Quả thật như Sương
đoán, sau chuyện lần này, những chất vấn bên trong tổng bộ ít đi rất
nhiều. Bọn chú An thấy Quý Nghiên bây giờ vẫn như cũ không có biểu tình
gì, cũng không nhẹ nhàng với cô, nhưng cuối cùng không còn đề phòng. Ở
Quý Nghiên xem ra, đây đã là biến chuyển cực lớn, ít nhất so với cô
tưởng tượng cũng nhanh hơn.
Bạch Thắng ngược lại không nói
gì, nhưng anh đem tất cả công lao để trên người Quý Nghiên, mà không để
người khác phát hiện, hiển nhiên có rất lớn tác dụng.
Quả thật lần này Quý Nghiên dùng mưu kế rất hay, có câu nói, muốn thắng
địch không khó, nhưng cái khó khăn ở chỗ đánh bại địch đồng thời không
chỉ bảo vệ an toàn cho đối tượng, mà còn không để tổn thất một binh một
tốt cho phe ta, và phải bắt đống cặn bã không còn dư lại một ai! Muốn
cho người khác không bội phục cũng không được.
"Xem ra không có việc gì nên thả lỏng suy nghĩ cũng có chỗ tốt." Bạch Thắng cười nói.
Quý Nghiên ở cùng một chỗ với anh đã lâu, đầu óc cũng được tư duy theo quán tính, anh nói lời này ý tứ cũng không chỉ nghe trên mặt chữ. Quý Nghiên nói: "Anh đang khen em, hay chê cười em vậy?"
"Đương nhiên là khen em."
Quý Nghiên nhíu mày, vẻ mặt không quá tin tưởng.
Anh tốt như vậy sao?
Bạch Thắng cười khẽ. "Lần này Nghiên nghiên làm rất tốt."
"Đúng rồi, Đàm phu nhân hiện tại thế nào?" Quý nghiên hỏi.
Lần trước từ Đàm gia trở lại, cô vẫn ở sở nghiên cứu của tổng bộ, không có chú ý đến tin tức ở bên ngoài.
Bạch Thắng nói: "Đã không còn là Đàm phu nhân."
"Ừ?" Quý Nghiên sửng sốt một chút, ý thức được chút gì. Cô hỏi: "Nguyên Nhạc Thanh nói là sự thật sao?"
Nguyên Nhạc Thanh chính là người phụ nữ Quý Nghiên bắt được ở Đàm gia, môn chủ đằng sau cửa ngầm.
Bạch Thắng gật đầu.
Quý nghiên ngớ người, quả thật biết người biết mặt nhưng không biết lòng, cô còn tưởng rằng...
"Đàm phu nhân nhìn qua lương thiện như vậy..." Quý Nghiên lẩm bẩm nói, nhớ
tới cô gái như thiên sứ đó, vẫn có chút không thể tin.
Lúc
các cô ở chung một chỗ đi dạo phố nói chuyện phiếm Tôn Nhu làm cho người ta cảm thấy rất thân thiết, khóe léo hiểu lòng người, nhưng kết quả
xoay người lại nói cho cô biết người này thật ra là kẻ giết người.
Bạch Thắng nói: "Anh đã nói rồi, lòng người khó dò, chỉ có có vài người giấu thật sâu, có vài người lại giấu quá cạn."
"Vậy Đàm thị trưởng làm sao bây giờ? Chuyện này không phải là chuyện nhỏ,
đường đường phu nhân thị trưởng là kẻ giết người, nhất định sẽ gây ra
sóng to gió lớn." Huống chi còn là phu nhân thị trưởng thành phố.
"Chuyện trước mắt không cho truyền đi, Đàm thị trưởng cùng Đàm phu nhân đã ký
hiệp nghị ly hôn, Đàm phu nhân cũng rời Đàm gia đi. Đàm thị trưởng không đi tố cáo cô ta, có lẽ là muốn cô ta tự thú."
"Nhưng làm như thế không phải làm cho người ta bắt được đằng chuôi sao?" Quý Nghiên không hiểu.
Thân phận Đàm thị trưởng như vậy, bị để mắt tới là chuyện rất bình thường.
