Bạch Thiếu Gia, Cưng Chiều Vợ Như Mạng

Chương 98-1: Tình thương của mẹ (1)



Tôn Nhu?

Quý Nghiên cau mày. "Cô ta làm sao tìm được tới đây?"

"Không biết, không làm lén lút đi theo chúng ta đến. Nga, đúng rồi, bên cạnh cô ta còn có đứa bé."

"Đứa bé?" Quý Nghiên nhìn về phía Nguyên Nhạc Thanh, sắc mặt của bà ta quả nhiên hết sức khó coi, dáng vẻ hận không được lập tức thoát khỏi xích sắt xông ra ngoài. Quý Nghiên hỏi: "Là con của Nguyên Dạ Huân sao?"

"Không thể nào, lúc Dạ Huân chết Tôn Nhu cũng chưa từng sinh con." Nguyên Nhạc Thanh lên tiếng phủ nhận.

Quý Nghiên nghĩ, chưa từng sinh không có nghĩa là không có mang thai.

"Bà có muốn gặp cô ta không?"

"Có thể không?"

Quý Nghiên gật đầu, xoay người nói với Sương: "Sương, em ra mang cô ta vào, thuận tiện tắt máy giám sát trong phòng giam."

"OK!"

Sương không có dị nghị.

Rất nhanh Tôn Nhu được dẫn vào, cô ta dắt theo một bé trai có gương mặt trắng trẻo, đi tới trước mặt Nguyên Nhạc Thanh. Vẻ mặt Nguyên Nhạc Thanh hận không chém nghìn dao lóc xương cho cô ta, hai tay không ngừng giãy giụa, lại bị xích sắt cản trở, âm thanh loảng xoảng loảng xoảng khác thường rõ ràng. Bà ta rống lớn nói: "Tao muốn giết mày!"

Thằng bé bên cạnh Tôn Nhu hiển nhiên bị dáng vẻ Nguyên Nhạc Thanh bẩn thỉu lại la to dọa sợ, thân thể nhỏ nhắn run run hai cái, Tôn Nhu một tay che lỗ tai hắn, một tay ôm hắn vào trong lòng ngực mình.

"Mày trả con trai lại cho tao!" Tâm tình Nguyên Nhạc Thanh càng mất khống chế.

Sương nói: "Chị dâu, chúng ta ở trong đây nhìn sao?"

"Chuyện nhà của họ, hãy để họ tự mình giải quyết trước đi." Quý Nghiên nói.

Sương không hiểu."Một thì không động đậy nhúc nhích được, một từng giết hai mạng người, giải quyết như thế nào?"

Bây giờ còn xuất hiện ra đứa bé!

"Tôn Nhu sẽ không làm gì với bà ta." Quý Nghiên khẳng định nói

Nguyên Nhạc Thanh kìm nén nhiều năm như vậy, một lòng chỉ muốn báo thù, nếu như không cùng Tôn Nhu làm ra kết thúc, bà ta chết cũng sẽ không nhắm mắt. Nếu không bà ta đã sớm đi gặp Nguyên Dạ Huân, chỉ sợ bởi vì áy náy, Nguyên Dạ Huân khi còn sống bà ta không thể dùng thân phận mẹ ruột quang minh chánh đại yêu thương hắn, thậm chí không thể nói cho hắn biết mình là mẹ của hắn, thật sự nếu không thể giúp hắn báo thù, bà ta sợ mình chết không mặt mũi đi gặp con trai của mình.

Sương hừ lạnh. "Đoán cô ta cũng không có gan dám động thủ ở đây."

Phịch ——

Khi Nguyên Nhạc Thanh vẫn còn quát tháo, hai đầu gối Tôn Nhu chợt rơi xuống đất, quỳ gối trước mặt bà ta.

"Mẹ." Bé trai lôi kéo tay của cô ta, nhút nhát kêu.

