“Phi, làm bộ làm tịch. Nếu lão già Kim Diệu thật sự có lòng, trực tiếp đem động thiên phúc địa trong vòng trăm dặm giữa hai giới nhường cho Yêu tộc ta không phải được rồi sao, tổ chức Ngô đồng võ yến thần thần quỷ quỷ này làm cái gì?”
Trong thạch thất, Mộ Cửu trào phúng, nhân lúc mọi người ở đây không chú ý, bỗng nhiên Nam Vãn nhảy dựng lên, giơ tay lấy hai đoạn ngô đồng tâm hoả giữa không trung kia.
“Đê tiện!”
Lại có người càng mau hơn hắn, trong nháy mắt Mộ Cửu ném ra tiểu Tịch Diệt luân bổ về phía tiên kiếm.
Kiếm quang bị bổ ra, hai luồng tâm hoả bừng sáng.
Tiên kiếm triền đấu cùng tiểu Tịch Diệt luân, linh lực hai người đều bị áp chế, nhất thời chẳng thể phân cao thấp.
Bạch Thước nhìn đến hoa cả mắt, chọc chọc Trọng Chiêu, lặng lẽ nói: “A Chiêu, chúng ta không vội, chờ bọn họ đánh nhau xong……” Bạch Thước ra hiệu: “Mệt mỏi, huynh lại ra tay.”
Vốn dĩ Trọng Chiêu đang buồn bực vì chuyện ngoài thạch mộ vừa rồi, thấy Bạch Thước một lòng nghĩ cho mình, chân mày giãn ra.
“Bắc Thần huynh! Còn không ra tay!” Tiên lực của Nam Vãn không bì kịp Mộ Cửu , thấy sắp rơi xuống thế hạ phong, vội vàng hô lớn với Bắc Thần: “Trận tỷ thí này, chung quy cũng là đấu pháp giữa hai tộc tiên yêu!”
Bắc Thần nhíu mày, chém ra một kiếm, đồng thời đánh bay tiên kiếm và tiểu Tịch Diệt luân, dưới dư âm của Tiên lực, hai đoạn tâm hoả tản ra, một cái bay tới chỗ Mộ Cửu , một cái lại bay thẳng vào ba người Bạch Thước.
Bạch Thước nhanh tay lẹ mắt đẩy Trọng Chiêu lên, tâm hoả đụng phải Trọng Chiêu, bị hắn nắm trong lòng bàn tay, mà cái còn lại cũng bị Mộ Cửu bắt được.
Nam Vãn Mộ Cửu còn định ra tay với Trọng Chiêu, thiết kiếm Côn Luân lại bay vút đến bảo vệ Trọng Chiêu.
“Hai ải tỷ thí tối nay đều nhờ hai tộc tiên yêu đồng tâm hiệp lực hóa giải, mỗi tộc một đoạn ngô đồng tâm hoả, rất công bằng.” Giọng nói lãnh đạm của Bắc Thần vang lên.
Ngoại trừ thợ rèn không rõ lai lịch, Bắc Thần là người có vũ lực cao nhất trong thạch thất này, ai mạnh thì người đó có quyền lên tiếng, Mộ Cửu không phải kẻ ngốc, ngừng tay, hắn thưởng thức tâm hoả trong tay, rồi lại cười mỉa với Nam Vãn.
“Coi như công bằng, ta đồng ý.” Mộ Cửu lại nhìn Trọng Chiêu: “Không thể ngờ được một đoạn ngô đồng tâm hoả của Tiên tộc không ở Côn Luân, cũng không vào tay Vân Tiêu, tiểu tử, sau lần võ yến này, Phiêu Diểu ngươi chắc chắn sẽ nổi danh.”
Biểu cảm Trọng Chiêu vững vàng, cũng không nhiều lời, lòng bàn tay vừa động, tâm hoả biến mất trong lòng bàn tay, hắn hơi chắp tay với Bắc Thần: “Đa tạ Bắc Thần quân thượng.”
