Sử Thứ Dân vừa thét vừa đập đầu xuống mặt bàn. Khi y ngẩng lên thì với tay bưng lấy bầu rượu tu ừng ực. Khi ho sặc một tiếng đặt bầu rượu xuống bàn lại thều thào nói:
- Ta hận ... Ta hận.
Cả tửu điếm gần như đều chú ý đến bởi Thứ Dân với hành động quái dị của gã.
Nhìn bầu rượu Thứ Dân vừa chỉ vừa nói:
- Ta hận ngươi ... Nếu có thể giết được ngươi thì ta sẽ giết ngay lập tức.
Ngươi biết ta hận ngươi chứ?
Nghe gã nói, thực khách trong tửu điếm càng ngạc nhiên hơn. Người ta có cảm
tưởng Thứ Dân là một kẻ cuồng tâm loạn trí. Chỉ có những kẻ cuồng tâm
loạn trí mới có những hành động như Sử Thứ Dân. Y lại bưng bầu rượu dốc
vào miệng tu ừng ực. Thấy gã uống rượu người khác phải nhăn mặt. Họ có
cảm tưởng y đang khát nước mà trong bầu là nước chứ không phải rượu.
Thứ Dân uống hết bầu rượu đó, ngửa mặt cười. Y như kẻ loạn thần vừa cười vừa ngâm thơ.
Ta say trời đất lăn quay Người say người với đã bội tình với ta Y đập tay xuống bàn.
Rầm ...
Bầu rượu nhảy tưng lên rồi rơi xuống sàn gạch. Rượu trong bầu bắn ra, lan
đầy mặt tửu điếm. Y nhìn vết rượu đang loang trên sàn gạch nhướng mày
nói tiếp:
- Kẻ vì tình, thân tàn, theo chữ hận.
Người vô tính, lạnh giá với thời gian.
Gã lại đập tay xuống bàn, thều thào nói:
- Ta hận ... Ta hận.
Gã điếm chủ cau mày bước đến bàn Sử Thứ Dân. Y chống tay lau bàn nhìn Thứ Dân nói:
- Sử công tử. Ngươi say quá rồi đó ...Về nhà mà rên lại những dòng thơ của ngươi đi.
Thứ Dân nhìn gã điếm chủ bằng ánh mắt đục ngầu:
- Thơ của Sử công tử có hay không?
- Tất nhiên là hay rồị. Nhưng không thể nào đổi được kim lượng.
Thứ Dân trợn mày cau mặt gằn giọng nói:
- Thơ của Sử Thứ Dân không đổi được ngân lượng, nhưng có thể đổi vài cân rượu chứ.
Gã điếm chủ cau mày:
- Không không ... Rượu của gã Chư Nghiệp điếm chủ phải đổi bằng ngân lượng chứ không phải đổi bằng thơ ...
Chư Nghiệp thộp lấy cổ áo của Thứ Dân. Y chìa bộ mặt đầy gốc cạnh đến mặt họ Sử:
- Ngươi phải trả cho Chư Nghiệp bằng ngân lượng, nếu không thì trả mạng cho họ Chư này.
Chư Nghiệp vừa nói, vừa dụng cao hữu chưởng to bè, tưởng chừng sẽ vỗ thẳng xuống đầu Thứ Dân. Gã vừa hăm doạ vừa nói:
- Họ Chư ta đâu có cần thơ với tứ của ngươi chứ. Sao ... có ngân lượng bỏ ra không?
Khi Chư Nghiệp chực bổ hữu thủ xuống đỉnh đầu Thứ Dân thì hồ khẩu đã bị
khống chế. Cùng với sự khống chế là một giọng nói thật ôn nhã từ tốn cất lên.
- Chư điếm chủ. Hãy để cho Sử công tử được uống. Đừng cản
Sử công tử làm gì. Phàm khi người ta có tâm sự buồn mà không thổ lộ cùng ai được thì ắt sẽ cần đến rượu. Điếm chủ bán rượu hẳn biết điều đó mà.
Gã điếm chủ quay lại:
- Chư mỗ biết mà. Nhưng gã công tử thúi này thì chẳng thể nào có ngân lượng trả cho Chư mỗ.
