Bạch Thiếu Gia, Cưng Chiều Vợ Như Mạng

Chương 95-1: Nghiên Nghiên, Đến Em (1)



“Trở về.” Lạnh lùng mang theo tiếng ra lệnh.

Mộc Tây xoa cổ tay, không khỏi sửng sốt một chút. Ở bãi đậu xe, bên cạnh xe, Mẫn Y Thần đứng ở trước mặt cô. Một thân tây trang đen thẳng đứng, bóng dáng cao lớn có vẻ cao ngạo mà lạnh lùng, ánh mắt lạnh như băng. Giống như ba năm trước đây, cô luôn ở bên ngoài điên khùng chơi đến rất khuya, anh chịu nhờ vả của ông nội cô, không thể không đi tìm cô. Từ trước đến giờ, Mẫn Y Thần người này không bao giờ nói nhảm, trực tiếp cầm cổ áo của cô đi ra bên ngoài, tâm tình tốt thì thỉnh thoảng mới mở miệng nói một tiếng “Về nhà”, tựa như xách một con gà con.

Mặt mày Mộc cô nương nhảy lên, hết sức ngang ngược mà nói: “Ai cần anh lo!”

“Đừng để cho tôi nói lần thứ hai.”

“Anh không phải không muốn gặp tôi hay sao?” Mộc cô nương hơi có một chút được voi đòi tiên hỏi.

Sắc mặt Mẫn Y Thần bình tĩnh như nước, lạnh nhạt nói: “Cô có nghe sao?”

“Vậy cũng được.”

“Lên xe.” Anh mở cửa xe, nhìn về phía Mộc Tây.

Mộc Tây bĩu môi, cũng không nhăn nhó, trực tiếp ngồi xuống chỗ ghế tay lái phụ, cửa xe đóng lại. Không bao lâu, chỉ nghe thấy cửa xe bên cạnh mở ra, Mẫn Y Thần ngồi lên chỗ ghế lái, khởi động xe chạy đi.

Anh rất an tĩnh, cánh tay gầy gò đặt trên tay lái, động tác lưu loát mà đẹp trai. Đường cong gò má rất đẹp, lộ ra một cỗ bén nhọn, ngũ quan của Mẫn Y Thần rất thâm thúy, giống như một bức tượng được điêu khắc tỉ mỉ, mỗi một chỗ đều tản mát ra vẻ đẹp của phái nam.

“Tôi đói rồi.”

Ở bên trong hoàn toàn yên tĩnh, Mộc Tây thoải mái mở miệng, không do dự, cũng không cảm thấy không ổn một chút nào.

Mẫn Y Thần liếc nhìn cô.

Mộc cô nương đưa tay lên phía trước chỉ và nói: “Tôi biết được đầu đường bên kia có một con phố bán quà vặt.”

Cô nghiêng đầu nhìn Mẫn Y Thần, vẻ mặt của Mẫn Y Thần như muốn nói “Chuyện đó thì liên quan gì đến tôi.”

Đuôi lông mày cũng không nhấc lên một cái.

“Sao, anh sẽ không trơ mắt nhìn một người đẹp như tôi chết đói ở bên cạnh anh chứ?” Mộc Tây giận.

Mặt của Mẫn Y Thần không cỏ vẻ gì lái xe, cái gì cũng không nói, nhìn phương hướng cũng là hướng Mộc Tây chỉ lúc nãy.

Mộc cô nương hạnh phúc.

“Mẫn Y Thần, anh nhớ nhìn đường, ngã ba nơi đó đi ngoặt về phía bên trái, đừng đi nhầm đó.” Mộc Tây không yên lòng dặn dò.

Cô nhớ bề ngoài người đàn ông biến thái Mẫn Y Thần này có chút của dân mù đường.

“Câm miệng!”

Quả nhiên sắc mặt Mẫn Y Thần trầm xuống.

Mộc Tây cười nói: “Thật xin lỗi, không cẩn thận nói ra lời nói thật, đả kích anh! Không có việc gì, không có việc gì, ai lại không có một hai khuyết điểm nha…..bla- alaba……”

Cô líu ríu cãi lộn không ngừng, Mẫn Y Thần cau mày, lạnh lùng ngắt lời nói: “Cô còn nói thêm một câu nài nữa, thì trở về nấu mỳ ăn liền.”

Thức thời mới là trang tuấn kiệt.

Mộc cô nương quả quyết ngậm miệng.

Xe chạy trong màn đêm, lẳng lặng lái về phía con phố bán quà ăn vặt.

Ngày thứ hai, Bạch Thắng cùng với Quý Nghiên bình an trở về Cục Quốc An.

Đội đặc nhiệm tạm thời triệu tập mở một hội nghị, Phong từ tin tức tình báo cho biết sắp tới Cửa Ngầm sẽ cướp ngục, chứng minh suy đoán của Bạch Thắng thực ra Cửa Ngầm còn có một người lãnh đạo nữa.

Nhưng mà Quý Nghiên lại đưa ra một nghi vấn. “Mặc dù Thôi Đại Sơn làm Môn chủ của bọn họ, bọn họ muốn cứu hắn ra thì có thể dễ hiểu. Nhưng tin tức cướp ngục quan trọng như vậy, làm sao sẽ dễ dàng tiết lộ cho chúng ta?”

Quá kỳ lạ.

Hội trường một mảnh trầm mặc, tất cả mọi người đều nhìn cô, Quý Nghiên thầm nghĩ cô nói sai cái gì sao?