Giấy không thể gói được lửa, chuyện Tôn Nhu, sớm muộn sẽ bị bên ngoài
biết. Hắn mặc kệ Tôn Nhu, ngộ nhỡ Tôn Nhu không có đi tự thú, bị kẻ địch Đàm Vân Phi biết, hoàn toàn có thể mượn chuyện này cho hắn một kích trí mạng. Đàm thị trưởng nhìn qua cũng là người rất khôn khéo, tại sao có
thể có quyết định trăm ngàn chỗ hở như thế?
Bạch Thắng trầm
ngâm một hồi, chợt nói: "Nghiên nghiên, người đàn ông coi như có địa vị
cao hơn nữa, cũng có tình cảm. Người một khi bị tình cảm kiềm chế, vô
luận làm ra cái chuyện gì, cũng không kỳ lạ."
"Vâng." Quý Nghiên hơi có chút cảm xúc thở dài."Em cảm thấy chuyến đi Bắc Kinh này, cuộc sống đã đảo lộn một phen!"
Nói xong, cô vừa nhìn về phía Bạch Thắng, nói: "Tiểu Bạch, em có thể đến nhà giam xem Nguyên Nhạc Thanh một chút được không?"
"Ừ."
Nhà giam của Cục Quốc an không thể so với nhà giam bình thường, nó xây ở
rừng rậm, nhưng hoàn cảnh chung quanh cực kỳ phức tạp, vị trí rất thần
bí. Người ngoài muốn tìm được cũng không dễ, hơn nữa đừng nhắc tới đi
vào. Nơi này thủ vệ tương đối nghiêm ngặt, các nơi cũng hiện đầy giây
điện, còn có súng ống đạn dược đặc biệt dự trữ trong kho, hỏa lực hết
sức cường thịnh. Hơn nữa bên trong bắt giam phần lớn đều là kẻ đứng đầu
phần tử khủng bố trong và ngoài nước, tình báo viên, nằm vùng vân
vân... Tất cả bảo vệ nhà giam đều chọn lựa tỉ mỉ từ đảo đặc công ra.
Kỳ diệu hơn nữa, nhà giam ở rừng rậm được nối thẳng xuống lòng đất, tổng
cộng có sáu tầng. Tầng trên cùng này nhìn không có gì ngạc nhiên, trống
rỗng, chỉ có lẻ tẻ một ít thứ. Nhưng bắt đầu từ tầng một dưới lòng đất,
mới chính là nhà giam thật sự, có thể nghe thấy tiếng la hét, tiếng chửi rủa, xích sắt loảng xoảng làm thành tiếng vang của bọn tội phạm. Đến
tầng thứ hai, cũng như thế. Nhưng càng đi xuống, hệ số tội phạm nguy
hiểm càng cao, phạm trọng án tự nhiên cũng càng lớn, đến tầng thứ tư, cơ bản không nghe thấy tiếng quát tháo gì, ngay cả âm thanh kêu đau cũng
rất ít.
Không phải bởi vì lực độ hình phạt bọn họ không mạnh
bằng mấy tầng trên, ngược lại, bọn họ chịu khổ gấp N lần so với mấy tầng trên lầu. Nhưng những người này đa số là nhân vật có danh tiếng vang
dội, bản lãnh cũng hơn người, bình thường càng những người có bản lãnh
tính tình càng cứng nhắc, sự nhẫn nại so với con người hắn mạnh hơn, có
lúc cái gì cũng không quan trọng bằng mặt mũi, cũng sẽ không như những
người khác, dễ dàng la hét to.
Nguyên Nhạc Thanh cùng Thôi
Đại Sơn đều bị nhốt ở tầng thứ tư, lúc Quý Nghiên đến, cô dường như mới
vừa hoàn hồn trở lại. Cả người chật vật khác thường, khắp cả người có
dính máu, sắc mặt tái nhợt. Quý Nghiên nhớ tới cô không có bản lãnh,
lòng không khỏi sinh ra chút đồng cảm.
"Cô tới đây làm cái gì?" Nguyên Nhạc Thanh nhìn thấy Quý Nghiên, không hề cho sắc mặt gì.