Kiếm vừa rồi của Bắc Thần, cho dù là ai đều nhìn ra hắn cố ý đem hai đoạn tâm hoả cho Mộ Cửu và chính mình.
“Ngươi ta cùng thế hệ, không cần khách khí như thế.” Bắc Thần gật đầu.
“Bắc Thần, ngươi có ý gì?” Một bên Nam Vãn thấy kết quả như thế, tức giận đến mức mặt đỏ bừng, lập tức chất vấn.
“Hóa giải oán niệm của Dung Tiên chưởng môn, Phiêu Diểu nên ghi đầu công, hắn xứng có được đoạn tâm hỏa này.” Bắc Thần nhìn thoáng qua Bạch Thước, thờ ơ nói.
Bạch Thước nhướng mày, kiếm tu Côn Luân trượng nghĩa, đáng khen!
“Ngô đồng võ yến là việc của cả tam giới, chuyện ngươi muốn trả nợ cũ báo ân giùm Côn Luân ngươi không liên quan gì tới Vân Tiêu ta.” Nam Vãn lạnh lùng nhìn về phía Trọng Chiêu.
Bắc Thần chuyển động, chắn trước mặt bảo vệ Trọng Chiêu.
Sắc mặt Nam Vãn khó coi đến cực điểm: “Sao, Côn Luân muốn công khai đối địch với Vân Tiêu ta?”
“Côn Luân có gì phải sợ.” Ngay cả mí mắt Bắc Thần cũng chẳng thèm nhấc, chất giọng thanh lãnh trước sau như một.
“Ngươi!”
Nam Vãn cực giận, tiên kiếm trong tay chỉ hướng Bắc Thần.
Thoáng chốc thạch thất giương cung bạt kiếm, Bạch Thước nuốt nước miếng, má ơi, lăn lộn một đêm, không lẽ còn muốn đánh nữa.
Nàng lôi kéo tay áo tiểu đồ đệ và Trọng Chiêu, định trốn sau lưng Hoa Đại Thiết. Bỗng nhiên, thạch thất phát ra mấy luồng quang mang, quang mang chói mắt phóng tới chỗ mọi người, Phạn Việt một tay kéo Bạch Thước vào lòng, mọi người như lâm đại địch.
Phút chốc, quang mang tiêu tán, mọi người mở mắt ra, thế mà lại phát hiện mình vẫn đứng trước ba ngôi mộ vô danh.
Không có thạch thất, càng không có cửa đá điêu khắc đồ đằng của Côn Luân và Hồ tộc.
Bạch Thước mờ mịt, Phạn Việt nhíu mày nhìn về phía nhà tranh, sắc mặt bất cần đời của Hoa Đại Thiết cũng trầm xuống, đáy mắt có chút lạnh.
“Sao lại thế này?” Mộ Cửu nhéo mặt mình, ngơ ngác nhìn khắp nơi. “Chẳng lẽ tiểu gia ta nằm mơ?”
“Không phải.” Bắc Thần nhìn ngô đồng tâm hoả trong tay Mộ Cửu : “Tâm hoả là thật, thạch thất là giả, vừa rồi chúng ta ở trong ảo cảnh.”
“Ảo cảnh?” Mộ Cửu cạn lời, đang muốn chửi má nó: “Nơi quỷ quái này đã cấm linh rồi, còn ai có thể bố trí ảo cảnh?”
“Cấm chính là cấm hai tộc tiên yêu, nhưng không cấm dị tộc. Có thể bày ra ảo cảnh ở Dị thành, tất nhiên là Dị thành vương.” Bắc Thần hững hờ cất lời, nhìn về phía nhà tranh.
“Không hổ là kiếm tu Côn Luân, thế mà có thể cảm nhận được năng lượng của bổn vương.” Một chất giọng hồn hậu chợt vang lên trên đất trống. Trước nhà tranh, lam quang chợt lóe, hiện ra hai thân ảnh.
