Phụ nhân đi một mạch về hướng Bắc, Nam Vãn một tấc cũng không rời, Trọng Chiêu ôm đứa bé đi theo phía sau hai người, bên cạnh là Nhĩ Quân luôn theo sát. Cũng thật lạ, từ trước đến nay Nhĩ Quân lúc nào cũng trừng mắt lạnh nhạt với Bạch Thước nhưng giờ lại vô cùng an tĩnh, tù khi Bạch Thước xuất hiện, con mắt nàng cũng chưa từng nhìn qua Bạch Thước. Có Nam Vãn ở đây, Bạch Thước căn bản không tìm được cơ hội nói chuyện riêng với Trọng Chiêu, cũng không biết sao lại thế này, từ sau khi rời khỏi khách điếm, Trọng Chiêu không nhìn Bạch Thước dù chỉ một lần, Bạch Thước biết việc mình tự tiện vào dị thành đã chọc giận Trọng Chiêu, dọc đường nàng đều cúi đầu, lắc lư đi theo.
Phạn Việt đi sau hai người, vài lần muốn tiến lên dỗ Bạch Thước vui, nhưng khi liếc qua Trọng Chiêu lại nhịn xuống, biểu cảm y chang vợ bé.
Hoa Đại Thiết híp mắt đi sau mấy người này, nhìn nhìn bên này, chốc chốc lại nhìn sang kia, giống như xem trò hề hiếm lạ.
Chẳng bao lâu, mọi người đã tới một chỗ ở phía Bắc dị thành, nhà cửa ở dị thành toàn xây bằng bùn đất, nhà của phụ nhân cũng không ngoại lệ, chỉ là trong ngoài viện đều chất đầy bình rượu, hương rượu thơm ngất ngây, vừa nhìn là biết phụ nhân mưu sinh bằng nghề ủ rượu.
Mấy người mới vừa vào sân thì một lão say rượu vụt ra từ trong phòng, mắt say lờ đờ mông lung hô to.
“Tiểu Thu Qua*, bà về sớm thế! Rượu của ta đâu?”
Thu Qua: trái mướp.
Tiểu Thu Qua? Mọi người nhìn thoáng qua phụ nhân không hề ít tuổi này, không ngờ phụ nhân này lại có một cái khuê danh giản dị như thế.
“Rượu rượu rượu, suốt ngày chỉ biết rượu, con ma men này, uống chết luôn đi!” Phụ nhân thở phì phò gào thét, tay cũng không nhàn rỗi, cầm một cái vò rượu trong viện ném về phía lão già: “Cầm đi!”
“Ồ, sảng khoái như vậy, tiểu Thu Qua, tiền rượu cứ ghi sổ, ghi dưới tên ta.”
“Tên cái đầu ngươi, đã ghi cả trăm năm rồi, tiền bán quan tài của ông cũng không đủ nữa.”
“Vẫn là tiểu Thu Qua tốt nhất.” Lão già cười há há, ôm bình rượu không buông tay, đầu tóc bạc rối tung như người điên.
“Tốt cái đầu ông, Hộ Tử bị bệnh, ta phải chăm sóc cho nó, cút mau cút mau!”
“Hộ Tử bị bệnh?”Lão già ợ cái “ực” lại gần: “Thằng bé bị sao vậy?”
“Ăn bậy đau bụng, cũng may có vị đạo trưởng này, Hộ Tử không có gì, về Quan Tài oa của ông đi.” Phụ nhân liên tục đuổi người, mất kiên nhẫn xua tay.
Lão liếc mắt nhìn đứa bé trong lòng Trọng Chiêu một cái, thấy sắc mặt nó hồng hào: “Không có gì thì tốt, đa tạ rượu của bà, tiểu Thu Qua.”
Lão cũng không nhiều lời nữa, ôm bình rượu lảo đảo lắc lư đi mất. Từ đầu đến cuối, ngay cả mắt cũng chẳng thèm liếc nhìn đám người Nam Vãn.