- Y không có ngân lượng thì tại hạ sẽ trả cho y.
Chư Nghiệp chau mày nhìn Tuấn Luận:
- Khách quan trả cho Sử công tử?
- Những bài thơ của Sử công tử đây cũng đáng giá lắm chứ.
Tuấn Luận vừa nói vừa lấy một nén bạc đặt vào tay Chư Nghiệp:
- Lấy cho tại hạ vò rượu năm cân.
Chư Nghiệp đưa nén bạc lên miệng cắn. Cứ như gã là kẻ rất thích nếm vàng và bạc. Gã giả lả cười rồi nói:
- Có ngay ... Có ngay ...
Chư Nghiệp vội vã bước vào trong một lúc sau bưng ra bầu rượu năm căn. Y đặt bầu rượu xuống bàn khúm núm nói:
- Công tử thật là hào phóng.. - Tại hạ và Sử huynh đây là bằng hữu với nhau.
Khi gã điếm chủ Chư Nghiệp đi rồi, Tuấn Luận mới nhìn lại Sử Thứ Dân.
- Sử huynh uống rượu với tại hạ thứ?
Thứ Dân nhướng mày, nhìn Tuấn Luận bằng ánh mắt của một người say. Y lều thều nói:
- Ta không biết các hạ.
- Hẳn huynh có nghe đến tên tại hạ ... Hạ Tuấn Luận.
Thứ Dân nghiêng đầu nhìn Tuấn Luận:
- Hạ Tuấn Luận ... Hạ Tuấn Luận ... Các hạ đây là ... là Bách Thủ Thư Sinh?
Tuấn Luận gật đầu:
- Bách Thủ Thư Sinh là ngoại danh mà bằng hữu trên chốn giang hồ tặng cho tại hạ. Nó chỉ là một cái danh trong giới võ làm giang hồ mà thôi.
Tuấn Luận vừa nói vừa chuốc rượu vào chén của Thứ Dân và của mình.
Chàng bưng chén:
- Mời Sử huynh.
Bưng chén rượu Thứ Dân nhìn Tuấn Luận hỏi bằng giọng lè nhè:
- Tại sao Hạ huynh lại mời Sử mỗ uống rượu? Hẳn Hạ huynh phải có mục đích gì chứ? Hay Hạ huynh thích ... Thích những bài thi phú của tại hạ.
Tuấn Luận mỉm cười từ tốn nói:
- Tại hạ rất thích những bài thi phú của Sử huynh nhưng đầy không phải là lúc tại hạ muốn huynh nặn óc tặng những bài thơ cho tại hạ.
Tuấn Luận tiếp tục chuốc rượu vào chén của mình và của Thứ Dân. Chàng vừa chuốc rượu vừa nói:
- Tại hạ muốn phân giải với Sử huynh một chuyện.
Đôi chân mày của Thứ Dân thoạt chau lại:
- Sử mỗ và các hạ chẳng có chuyện gì để phân giải cả.
Buông một tiếng thở dài khi nghe Thứ Dân nói câu này, Tuấn Luận nghĩ thầm:
- Nếu như Tuấn Luận cồ ý đoạt Băng Lệ của túc hạ thì không có cơ may túc hạ có thể giữ được nàng.
Vừa nghi Tuấn Luận vừa nói:
- Sử huynh là bằng hữu của tại hạ.
Sử Thứ Dân lắc đầu:
- Ta không phải là bằng hữu của túc hạ.
- Tại sao chúng ta không là bằng hữu của nhau. Phải chăng chỉ vì sự hiểu lầm mà chúng ta không là bằng hữu của nhau.
Chàng đổi giọng lạnh lùng nghiêm khắc:
- Tại hạ và Tô Băng Lệ cô nương chẳng có mối quan hệ gì cả.
Hai mí mắt Thứ Dân từ từ khép lại. Mặc dù đầu óc đang say men rượu nặng
trĩu nhưng hắn đã lờ ngờ hiểu ra Tuấn Luận định nói gì. Hắn nhướng đôi
chân mày muốn rũ xuống, lều thều hỏi:
- Hạ huynh muốn giãi bày mối quan hệ giữa huynh với Tô Băng Lệ.