Người dẫn đầu có khuôn mặt trang nghiêm, đầu đội vương miện, thân hình cường tráng, mà phía sau ông chính là phó tướng Vô Chiếu đã từng tiếp đãi mọi người lúc vào thành đang đứng kính cẩn.
Người tới khí thế khiếp người, thân phận không cần nói cũng biết, mọi người vội vàng chắp tay hành lễ.
“Gặp qua Dị thành vương.”
Chỉ có Hoa Đại Thiết, lạnh nhạt nhìn Dị thành vương.
Bạch Thước vội vàng kéo ống tay áo Hoa Đại Thiết, nháy mắt ra hiệu, sắc mặt Hoa Đại Thiết lãnh đạm, chẳng thèm nhúc nhích.
“Không cần đa lễ.” Ánh mắt Dị thành vương hơi dừng lại trên người Hoa Đại Thiết, rồi lại nhìn mọi người, thần sắc hòa dịu: “Kim Diệu nói không sai, nhân tài mới xuất hiện của hai tộc tiên yêu quả nhiên lợi hại, ngay cả oán niệm ngàn năm của Dung Tiên cũng có thể hóa giải. Nếu hai tộc các ngươi đều đã lấy được một đoạn ngô đồng tâm hoả, vậy coi như đã thông qua hai ải tiên tọa đặt ra, chúc mừng chư vị.”
Một lời của Dị thành vương có nghĩa là đã định ra quyền sở hữu hai đoạn ngô đồng tâm hoả, Nam Vãn xụ mặt, không nhịn được nhìn sắc trời cất cao giọng hỏi: “Vương thượng, không biết cửa thí luyện thứ ba là cái gì? Chi bằng Vương thượng cứ nói thẳng, chỉ còn tám canh giờ nữa là Dị thành mở, hai ải trước đã làm tốn hai ngày, chúng tôi không còn thời gian để đi giải đố nữa đâu.”
Tuy Nam Vãn ăn nói vô lễ nhưng lại là sự thật, hai ải đầu đã gian nan như thế, tất nhiên cửa thứ ba khó càng thêm khó, bọn họ không còn thời gian, nếu không lấy được đoạn ngô đồng tâm hoả còn lại, trận võ yến này coi như bỏ đi.
“Bổn vương tới là để nói cho các ngươi nơi giấu đoạn ngô đồng tâm hoả thứ ba.” Dị thành vương cất lời.
Nam Vãn sửng sốt, trong mắt không tin, hắn cũng chỉ tùy tiện hỏi, vậy mà Dị thành vương thật sự muốn nói cho bọn họ?
Mọi người nhìn nhau, đều suy nghĩ thế.
Sẽ không có bẫy gì chứ? Bọn họ đã bị trận võ yến này hù phát sợ.
“Đoạn tâm hỏa thứ ba được Kim Diệu tiên tọa giấu trong linh đài của tất cả con dân Dị thành, cửa thứ ba rất đơn giản, đêm nay là ngày Phẫn Lan tiết mỗi năm một lần ở Dị thành, tất cả con dân đều tụ họp trước điện Tụ Vương cung, bọn họ sẽ tự nguyện dâng tâm hỏa trong linh đài ra, người mà con dân Dị thành đồng lòng chọn chính là chủ nhân của đoạn ngô đồng tâm hoả thứ ba.”
Chủ nhân của đoạn ngô đồng tâm hỏa thứ ba do con dân Dị thành chọn? Đây là quy tắc khỉ gì? Cho dù là chút quan hệ với con dân Dị thành mấy người bọn họ đều không có!
“Vương thượng, không phải người đang đùa bọn tôi chứ? Chỉ e ngay cả mặt của chúng tôi con dân Dị thành cũng không nhận ra hết, bọn họ chọn thế nào? Hay khỏi chọn luôn đi?” Mộ Cửu nhanh mồm chất vấn.