Đợi lão đi xa, phụ nhân đem đứa bé vào phòng rồi đi ra, nhìn về phía Bạch Thước: “Đạo trưởng rốt cuộc muốn nghe cái gì? Tiểu phụ nói trước, nếu yêu cầu của đạo trưởng gây nguy hiểm cho dị tộc ta……”
“Không đâu không đâu, đại nương yên tâm, đại nương cũng biết chúng ta vào thành là vì tìm linh khí Ngô Đồng. Tiểu đạo ta chỉ muốn hỏi đại nương đã bao giờ nghe qua mộ dị nhân chưa?”
Phụ nhân sửng sốt: “Mộ dị nhân?”
Nhìn vẻ mặt ngẩn ngơ của bà, đáy lòng Bạch Thước chìm xuống, không tốt, xem ra ngay cả dị tộc cũng không biết dị thành có nơi như vậy!
“Đại nương chưa từng nghe qua?”
“Chưa từng nghe qua.” Phụ nhân lắc đầu, thấy Bạch Thước thất vọng, có chút áy náy.
“Không có gì không có gì.” Bạch Thước không cần quay đầu lại cũng có thể cảm giác được ánh mắt sắc như dao của Nam Vãn đang cắm trên người mình.
Hay rồi, chạy nửa ngày mà chẳng thu hoạch được gì, lại chậm trễ gần nửa ngày, chỉ sợ tên thủ đồ Vân Tiêu này sẽ xẻo thịt ta mất!
“Nếu phu nhân không biết, ta đây cáo từ.” Nam Vãn cũng không nhiều lời, quay lưng bỏ đi, trong giọng cố nén tức giận.
“Quân thượng chờ đã, chúng ta cùng đi đi!” Bạch Thước vội vàng đuổi theo Nam Vãn lạnh như băng, mới đi hai bước nhịn không được quay đầu dặn dò với phu nhân: “Đúng rồi đại nương, bà nhớ chăm sóc Hộ Tử thật tốt……Con nít tham ăn, chớ có để nó ăn vụng quả Thu Thiền.”
Thấy Bạch Thước thấp thỏm quay lại, phụ nhân kia cắn cắn môi, đột nhiên gọi nàng lại: “Chờ đã.”
Mọi người vốn đang rời đi bỗng dừng chân, đồng loạt nhìn bà, phụ nhân nhìn về phía Bạch Thước: “Đạo trưởng, các ngươi không phải người dị tộc, e là không biết quy củ chôn cất người đã mất của dị tộc.”
Bạch Thước tò mò: “Quy củ gì?”
“Phàm là dị nhân qua đời, trên mộ bia sẽ khắc kỳ danh, cho nên bất kỳ ngôi mộ nào ở dị thành đều có tên huý, ngoại trừ một khu mộ.”
Bạch Thước thấy có hy vọng, vội vàng quay về: “Mộ nào vậy?”
“Mộ Vô Danh sơn.”
“Vô Danh sơn?”
“Đó là một ngọn núi hoang, trong núi có ba cái mộ, ba cái mộ đó là ngôi mộ duy nhất ở dị thành không có khắc tên huý, cũng không biết mấy ngôi mộ đó có từ khi nào, chỉ biết từ lúc dị thành được xây lên thì mấy ngôi mộ đã có ở đó rồi. Mọi người cũng không biết nên gọi thế nào, dần dà liền kêu như vậy. Đúng rồi, Vô Danh sơn còn có một biệt danh……”
“Biệt danh gì?”
“Quan Tài oa.”
Quan Tài oa? Mới vừa rồi phụ nhân kêu ông lão kia lăn trở về nơi nào đó???
“Ông lão lúc nãy?” Bạch Thước bỗng nhiên phản ứng lại, giơ ngón tay chỉ về hướng lão rời đi, nhưng ngoài viện đã sớm không còn bóng dáng ông ấy nữa.
“Ông ấy chính là người giữ mộ Vô Danh sơn. Dị thành chỉ có mộ ở Vô Danh sơn là chưa khắc tên, có lẽ mộ dị nhân mà các ngươi muốn tìm chính là Vô Danh sơn.”
“Nhất định là nơi đó!” Bạch Thước vui vẻ: “Đại nương, vậy Vô Danh sơn ở đâu vậy?”
