Bạch Thước Thượng Thần

Chương 56



[ Bonus cuối tuần ]

Dị thành là chỗ hoang dã, Dị vương cung không giống tiên phủ tầm thường, tiên khí mù mịt, nguy nga tráng lệ, Dị vương điện dùng cự thạch điêu khắc thành, đồ đằng khắc kín bốn vách tường càng thêm uy nghiêm.

Bạch Thước một lòng muốn tìm Trọng Chiêu thương lượng, vội vàng đi theo thị nữ vào đại điện, vừa bước vào liền choáng váng. Trong điện đã sớm đầy con cháu tiên yêu tới tham gia Ngô đồng võ yến, Bắc Thần Nam Vãn Mộ Cửu Trọng Chiêu lại ngồi trên ghế gần vương vị.

Bạch Thước chỉ là ngoại môn đệ tử Phiêu Diểu, dựa hơi Trọng Chiêu mới có một vị trí nhỏ, nàng và Phạn Việt bị an bài ở nơi gần cửa điện nhất, cách Trọng Chiêu mấy thước xa.

Chuyện trên núi Vô Danh đã truyền xa, chúng Tiên Yêu quân nhìn chằm chằm Trọng Chiêu nói nhỏ, mặt đầy khinh thường ghen ghét. Đệ tử Vân Tiêu ngồi cạnh Nam Vãn ai cũng mang bộ mặt lạnh lùng.


Bạch Thước nhìn chằm chằm mỹ thực rượu ngon trên bàn, nhíu mày, cầm một miếng điểm tâm và một chén rượu lên ngửi.

Trong điểm tâm và rượu không có độc, Bạch Thước nhẹ nhàng thở ra. Nàng tiếp tục nháy mắt ra hiệu với Trọng Chiêu, nào biết Trọng Chiêu giống như không thấy nàng, chỉ trầm mặc uống rượu một mình.

Cái chày gỗ này, đã là lúc nào rồi còn có tâm tư giận dỗi! Bạch Thước cạn lời, lặng lẽ móc người giấy nhỏ từ trong túi Càn Khôn ra thổi một hơi.

Người giấy thẳng ra, ngáp một cái đứng lên.

“Đến chỗ A Chiêu, nói cho huynh ấy……” Bạch Thước nhỏ giọng phân phó, người giấy tinh thần chấn động, lặng lẽ bò dưới đệm mềm, dán góc tường nhẹ nhàng bò về hướng Trọng Chiêu.

Bạch Thước vừa nhìn chằm chằm người giấy, vừa nghĩ tới chuyện trên đường tới đại điện lúc nãy đi ngang qua cửa cung, bên ngoài cửa nổi lửa trại tụ tập bá tánh Dị thành. Ngô đồng tâm hoả cũng không ở trong linh đài của con dân Dị thành, vậy vì sao Dị thành vương phải triệu con dân tới ngoài cửa cung?


Giờ Thìn ngày mai Khóa Linh trận sẽ mở, đến lúc đó Dị thành sẽ không còn là một tòa cô thành, mặc kệ Dị thành vương muốn làm cái gì, chỉ cần nàng liên hợp con cháu tiên yêu chịu hết đêm nay là được.

Mấu chốt là Bắc Thần và Mộ Cửu nguyện ý tin nàng. Với giao tình trên núi Vô Danh, hẳn là không thành vấn đề.

Bạch Thước tính toán trong lòng, hai cái người giấy lại lén lút rời khỏi khe hở ngón tay nàng lặng lẽ bò về hướng Bắc Thần và Mộ Cửu.

Cũng may lão quy dạy nàng nhiều bàng môn tà đạo, thời điểm mấu chốt còn rất được việc.

Phạn Việt nhìn Bạch Thước tay chân vội vàng không ngớt, đúng lúc bưng lên một chén nước: “Sư phụ, chậm chút, đừng để mệt.”

“Đồ nhi ngoan.” Bạch Thước hớp một ngụm sạch chén, lúc này, ba người giấy cũng bò tới cạnh ba người kia.