Dị thành vương liếc Mộ Cửu một cái: “Quy tắc của trận tỷ thí này do Kim Diệu tiên tọa và các vị điện chủ tộc trưởng Yêu tộc cùng nhau định ra, nếu ngươi có ý kiến thì đợi tỷ thí kết thúc, về Ngô Đồng Phượng đảo hỏi lại là được.”
Mộ Cửu thấy thần sắc Dị thành vương lạnh lẽo, vội vàng thu lại vẻ mặt cợt nhả, thận trọng ngậm chặt miệng.
Tuy dị tộc không có linh lực, nhưng có thần lực bẩm sinh, có thể phá núi trảm biển, nghe đồn trăm năm trước Dị thành vương dùng năng lượng mạnh mẽ vượt qua ba đạo thiên kiếp, sớm đã là Thượng quân đỉnh phong. Hắn vẫn chưa sống đủ, không muốn chọc Diêm Vương sống này đâu.
{truyện được cập nhật nhanh và duy nhất bởi @kyn290621 tại Wa.ttpad}
“Bổn vương đã nói cho chư vị nơi cất giấu đoạn ngô đồng tâm hoả thứ ba, quy tắc cũng nói xong, các ngươi không cần làm gì nữa, chư vị hóa giải oán niệm ngàn năm của Dung Tiên ở Dị thành cũng coi như có ân với Dị thành ta, bổn vương đã mở tiệc ở vương cung giúp chư vị tẩy trần, chư vị an tâm đợi hết đêm nay là được.”
Dị thành vương nói xong, xoay người định đi, bỗng nhiên dừng chân, nhìn về phía Hoa Đại Thiết: “Ngày mai là đám giỗ của mẫu thân con, nếu đã về thì đến trước vương mộ của nàng bái đi.”
Dị thành vương nói xong, thân hình vừa động liền phi thân nhảy, đất bằng nhảy trăm dặm, hướng vào Dị thành vương cung, biến mất trước mặt mọi người.
Mọi người quay đầu nhìn Hoa Đại Thiết, Mộ Cửu ngơ ngác nhìn chằm chằm Hoa Đại Thiết: “Vương mộ? Dị thành vương lấy Hoa làm họ……” Mắt hồ ly trừng lớn: “Ngươi chính là Dị thành vương nữ Hoa Hồng mang thần lực bẩm sinh bị đuổi đi?!”
Hoa Đại Thiết thờ ơ nhìn Mộ Cửu , không phủ nhận.
Câu này của Mộ Cửu hàm chứa lượng tin tức cực lớn, mọi người nhìn Hoa Đại Thiết vẽ mặt như con hát, quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Bạch Thước nhìn Mộ Cửu rồi lại nhìn Hoa Hồng, cứng họng cạn lời, đều là nhị thế tổ (con ông cháu cha) gì đó, người này càng kỳ lạ hơn người kia!
Dị thành vương nữ bị đuổi khỏi Dị thành, đúng là chuyện thần bí trong tam giới, có thể thấy thái độ vừa rồi của Dị thành vương, giống như là Hoa Hồng không thích lão cha kia của nàng chút nào.
Nam Vãn đảo mắt, nảy ra ý đồ, người thắng cửa thứ ba do con dân Dị thành chọn, nếu giao cho Hoa Hồng, chỉ một câu của nàng đủ để cả Dị thành đồng loạt nghe theo.
“Điện……” Nam Vãn mang ý cười vừa định mở miệng, Vô Chiếu bên cạnh như biết hắn muốn làm gì, lập tức bước lên trước ngắt lời Nam Vãn, chắp tay với mọi người: “Vương cung đã chuẩn bị xong nội yến cho chư vị, thỉnh.”
Mộ Cửu vội vàng duỗi người: “Đi đi đi, mau mang rượu thịt ngon đến cho bổn điện hạ ăn, hành mệt chết ta rồi!”
