái Tử Gia của Mẫn Thị tráng lệ trở về, hai mươi hai tuổi tiếp nhận chức vụ Tổng giám đốc của
Thánh Y quốc tế” tin tức này, kinh hãi cả thương giới.