Ánh mắt Bạch Thước sáng lên, đang thở phào được một nửa lại nghẹn ở yết hầu, đột nhiên ba người giấy mềm nhũn, quỳ rạp trên mặt đất bất động.

Sao lại thế này? Bạch Thước cả kinh, bỗng một chất giọng hồn hậu vang lên trong điện.

“Chư vị đường xa đến đây, bổn vương tiếp đãi chậm trễ. Bổn vương tự phạt một ly, mong chư vị tận hứng.”

Không biết khi nào Dị nhân vương đã ngồi trên vương tọa, hắn bưng chén rượu lên kính mọi người rồi uống một hơi cạn sạch.

Cả điện yên tĩnh, Dị nhân vương khách khí như thế, con cháu tiên yêu đang ngồi đều là mấy vãn bối, không dám nhận đại lễ, vội vàng nâng chén đáp lễ.

Cũng không biết cố ý hay vô tình, lúc Dị nhân vương bỏ ly xuống ý vị thâm trường nhìn thoáng qua Bạch Thước.

Bạch Thước lạnh sống lưng, cuống quít cúi đầu, lòng bàn tay đều đang run rẩy.
Một đôi tay nắm lấy nàng, Bạch Thước đón nhận ánh mắt tiểu đồ đệ, trong lòng kiên định.

Cách đó không xa, Trọng Chiêu đúng lúc trông thấy cảnh tượng này, thần sắc lạnh lùng, rượu chảy vào yết hầu, cay độc vô cùng.

“Bệ hạ, nghe Nam Vãn sư huynh nói, đoạn ngô đồng tâm hoả thứ ba do bá tánh Dị thành chọn ra, không biết có chuyện lạ này không?” Vô Lượng nhìn thoáng qua sắc mặt Nam Vãn, chắp tay hỏi Dị nhân vương.

“Ngươi là?” Dị nhân vương nhìn xuống.

Thọ An ho khan một tiếng, thấy mọi người đồng loạt nhìn hắn, chỉnh lại áo mũ: “Vãn bối Vô Lượng Thọ An.”

“Hóa ra là đệ tử của Ngọc Chân Tiên quân.” Thần sắc Dị nhân vương có chút thong dong: “Không sai, cách chọn chủ nhân tâm hoả do Kim Diệu tiên tọa tự mình định ra, Thọ An tiên quân có dị nghị?”

“Không dám.” Thọ An vội nói: “Từ trước đến nay Ngô đồng võ yến là cuộc tỷ thí giữa hai tộc tiên yêu ta, lần này lại liên lụy đến bá tánh Dị thành, vãn bối chỉ nghi hoặc trong lòng, cho nên mới cả gan hỏi……”
Dưới cái nhìn chăm chú của Dị nhân vương, giọng Thọ An càng ngày càng nhỏ, khuôn mặt còn vênh váo tự đắc vừa rồi phút chốc trắng bệch, một lớp mồ hôi lạnh thấm trên trán.

Mọi người trong đại điện cũng cảm nhận được khí tức uy áp bức người phát ra từ phía trên vương tọa, thoáng chốc tĩnh lặng.

Con cháu tiên yêu đều nhịn không được mắng thầm một tiếng. Tuy Dị tộc ti tiện, nhưng Dị nhân vương lại là Thượng quân đỉnh phong hàng thật giá thật, chỉ cách bán thần có một bước, tên Vô Lượng Thọ An này ăn gan hùm mật gấu, dám trước mặt mọi người chất vấn Dị nhân vương!

Đang lúc cả điện không biết làm sao, một tiếng thở dài vang lên từ vương tọa, mọi người chỉ vừa cảm thấy không khí trong điện dễ thở hơn chút, Dị nhân vương đã cất lời.