Bạch Thắng tán dương nhìn cô một cái, lạnh nhạt nói: “Nghiên Nghiên nói rất đúng, tôi không nghi ngờ bọn họ đi cứu Thôi Đại Sơn. Nhưng mà muốn cướp ngục, nguy hiểm là rất lớn, Cửa Ngầm không thể không sắp xếp kỹ càng, vả lại tất cả nên bí mật tiến hành. Người kia nếu có thể ẩn núp lâu như vậy, không bị người khác phát hiện, lòng dạ có thể thấy được cũng là rất thâm sâu. Làm sao sẽ phạm sai lầm như vậy?”

“Vậy theo ý của anh thì nên làm thế nào?” Có người lên tiếng.

Bạch Thắng đưa mắt chuyển đến trên người Quý Nghiên, lẳng lặng hỏi: “Nghiên Nghiên, em có ý kiến gì không?”

“Em?” Quý Nghiên sửng sốt một chút.

“Ừ.” Bạch Thắng gật đầu.

Anh cố ý để cho cô thể hiện một phen, Quý Nghiên là một cô gái thông minh, tâm tư rất thực, chỉ cần cô suy nghĩ, nhìn nhận vấn đề luôn có thể thấy rất thấu đáo.

Quý Nghiên trầm ngâm một lát, mới nói: “Từ trước đã có rất nhiều loại, đại đa số Cửa Ngầm hoạt động đều nhằm vào Đàm phu nhân. Chúng ta cũng điều tra, Thôi Đại Sơn và Đàm phu nhân cũng không có quan hệ gì, hiện tại nếu biết sau lưng Cửa Ngầm còn có một người lãnh đạo, thì có thể giải thích được chuyện kia. Người Đàm phu nhân đắc tội, hẳn không phải là Thôi Đại Sơn, mà là vị Môn chủ khác. Mặc dù không biết giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì? Nhưng người đó vẫn chưa từng lộ diện, thậm chí mọi người đều không biết, tôi cảm thấy chuyện này có liên quan với Đàm phu nhân. Cho nên có phải là kế “Điệu hổ ly sơn” hay không?”

“Điệu hổ ly sơn?”

“Ý nghĩ của cô có phải quá kỳ lạ không? Đường đường là một Môn chủ của Cửa ngầm, hao phí nhiều tâm lực như vậy, thậm chí không tiếc vắt óc tìm mưu kế, chính vì để đối phó với một người phụ nữ tay trói gà không chặt.” Lúc Băng không một chút khách khí nói.

Trên mặt những người khác cũng tràn đầy chất vấn.

Quý Nghiên theo bản năng nhìn về phía Bạch Thắng, từ phía dưới bàn Bạch Thắng cầm lấy bàn tay của cô, giống như là một sự ủng hộ không tiếng động.

Ánh mắt của anh cũng nhìn về phía Lúc Băng, không có biểu cảm gì, âm thanh mát lạnh trầm thấp mà không mất uy nghiêm nói: “Lúc Băng”

Lúc Băng cúi đầu xuống quả quyết không nói nữa.

Bạch Thắng nhìn về phía mọi người còn lại, tất cả mọi người đều ngậm miệng. Anh nói: “Nghiên Nghiên nói không phải là không có lý, đối với kẻ địch, bất cứ lúc nào cũng không thể thiếu cảnh giác. Hành động lần này, đem chia ra làm hai đội, một đội mai phục ở chung quanh nhà giam, đảm bảo không cho bất cứ người nào cứu Thôi Đại Sơn đi. Còn một đội đi coi giữ ở Đàm gia, để phòng ngừa có tình huống phát sinh.”

“Chia ra như vậy thì do ai dẫn đội?”

Theo lý thuyết Bạch Thắng là đội trưởng, trước kia trong đội có hành động gì đều là anh dẫn đội. Nhưng hôm nay chia ra làm hai tốp hành động, anh chỉ có một người, khẳng định cũng không thể chỉ huy kịp hoạt động của hai đội. Đội bên kia thiếu hụt tổng đội trưởng.

“Nếu không để Lúc Băng làm đi? Trong chúng ta cô ấy có bản lãnh tốt nhất, đầu óc lại linh hoạt, năng lực chỉ huy cũng mạnh.” Bạch Thắng còn chưa kịp mở miệng thì có một giọng nói chen vào.

“Lúc Băng được, tôi đồng ý.”

“Tôi cũng đồng ý.”

“Chu Mục cũng không tồi…….” Mọi người ngươi một câu ta một câu thảo luận, đây là lệ thường của đội đặc nhiệm từ trước đến nay. Mặc dù Bạch Thắng là đội trưởng, nhưng cũng rất nghe theo ý của mọi người. Thường là mọi người sẽ tự thảo luận sau đó mới quyết định, anh cũng không phải là người độc tài, nhưng điều này cũng sẽ không tổn hại địa vị anh ở NSA.

Ngược lại, mọi người đều thật lòng phục tùng anh.

Nhưng lần này Bạch Thắng cũng không làm việc y theo thường lệ. Bên trong tiếng thảo luận của mọi người, âm thanh mát lạnh trầm ổn kia từ vị trí chủ vị truyền đến, tiến vào trong tai của mỗi người. “Về chuyện dẫn đội, tôi đã chọn được người.”

Mọi người an tĩnh lại, không khỏi hai mặt nhìn nhau.

Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trên mặt đều biểu lộ hai chữ: “Ai vậy?”

“Nghiên Nghiên, là em.” Âm thanh mát lạnh lại truyền đến lần nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.