Sắc mặt Nguyên Nhạc Thanh trầm xuống, âm thanh lạnh lùng. "Cô muốn làm gì?"

"Thật xin lỗi." Giọng nói rất bình tĩnh, không nhẹ không nặng, rơi vào trong tai mấy người.

Trên mặt Tôn Nhu không giống bình thường vui vẻ, giữa hai lông mày xinh đẹp có chút bi thương, mặc dù tâm tình cũng không mãnh liệt, nhưng mục đích chuyến đi này của cô ta, đã có thể đoán được.

"Không phải cô ta muốn đùa giỡn cái gì đó chứ?" Sương kề bên tai Quý Nghiên nói nhỏ.

Quý Nghiên nói: "Nhìn một chút sẽ biết."

"Cô đây có ý gì?" Nguyên Nhạc Thanh gắt gao nhìn chằm chằm Tôn Nhu, tức giận cùng hận thù đan xen, bất luận giọng nói, vẻ mặt, đều có vẻ hung ác.

Tôn Nhu nói: "Là tôi giết Dạ Huân, thật xin lỗi."

"Cô..." Con ngươi Nguyên Nhạc Thanh mở to, mặc dù đã sớm biết, nhưng nghe cô ta nói ra, vẫn hết sức chấn động. Hiện tại bà thật muốn dóc xương xẻo thịt người phụ nữ trước mắt này ăn vào bụng. Nguyên Nhạc Thanh chảy nước mắt, tâm tình kích động quát: "Dạ Huân của tôi đối xử tốt với cô như vậy, nó có lỗi với cô chỗ nào? Tại sao cô đối với nó như vậy? A? Cô là cái gì? Là cái gì..."

"Thật xin lỗi."

"Thật xin lỗi? Ha ha, cô bây giờ nói thì có tác dụng không? Dạ Huân của tôi sẽ sống lại sao? Tôi hỏi cô, Dạ Huân của tôi sẽ sống lại sao? Tại sao nhiều người chết như vậy, cô lại còn sống, tại sao cô không chết đi?" Nguyên Nhạc Thanh đau lòng không thể kiểm chế.

Tôn Nhu nhàn nhạt nói: "Tôi không thể chết được."

"Cô nói gì?"

Tôn Nhu kéo đứa bé trai đến trước người, nhìn Nguyên Nhạc Thanh, khóe mắt rốt cục chảy xuống dòng nước mắt trong suốt."Tôi chết, thì Đào nhi làm sao bây giờ?"

Nguyên Nhạc Thanh ngây ngẩn cả người.

"Lúc Dạ Huân chết thời, tôi đã mang bầu Đào nhi. Nó do sinh non mà thân thể vẫn không tốt. Tôi đưa nó đến viện điều dưỡng để điều trị, nhưng bây giờ, tôi đã không còn cái gì. Tôi biết tôi đã làm rất nhiều chuyện sai lầm, nhưng Đào nhi vô tội, nó là cháu trai của bà. Một khi tôi đi tự thú, cũng chỉ còn lại một mình hắn bơ vơ không nơi nương tựa, nó sẽ làm thế nào để chăm sóc mình?"

"Cô nghĩ mượn cớ này để trốn tránh trách nhiệm trước pháp luật? Tôi cho cô biết, cha tôi vẫn còn, nếu như nó là con của Dạ Huân, bất kể như thế nào cha tôi cũng sẽ chăm sóc tốt cho nó. Còn có, dáng vẻ hiện tại của tôi, nếu như cô trước sau không chịu đi tự thú, tôi có thể làm cái gì? Cô nói lời này rốt cuộc là muốn làm gì?" Nguyên Nhạc Thanh sắc bén nói.