“Nghi hoặc của Vô Lượng Tiên quân ắt cũng là nghi hoặc trong lòng chư vị. Kỳ thật Ngô đồng võ yến tổ chức tại Dị thành là do bổn vương thỉnh cầu Kim Diệu tiên tọa. Hôm nay bổn vương gặp chư vị, thật lòng hâm mộ vô cùng. Nhân tài mới xuất hiện của hai tộc tiên yêu sóng sau xô sóng trước, vượt xa dị tộc ta.”
Lời này vừa nói ra, mọi người đều sửng sốt, đồng thời nhìn về phía Dị nhân vương.

“Hết ngày mai, bổn vương quyết định mở kết giới do Mộ Quang bệ hạ thiết lập tại Dị thành, để dị nhân vào đời.”

Lời này như sét đánh ngang tai, mọi người bốn mắt nhìn nhau.

Dị nhân không thể tu linh lực, trong mắt tiên yêu tựa như Man tộc chưa khai hoá, nếu không có tòa thành này che chở, chỉ sợ đã sớm diệt tộc, vậy mà Dị nhân vương vẫn muốn cho dị nhân vào đời?

“Dị tộc nhân vì xuất thân mà không thể tu linh lực, càng ngày càng nhiều thế hệ bị vây trong Dị thành, thế hệ trẻ tuổi dù luận kiến thức hay tu vi đều thua xa chư vị. Bổn vương già rồi, cuối cùng Dị thành cũng phải giao cho người trẻ tuổi, cho nên bổn vương thỉnh cầu Kim Diệu tiên tọa đem Ngô đồng võ yến tổ chức ở Dị thành là vì muốn cho chư vị tới Dị thành một chuyến, xem một chút. Tam giới có nhiều hiểu lầm với dị tộc, cho rằng dị nhân hung tàn thô bạo, nhưng hy vọng Ngô đồng võ yến lần này chư vị có thể buông bỏ thành kiến đối với dị nhân. Tương lai tộc ta hành tẩu trong tam giới vẫn mong chư vị nể tình nhân duyên hôm nay mà chiếu cố nhiều hơn, đừng làm khó dị nhân.”
Dị nhân vương nói xong mấy lời, nhìn về phía con cháu tiên yêu dưới điện, biểu tình thêm nhiều khẩn cầu.

Lúc này mọi người mới hiểu vì sao Dị nhân vương muốn đón bọn họ vào Dị vương cung trước khi chủ nhân cuối cùng của đoạn ngô đồng tâm hoả được chọn ra, thì ra là thế.

Tam giới không dung dị tộc, Dị nhân vương muốn mượn Ngô đồng võ yến để đánh vỡ cục diện bế tắc ngàn năm của dị tộc, vì dị nhân mưu cầu một con đường sống.

Bạch Thước nhìn Dị nhân vương lo lắng sốt ruột trên vương tọa mà trợn mắt há mồm, chẳng lẽ là do nàng lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử? Những lời lúc nãy của Dị nhân vương vô cùng thành khẩn, không giống làm bộ, người yêu quý con dân như thế sao có thể mặc kệ tà vật hoành hành trong thành, có lẽ Dị nhân vương không biết những việc lạ xảy ra trong Dị thành?
Mình có nên nói chuyện trên người thế tử có khí tức của tà vật cho Dị nhân vương hay không? Bạch Thước âm thầm cân nhắc, do dự không quyết định được.

“Bệ hạ quá lời rồi, ngày sau phàm là dị nhân hành tẩu trong tam giới, chắc chắn Côn Luân ta sẽ phù hộ.” Trên điện, Bắc Thần vẫn luôn lãnh đạm đột nhiên mở miệng.

Dị nhân vương nhìn về phía kiếm tu Côn Luân, thấy thần sắc Bắc Thần trịnh trọng, biểu tình hơi hơi động dung.

Nam Vãn không ngờ Bắc Thần luôn luôn kiệm lời vậy mà lại tỏ thái độ thân thiện trong thời điểm này, trong lòng thầm mắng một tiếng giả đứng đắn, vội vàng chắp tay: “Vân Tiêu ta cũng thế.”