Tuấn Luận gật đầu.
Thứ Dân bưng bầu rượu chuốc vào chén của gã và của Tuấn Luận:
- Sử mỗ mời Hạ huynh.
Tuấn Luận gật đầu:
- Tại hạ mời huynh.
Uống cạn chén rượu đó, Thứ Dân nhướng mày nhìn Tuấn Luận:
- Hẳn Hạ huynh nghi Sử mỗ đang đau khổ vì bị Băng Lệ từ chối hôn phối, xoá chỉ ước giao hôn.
- Đúng. Băng Lệ cô nương lúc nào cũng nghĩ đến huynh.
Cười khẩy một tiếng, Thứ Dân nói:
- Sử mỗ không tin.
Gã lắc đầu:
- Nhưng Sử mỗ cũng đâu có đau khổ vì nàng. Đúng ra Sử mỗ hận Băng Lệ thì đúng.
- Chữ hận càng kéo Sử huynh rời xa nàng. Tại hạ có thể khẳng định trong
tâm tư của Tô cô nương có ba người mà nàng luôn để tâm đến. Những người
đó là Tuyết Nhi, Đình Khan và Sử Thứ Dân huynh.
Thứ Dân mỉm hai vành môi, nhạt nhẽo nói:
- Nghĩ đến Thứ Dân?
- Một khi Sử huynh bị Tô cô nương hủy chỉ ước giao hôn thì nghĩ nàng
không còn thương yêu huynh nữa ... Nhưng chắc chắn Băng Lệ có một nỗi
lòng mà huynh không thể nào hiểu được nàng. Một khi huynh không hiểu thì tình yêu của huynh và nàng càng lúc càng phai nhạt. Huynh đừng để cho
tình yêu của hai người càng lúc càng nhạt phai theo sự hiểu lầm của
huynh.
Thứ Dân nhìn thẳng vào mắt Tuấn Luận:
- Sử mỗ không hiểu lầm nàng đâu.
Y nói dứt câu thì lại bưng bầu rượu chuốc ra chén. Tuấn Luận nhìn gã chuốc rượu mà khẽ lắc đầu. Chàng từ tốn nói:
- Tại hạ chỉ muốn nói lời thật với huynh mà thôi. Tâm của tại ha cũng
muốn huynh và Tô cô nương gắn bó keo sơn để sớm trở thành hiền khang lệ.
Thứ Dân rót đầy chén rượu rồi bưng lên dốc vào miệng. Gã đặt chén xuống bàn:
- Sử Thứ Dân và Tô Băng Lệ trở thành một đôi hiền khang lệ chứ không phải là Hạ Tuấn Luận và Tô Băng Lệ sao?
- Tuấn Luận và Băng Lệ chỉ là tình huynh muội. Mong huynh luôn nghĩ như vậy?
Thứ Dân lừ mắt nhìn Tuấn Luận:
- Băng Lệ muốn huynh đến nói với Sử mỗ điều đó?
- Tại hạ tự đến.
Mặt Thứ Dân sa sầm:
- Lạ lùng thật ... Túc hạ ... Túc hạ không thấy Tô Băng Lệ là trang giai nhân tuyệt sắc của Dương Châu trấn này ư?
Y cười khẩy nói tiếp:
- Cả thành Dương Châu đểu biết Băng Lệ là giai nhân đó. Không chì có mỗi
một mình Hạ Tuấn Luận yêu nàng ta đâu ... Mà có biết bao nam nhân anh
hùng, hảo hán tơ tưởng đến nàng.
- Nhưng Băng Lệ chỉ nghĩ đến mỗi một mình Thứ Dân thôi. Sử huynh hãy tin vào lời cửa Tuấn Luận đi.
Thứ Dân lắc đầu:
- Nếu Sử mỗ không tin thì sao?
- Sử huynh không tin thì tại hạ không còn gì để nói nữa.
Thứ Dân chói tay xuống bàn gượng đứng lên. Gã nhìn Tuấn Luận bằng ánh mắt ủ dột, lê nhè nói:
- Tại sao túc hạ đến phần giải dùm Băng Lệ? Phải chăng túc hạ đả chán Băng Lệ rồi?