"Tôi không có nghĩ sẽ trốn tránh trách nhiệm trước pháp luật, dù tôi không đi tự thú, một ngày nào đó Vân Phi cũng sẽ tố cáo tôi. Đây là báo ứng của tôi, tôi trốn không thoát. Duy nhất không yên tâm, chính là Đào nhi. Cha mặc dù vẫn còn, nhưng ông đã lớn tuổi như vậy, còn có thể sống bao lâu? Hơn nữa ông trải qua tai ương ngục tù, thân thể đã không còn như lúc trước, làm sao chăm sóc tốt cho Đào nhi?" Tôn Nhu nói lý.

Không chỉ Nguyên Nhạc Thanh, ngay cả Quý Nghiên cùng Sương cũng nghi ngờ.

Không phải muốn cầu xin tha thứ, cũng không phải muốn thoát thân, cô ta tới làm cái gì?

"Cô muốn thế nào?" Nguyên Nhạc Thanh hỏi.

"Tôi nghĩ đến một biện pháp, vừa có thể giải quyết vấn đề Đào nhi, cũng có thể tiêu tan mối hận trong lòng bà." Tôn Nhu nói.

Sương không nhịn được hỏi: "Biện pháp gì?"

Tôn Nhu xoay người, nhìn Quý Nghiên cùng Sương, chậm rãi nói: "Cần hai vị giúp một tay."

Quý Nghiên mím môi nói. "Cô nói đi."

"Tôi ở lại, bà ấy rời đi."

Nhẹ nhàng nói sáu chữ, để cho trong nháy mắt ba người tại chỗ kinh ngạc mở to mắt. Nguyên Nhạc Thanh há miệng. "Cô ..."

"Tôi nói rồi, tôi trốn không thoát. Bất kể là tự thú, hay chờ bị người khác tố giác, tôi cũng không thể trốn được chế tài của pháp luật. Cũng không thể nào tiếp tục chăm sóc Đào nhi, nhìn nó lớn lên. Tôi không thể để nó ở lại một mình, sợ tương lai có người chăm sóc nó, tôi tin tưởng, bọn họ bỏ ra tâm huyết cùng yêu thương thế nào cũng không có bằng với người thân của mình. Tôi vẫn muốn để cho Đào nhi sống những ngày thật tốt, mà không phải giống tôi khi còn bé, ngay cả ba bữa cơm cũng không có. Bây giờ, chỉ có bà có thể làm được."

Nguyên Nhạc Thanh yêu Nguyên Dạ Huân như vậy, Dạ Huân ban cho Nguyên Đào sinh mạng, cô tất nhiên cũng sẽ giống như đối với Nguyên Dạ Huân, coi Nguyên Đào như sinh mạng, hết lòng chăm sóc tốt cho nó.

Trước bất kể Tôn Nhu nói thật hay giả. Nguyên Nhạc Thanh nói: "Chuyện này căn bản không thể thực hiện được, cô nghĩ người khác đều là người mù sao? Hơn nữa, tại sao tôi phải nhận ân tình của cô?"

"Không, chỉ cần ra khỏi đây, trên thế giới sẽ không còn Tôn Nhu. Coi như cảnh sát muốn tìm, cũng không tìm được tôi. Môn chủ Cửa ngầm vẫn là Thôi Đại Sơn, không ai biết bà? Ở trong mắt người khác, bà chẳng qua là Tổng giám đốc tập đoàn Thượng Nhật, nữ cường nhân lừng lẫy trong thương giới. Ngay cả Cục Quốc An, cũng không có mấy người biết hình dáng bà như thế nào. Trừ người bảo vệ ngục giam, ở trong đầu bọn họ, tồn tại cũng chỉ có năm chữ chủ nhân của Cửa Ngầm. Tôi ở lại chỗ này, cho dù có một ngày người của Cục Quốc An thấy bà, cũng chỉ cho rằng giống nhau mà thôi. Tôi làm như vậy, không phải là vì bà. Tôi chỉ muốn con trai của tôi có thể lớn lên trong hạnh phúc."

"Mẹ." Nguyên Đào thấy cô ta nói như vậy, không tự chủ được kêu lên.

Nguyên Nhạc Thanh trầm ngâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.