Mọi người vội vàng phụ họa, Dị nhân vương cười tạ mọi người, nâng chén kính rượu lần nữa, ngoại trừ lời nói của Bắc Thần lúc nãy làm khuôn mặt Dị nhân vương khẽ nhúc nhích, cho dù những con cháu khác cao giọng hứa hẹn thế nào ông cũng đều rất bình tĩnh.
Bạch Thước vừa mâu thuẫn trong lòng vừa mơ mơ màng màng theo mọi người liên tục nâng chén.

Rượu của Dị thành không thể so với vị ngọt thanh của Tiên tộc, cũng không cay độc như Yêu tộc, vào miệng có mùi vị thơm ngọt kỳ dị, càng cảm thấy toàn thân thoải mái. Thọ An là kẻ mê rượu, uống liền mấy ly, ánh mắt mê mang, lá gan cũng lớn lên, hắn lại rót rượu tiếp, cười hắc hắc.

“Bệ hạ!” Hắn chợt đứng lên, dường như người bên cạnh biết hắn sẽ như thế nào khi say rượu nhưng vội kéo không kịp, trơ mắt nhìn hắn đi ra giữa điện.

“Thọ An Tiên quân còn lời muốn nói?” Dị nhân vương ung dung.

“Bệ hạ yên tâm, sau hôm nay ta sẽ đem việc Dị thành mở ra báo cho gia sư, về sau Vô Lượng ta và Vân Tiêu chắc chắn tương hộ dị tộc thật tốt.” Thọ An vỗ ngực một cái, lớn tiếng hứa hẹn.
Cũng may hắn chưa nói cái gì khác người, mọi người nhẹ nhàng thở ra.

“Có hai tiên phủ Vân Tiêu Vô Lượng, ắt hẳn ngày sau con dân dị tộc ta có thể bình yên hành tẩu tam giới.”

“Vậy...vậy là....” Thọ An nấc cụt một cái, thấy Dị thành vương dễ gần, thần thái càng thêm ngông cuồng: “Chỉ là bệ hạ, trận Ngô đồng võ yến lần này Thọ An khó chịu trong lòng, mong bệ hạ làm chủ!”

“Ồ? Khó chịu chuyện gì?”

“Nghe nói trên núi Vô Danh có hai đoạn ngô đồng tâm hoả, Tiên tộc ta và Yêu tộc đều được một mảnh, cái của Hồ tộc kia ta không nói, Mộ Cửu điện hạ linh lực cao thâm, nổi tiếng trong tam giới, nhưng dựa vào cái gì tiểu tử kia có được tâm hỏa của Tiên tộc ta, về tình về lý đoạn tâm hoả đó nên là của Bắc Thần Thượng quân hoặc Nam Vãn sư huynh!”

Bắc Thần Thượng quân, Nam Vãn sư huynh.
Lời nói đầy men say của Thọ An ám chỉ ai không cần nói cũng biết.

Thọ An chỉ vào Trọng Chiêu, vẻ mặt khinh thường: “Một kẻ môn phái lụi bại ở Đông Hải dựa vào cái gì lấy tâm hoả Tiên tộc ta?!”

Từ trước đến nay núi Vô Lượng dựa vào Vân Tiêu, hắn làm chim đầu đàn của Nam Vãn cũng không có gì kỳ lạ, nhưng câu này nói trúng nỗi lòng của đám con cháu tiên tộc, ngoài mặt bọn họ không nói nhưng trong lòng cũng kín đáo bình phẩm chuyện này, vì thế khe khẽ nói nhỏ, càng thêm nhiều ánh mắt khinh thường bắn cho Trọng Chiêu.

Tuy Trọng Chiêu tâm tính trầm ổn nhưng giờ đón nhận ánh mắt trào phúng của cả điện cũng khó tránh khỏi thần sắc khó coi.

Bắc Thần nhíu mày, còn chưa mở miệng thì phía trên vương tọa, thanh âm Dị nhân vương nhẹ nhàng vang lên.