Câu nói này khiến cho mặt Tuấn Luận bất giác đanh lại. Giọng chàng bất giác đanh lại:
- Sử huynh đừng nghĩ thiển cận như vậy Tại hạ sinh ra không phải để đoạt tình của người khác.
Tuấn Luận vừa dứt câu thì Sử Thứ Dân ngửa mặt cười khánh khách. Hắn vừa cười vừa nói:
- Hạ huynh sinh ra không phải để đoạt tình của người khác.. Không phải để đoạt tình của người khác.. Không phải để đoạt tình của người khác ...
Ha hạ. Ha ha ... Ha hạ. Nghe Thứ Dăn nói và cười mặt Tuấn Luận đỏ bửng
vì thẹn. Chàng lắc đầu nói:
- Sử huynh ... Huynh say quá rồi.
Thứ Dân lắc đầu:
- Sử mỗ không say đâu ... Ta không say đâu ... Nếu ta say thì ta đâu có
biết người đối ẩm với ta là Bách Thủ Thư Sinh Hạ Tuấn Luận. Con người mà bất cứ ai cũng phải nể mặt, kiêng dè và nữ nhân thì lúc nào cũng tơ
tưởng được cận kề lo lắng. Trong đó có cả ... Có cả ...
Tuấn Luận đay nghiến cướp lời gã:
- Sử huynh càng nói càng trở thành kẻ hồ đồ.
Y chồm mặt đến, rít giọng nói:
- Bách Thủ Thư Sinh ... Ta là kẻ hồ đồ đó.
Tuấn Luận lắc đầu:
- Tại hạ không còn gì để nói với Sử huynh nữa ... Mong rằng sau này huynh sẽ hiểu tại hạ hơn.
Tuấn Luận lắc đầu buông tiếng thở dài toan bỏ đi nhưng Thứ Dân gọi chàng lại:
- Tuấn Luận ...
Chàng nhìn gã:
- Huynh muốn nói gì với Hạ Tuấn Luận?
- Hãy bỏ chuyện đó đi ... Bây giờ Sử mỗ trả lại cho túc hạ những cân rượu người đã thết đãi Thứ Dân.
Đôi chân mày Tuấn Luận cau lại:
- Tại hạ bỗng chốc mất đi sự hứng thú đối ẩm với huynh.
- Dù có mất hứng thì túc hạ cũng phải uống lại những cân rượu của Thứ
Dân, bản thân Thứ Dân không bao giờ muốn mình mắc nợ ai. Dù chỉ là một
cân rượu khi người kia không phải là bằng hữu của mình.
- Sử huynh không nhận Hạ Tuấn Luận này là bằng hữu.
- Tại sao Sử mỗ phải nhận Bách thủ Thư Sinh là bằng hữu thứ. Sử mỗ nhận
Hạ Tuấn luận là bằng hữu không chừng bị thiên hạ cười vào mũi đấy. Đom
đóm mà dám sánh cùng vầng nhật nguyệt ư? Có khi Sử mỗ lại bị thiên hạ
chế nhạo là kẻ đem hôn nương trao cho người đặng tìm lấy chút bã danh mà người chuốc lại.
Câu nói cay độc của Thứ Dăn khiến cho Tuấn Luận phải đanh lại. Trong lòng chàng thoạt có ngọn lửa phẫn nộ bùng cháy.
Thở hắt ra một tiếng đè nén sự phẫn nộ, Tuấn Luận từ tốn nói:
- Huynh nói đúng. Nếu huynh đã muốn trả những cân rượu cho tại hạ thì tại hạ xin được nhận lại.
Thứ Dân thả bước vào trong quầy. Y lấy một bầu rượu một cân và nhanh chóng
bỏ luôn hoàn dược mà Diệp Tình đã trao cho gã vào trong rượu. Y ôm bầu
rượu trở ra đặt xuống bàn.
