Người phụ nữ kia quay đầu, trên mặt lạnh lùng, đối với thủ hạ trong đại sảnh kêu: “Giết cô ta.”
Người của Cửa ngầm nhanh chóng có động tác, nhưng bọn họ chưa đi được mấy
bước, người làm của Đàm gia vốn đang sợ hãi rụt rè lại đột nhiên thay
đổi thái độ, tất cả đều có bản lĩnh mạnh mẽ xông tới. Đánh nhau với
người của Cửa ngầm, người phụ nữ kia kinh hãi, theo bản năng nhìn về
phía Đàm Vân Phi và Tôn Nhu, bọn họ đối với tình cảnh này không có một
chút kinh ngạc nào, cực kỳ trấn định! Hẳn đã sớm an bài tốt, làm sao bọn họ biết hôm nay bà ta sẽ tập kích Đàm gia? Bà ta rõ ràng đã thả ra tin
tức tối nay sẽ xông vào Cục Quốc An cướp ngục.
Đàm Vân Phi
muốn tiến lên thuyết phục người phụ nữa kia, lại bị tôn Nhu đưa tay ngăn lại: “Để tôi, anh đi bảo vệ Đàm thị trưởng đi.”
“Yên tâm, tôi có thể ứng phó.” Tôn Nhu cười một tiếng đối với anh ta.
Không đợi phản ứng của Đàm Vân Phi, cô đi về phía người phụ nữ kia. Thời gian ngắn ngủi vừa rồi, cô đã nhìn ra, trên người của người phụ nữ kia không có công phu. Nhưng cô không ngờ tới, mặc dù không còn thời gian, trên
người bà ta vẫn còn dấu một khẩu súng, lúc Tôn Nhu sắp đến gần bà ta,
đột nhiên bà ta rút ra một khẩu súng, họng súng thẳng tắp nhắm ngay vào
Tôn Nhu. Tôn Nhu cả kinh, xoay người đi vòng qua bên bà ta, tốc độ của
cô nhanh hơn so với người phụ nữ này rất nhiều, trước khi bà ta bóp cò,
đã giữ chặt cổ tay và bẻ gập ở trước ngực bà ta, khống chế bà ta chặt
chẽ.
Cánh tay của người phụ nữ kia phản ứng mấy cái, lại
không thể động đậy. Bà ta giận giữ, nhưng cũng còn mấy phần lý trí, cuối cùng bà ta nhìn thấu có cái gì đó không đúng, lạnh lùng nói: “Làm sao
mày có thể…?”
Tôn Nhu vẫn chưa trả lời, bà ta lại nói: “Không đúng, mày không phải là Tôn Nhu, mày là ai?”
Thông minh như vậy?
“Tôn Nhu” mấp máy môi, lạnh nhạt nói: “Sau các người sẽ biết.”
Lúc này, trong đại sảnh bọn người của Cửa ngầm cũng đã bị người làm của Đàm gia khống chế, từ góc độ của bà ta nhìn sang, vừa hay nhìn thấy bọn họ
rối rít lấy còng tay ra, còng vào tay của thủ hạ mình.
“Các người là người của Cục Quốc An?” Người phụ nữ này đầu óc xoay chuyển rất nhanh, vừa nghĩ liền hiểu kỳ quặc trong đó.
“Tôn Nhu” cũng lấy còng tay trên người ra, còng vào tay của bà ta, sau đó
mới đi đến trước mặt của bà ta, đối với lời nói của bà ta cho một đáp án khẳng định: “Không sai.”
“Vậy mày?”
Người phụ
nữ kia nhìn chằm chằm vào mặt của cô, “Tôn Nhu” đoán được bà ta muốn nói đến cái gì, chỉ chỉ chính mặt của mình nói: “Cái này?”
Cô
đưa tay, hướng về phía cằm của mình, nhẹ nhàng xé ra, liền xé mặt nạ da
người trên mặt mình. Con ngươi của người phụ nữ kia từ từ phóng đại, trơ mắt nhìn cô xé toang tấm mặt nạ, lộ ra khuôn mặt thanh thuần xinh đẹp,
chính là Quý Nghiên.
“Cô………..” Người phụ nữ đó không thể
tưởng tượng nổi nói ra tiếng, như ý thức được cái gì, lại đem ánh mắt
chuyển sang. “Đàm Vân Phi”. “Đàm Vân Phi” trước mặt không có biểu cảm
gì, thấy bà ta nhìn mình, cũng không nói gì, giống như Quý Nghiên bên
cạnh đưa tay lên xé toang cả tấm mặt nạ da người trên mặt, con ngươi bà
ta co rụt lại, lẩm bẩm nói: “Phong.”
“Chị dâu, những tên còn lại ở bên ngoài chúng em đã giải quyết xong rồi.” Âm thanh trong trẻo
sống động truyền đến, kèm theo bóng dáng hung hăng, tiến vào tầm mắt của mọi người.
Người phụ nữ đó không thể không thừa nhận, bà ta đã hết hy vọng.
“Vậy Đàm Vân Phi và Tôn Nhu thật đang ở đâu?” Bà ta vẫn là không cam lòng hỏi.
Trực giác nói cho bà ta biết, nhất định bọn họ cũng ở trong đại sảnh này.
Tầm mắt của bà ta lưu chuyển từng người trong đại sảnh này, chợt ánh mắt dừng lại, rơi vào hai người bên cạnh Phong. Bọn họ vẫn đứng ở nơi này,
chưa từng động thủ, cũng chưa từng làm cái gì, mặc dù là hoàn toàn lạ
mặt, nhưng bà ta vẫn có thể khẳng định, chính là bọn họ.
Cục
Quốc An có thể làm mặt nạ da người giống Đàm Vân Phi và Tôn Nhu, thì làm thêm hai cái mặt nạ da người phổ thông có là cái gì?
Quả
nhiên hai người kia thấy người phụ nữ đó nhìn bọn họ, cũng không có ý
che giấu. Giống với Quý Nghiên, Phong, bọn họ xé toang tấm mặt nạ da
người mỏng ở trên mặt, hai khuôn mặt này chính là Đàm Vân Phi và Tôn
Nhu.
“Ha ha ha ha…………” bà ta không thể áp chế cười ra tiếng, cười một tiếng như vậy, tràn đầy bi thương, tràn đầy không cam lòng,
tràn đày phẫn hận, các loại cảm xúc đan xen cùng một chỗ, lại không nhịn được làm cho người khác sinh ra đồng tình.
Quý Nghiên yên lặng nhìn bà ta.
Bà ta không ngờ, mình tính toán lâu như vậy, hao tốn nhiều tâm tư như vậy, không tiếc gì liều mạng tất cả, cuối cùng vẫn thất bại trong gang tấc.
Tại sao? Tại sao ông trời lại không công bằng như vậy? Tại sao đều vĩnh viễn thiên vị con tiện nhân Tôn Nhu kia?
Dạ Huân của bà ta phải làm thế nào? Làm thế nào đây?