“Đó, rất dễ tìm.” Phụ nhân giơ một ngón tay chỉ xuống mặt đất: “Các ngươi chỉ cần đi theo bình rượu lão ném đi, đi đến nơi có nhiều bình rượu nhất là đến rồi.”
Đơn giản như vậy? Bạch Thước nhìn ra ngoài viện, quả nhiên thấy trên con đường nhỏ có không ít vò rượu, quanh co khúc khuỷu mà chỉ hướng nơi xa.
“Đa tạ đại nương!”
“Không cần, ngươi đã cứu Hộ Nhi, coi như ta báo ân.” Phụ nhân đổi giọng: “Có điều lão nghiện rượu đó tính tình không tốt, nếu các ngươi tới Vô Danh sơn, chớ chọc giận ông ấy, bằng không sẽ không hỏi được cái gì đâu.”
Phụ nhân nói xong, cũng không muốn nhiều lời nữa, xoay người đi vào buồng.
“Quân thượng, ta đã nói là có hy vọng mà……”
Bạch Thước quay đầu lại còn định thể hiện trước mặt Nam Vãn một phen, nào biết Nam Vãn nghe xong, một tiếng chào cũng không nói đã theo vò rượu đi xa.
Chậc chậc chậc, người này a, cũng thực tế quá rồi! Bạch Thước còn chưa kịp thở hai miếng, Nhĩ Quân cũng nhảy dựng lên, đuổi theo Nam Vãn.
“Sư huynh, đi mau!”
Nhĩ Quân đi rồi, Trọng Chiêu cũng không đuổi theo, ngược lại đứng tại chỗ, giây lát bên ngoài tiểu viện chỉ còn lại ba người Bạch Thước và Trọng Chiêu.
“Mộc Mộc! Mau, con cũng đuổi theo đi!”
Bạch Thước trợn mắt, vội vàng hạ mệnh lệnh cho tiểu đồ đệ.
Phạn Việt luôn luôn vâng lời Bạch Thước, lúc này thấy Bạch Thước bất động, hắn cũng bất động, hai con mắt nhìn chằm chằm Bạch Thước lắc đầu: “Không, ta muốn đi theo sư phụ.”
Bạch Thước chỉ cảm thấy phía sau rét lạnh, căn bản không dám quay đầu lại, nàng vội vàng đẩy đẩy tiểu đồ đệ: “Mộc Mộc, qua bên kia chơi một lát đi, sư phụ có chuyện muốn nói với sư bá con.”
Phạn Việt mím môi, cảnh giác nhìn Trọng Chiêu, không chịu dịch bước.
“Ngoan, nghe lời!” Bạch Thước gằn giọng, Phạn Việt mếu máo, uất ức đi qua một bên.
Bạch Thước thuận thế đá Hoa Đại Thiết qua chỗ Phạn Việt, Hoa Đại Thiết nào biết Bạch Thước mạnh tay như vậy, đột nhiên không kịp phòng ngừa thiếu chút nữa ngã sấp mặt như chó gặm phân.
“A Chiêu!” Cuối cùng tiểu đồ đệ dính người và thợ rèn cũng bị đuổi đi, Bạch Thước vừa quay đầu lại muốn mở miệng thì âm thanh giận dữ của Trọng Chiêu đã vang lên.
“Rốt cuộc sao lại thế này? Sao muội lại ở dị thành! Hắn có phải……”
“Phải phải phải, là hắn!” Bạch Thước vội vàng che miệng Trọng Chiêu, khẽ liếc về phía Phạn Việt một cái, thấy tiểu đồ đệ đưa lưng về phía mình đang nhìn chằm chằm cái cây giận dỗi mới nhẹ nhàng thở ra.
“Suỵt.” Bạch Thước hạ giọng: “Chuyện này không thể nói rõ trong chốc lát, chờ chúng ta ra ngoài ta lại nói cho huynh, huynh chỉ cần biết rằng hiện tại hắn là đồ đệ của ta là được. A Chiêu, không còn thời gian nữa, huynh hãy nghe cho kỹ, đoạn Ngô đồng tâm hoả thứ nhất nằm ở mộ dị nhân, ta phỏng chừng mộ dị nhân chính là Vô Danh sơn, chỉ có lấy được đoạn tâm hoả thứ nhất, ta mới có thể tìm được hai đoạn còn lại, để Nam Vãn lỗ mãng kia xung phong, chờ tề tựu tâm hoả xong, ta lại giúp huynh…… A Chiêu! Huynh làm gì vậy?”