Y đổi giọng từ tốn nhưng vẫn đượm chất lều thều của một người quá chén:
- Rượu nào dù ngon hay dở thì uống cũng say ... Sử mỗ hy vọng đây là can
rượu ngon nhất đối với túc hạ Nếu như túc hạ dùng hết cân rượu này xem
như Sử mỗ đã trả lại những can rượu mà túc hạ đã mời ta. Cũng như ta đã
trao Tô Băng Lệ lại cho túc hạ ... Và một lời chúc tốt lành cho hai
người.
- Nguyên cớ gì, suy nghĩ gì mà Sử huynh lại thốt ra điều đó?
- Bởi con tim của Sử Thứ Dân đã băng giá với nữ nhân. Một khi con tim đã
băng giá thì Sử mỗ chẳng còn gì để phải giữ, hay tranh đoạt một tình yêu đã mất.
Gã dứt câu thì Tuấn Luận cầm lấy bầu rượu:
- Được. Đây là suy nghĩ của huynh, tại hạ xin nhận nó.
Tuấn Luận cầm lấy bầu rượu một cân. Chàng chưa kịp mở nấp bầu rượu thì Băng
Lệ từ ngoài bước vào. Sự xuất hiện của nàng khiến cho tất cả thực khách
đang hiện diện tại tụ điểm phải ngơ ngẩng nhìn. Vốn thực khách đang hiện diện ở tửu quán này đã có men rượu, nay được thấy nàng càng như bị say
hơn bởi sắc đẹp mê hồn nhưng thoát tục của nàng.
Thứ Dân và Tuấn Luận cũng dời mắt nhìn Băng Lệ. Nàng rảo bước tiến thẳng đến bàn hai người.
Tuấn Luận nhẹ buông một tiếng thở dài.
Thứ Dân thì lại lên tiếng hỏi:
- Tại sao nàng biết ta ở đây mà tìm?
- Thành Dương Châu không quá lớn để tìm một hàn sinh luôn chúc đầu vào men rượu và men tình.
Thứ Dân đanh mặt.
Băng Lệ nhìn sang Tuấn Luận:
- Hạ huynh đi tìm Sử huynh ...
- Trước khi rời Dương Châu Tuấn Luận muốn làm nốt tất cả những gì còn tồn động tại đây. Bởi trong chuyến đi này không biết tại hạ có còn quay về
được không.
Nàng lắc đầu:
- Đúng ra Hạ huynh không nên làm như vậy.
- Tuấn Luận muốn Sử Thứ Dân hiểu về mình. Tình yêu đâu thể cắt bỏ một cách dễ dàng được.
- Huynh nói đúng. Nhưng nếu không có tình yêu thì lấy gì mà cắt mà bỏ.
Nàng nhìn lại Thứ Dân:
- Muội và Sử huynh chỉ là sự ngộ nhận ... Đúng không Sử đại ca.
Thứ Dân cúi mặt nhìn xuống, lè nhè nói:
- Ta không biết nữa.
Hắn thốt ra câu nói này mà lòng dạ nặng trĩu, bồi hồi. Thật ra lúc này tâm
hắn đang xáo trộn dữ dội. Hắn đang đứng giữa sự hằn thù nữ nhân và những tình yêu mà hắn đã trao tàng. Trái tim hắn như thể bị hóa băng khi nhớ
lại chuyện Băng Lệ hủy chỉ ước giao hôn, hay Diệp Hoàn mà hắn lầm lẫn
với Diệp Tình. Thứ Dân lò mò đưa tay xoa má mình. Y ngẩng nhìn Băng Lệ:
- Đúng ... Sử Thứ Dân và nàng chỉ có sự ngộ nhận. Còn giữa chúng ta chẳng có gì cả. Có chăng chỉ là chút hận thù của sự ích kỳ. Một hàn sinh như
Thứ Dân thì sao có thể đi cùng đường với những trang giai nhân tuyệt
sắc.
Băng Lệ chau mày, nhìn Thứ Dân:
- Huynh đã nhận ra điều đó sao lại tự đày đoạ thể xác mình trong men rượu.
Thứ Dân rít giọng đáp lời nàng:
- Ta chẳng là gì để nàng phải quan tâm.
Y ôm quyền nói:
- Hàn sinh Sử Thứ Dân đa tạ tấm lòng rộng lượng lo lắng của Tô có nương ...
Ta thật lòng đa tạ nàng đó ... Rất đa tạ.