“Trước mộ Dị nhân, vị tiểu huynh đệ Tiên tộc này thay tộc ta độ hóa oán niệm của Dung Tiên, hắn xuất lực rất nhiều, có được tâm hoả này cũng coi như công bằng.”
“Bệ hạ!” Thọ An say khướt, nào còn nhớ rõ trò hề lúc nãy, thế mà ngắt lời Dị nhân vương: “Bắc Thần Thượng quân và Nam Vãn sư huynh cũng cùng lên núi Vô Danh, chẳng lẽ bọn họ không có chút công lao độ hóa oán niệm của Dung Tiên hay sao?”

“Có.”

“Nếu đã có vậy vì sao tâm hoả phải cho tiểu tử này? Bệ hạ, đồ của Tiên tộc ta cho dù công bằng hay không cũng nên do Tiên tộc ta làm chủ, nếu bọn ta không phục, vậy sao bệ hạ không hỏi con cháu Tiên tộc rốt cuộc đoạn ngô đồng tâm hoả này nên cho ai?” Thọ An cũng không ngu, uống rượu nên gan to ra, vừa nghe Dị nhân vương có việc thỉnh cầu hai tộc, thế mà đem con cháu Tiên tộc cả điện làm chỗ dựa.

Thấy Thọ An vì thế sự làm khó dễ, Bắc Thần nhăn mày, cái của Trọng Chiêu xem như hắn tặng cho, không nên để Dị nhân vương khó xử, hắn đang định mở miệng, Dị nhân vương lại phất tay với hắn.
“Bổn vương tự thấy không bất công khi giao tâm hỏa cho Phiêu Diểu.” Dị nhân vương mới vừa rồi còn khách khí có thêm đối với hai tộc tiên yêu lúc này thần thái bình tĩnh, lạnh nhạt cất lời.

“Bệ hạ, ngày mai ngài muốn trọng khai Dị thành, chỉ là một môn phái nho nhỏ không bảo vệ được dị nhân đâu.” Thấy Dị nhân vương không dao động, Thọ An mất mặt, có chút tức giận nói.

Không biết xấu hổ! Vậy mà hắn dám lấy an nguy tương lai của dị nhân hành tẩu tam giới uy hiếp Dị nhân vương lấy lại đoạn ngô đồng tâm hỏa trên người A Chiêu! Nếu không phải Phạn Việt lôi kéo, Bạch Thước hận không thể chạy lên đá Thọ An mấy cái.

Vốn dĩ con cháu Tiên tộc đang tức trong bụng, nghe Thọ An nói chuyện không biết xấu hổ như vậy cũng cạn lời. Bọn họ ghen ghét Trọng Chiêu là không giả, nhưng lấy bá tánh dị tộc vô tội uy hiếp Dị nhân vương lại là một chuyện khác.
Lấy an nguy tương lai của dị nhân tới trao đổi quyền sở hữu ngô đồng tâm hoả, loại chuyện mất mặt đến cực điểm như này bọn họ không làm được!

“Bệ hạ, chúng tôi không có ý này.” Có con cháu Tiên tộc mặt đỏ bừng, vội vàng đứng dậy chắp tay cáo tội.

Phía trên vương tọa rất an tĩnh. Chỉ thấy Dị nhân vương rũ mắt, thưởng thức chén rượu trong tay, nhìn không rõ thần sắc.

Con cháu Tiên tộc cáo tội xấu hổ vô cùng, mặt đầy lo sợ, trong lòng thầm mắng Thọ An vụng về như lợn.

“Hóa ra đây là công nghĩa trong miệng Tiên tộc, dị tộc ta bị thứ giả nhân giả nghĩa này vây khốn ngàn năm nơi hoang dã này thật sự không đáng.”

Phía trên vương tọa vang lên một tiếng thở dài.

Tiếng thở dài mang theo mấy phần bi thương, càng có nhiều lạnh băng trào phúng.