Trọng Chiêu đột nhiên điểm một đạo linh lực lên vai Bạch Thước, nàng cứng đờ cả người, không thể động đậy.
Cách đó không xa Phạn Việt chợt xoay người, dừng lại bên cạnh Bạch Thước, giơ tay định đánh Trọng Chiêu.
“Mộc Mộc dừng tay!” Bạch Thước kinh hãi gầm lên, cánh tay Phạn Việt đánh đến một nửa dừng giữa không trung, hắn căm giận thu tay, căm tức nhìn Trọng Chiêu.
“A Chiêu, mau giải huyệt cho ta!”
“Vì sao ta để muội rời Phiêu Diểu, muội không biết sao?” Trọng Chiêu trầm giọng mở miệng.
“Biết.” Bạch Thước cúi đầu.
“Nếu biết, vì sao lại tới?! Tam giới khắp nơi đều là hiểm cảnh, một bán tiên như muội có bao nhiêu cái mạng một hai phải lăn lộn ở đây?!” Trọng Chiêu khó nén tức giận, nghĩ đến tà vật xuất hiện ở dị thành đêm qua, lòng hắn chìm xuống, lạnh lùng nói: “Ngô đồng võ yến là trận chiến công bằng giữa hai tộc tam giới, nếu thắng ta cũng phải đường đường chính chính mà thắng, không cần muội nhiều chuyện.”
Bạch Thước đỏ mắt, không biết nên nói cái gì mới tốt, Trọng Chiêu chua xót trong lòng, hắn quá hiểu Bạch Thước, nếu hắn mềm lòng một phân, Bạch Thước có thể thuận thế bò lên mười phần.
“Muội cứ ở lại đây, qua hai ngày nữa, Khóa Linh Phong mở ra, rời khỏi dị thành, đi đâu tùy muội, tóm lại không được về Phiêu Diểu.” Trọng Chiêu nói xong, đang muốn đi, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Phạn Việt đứng một bên.
“Mặc kệ ngươi là ai, ngươi đã ở bên cạnh muội ấy thì cứ bảo vệ muội ấy cho tốt.” Trọng Chiêu nói xong, phi thân rời đi.
“A Chiêu!”
Bạch Thước hô to, nhưng Trọng Chiêu cũng không quay đầu lại nữa.
“Tên lỗ mãng này, đường đường chính chính gì chứ, ngay cả Vân Tiêu Nam Vãn cũng gian lận, huống chi các tiên môn khác. Mộc Mộc, mau giải huyệt cho ta!”
Bạch Thước vội vàng nhìn về phía Phạn Việt, chỉ thấy tiểu đồ đệ ngơ ngác nhìn nàng, một lúc lâu sau vẫn không nhúc nhích.
“Mau giải đi, nhìn chằm chằm ta làm cái gì?”
“Ò.” Tiểu đồ đệ lấy lại tinh thần, đánh bừa lên người Bạch Thước một cái.
Tiểu đồ đệ vỗ quả thực nhẹ tựa lông hồng, Bạch Thước vẫn không nhúc nhích.
“Trọng điểm trọng điểm, con gãi ngứa hả!”
Tiểu đồ đệ tăng thêm vài phần lực đạo.
“Bên phải ba tấc bên phải ba tấc, con đánh sai chỗ rồi!”
Tiểu đồ đệ ngoan ngoãn dịch qua phải ba tấc, Bạch Thước như cũ không chút sứt mẻ.
“Phải dùng linh lực chứ tổ tông!”
Phạn Việt vẩu môi, ủy khuất nói: “Hắn nói rất đúng, trong thành có quái vật, sư phụ, linh lực người không cao, không thể đi theo.”