Băng Lệ nhìn Thứ Dân bằng ánh mắt khe khắt:
- Băng Lệ không cần huynh phải đa tạ. Cho dù Băng Lệ có thành thân với
huynh thì cũng không bao giờ có được những khoảnh khắc ý hợp tâm đầu. Đã không có khoảnh khắc đó thì mãi mãi chẳng bao giờ có tình có nghĩa.
Băng Lệ chẳng còn gì để nói với huynh nữa. Mong rằng huynh đừng đến tìm
Băng Lệ nữa.
Giữa chúng ta đã là hai kẻ xa lạ.
Tuấn Luận cau mày nhìn nàng nói:
- Băng Lệ ...
Băng Lệ khoát tay:
- Hạ đại ca. Đây là chuyện riêng của Băng Lệ. Muội biết đại ca lo lắng và không muốn Băng Lệ phải bị rã đàn, tan nghé nhưng sự cắt đứt này là sự
giải thoát của Băng Lệ với Sử huynh đây.
Nàng nhìn Thứ Dân:
- Nếu huynh đã chúc tốt lành thì Băng Lệ cũng xin chúc lại Sử huynh điều đó.
Nàng nhìn lại Tuấn Luận:
- Hạ huynh.. Băng Lệ muốn đi cùng với huynh.
Nàng nói ra điều này càng khiến Tuấn Luận bối rối và lúng túng hơn. Thấy Tuấn luận bối rối, lúng túng, Băng Lệ nói:
- Muội còn có những chuyện rất hệ trọng muốn nói với huynh ... Chỉ có thể nói với huynh mà thôi. Hãy đi theo muội.
Tuấn Luận lưỡng lự Băng Lệ nghiêm giọng nói:
- Huynh ... Đừng nghi đến những chuyện cỏn con của những người say trong khi gánh nặng vẫn oằn vai huynh.
Tuấn Luận buông tiếng thở dài khẽ gật đầu:
- Thôi được ... Tại hạ sẽ đi với cô nương.
Chàng nhìn lại Thứ Dân:
- Tại hạ cáo từ.
Thứ Dân trừng mắt nhìn Tuấn Luận:
- Hai ngươi cứ đi, nhưng trước khi đi, túc hạ hãy uống cạn bầu rượu mà Sử mỗ trao trả ... Ta những muốn mắc nợ tình địch của mình.
Tuấn Luận buông tiếng thở dài:
- Được ...
Chàng mở nấp bầu rượu dốc vào miệng mình trong khi Thứ Dân nhìn chằm chằm ... Khi Tuấn Luận đặt bầu rượu xuống bàn, Thứ Dân ngửa mặt cười sằng sặc.
Nghe tiếng cười của gã mặt Tuất Luận cau lại.
Băng Lệ thì thoáng lộ vẻ bồi hồi. Nàng nghĩ thầm:
- Tại sao Thứ Dân lại cười khi Tuấn Luận uống cạn số rượu của hắn. Hắn phải có gì đó trong bầu rượu trả ân trả nghĩa kia.
Ý nghĩa đó thôi thúc khiến nàng buột miệng hỏi:
- Sử huynh ... Tại sao huynh cười?
Thứ Dân nhướng mày nhìn nàng bằng cặp mắt ngầu đục và oán hờn:
- Sử mỗ cười nàng cũng không cho nữa à. Bây giờ Sử mỗ ... Sử mỗ vã nàng
sẽ là hai kẻ xa lạ ... Nàng đâu có quyền bắt ta không được cười chứ.
- Không ... Băng Lệ muốn hỏi huynh trong bầu rượu mà Hạ đại ca uống có độc phải không?
Thứ Dân nhướng mày nhìn lại Tuấn Luận:
- Hạ huynh ... à quên ... Bách Thủ Thư Sinh chứ ... Rượu của Sử mỗ trả lại, huynh uống có ngon không?
Tuấn Luận nhìn gã gật đầu:
- Rất ngon ... Nó có mùi của dị thảo và nhiều loài hoa kết hợp lại.
- A ... Huynh ngửi được cả mùi hảo tửu ư?
