Bạch Thiếu Gia, Cưng Chiều Vợ Như Mạng

Chương 95-2: Nghiên Nghiên, Đến Em (2)



Không có một chút thương lượng, hoàn toàn là giọng khẳng định. Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, bao gồm cả Quý Nghiên.

Thủ lĩnh đang suy nghĩ gì? Quý tiểu thư vừa mới vào Cục Quốc An, một chút kinh nghiệm tác chiến cũng không có, coi như thiết kế súng ống của cô rất mạnh, thế nhưng việc này cùng thiết kế sung ống là hai khái niệm, căn bản không thể đưa vào chuyện này để nói được. Để Quý Nghiên dẫn đội, có nhầm lẫn gì hay không? Nếu như cô ấy làm hỏng việc thì làm thế nào? Đây cũng không phải là chuyện đùa, giao cho cô ấy, đầu tiên là mạng người.

Thậm chí dính đến cả Đàm thị trưởng cùng với phu nhân của hắn, đây không phải là đùa giỡn.

Thủ lĩnh điên rồi sao?

Trong lòng của mọi người dấy lên kinh hãi, ngay cả Sương cũng hoảng sợ. Sắc mặt của Bạch Thắng không thay đổi, có người nói lên chất vấn: “Thủ lĩnh, quyết định này có phải thiếu một chút suy tính không? Mặc dù chúng tôi không phủ nhận năng lực của Quý tiểu thư, nhưng mà trên phương diện tác chiến mà nói, dù sao cô ấy cũng không có kinh nghiệm. Hơn nữa chuyện này còn liên quan đến an toàn của Đàm thị trưởng và thị trưởng phu nhân, để cho Quý tiểu thư chỉ huy, quả thật rất mạo hiểm.”

Quý Nghiên cũng tin rằng như thế, cô vốn muốn nói rằng mình không làm được, ngộ nhỡ làm hỏng chuyện của bọn họ thì thảm rồi. Nhưng mà Bạch Thắng nắm tay của cô thật chặt, lời nói Quý Nghiên vừa muốn nói ra khỏi miệng liền nuốt trở xuống, có lẽ cô nên tin tưởng vào Tiểu Bạch. Anh làm như vậy, có lý do của anh. Hơn nữa cô cũng nên tin tưởng vào mình, người của Cục Quốc An vẫn chưa tin tưởng cô hoàn toàn, lần này là cơ hội rất tốt, vừa để cô có thể chứng minh mình vừa để mọi người tin tưởng vào cô.

Tựa như cô nói, chim non đã trưởng thành, cô đem mỗi một lần đau khổ thành một lần trưởng thành, để cho mình trở nên mạnh hơn, mới có thể đứng bên cạnh anh.

Sẽ không trở thành gánh nặng của anh.

“Cô ấy là chị dâu của các cậu, không có gì là không thể.” Bạch Thắng trầm giọng nói.

Từng câu từng chữ, lộ ra uy quyền tuyệt đối.

Lời này vừa nói ra, toàn trường im lặng.

Yên tĩnh không một tiếng động.

Lúc Băng lạnh nhạt nhìn Quý Nghiên một cái, không lên tiếng. Quý Nghiên nhìn Bạch Thắng, vẫn là gương mặt quen thuộc đó, nhưng mà giống như có cái gì đó khang khác. Cô đã từng nhìn thấy bộ dạng âm trầm lời nói ác độc của anh, đã từng thấy bộ dạng phúc hắc lúc anh tính toán người khác, cũng đã từng thấy dáng vẻ thâm tình lúc thổ lộ của anh, còn dáng vẻ lúc nghiêm túc làm việc, rất nhiều rất nhiều……. Nhưng mà cảm giác như thế này, không có cách nào hình dung. Cô nói không ra được một từ cụ thể, chính là cảm thấy cả người như bị hút vào.

Có vài người chung đụng càng lâu, càng bình thản, lúc đầu mất đi mừng rỡ. Nhưng có vài người, lại càng chung đụng, lại có sức quyến rũ vô hạn, làm cho người ta trầm luân thật sâu vào, không cách nào tự kiềm chế.

Đối với Quý Nghiên mà nói, Bạch Thắng là loại người thứ hai.

Cuối cùng anh giải quyết dứt khoát: “Chuyện này cứ quyết định như vậy đi, tan họp.”

Mấy ngày sau sáu đội đi theo Bạch Thắng phụ trách ngục giam bên kia, phòng ngừa người của Cửa Ngầm cướp ngục. Mà Quý Nghiên mang theo đội ngũ còn lại coi giữ Đàm gia, cô có cảm giác người kia sẽ ra tay với Tôn Nhu.

Tình báo tra được đã là ở hai ngày sau, thời tiết ngày đó rất tốt, mặc dù không có mặt trời nhưng cũng không quá lạnh, trong không khí có gió thổi lất phất một chút mát.

Quý Nghiên chờ xuất phát từ rất sớm. Mặc dù mọi người vẫn còn nhiều chất vấn đối với cô, Quý Nghiên cũng tự biết khả năng của mình còn thấp, hơn nữa cũng không có bất kỳ kinh nghiệm nào, bọn họ không tin tưởng cô là chuyện đương nhiên. Nhưng cũng may là không có ai công khai nói gì, cũng sẽ không bày sắc mặt cho cô xem, đối với Quý Nghiên mà nói, bọn họ vẫn là nghe.

Mặc dù đa số là nể mặt mũi của Bạch Thắng.

Nhưng như vậy Quý Nghiên đã thỏa mãn rồi.

Cô cũng đã thảo luận kế hoạch qua với mấy vị đội trưởng, Quý Nghiên thắng là thắng ở chỗ đầu óc của cô thật tốt, hơn nữa giỏi phân tích. Nhằm vào tình huống lần này, cô đã cẩn thận nghiên cứu qua, cũng đã hỏi Bạch Thắng, rốt cuộc làm ra một kế hoạch tương đối hoàn thiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.