Phạn Việt nói xong ngồi xuống cạnh gốc cây, đưa lưng về phía Bạch Thước: “Sư bá cũng kêu ta che chở cho người.”
Thời điểm mấu chốt Phạn Việt lại cực kỳ nhất trí với suy nghĩ của Trọng Chiêu, thấy tiểu đồ đệ đã tự có chủ ý, Bạch Thước lập tức quay đầu nhìn Hoa Đại Thiết.
“Hoa……”
“Đừng nhìn ta, chuyện nhà các ngươi, ta không xen vào đâu.”
Hoa Đại Thiết ngậm cỏ dại ngồi một bên xem kịch, thấy Bạch Thước nhìn nàng, nhún vai, cũng quay lưng lại.
Bạch Thước nhìn hai tấm lưng đúng lý hợp tình, quả thực cạn lời nhìn trời!
Sắc trời sắp tối, linh quang chợt lóe, ở một chỗ bên ngoài núi hoang, Nam Vãn té trên mặt đất, chỉ thấy ven con đường nhỏ chất đầy vò rượu vỡ nát, hắn giương mắt nhìn núi hoang đen nhánh, đi vào trong núi.
Giây lát, hắn đứng yên ở giữa núi hoang, chỉ thấy ba ngôi mộ lẻ loi đứng một chỗ trên đất trống, cách đó không xa có một cái nhà cỏ lung lay sắp đổ, cũng không biết đã ở đó bao nhiêu năm rồi.
Dị thành vốn hoang vắng, nơi này lại hoang dã gấp mười lần, ngay cả cỏ dại cũng không thấy. Nam Vãn nhìn chung quanh, lòng bàn tay ngưng tụ một đạo tiên lực rọi khắp nơi, linh lực tỏa khắp không trung, nhưng một chút cũng không cảm giác được linh khí của Ngô đồng tâm hoả.
Ngô đồng là thần mộc, nếu thật sự giấu ở nơi này, không thể nào không có một chút linh khí? Nam Vãn nhíu mày, ánh mắt đặt trên ba ngôi mộ kia.
Tên đạo sĩ đó tính ra ngô đồng giấu ở mộ dị nhân, chẳng lẽ là ở mộ phần? Nam Vãn nhảy tới trước mộ, khoảnh khắc hắn chạm được mộ bia, một đạo kiếm khí bất ngờ đánh sau lưng hắn, kiếm khí kia mạnh mẽ vô cùng, Nam Vãn nghiêng người tránh thoát nhưng cũng bị ba phần lực đạo của kiếm khí ảnh hưởng, hắn ngã trên mặt đất, liên tiếp lui mấy bước.
“Ai?!”
Chiêu này linh lực mạnh mẽ, nhưng dị thành sớm đã phong linh! Dị tộc không có linh khí, còn ai có thể không bị cấm linh?
“Con chuột từ đâu tới, quấy rầy tiểu lão nhân ta ngủ……” Một người say khướt đi ra từ nhà tranh, bước chân không vững, một tay ôm vò rượu, một tay che miệng ngáp.
Nam Vãn nhìn lão nghiện rượu, không dám tin vào mắt mình, lúc nãy ở nhà phụ nhân, trên người lão già này không có một chút linh khí, hiện tại cũng vậy, một kiếm vừa rồi kia…… Thật sự xuất từ tay lão?
“Hóa ra là con chuột này.” Lão say rượu nhấc mí mắt nhìn Nam Vãn: “Đệ tử Vân Tiêu, cái tốt không học, lại học mấy trò trộm cắp.”
Thế mà lão chỉ dựa vào một chiêu đã nhìn ra sư môn của mình. Nam Vãn đơ mặt, lòng càng thêm cảnh giác: “Tiền bối chính là người giữ mộ của Vô Danh sơn này?”
“Ngươi mù à, biết rõ còn hỏi.” Lão say rượu lắc lư đi tới, tiện tay nhặt một nhánh cây khô trên mặt đất, quét tước mộ bia.
Nam Vãn hành lễ lần hai: “Không biết các hạ là tiền bối nhà nào, có phải người trong Tiên tộc ta?”