Nơi xa, Bạch Thước đột nhiên ngẩng đầu, đáy lòng dâng lên một trận bất an.
Sao lại thế này? Thế mà Dị nhân vương vì một tên Thọ An mà mắng toàn bộ Tiên tộc?

Lời này của Dị nhân vương thực sự rất nặng, con cháu Tiên tộc vừa rồi nhịn không được mở miệng.

“Bệ hạ, Thọ An vô lễ với bệ hạ, nhưng bệ hạ cũng không nên sỉ nhục toàn bộ Tiên tộc ta.”

“Sỉ nhục, ngươi muốn sao?” Dị thành vương ngẩng đầu, thế mà lại cười, ánh mắt lạnh băng.

Con cháu Tiên tộc đối mặt với ông sắc mặt trắng bệch, còn muốn mở miệng nói nữa, đột nhiên hoa mắt chóng mặt, phun ra một ngụm máu, ngoài ý muốn ngã trên mặt đất.

“Lam Thư Tiên quân!”

Hắn ngã như vậy, mọi người trong đại điện kinh hãi nhảy dựng, Tiên quân cách Lam Thư gần nhất kinh hô một tiếng định đến đỡ, lại phát hiện không đứng dậy nổi, phun ra một ngụm máu, ngã trên mặt đất.
Ngụm máu của hắn giống như kích phát tà pháp gì, con cháu tiên yêu trong điện đồng thời hộc máu theo, cả đám tê liệt ngã xuống, bao gồm Nam Vãn.

“Sao lại thế này?” Sắc mặt đám người Bắc Thần cũng trắng bệch, cảm thấy hoa mắt chóng mặt.

Trong điện chỉ có Bạch Thước không bị gì, ngược lại nàng cảm nhận được một luồng năng lượng ôn hòa nhanh chóng thấm vào linh mạch nhỏ bé yếu ớt của nàng, làm linh lực quanh thân nàng mạnh lên không ít.

Một thanh âm bên cạnh vang lên, Bạch Thước quay đầu, chỉ thấy sắc mặt tiểu đồ đệ đen thui, đập đầu trên mặt đất.

“Mộc Mộc?!” Bạch Thước vội vàng móc một lọ thuốc ra từ trong túi Càn Khôn đút cho Phạn Việt, nhưng lại vô dụng, nàng lo lắng sốt ruột quay đầu gọi Trọng Chiêu: “A Chiêu, là Dị nhân vương!”

Căn bản không đợi Bạch Thước mở miệng, Bắc Thần Trọng Chiêu Mộ Cửu đã gọi pháp khí ra, chỉ về phía Dị nhân vương.
Khuôn mặt tuấn tú của Mộ Cửu trắng bệch, miễn cưỡng nuốt máu vọt tới bên miệng trở vào, tiểu Tịch Diệt luân trong tay khẽ run: “Dị nhân vương, ngươi làm gì vậy?”

Phía trên vương tọa, Dị nhân vương mặt vô biểu tình, vung tay lên, cậy mạnh giáng xuống một đòn, ba người đỡ không nổi phun ra một ngụm máu ngã trên mặt đất lâm vào hôn mê.

“A Chiêu!” Bạch Thước chạy về hướng Trọng Chiêu, một luồng năng lượng chắn phía trước Bạch Thước, nàng không thể nhúc nhích được nữa, kinh hãi nhìn Dị nhân vương từ vương tọa đi xuống, đôi tay nắm chặt.

Rõ ràng trong rượu không có độc? Bọn họ hạ dược như thế nào? Tuy đám con cháu tiên yêu bị cấm linh, nhưng tất cả đều là nhân tài kiệt xuất của hai tộc, ngày thường ăn không biết bao nhiêu tiên đan linh dược, thuốc độc tầm thường vô dụng với bọn họ. Rốt cuộc Dị nhân vương làm cách nào?
Vì sao tất cả mọi người đều trúng độc, chỉ riêng nàng lại không bị gì?