Bắc Thần cũng gật đầu với Vô Chiếu: “Đa tạ.”
Thấy con cháu tiên yêu đồng ý đến vương cung dự tiệc, lúc này Vô Chiếu mới nhìn về phía Hoa Hồng: “Đại điện hạ……”
“Nha đầu này trộm gà của ta, ta đi theo nàng tới, nàng đi đâu ta đi đó. Cái gì Dị thành vương nữ, không dính một cọng lông gì tới lão tử.” Hoa Đại Thiết ngáp, nhìn Bạch Thước: “Vương cung, ngươi đi không?”
Bạch Thước bối rối, thấy mọi người đồng thời nhìn nàng: “Đi đi đi.”
Vô Chiếu giật giật mặt, cũng không lắm lời, dẫn mọi người xuống núi.
Bạch Thước như cái đuôi bám theo sau, chọc chọc eo Hoa Đại Thiết: “Điện……”
Hoa Hồng phóng con mắt hình viên đạn lại, Bạch Thước vội vàng sửa lời: “Lão Hoa, chuyện ta ăn trộm gà có thể không nhắc tới không, cũng không phải một mình ta ăn……” Nàng hất mắt về phía tiểu đồ đệ phía trước: “Hắn ăn nhiều, tỷ tìm hắn đi.”
Gương mặt trét đầy son phấn cứng đờ, nàng lười nhác liếc Bạch Thước một cái, khí thế ngất trời đột nhiên xẹp xuống, không hé răng.
Bạch Thước đảo mắt, trong lòng hiểu rõ, âm thầm chạy đến cạnh Trọng Chiêu, nhỏ giọng dặn dò: “A Chiêu, đợi lát nữa vào Dị thành vương cung, cẩn thận một chút.”
Trọng Chiêu nhíu mày, biết Bạch Thước không nói lung tung: “Vì sao?”
Bạch Thước vội vàng kể lại chuyện nàng gặp quái vật xong rồi nói: “Trong thành này có tà vật, vậy mà Dị thành vương không phát hiện, muội cứ cảm thấy Dị thành này có chút cổ quái, bất an trong lòng.”
Trọng Chiêu rùng mình, đêm đó không chỉ có mình hắn gặp quái vật.
“Vào vương cung, đừng đi quá xa huynh.”
Trọng Chiêu nghiêm túc, nhưng trong lòng Bạch Thước lại cân nhắc chuyện khác, thất thần “Ờ” một tiếng.
Trọng Chiêu nặng nề liếc Phạn Việt, đột nhiên mở miệng: “Rốt cuộc hắn là ai?”
“Ngươi nói ai? Ai da!” Bạch Thước chợt hoàn hồn phản ứng lại, hoảng hốt trong lòng, vấp cục đá suýt té, Trọng Chiêu vội vàng đỡ nhưng lại có người nhanh tay hơn hắn.
Thiếu niên vững vàng bắt lấy cánh tay Bạch Thước, thuận thế kéo nàng khỏi Trọng Chiêu, đỡ nàng: “Sư phụ, chậm chút.”
Giọng thiếu niên trầm ổn, trong mắt chỉ có Bạch Thước.
“Làm ta sợ muốn chết, Mộc Mộc, con giỏi nhất.” Bạch Thước theo thói quen vỗ đầu thiếu niên, nhếch miệng cười.
Trọng Chiêu nhìn hai người, mím chặt môi, quay đầu bỏ đi.
“A Chiêu……” Bỗng nhiên Bạch Thước nhớ tới câu hỏi lúc nãy của Trọng Chiêu, quay đầu lại chỉ thấy bóng dáng thanh niên trầm mặc đi xa.
Không xong, với tính cách của A Chiêu, khẳng định là giận rồi! Không thể gạt huynh ấy về thân phận của Phạn Việt nữa, Bạch Thước quýnh lên trong lòng, đang muốn đuổi theo, lại bị người nắm chặt tay.