“Cái gì Tiên tộc Yêu tộc, cút.” Lão dựa vào mộ bia ngồi xuống, mí mắt cũng không thèm nhấc.
“Ngươi……” Nam Vãn áp xuống nỗi tức giận: “Tiền bối, vãn bối Vân Tiêu Nam Vãn, vô tình quấy nhiễu tiên linh dị nhân tộc. Xin hỏi tiền bối, có phải Ngô đồng tâm hoả giấu ở nơi này?”
“Có thì sao? Chỉ dựa vào ngươi, lấy đi?”
“Cho dù tiền bối là người phương nào, Nam Vãn đã vào dị thành thì không lý nào lại về tay không.” Khi nói chuyện, lòng bàn tay Nam Vãn hiện ra tiên kiếm, tiên khí quanh quẩn trên thân kiếm, đây là một thanh linh khí Thượng Phẩm.
Dị thành chỉ có thể phong ấn linh khí hai tộc, nhưng không hạ được phẩm cấp linh khí.
Lão nghiện rượu đầu cũng chẳng thèm nhấc, hắn lẩm bẩm một tiếng: “Nhiều chuột như vậy, lão nhân giữ mộ cũng không yên.”
Đột nhiên lão vung tay lên, hai đạo kiếm khí bay tới cạnh một cái cây.
Rầm rầm hai tiếng vang, Nhĩ Quân và Trọng Chiêu bị kiếm khí bức ra, đứng cạnh Nam Vãn.
Thấy đệ tử Phiêu Diểu tới nhanh như vậy, Nam Vãn nhăn mày, nhưng hắn lại không biết năng lực lão già này tới đâu, cứ để hai tên đệ tử Phiêu Diểu này lên trước, vừa hay tiết kiệm sức lực giúp hắn.
“Ngô đồng tâm hoả ở ngọn núi này, ta đã nói trước với Kim Diệu, nếu các ngươi có thể đánh thắng ta thì có thể lấy tâm hoả đi, nếu không đánh thắng, tâm hoả chính là của ta.” Lão say rượu nhìn ba người: “Nếu đã tới hết rồi, vậy để lão nhân ta xem xem, nhân tài tiên yêu mới xuất hiện các ngươi có bản lĩnh gì.”
Hắn vừa dứt lời, ba đạo kiếm khí nhắm thẳng vào ba người Nam Vãn.
Trăng đã dâng lên, bên ngoài tiểu viện, Phạn Việt đốt một đống lửa bên cạnh Bạch Thước sưởi ấm cho nàng, Hoa Đại Thiết không biết đào đâu ra con gà, lôi kéo Phạn Việt hứng thú bừng bừng nướng gà.
“Không phải ta nói các ngươi, ngày thường lén lút nướng còn ngon cái gì, hương gà bay được có ba dặm, nếu là ta nướng, mùi hương ít nhất bay mười dặm.” Hoa Đại Thiết phe phẩy chạc cây trong tay, liếm liếm khóe miệng.
Thiếu niên vội vàng tiến đến cạnh Hoa Đại Thiết, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm nàng.
Hoa Đại Thiết nuốt một ngụm nước miếng: “Ngươi...ngươi nhìn chằm chằm ta làm cái gì?”
“Học.”
“Học cái gì?”
“Gà nướng, học xong nướng cho sư phụ ăn.” Thiếu niên cứng nhắc đáp.
Hoa Đại Thiết sặc một hơi, thiếu chút nữa sặc chết, nàng ngẩng đầu thấy biểu cảm nghiêm túc của thiếu niên, những lời muốn nói đều nhịn xuống, vỗ vai thiếu niên: “Thật là hiếu thuận.”
“Hảo đồ nhi! Mộc Mộc, ngày thường sư phụ dạy con thế nào, đi theo sư phụ, quan trọng nhất chính là cái gì?” Câu này lại để Bạch Thước tóm được cơ hội.
“Giữ mạng.” Phạn Việt đáp trôi chảy lưu loát, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn về phía Bạch Thước: “Sư phụ nói, giữ mạng quan trọng nhất.”
Bạch Thước nghẹn họng, khóc không ra nước mắt, mỗi ngày nàng đều ân cần dạy bảo Phạn Việt, vậy mà giờ đồ đệ ngốc lại dùng những lời này chọc giận nàng.