Dị nhân vương chậm rãi đi đến đại điện, ngừng trước mặt Bạch Thước, tựa hồ ông cũng tò mò vì sao Bạch Thước còn tỉnh, tìm tòi giữa trán nàng: “Thì ra là thế, ngay cả linh đài cũng chưa tu thành, nha đầu, bán tiên như ngươi chắc là dùng đan dược đổi ra được.”

Không có linh đài? Là có ý gì? Bạch Thước càng ngốc.

“Ngươi rất tò mò vì sao bổn vương lại làm được đúng không?”

Bạch Thước căm giận nhìn Dị nhân vương, nhưng vẫn gật đầu.

“Căn bản bổn vương không có hạ độc.”

Có lẽ là bởi vì đại sự đã thành, cho nên Dị nhân vương cực kỳ kiên nhẫn với Bạch Thước.

Không có hạ độc? Vậy chuyện của bọn họ là như thế nào? Bạch Thước thất kinh, cảm nhận được luồng năng lượng ôn thuần trong cơ thể, trong đầu đột nhiên hiện lên một cái phỏng đoán, khàn khàn mở miệng.
“Ngươi cho bọn họ ăn đoạn ngô đồng tâm hoả cuối cùng?!”

Ngô đồng tâm hoả là chí bảo Phượng tộc, cấp bậc bán thần, ngoại trừ có thể luyện chế pháp khí, cũng có thể tu luyện linh lực, đúng lúc hỏa lực quá mạnh, chỉ có Thượng quân đỉnh phong mới có thể miễn cưỡng nạp nó vào linh đài luyện hóa.

Thế gian không có một loại độc dược nào có thể làm đám con cháu tiên yêu không hề phát hiện mà ăn, trừ phi thứ bọn họ ăn không phải độc dược, mà là ngô đồng tâm hoả bị Dị nhân vương luyện hóa.

Năng lượng của tâm hoả quá mạnh, vừa vào linh đài là những người này đã không cách nào chịu nổi, bọn họ hộc máu không phải vì trúng độc, mà là linh đài vỡ vụn.

Bạch Thước là bán tiên duy nhất trong điện, nàng không có linh đài, ngô đồng tâm hoả nhập thể ngược lại là thuốc bổ của nàng.
“Quả nhiên thông minh, đáng tiếc, chỉ là một bán tiên. Nha đầu, hiến tế cho dị tộc ta cũng coi như ngươi chết có ý nghĩa.”

Hiến tế? Hiến tế cái gì? Bạch Thước trợn to mắt, rốt cuộc Dị nhân vương muốn làm cái gì?!

Bạch Thước chỉ cảm thấy mình đã lâm vào một âm mưu kinh thiên động địa, nhưng nàng chưa kịp hỏi lại, bàn tay Dị nhân vương đã hạ xuống, trước mắt Bạch Thước tối sầm, mềm oặt ngất xỉu trên mặt đất.

Trước khi hôn mê, đột nhiên Bạch Thước nhớ tới kể từ khi rời khỏi suối nước nóng, Dị thành vương nữ vẫn luôn đi theo bọn họ bảo hộ Phạn Việt không còn xuất hiện nữa.

Bạch Thước ngã xuống, Vô Chiếu lặng yên không một tiếng động xuất hiện trước mặt Dị nhân vương.

“Bệ hạ, hết thảy đều đã chuẩn bị tốt.”

“Đi thôi.”

Trong mắt Vô Chiếu có phần do dự: “Bệ hạ, ngài thật sự muốn làm như vậy sao, Trấn Vũ không phải hạng người đáng tin, nếu thật sự tru sát đám con cháu tiên yêu, sau này dị tộc ta sẽ không còn chốn dung thân trong tam giới.”
“Không cần lo lắng, sau ngày mai, dị tộc ta sẽ không bao giờ bị vây khốn trong tòa cô thành này nữa.”

Dị nhân vương nhìn trời đêm thăm thẳm, ung dung cất lời.

________________________________________________________________________________________

Chương 57

Phải sống sót chờ ta quay lại, ta nhất định sẽ cứu được huynh.

Thứ Ba gặp lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.