Bạch Thước quay đầu lại, vừa hay bắt gặp ánh mắt có chút thanh lãnh của thiếu niên, cái liếc mắt này có thể thấy một tiểu đồ đệ hồn nhiên, nhưng lại mang theo một tia nghiền ngẫm lúc trước của Hạo Nguyệt điện chủ, Bạch Thước sợ hãi trong lòng, nuốt nước miếng một cái, cẩn thận gọi hắn: “Mộc Mộc?”
“Sư phụ? Làm sao vậy?” Phạn Việt cúi đầu, vẻ mặt đơn thuần vô hại.
Bạch Thước dụi mắt, thiếu niên cũng nghiêng đầu nhìn nàng.
Cám ơn trời đất tiểu đồ đệ còn ở đây! Với tính tình của đại yêu quái, nếu thật sự khôi phục ký ức, một đòn đánh chết nàng đã là may rồi, gặp quỷ mới có thể kêu nàng “Sư phụ”!
Bạch Thước nhẹ nhàng thở ra, ngay cả chính nàng cũng không nhận ra sự vui sướng dưới đáy lòng, có lẽ không phải bởi vì đã nhặt về một cái mạng nhỏ, mà là……
Hắn vẫn luôn chỉ là Mộc Mộc, là tiểu đồ đệ của nàng thì tốt rồi.
“Được rồi, hai vị, người đã đi xa, các ngươi còn không đi, gió Tây Bắc cũng hớp không được.”
Tiếng thợ rèn ho khan đột nhiên vang lên, Bạch Thước lấy lại tinh thần, cảm thấy mặt có chút nóng, đẩy tay Phạn Việt ra, chạy xuống núi.
Thiếu niên cười cười, gãi đầu, không nhanh không chậm theo sau Bạch Thước.
“Tà ám đêm qua chỉ chịu được cùng lắm ba chiêu của ngươi, Khóa Linh trận không ảnh hưởng gì tới ngươi, ngay cả Kim Đan của Dung Tiên cũng không gây thương tổn cho ngươi. Nàng chỉ là một bán tiên, sao có thể làm sư phụ ngươi?”
Không biết Hoa Hồng ngậm cọng cỏ dại khi nào, nàng chẳng mở miệng nhưng thanh âm lại vang lên bên tai Phạn Việt.
Bước chân Phạn Việt khựng lại, phảng phất không nghe thấy.
“Ngươi không hiếu kỳ thân phận của ngươi dù chỉ một chút? Có lẽ ta có thể giúp ngươi.” Hoa Hồng thấy thiếu niên không đáp lại nàng, lông mày nhướng lên.
“Không cần. Cho dù ngươi là ai, không cho phép động nàng.” Ánh mắt thiếu niên lạnh lùng, nhìn về phía Hoa Hồng: “Nếu ta có thể gϊếŧ Dung Tiên, ngươi, cũng có thể.”
Phạn Việt nói xong xoay người bỏ đi, để lại Hoa Hồng cạn lời nhìn trời.
Điện chủ của ta ơi, thiên đại oan uổng a, ta chính là chó săn trung thành ngoan ngoãn của ngươi đó!
Thợ rèn bi thương xuân thu trong chốc lát, không biết nghĩ tới cái gì, vừa quay đầu nhìn bóng dáng thiếu niên, đột nhiên tròng mắt đảo một vòng, khặc khặc cười quái dị.
Đây chính là lão nhân gia ngươi không cho ta giúp ngươi khôi phục ký ức, gọi sư phụ trôi chảy như vậy, ngoan như chó con, chờ ngươi nhớ ra, lão tử vừa hay xem kịch ha ha!
____________________________________________________________________________________
Chương 55
Con rơi bên ngoài, tu hú chiếm tổ, thật đúng là trò cười vui nhất thiên hạ mà!
Chủ nhật gặp lại.