“Giữ mạng cái gì, là nghĩa khí! Nghĩa khí! Sư bá con gặp nguy hiểm biết không, ta phải đi giúp huynh ấy!”
Phạn Việt làm như không nghe thấy, hai mắt trừng gà.
“Ai da!” Bỗng nhiên, Bạch Thước kêu đau một tiếng, Phạn Việt quay đầu, chỉ thấy sắc mặt Bạch Thước tái nhợt.
“Sư phụ!” Phạn Việt vội vàng đứng dậy: “Người làm sao vậy?”
“Đau……” Trán nàng đổ mồ hôi lạnh, thân thể cứng đờ nhẹ run: “Hình như đêm qua con quái vật kia làm ta bị thương……”
“Nó đả thương người ở chỗ nào?”
Phạn Việt vây quanh Bạch Thước, gấp gáp lo lắng.
“Chỗ này……” Bạch Thước chỉ ngực bĩu môi: “Con mau lấy túi Càn Khôn của sư phụ lại đây, bên trong có thuốc ta luyện.”
Phạn Việt vội vàng lấy túi Càn Khôn bên hông Bạch Thước, lấy ra một viên thuốc bên trong, một đống xanh xanh đỏ đỏ.
“Ăn cái nào?”
“Vi...viên màu trắng đó……”
Phạn Việt vội vàng đút cho Bạch Thước, nhưng vừa nuốt viên thuốc kia vào, đột nhiên linh khí tán loạn quanh thân, biểu cảm nàng thống khổ, ngay cả môi cũng cắn ra máu.
“Sư phụ, người làm sao vậy!”
Thiếu niên hoảng hốt không biết làm sao, chỉ thấy linh khí trên người Bạch Thước nhanh chóng tụ lại thành một vòng, nhắm vào bả vai nàng.
Bùm một tiếng, linh khí tụ tập trên vai Bạch Thước nổ tung, cấm chế Trọng Chiêu đã hạ bị giải mất. Bạch Thước phun một ngụm máu trước ngực Phạn Việt, không đợi Phạn Việt lấy lại tinh thần, Bạch Thước đoạt lấy túi Càn Khôn, nhanh tay móc một lá bùa phi thân dán lên người mình.
Vút một tiếng, Bạch Thước bay vào không trung.
“Đồ nhi ngoan, sư phụ đi giúp sư bá con, chờ ta trở lại!”
Toàn bộ quá trình Bạch Thước làm một cách thuận lợi như nước chảy mây trôi, ngay cả Hoa Đại Thiết cũng xem đến đầu hoa mắt choáng.
Đến tột cùng bán tiên này là thất khiếu linh lung tâm* gì, ngay cả cách này mà cũng làm cho được, Hoa Đại Thiết nhìn Phạn Việt ngây dại ôm một đống thuốc viên, bất đắc dĩ đứng dậy, vỗ vai thiếu niên.
Thất khiếu linh lung tâm*: ý chỉ con người tinh tế, thông minh.
“Mộc Mộc à, sư phụ ngươi……”
Đột nhiên, Hoa Đại Thiết đờ người, chỉ thấy vết máu ướt sũng quần áo vừa rồi Bạch Thước phun trước ngực Phạn Việt thế mà lại biến mất trước ngực hắn.
Hoa Đại Thiết vừa ngẩng đầu, đột nhiên thiếu niên nửa quỳ trên mặt đất, thuốc viên lăn khỏi tay, hắn ôm đầu, biểu tình thống khổ.
“Mộc……” Hoa Đại Thiết vội vàng đỡ lấy hắn, gọi đến một nửa lại im bặt.
Đột nhiên thiếu niên mở mắt ra, Yêu quang lập loè trong mắt, lạnh lẽo không gì sánh bằng.
_________________________________________________________________________________________________
Chương 50
Lão say rượu chợt giương mắt, hồng quang lập loè trong mắt, hiện ra sự điên cuồng, chẳng ngờ lại chém một kiếm vào Bạch Thước.
Chủ Nhật gặp lại.