Gã ngồi xuống phóng tay lên cằm, nhạt nhẽo nói:
- Giờ thì Hạ huynh có thể giết ta được rồi đó ... Bởi vì trong bầu rượu
kia có độc. Một thứ độc rất mạnh do chính tay Diệp Hoàn trao cho để hạ
dốc Bách Thủ Thư Sinh.
Băng Lệ biến sắc. Nàng lắc vai Thứ Dân:
- Tại sao huynh lại làm vậy?
Băng Lệ vừa lắc vai Thứ Dân vừa đay nghiến nói tiếp:
- Thuốc giải đâu?
Tuấn Luận phải giữ tay Băng Lệ.
Chàng từ tốn hỏi:
- Diệp Hoàn là ai?
- Là người mà ta yêu. Nhưng cũng là người mà ta hận và cũng là người đã phản bội ta như chính Tô Băng Lệ.
Băng Lệ đay nghiến nói:
- Huynh điên rồi ... Vì những mối tình lơ ngơ mà huynh hành xử như một đứa trẻ nít. Mau trao thuốc giải ra đi.
Thứ Dân cười khẩy:
- Sử Thứ Dân chỉ có độc dược mà chẳng có thuốc giải đâu.
Tuấn Luận buông tiếng thở dài.
Thứ Dân nhìn chàng:
- Hạ công tử mau lấy mạng Sử mỗ đi. Rồi sẽ cùng với ta qua bên kia tiếp tụ đối ẩm.
Tuấn Luận mím môi. Chàng ngấm ngầm vận công để gom độc tửu vào đan điền đặng trút ra ngoài. Nhưng Tuấn Luận nhăn mặt bởi kịp nhận ra độc tửu nãy rất lạ lùng. Chàng có cảm tượng đầu óc mình xây xẩm như thể đã uống trên
trăm cân rượu khi vừa vận công. Thậm chí mắt Tuấn Luận nẩy đom đóm cùng
với những tiếng sấm ầm ỳ trong đầu Chàng nhìn sang Băng Lệ:
- Tô cô nương ... Chúng ta đi thôi.
Thứ Dân chồm lên nói:
- Hạ công tử không phát lạc cho Sử mỗ một chưởng à?
Tuấn Luận lắc đầu:
- Không ... Điều mà túc hạ làm, túc hạ tự suy nghĩ mà quyết định lấy. Có khi túc hạ sẽ hối hận bởi những việc hồ đồ của mình.
Tuấn Luận miễn cưỡng nói:
- Cáo từ ...
Chàng nhìn lại Băng Lệ:
- Chúng ta đị. Hai người vừa quay bước thì tất cả thực khách trong tửu điếm đều đứng lên.
Tất nhiên vì sao họ đang uống rượu lại bỏ ngang mà đồng loạt đứng lên như vậy.
Bởi vì tất cả đã nhận ra Bách Thủ Thư Sinh Hạ Tuấn Luận, và lại nghe cả những lời đối đáp của Tuấn Luận với Thứ Dân.
Ngoài những người không phải là người võ lâm còn bất cứ ai là người cùng võ
lâm thì đâu thể bỏ qua cơ hội ngàn năm một thuở này. Đây là cơ hội để họ có thể làm chủ báu vật Thiên Ma Cổ Bảo. Và chỉ có cơ hội này họ mới có
thể đoạt được báu vật kia từ tay Bách Thủ Thư Sinh. Cờ đến tay người nào người đó phất, không ai đủ nghị lực để dằn lòng tham đang trỗi dậy
trong lòng.
Tất cả mọi cặp mắt đều dồn vào Tuấn Luận và Băng Lệ.
Khi Tuấn Luận nhận ra những cặp mắt đó. Khi chạm vào những ánh mắt hao
háo rọi vào mình và Băng Lệ, Tuấn Luận nhận ra ngay những người kia muốn gì.. Chàng quay sang Băng Lệ, ôn nhã nói:
- Nếu có chuyện xảy ra, Tô cô nương cứ rời khỏi đây. Đừng bao giờ nghĩ đến tại hạ.
Băng Lệ lắc đầu:
- Muội sẽ không đi một mình. Nếu có đi thì sẽ đi cùng với huynh.