Hai tay hai chân bà ta bị trói chặt, phát hiện người cũng bị giầy vò thành ở cái bộ dáng này, Quý Nghiên cũng không lo lắng bà ta sẽ làm gì mình. Để cho người khác mở cửa nhà giam ra, mình đứng ở trước mặt Nguyên Nhạc
Thanh.
Tầng bốn và năm mỗi một phòng giam đều độc lập, giữa
hai gian cách nhau khá xa, Quý Nghiên không để người khác ở lại coi giữ, lập tức chỉ có cô cùng Nguyên Nhạc Thanh.
Cô cười nói: "Tới nghe bà kể chuyện xưa."
Nguyên Nhạc Thanh cau mày."Cô có ý gì?"
"Lần trước ở Đàm gia, bà nói đến con trai của bà. Chuyện hắn cùng Đàm phu... A, không đúng, phải là Tôn tiểu thư, tiiu có thể nghe đầy đủ một chút
được không?"
Ai ngờ vừa dứt lời, mặt Nguyên Nhạc Thanh liền biến sắc, vẻ mặt cực kỳ khó coi.
Một lát sau.
"Xen vào việc của người khác." Nguyên Nhạc Thanh lạnh lùng hừ nói.
Quý Nghiên le lưỡi, mỉm cười nói: "Tôi biết rõ chuyện này không liên quan
gì đến tôi, nhưng tôi rất tò mò. Nhìn bà không giống như người thích
chém giết, mà giống như khí chất Đại tiểu thư tôn quý, ừ, chính là loại
nữ cường nhân trong thương giới."
Nguyên Nhạc Thanh ngược lại ngẩn người, không nghĩ cô sẽ nói như vậy. Bà hờ hững liếc Quý Nghiên
một cái, chưa từng có ý nghĩ che giấu hoặc giấu giếm. Mặt không biểu
tình nói: "Tâm tư cô đến rất nhỏ, năng lực quan sát rất mạnh."
A?
"Xem ra đã bị tôi đoán đúng." Quý Nghiên trừng mắt nhìn, hết sức hiền hòa
nói: "Tôi cũng không có ác ý, chẳng qua nếu đã tiếp xúc chuyện này, thì
muốn biết rõ ngọn nguồn mà thôi. Nếu không mình sẽ luôn đoán tới đoán
lui, vừa không có đáp án chính xác, vừa rất khổ não a..."
Tha thứ cô đã nhiều chuyện, suy nghĩ cũng bắt đầu tám chuyện.
Hơn nữa tính chất nhiều chuyện đáng chết kia... Tổng không nhịn được làm cho người ta không thèm nghĩ nữa...
"Chỉ như vậy?"
"Ừ." Quý Nghiên gật đầu.
"Hoang đường." Nguyên Nhạc Thanh quát lạnh một tiếng.
Quý nghiên rất vô tội nói: "Đó cũng không phải do tôi muốn a!"
Gần mực thì đen, gần đèn thị rạng.
Cô ở cùng Bạch Thắng đã lâu, da mặt cũng thay đổi. Nếu là trước kia, bị
người khác không nể mặt quát lạnh như vậy, Quý Nghiên nhất định cũng
không dám hỏi nữa, ảo não bước đi. Hôm nay chỉ hời hợt, hơn nữa cô cảm
giác được, Nguyên Nhạc Thanh không phải là người xấu, chẳng qua giọng
nói hơi kém một chút.
Nguyên Nhạc Thanh lạnh lùng nhìn chằm chằm cô.
Người ta không muốn nói, Quý Nghiên cũng không nên miễn cưỡng. Cô thở dài."Thôi, nếu như bà không muốn nói, thì đừng nói."
Xoay người, chuẩn bị rời đi.
Nhưng chân còn chưa bước ra khỏi cửa phòng giam, sau lưng lại đột nhiên truyền đến giọng Nguyên Nhạc Thanh. "Dạ Huân của tôi..."
Bước chân Quý Nghiên dừng lại, cơ thể quay trở lại, bình tĩnh nhìn bà ta.